Tiên Vốn Thuần Lương

Chương 61: Hoàng kim rơi đầy đất

Triệu Yến Hồng ném tiền vàng trong tay lên không trung, ánh vàng chiếu sân đấu Sinh Tử sáng như ban ngày, xôn xao một tiếng, cơn mưa tiền vàng liền rào rào nện xuống lôi đài khiến người ta hoa mắt.

Hắn còn mặc một bộ quần áo Bát Quái Tử Thụ, toàn thân chớp động ánh tím xen lẫn kim quang, thật xứng với đám tiền vàng này, trông thật giống một tên nhãi tiêu tiền như rác. Kim Phi Dao tránh né cơn mưa tiền, vọt tới phía trước Triệu Yến Hồng, giơ nắm tay lên đấm.

Một thanh âm vang lên, tử quang trên bộ Bát Quái Tử Thụ đại phóng, đánh văng nắm tay của Kim Phi Dao, còn Triệu Yến Hồng cũng bị đánh cho lui ra sau vài bước.

“Ha ha ha, nắm tay Luyện Khí kỳ của ngươi làm sao có thể phá vỡ phòng ngự của Bát Quái Tử Thụ.” Triệu Yến Hồng thấy phòng ngự thành công lập tức cười ha hả. Không có sự uy hiếp của trọng quyền thì tráng hán mạnh mẽ trước mắt này chẳng còn bất luận điều gì đáng e ngại nữa.

Thấy Kim Phi Dao nhìn nhìn nắm tay mình, lại nhìn bộ Bát Quái Tử Thụ trên người hắn, sau đó bất mãn lắc đầu chứ không hề có phản ứng như trong tưởng tượng, hắn mới cảm thấy có chút không thích hợp. Hắn cúi đầu nhìn người mình, lập tức cả kinh không nói ra lời.

Trên áo Bát Quái Tử Thụ lại bị thiêu thủng một lỗ bằng nắm tay. Hắn nghĩ mãi mà không hiểu cái lỗ này bị thiêu lúc nào trong khi hắn không hề nhìn thấy Kim Phi Dao dùng bất kỳ pháp thuật hỏa diễm nào.

Kim Phi Dao không biết đám tiền vàng bay đầy trời này có tác dụng gì, nàng thậm chí còn bắt lấy hai đồng, vụng trộm đưa lên răng cắn cắn, là vàng ròng thật.

Người này rốt cục đã làm gì mà có thể đánh vỡ Bát Quái Tử Thụ? Triệu Yến Hồng lạnh cả người, nếu cứ để hắn đánh vài quyền nữa, Bát Quái Tử Thụ sẽ bị hủy mất, đến lúc dó không phải hắn cũng giống các tu sĩ khác trước đó, bị đánh chết hay sao?

Kim Phi Dao thu hai đồng tiền vào túi trữ vật, tay bắt quyết, chân dẫm lên đống tiền vàng, cười gian phóng tới Triệu Yến Hồng.

Triệu Yến Hồng lui về phía sau vài bước, tay ấn pháp quyết, miệng cấp tốc niệm pháp chú, kim quang trong tay chợt lóe, tiền vàng dưới đất rào rào vọt lên, nhanh chóng tụ tập thành một người khổng lồ cao ba trượng vàng rực, vươn cánh tay dài ngăn trở thế công của Kim Phi Dao.

Ánh sáng lóe lên, Kim Phi Dao một quyền đánh xuyên qua cánh tay nó thành một đại động nửa trượng. Đám tiền bị đánh rơi xuống đất lăn lóc vài vòng rồi lại bay trở lại chỗ cánh tay của người khổng lồ, lấp kín đại động.

Triệu Yến Hồng nhảy lên vai người khổng lồ, từ trên cao nhìn xuống Kim Phi Dao, bộ mặt dữ tợn, vươn tay chỉ vào Kim Phi Dao, gào lên: “Đánh cho ta, đánh nát hắn cho ta.”

Người khổng lồ giang hai tay làm một động tác uy hiếp, toàn thân bao vây trong linh lực màu vàng, nhanh chóng đánh tới Kim Phi Dao. Kim Phi Dao không hề né tránh, dựa vào lợi thế vóc người, tránh công kích của người khổng lồ, đồng thời đánh vào chân nó. Mấy quyền đám vào, một chân của người khổng lồ bị gãy, một chân khác lại bị Kim Phi Dao đá một cước, thân hình nghiêng đi ngã uỳnh xuống nền lôi đài.

Tiền vàng tan tác, đáng tiếc người khổng lồ đã nát một nửa chỉ một thoáng đã lại được tu bổ hoàn hảo. Xem ra nếu không trực tiếp công kích Triệu Yến Hồng mà cứ đánh tên khổng lồ này chỉ vô dụng, nhưng Triệu Yến Hồng ẩn nấp trên người tên khổng lồ này, nàng căn bản không đánh tới hắn.

“Oanh!” một liệt hỏa thuật từ trên cao đánh xuống, Triệu Yến Hồng vô sỉ đứng trên cao đắc ý đánh pháp thuật vào Kim Phi Dao.

“Hỗn đản, đừng có tiểu nhân đắc chí.” Kim Phi Dao vung tay một cái, một luồng kim quang liền vọt tới Triệu Yến Hồng.

Triệu Yến Hồng giơ tay bắt lấy kim quang kia, nhìn ra thì là hai đồng tiền vàng, “Ngươi ngốc hả, lạ dùng đồ của ta để ám toán ta.”

Vừa dứt lời, Triệu Yến Hồng liền cảm thấy mông nhói lên một cái, giống như bị cái gì đó đâm vào. Hắn biến sắc, vội vàng sờ lên mông nhưng lại không thấy gì. Không dám chắc chắn mình có bị ám toán hay không, hắn thẹn quá hóa giận, một tay đặt lên đầu người khổng lồ, truyền linh lực vào.

“Tiền tài đại vũ.” Hắn hét lớn một tiếng, một bộ phận tiền vàng liền tách ra khỏi người khổng lồ, xoay tròn trong không trung. Những đồng tiền trông rất bình thường kia mang theo linh khí xoay tròn rất nhanh, biến thành đầy trời sát khí, điên cuồng bay tới Kim Phi Dao.

Một đồng tiền vọt qua người Kim Phi Dao, tốc độ quá nhanh lại kèm theo linh khí, vạch ra một miệng vết thương trên người nàng. Sau đó càng có nhiều tiền vàng vọt tới như muốn cắt nàng thành nhiều mảnh nhỏ.

“Minh quang bong bóng!” Kim Phi Dao nhíu mày, biết mình không thể dựa vào nắm tay để thắng, đành phải sử dụng pháp thuật.

Hai tay nhẹ nhàng huy động, linh lực bí mật mang theo Minh hỏa lưu động, vô số bong bóng liền phun ra từ hai bàn tay. Động tác nàng mềm nhẹ, tuyệt đẹp, giống như đang khiêu vũ trên lôi đài, trải ra rất nhiều bọt khí màu lam. Tuy nàng động tác tuyệt đẹp nhưng ứng với khuôn mặt nam tính và vóc người cường tráng kia thì thực khiến người xem cảm thấy ghê tởm, Sinh Tử bánh trong miệng cũng phải nhổ ra.

Mọi người chỉ có một tâm nguyện, Triệu Yến Hồng hãy mau chóng giết chết tên biến thái này, thật sự là khiến người khác không chịu nổi.

Minh quang bong bóng che kín toàn bộ lôi đài, ánh sáng của dạ quang thạch và ánh sáng vàng từ người khổng lồ chiếu vào, biến ảo thành vô số màu sắc khiến người xem kinh ngạc.

Trong lòng chúng tu sĩ chỉ có một ý nghĩ, nếu pháp thuật này được thi triển bởi một nữ tu sĩ xinh đẹp thì thật sự là hoàn mỹ. Sao một nam nhân như vậy lại có pháp thuật này? Chắc chắn là đoạn tụ, nếu không làm gì có nam nhân nào lại đi tu luyện loại pháp thuật âm nhu này.

Hiện tại Kim Phi Dao không thể chú ý được xem người khác nghĩ thế nào, toàn tâm toàn ý khống chế hơn một ngàn minh quang bong bóng, thứ này không phải cứ ném ra là xong mà còn phải sử dụng linh lực và thần thức liên tục để khống chế, cả hai mặt này đều tiêu hao rất mau chóng.

Mà Triệu Yến Hồng cũng không dễ dàng, muốn dùng tiền vàng công kích cũng phải tiêu hao linh lực và thần thức. Tiền vàng dưới sự khống chế của hắn giống như có sinh mệnh, tránh khỏi minh quang bong bóng, tấn công về Kim Phi Dao. Nếu nàng trốn tránh, tiền vàng cũng không rơi xuống lôi đài mà sẽ chuyển phương hướng, tiếp tục truy kích Kim Phi Dao.

Đang lúc Triệu Yến Hồng chiếm thượng phong, minh quang bóng bóng bắt đầu di động có mục đích, một bộ phận tiến tới ngăn cản đám tiền vàng, phần còn lại liền thổi tới người khổng lồ. Có vài đồng tiền rơi vào trong bong bóng, nhẹ nhàng truyền ra tiếng nước, đồng tiền bị bao vây trong bong bóng lập tức bị Minh hỏa trong đó đốt cháy không còn cả cặn bã.

Mà sau khi thiêu hủy tiền vàng xong, Minh hỏa bên trong biến mất không còn, chỉ còn lại minh quang bong bóng xinh đẹp bay trong không trung, tìm mục tiêu kế tiếp.

Tiền vàng thì hao tổn trong khi minh quang bong bóng lại vẫn duy trì như trước. Thân thể người khổng lồ của Triệu Yến Hồng bị minh quang bong bóng cắn nuốt, tình huống trở nên khó phân biệt, tựa hồ chỉ chờ xem ai tiêu hao hết linh lực và thần thức trước thì sẽ bỏ mệnh tại đây.

Trên lôi đài, các màu ánh sáng luân chuyển không ngừng, cắn nuốt và bị cắn nuốt cũng diễn ra liên tục, Triệu Yến Hồng kinh ngạc trước năng lực của đám bọt khí màu lam kia, cũng nhận thấy được linh lực bản thân đang biến mất với tốc độ chóng mặt. Ngoài thân Kim Phi Dao còn một linh quang bong bóng cực to bao lấy, tiền vàng căn bản không thể đánh tan cái bong bóng này, đầu hắn bắt đầu thấy đau đớn do thần thức bị xói mòn.

Triệu Yến Hồng lấy một viên Bổ Linh hoàn ném vào miệng, cười khổ, biết vậy thì hắn đã cầm theo đan dược cấp cao tới, dựa vào tài lực của mình thì chỉ cần ăn đan dược cũng đủ giết tên Kim Phi này.

Nhìn Kim Phi Dao không có linh dược bổ sung, sắc mặt có chút khó coi, hắn khiêu khích, lại lấy ra một viên bổ linh hoàn, chậm rãi bỏ vào miệng, khóe môi tràn ngập khinh bỉ nhìn Kim Phi Dao, muốn làm cho nàng phải đau khổ giãy dụa.

Nhưng hắn lại thấy Kim Phi Dao đột nhiên cười lên dữ tợn, ánh mắt khinh thường.

Triệu Yến Hồng có chút hoảng hốt, nghĩ tới lúc nãy bị nhói một cái ở mông, vội vàng phân ra một tia thần thức kiểm tra trong cơ thể. Vừa tra một chút đã khiến hắn sợ tới mức vàng mặt, linh lực và thần thức hỗn loạn, tiền vàng bắt đầu không chịu khống chế bay loạn lên, có vài đồng còn đánh vào người tên khổng lồ.

“Ngươi dám giết ta?” Mặt Triệu Yến Hồng tràn đầy thần sắc khó tin, hoảng sợ nhìn Kim Phi Dao đang cười xán lạn, đôi môi run run khó khăn phun ra mấy chữ.

Lời này vừa nói ra, bụp một tiếng, một cái gai nhọn màu xám dài chừng ba thước liền chui ra từ ngực trái hắn, trực tiếp xuyên qua thân hình hắn. Triệu Yến Hồng cúi đầu nhìn ngực, rớt xuống khỏi vai người khổng lồ, nện xuống nền lôi đài.

Một đoàn nguyên thần màu vàng thoát ra từ thân thể hắn, vừa ra đã tìm đường chạy trốn, lại vừa vặn chui vào trong một cái minh quang bong bóng đi ngang qua đó, ti một tiếng, nguyên thần của Triệu Yến Hồng đã bị Minh hỏa trong minh quang bong bóng thiêu đốt thành hư vô.

Nhìn thấy cảnh này, Kim Phi Dao bất đắc dĩ nói: “Đây là tại ngươi chạy trúng nó đấy nhé, ta cũng không cố ý thiêu chết nguyên thần của ngươi.”

Lúc Triệu Yến Hồng bị đâm thủng tim, người khổng lồ và tiền vàng đầy trời liền bất động, đến khi nguyên thần bị thiêu cháy thì đám tiền vàng liền bị mất khống chế, rơi lộp bộp xuống đài. Còn người khổng lồ bằng tiền vàng cũng tan tác, rơi đầy lôi đài giống như thủy triều hoàng kim vậy.

Thấy Triệu Yến Hồng đã chết, trong kính thủy nguyệt lập tức xuất hiện kết quả, Kim Phi Dao với cái tên giả đã thắng lợi. Đám tu sĩ đang xem chiến người vui kẻ mừng, người đặt cược thua thì mắng Triệu Yến Hồng vô dụng, ngay cả Triệu gia cũng cùng bị kéo xuống nước, các loại lời nói khó nghe vang lên dậy trời.

Người của Triệu gia đang ngồi trên vọng lâu dành cho khách quý, thấy nguyên thần của Triệu Yến Hồng bị hủy thì thập phần phẫn nộ. Các trưởng bối vì lý do thân phận nên tạm thời còn giữ được bình tĩnh, còn đám tiểu bối thì đã sớm thức giận bất bình, vỗ bàn bôm bốp mà mắng: “Dám giết người Triệu gia chúng ta, cũng không hỏi thăm xem chúng ta là ai!”

“Thúc thúc, chúng ta đi gặp hắn, giết chết hắn tại chỗ, báo thù cho huynh đệ của chúng ta.”

Trưởng bối Triệu gia định nói gì đó để bình ổn đám tiểu bối đang nổi giận, không cho bọn họ làm bậy thì nhìn thấy Kim Phi Dao đang mở túi trữ vật, bắt đầu thu quét đống tiền vàng chồng chất trên lôi đài. Do quá nhiều tiền vàng, nàng còn sử dụng cả phong quyển thuật, nhìn tư thế kia tựa hồ muốn thu giữ toàn bộ số tiền vàng trên đó.

“Khinh người quá đáng! Mau đi bầm thây vạn đoạn tên tiểu tử kia cho ta.” Trưởng bối Triệu gia vỗ bàn, chiếc bàn trà khắc hoa lập tức nát vụn.