Tiên Tử Xin Tự Trọng

Chương 91: Chỉ Là Lợi Dụng?

Hỏa Long màu đen cuốn tới từ bốn phía, thế mà không khí băng hàn thấu xương làm cho hành động người ta trở nên cứng ngắc, có gió lạnh tập kích vào linh đài, thần thức cũng bắt đầu tan rã, một đạo sấm sét màu tím chợt hiện trên không trung, xâm nhập nội phủ.

Bốn cánh Hiêu Vương khép mở, hiểm lại càng hiểm tránh đi trận đánh hội đồng khủng bố này, ngẩng đầu lên, một con Đằng Xà xẹt qua như kinh điện. Mắt hắn phóng ra một đạo thần quang, Đằng Xà biến mất không thấy, tiếp theo, đối diện vang lên một tiếng cuồng hống, hổ trảo Quắc Vương phá quang mà đến, cùng hắn đánh cùng một chỗ.

Bọn hắn đã vào trong trận, đang xông trận.

Độ khó còn lớn hơn so với bọn hắn tưởng tượng, đây là một loại Vạn Tượng trận rất kinh điển của Yêu tộc, mỗi người bố trí đều bất đồng, tổng thể đều là tập hợp ngũ hành công kích, công năng mê huyễn, lại có thể phá huyễn, đồng thời còn áp chế tốc độ, tốc độ của ngươi ở trong trận sẽ bị kéo rất chậm.

Có thể bay, nhưng bay trên không trung chịu công kích càng dữ, còn không bằng xuống đất.

Vô cùng có tư cách trở thành thủ hộ trận.

- Trận pháp, ngoại đan, luyện khí, bói toán, vân vân, những thứ này đều đoạt thiên địa tạo hóa, hóa không có khả năng thành có khả năng, là thủ đoạn do nhân loại cảm ngộ thiên địa, mượn ngoại lực "Mưu lợi" sau khi tích lũy ngàn vạn năm qua.

Yêu tộc Tiên Thánh xưa nay khinh thường, Yêu tộc giảng lực lượng của mình, thân thể nanh vuốt chính là thần khí, thiên phú thần thông chính là pháp bảo, mở lòng bàn tay ra chính là trận pháp, khinh bỉ loại tư duy đầu cơ trục lợi này của nhân loại. Nhưng mà nhiều năm bị đánh như chó, Yêu tộc cũng không khỏi không bắt đầu học tập thủ đoạn của nhân loại, Thừa Hoàng rất hiểu luyện đan chế khí, Hiêu Vương cũng cực tinh thông trận pháp.

Nhưng bọn hắn phát hiện, gần như cứ đi một bước, Tần Dịch trong tâm trận sẽ đổi thủ đoạn một lần, thiên biến vạn hóa không có bất kỳ quy luật nào có thể tuân theo, buồn nôn đến cực điểm.

Hiêu Vương dám nói cho dù bản thân người bày trận đến xông trận, đối mặt thao tác một bước một biến của đối phương cũng không có biện pháp tìm kiếm giải pháp gì đó.

Biện pháp duy nhất là xông vào.

Dựa vào lực lượng hai người liên thủ cùng các loại pháp bảo trên người, cứng rắn phá trạnn, giết nhân loại kia và Đằng Xà, đại trận tự bị phá.

Thế nhưng, độ khó quá lớn.

Trận này có chức năng mê huyễn, hắn thậm chí không thể xác định đồ vật mình cùng Quắc Vương trông thấy giống nhau, giống như vừa rồi mình trông thấy Đằng Xà xẹt qua, trên thực tế lại là Quắc Vương.

Hai người chật vật đánh một kích, tự mình thối lui, lại lâm vào trong các loại công kích ngũ hành uy lực cực lớn, chật vật ngăn cản.

Tần Dịch cũng không dễ chịu.

Đối phương là người hiểu trận, Hiêu Vương cực tinh, Quắc Vương cũng không phải người thường, hơn nữa đã sớm hiểu rõ các hạng biến hóa của trận pháp.

Bọn hắn xông trận không phải liều mạng xông, hầu như mỗi một bước đều có thể đi tới điểm yếu nhất trước mắt. Hơn nữa hai vị này đều là cường giả Ngưng Đan đỉnh phong, thần thức bao phủ mảnh thiên địa này, cực kỳ mẫn cảm đối với linh khí lưu chuyển trong trận, mình vừa mới biến hóa một cái tuyệt sát chi địa, bọn hắn đã sớm tránh được. Vào trận lâu như vậy, còn chưa từng có cơ hội va chạm cứng rắn chân chính.

Lúc này, cảm giác như đang đánh cờ.

Sức tập trung cùng năng lực tám chuyện của Tần Dịch ở phương diện này như cá gặp nước, động tác của đối phương nhanh đến mức nhìn không thấy bằng mắt thường, ở trong trận thì bị hạn chế rất chậm, hắn hoàn toàn có thể bắt kịp.

Quắc Vương tế ra một cái chuông đồng, kim quang đại thịnh, cứng rắn đánh tới, thân hình đã đến trước mặt Tần Dịch.

Pháp lực Tần Dịch khẽ động, trận pháp đột biến, khi xuất hiện lại đã cách Quắc Vương rất xa, mà công kích của Quắc Vương lại bị Hiêu Vương ăn hết.

Trận pháp loại biến hóa phương vị này cho dù không có bất kỳ lực sát thương nào, chỉ cần có người thao tác thì có thể vây khốn địch nhân ở bên trong, đùa chơi tới chết.

Hai vương quay đầu nhìn Tần Dịch, thần sắc rất kinh dị.

Không gian này nhìn như rất lớn, trên thực tế thì cho dù đối với một Võ Giả cũng chỉ là chớp mắt sẽ tới, Ngưng Đan cường giả bị trận pháp áp chế tốc độ giảm mạnh cũng có thể tích tắc đến trước mặt ngươi, tình huống cứng rắn chịu một chút công kích trực tiếp đến đánh ngươi tùy thời phát sinh. Tần Dịch nhìn như vững như thái sơn, kỳ thực không thể có một chút phân tâm, thật ra mỗi thời mỗi khắc đều đang khiêu vũ trên mũi đao, hơi không cẩn thận sẽ trực tiếp Game Over.

Xông trận đã gần một nén nhang, Tần Dịch ứng đối đâu vào đấy. Bọn hắn thật không dám tưởng tượng, một nhân loại miệng còn hôi sữa có thể lĩnh ngộ trận pháp sâu như vậy, đây không phải chuyện cố nhớ biến hóa có thể làm được, phải mỗi một bước đều căn cứ tình huống thực tế làm ra thao tác chính xác nhất.

Làm sao hắn làm được?

Bất kể làm sao làm được, một nhân loại tu vi không cao làm chuyện như vậy tuyệt đối không thoải mái, tinh thần cùng pháp lực tiêu hao, hắn theo không kịp!

Không sai, Tần Dịch không dễ chịu ở chỗ này.

Pháp lực còn tốt, ngọc trụy mới trang bị tẩm bổ pháp lực, có lẽ còn có thể chèo chống rất lâu. Đây có lẽ là chuyện Thừa Hoàng đã sớm tính toán...

Thế nhưng, áp lực tinh thần quá lớn, thời gian một nén nhang giống như đã làm mấy đêm, đây cũng không phải chuyện tùy tùy tiện tiện có thể giải quyết, chỉ có thể dựa vào nghị lực.

Độc nhãn của Hiêu Vương bỗng nhiên chuyển mấy vòng, giống như cú vọ cười ha hả, tiếp theo huýt sáo một cái.

Tần Dịch giật mình, chỉ nghe thấy bên ngoài truyền đến âm thanh vút không, hơn một ngàn yêu quái Hiêu Quốc vọt vào.

Quắc Vương cũng nghĩ đến, tiếng hổ gầm vang lên, lại hơn một ngàn yêu quái Quắc Quốc xâm nhập.

Đồng tử Tần Dịch hơi co rụt lại.

Những người này đến chịu chết sao?

Không, nếu như trước đó, bọn hắn tiến vào là chịu chết. Nhưng ngay tại lúc này, một đám yêu quái dũng mãnh tràn vào, mình chưa chắc có thể làm ra thao tác chính xác.

Đây là muốn hao tổn chết mình!

Thần sắc hắn bình tĩnh, thấp giọng phân phó Dạ Linh.

- Đi chiếm vị trí Khôn, Đằng Xà Thiên Hỏa phóng hướng vị trí Chấn, ta sẽ phối hợp với ngươi.

Dạ Linh không nói hai lời mà đi.

Tần Dịch nhanh chóng biến hóa trận pháp, trong lòng yên lặng tính toán. Thừa Hoàng đã từng nói qua, đại môn màu vàng mở ra, nửa canh giờ sẽ đóng lại. Cách thời gian đóng cửa không đến nửa nén hương, chỉ cần chống qua...

Không đúng!

Cho dù chống qua, mình cũng chạy không được?

Đây là chuyện gì xảy ra, để cho đối phương đè chết mình ở đây hay sao?

Đây mẹ nó… là hậu sơn hoàng cung của Bạch Quốc mà! Những người khác đâu? bọn người Ưng Lệ đâu?

Truyện-được-thực-hiện-bởi-HámThiênTàThần

... ...

Ưng Lệ đang ở ngoài cửa lớn của hoàng cung dẫn người giằng co với đội ngũ của chính Bạch Quốc.

Đội ngũ của Sài tướng.

Một Sài Lang Nhân đứng phía trước đội ngũ, mỉm cười nhìn về phía Ưng Lệ đối diện, cũng không vội mà công cửa, chẳng qua chỉ cười nói.

- Ưng huynh, các ngươi không có cơ hội. Đại vương nhà chúng ta đã tiến vào thánh địa, không có 3-5 ngày căn bản ra không được. Quắc Quốc, Hiêu Quốc hai vị đại vương đã tới, cho dù bọn hắn không vào được thánh địa, quay lại nơi đây, ngươi còn có đường sống sao?

Ưng Lệ thản nhiên nói.

- Bổn soái ngược lại rất tò mò. Sài tướng ngươi ở Bạch Quốc dưới một người trên vạn người, nếu như Bạch Quốc bị diệt, ngươi bất quá chỉ là một kẻ nhị thần (quan triều đại trước đầu hàng và ra làm quan cho triều đại sau), lại có được địa vị gì?

- Địa vị có tác dụng gì?

Sài Lang Nhân cười ha hả.

- Bổn tướng muốn bảo vật, muốn tài nguyên, muốn quyền lực tùy ý cướp đoạt! Chúng ta là yêu, mới không cần sống vô năng như nhân loại! Từ tiên vương đến tiểu tiện nhân hôm nay, dùng phương pháp của nhân loại thống trị yêu quốc, ăn người trước hết còn phải xem hắn có sở trường hay không? Quả thật có bệnh!

- Khảo sát sở trường của nhân loại là vì có thể kiến thiết phát triển thay bổn quốc.

- Cho nên phát triển ra đồ chơi gì? Kiến trúc đẹp đẽ? Quần áo? Chúng ta là yêu, lúc nào cần những thứ này?

- Sài tướng thân là tướng quốc, chẳng lẽ không biết bổn quốc giàu có, Quắc Quốc và Hiêu Quốc cộng lại đều so ra kém hơn hay sao?

- Nào có tác dụng gì? Giữ được sao?

Sài Lang Nhân ngửa mặt lên trời cười to.

- Yêu quái giảng mạnh được yếu thua, lại đi học nhân loại giảng sinh dân bồi dưỡng, dưỡng bao nhiêu năm còn không phải cho người khác?

- Nếu như không có loại người tầm nhìn hạn hẹp cấu kết kẻ thù bên ngoài như ngươi, không đến trăm năm, lực lượng Bạch Quốc có thể vượt xa Quắc Hiêu.

Ưng Lệ thở dài.

- Chẳng qua dã tính khó thuần, chịu không được loại quản thúc này mà thôi, cần gì phải nói đạo lý lớn?

Sài Lang Nhân cũng không cười, lạnh lùng nói.

- Chẳng lẽ ngươi chịu được? Ngươi cũng đừng nói đạo lý lớn phát triển gì đó, rõ ràng bởi vì tiên vương sủng ái nữ tử nhân loại, cố ý nâng cao địa vị nhân loại, tiểu tiện nhân hôm nay rõ ràng có một nửa huyết thống nhân loại. Tất cả hành động của bọn hắn chỗ nào xuất phát từ việc nhìn xa, đơn giản là vì mình có tư duy của nhân loại mà thôi!

Ưng Lệ không nói.

Sài Lang Nhân lại nói tiếp.

- Liền như bao nhiêu yêu quái tìm đại vương cầu hôn, nàng mặc kệ, lại vừa ý một nam tử nhân loại... Ha ha, bản thân nàng chẳng qua là bán yêu, lại kết hợp cùng nhân loại, sinh hạ ra hài tử đến cùng tính là người hay là yêu? Bạch Quốc này là đất nước của người hay của yêu!

- Nhân loại kia...

Ưng Lệ trầm mặc một lát, chậm rãi nói.

- Đại vương nói, chỉ là lợi dụng.

- Cái này ngươi cũng tin?

- Ta... Tin.

Ưng Lệ chậm rãi nói.

- Ngươi cũng rất nhanh sẽ biết rồi.

Sài Lang Nhân giật mình, không biết nghĩ tới cái gì, sắc mặt đột biến.