Tiên Vốn Thuần Lương

Chương 76: Này nọ hảo cầm sao?

Hùng Thiên Khôn chật vật nằm trên cỏ hai ngày, chữa thương hai ngày, cái chân gãy đã được nối lại, nhưng những thương thế khác thì phải tốn chút thời gian mới có thể khỏi hẳn được. Lúc này hắn đang ngồi xếp bằng, đột nhiên mở mắt ra nhìn phía trước, có một đường lục quang đang gấp rút tiến đến.

Lục quang dừng lại phía trước hắn, một bạch y nam tử đi xuống từ một thanh trúc, đứng trước mặt hắn. Nam tử đánh giá bốn phía một chút, lại quét mắt qua Hùng Thiên Khôn, nhàn nhạt nói: “Vị đạo hữu này, ta đang tìm người, xin hỏi ngươi có nhìn thấy một nữ tử đi qua đây không?”

Bạch Giản Trúc dựa vào hơi thở của mình trong bí cảnh bài tìm ra vị trí của Kim Phi Dao, nhưng vì hơi thở khi có khi không nên thường xuyên không tìm được. Lúc đi ngang qua khu vực này, hắn nhận ra ở đây cũng có hơi thở của bí cảnh bài, liền tới hỏi thăm một chút.

Hùng Thiên Khôn cảnh giác nhìn người này, từ trang phục trên người thì có thể thấy được là người của một chi Lạc Tiên điện, Hư Thanh các. Nhưng cũng không loại trừ khả năng là người khác giả mạo người Hư Thanh các, khiến các tu sĩ khác thả lỏng cảnh giác mà giết người cướp của. Thanh danh của Hư Thanh các vô cùng tốt, nếu người của Hư Thanh các mà làm ra việc lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn thì toàn bộ Nam Sơn giới sẽ không có người tốt.

Cũng có khả năng đối phương chính là người Hư Thanh các, cho nên Hùng Thiên Khôn vẫn đáp lại: “Không biết người đạo hữu muốn tìm có đặc điểm gì?”

Bạch Giản Trúc nghĩ nghĩ, sau đó kiên định trả lời: “Vô sỉ, tham lam.”

Hùng Thiên Khôn nhìn hắn không nói gì, đành phải lắc đầu: “Đạo hữu, những thứ ngươi nói đều là thứ bên trong, nhìn bề ngoài làm sao có thể thấy được? Nhưng theo lời ngươi nói thì hẳn là không phải kẻ thiện tâm gì, nữ nhân như vậy ta chưa từng gặp.”

“A.” Bạch Giản Trúc có chút không tin nhìn Hùng Thiên Khôn, trên người người này có thương tích, hơn nữa nơi đây dù là người mù cũng có thể nhìn ra vết tích kịch chiến, chẳng lẽ là hắn đã gặp nữ nhân vô sỉ kia?

“Đạo hữu, thứ ta nói thẳng, lúc trước ngươi đã kịch chiến với người khác ở đây đúng không? Người nọ là nữ nhân đúng không? Không gạt ngươi, ở đây có một phần ấn ký hơi thở ta lưu lại, mà vật đó lại ở trên người mà ta muốn tìm.”

Hùng Thiên Khôn vẫn lắc đầu, lúc hắn và Kim Phi Dao tới đây thì ở đây không có ai khác. Nếu nói tới nữ nhân thì cũng chỉ có mình Kim Phi Dao, nhưng Kim Phi Dao đáng yêu, hiền lành, lương thiện như thế, làm sao có thể là ác nữ hắn nói được. Xem ra là người đó đã ở đây trước đó.

Hắn nghĩ nghĩ, khẳng định: “Đúng là ta đã đánh nhau với người khác ở đây, nhưng ta khẳng định người nọ không phải người ngươi nói. Nếu như có hơi thở như ngươi bảo thì có khả năng là nàng ta đã từng ở đây trước khi chúng ta đến.”

Bạch Giản Trúc nhíu mày, nhìn vẻ mặt thản nhiên của Hùng Thiên Khôn không giống như đang nói dối, đành phải hỏi: “Vậy người đánh nhau với đạo hữu rời đi theo phương hướng nào?”

“Nàng ta chạy thoát về bên kia.” Hùng Thiên Khôn chỉ tay về một hướng khác với hướng Kim Phi Dao bỏ đi, không cần biết xuất phát từ nguyên nhân gì, hắn cũng không muốn người này gặp được Kim Phi Dao.

“Đa tạ.” Bạch Giản Trúc nói lời cảm ơn rồi sải bước lên Vạn Trúc, theo hướng đó bay đi.

Không phải là hắn thiếu tâm nhãn, người khác chỉ lung tung gì hắn cũng theo, chỉ là tạm thời hắn không cảm nhận được hơi thở của bí cảnh bài, dù sao cũng nhàn rỗi, đi hướng này một chút cũng được, nói không chừng còn có thể gặp được.

Hùng Thiên Khôn nhìn theo Bạch Giản Trúc, uy áp trên người rốt cục được giải phóng, hắn thở dài nhẹ nhõm. Lúc này hắn hận thực lực của mình quá yếu, nam nhân Hư Thanh các này có cùng tu vi với hắn mà lại có thể dùng uy áp ép hắn hít thở không thông. Dựa vào cái gì mà tu vi giống nhau, thực lực lại kém nhiều như vậy? Điều này khiến Hùng Thiên Khôn sinh ra cảm giác nguy cơ.

“Ta quả nhiên vẫn còn quá yếu.” Hùng Thiên Khôn lẩm bẩm.

Hắn cũng không muốn đi tìm các sư huynh kia, trong bí cảnh Lạc Tiên có nhiều linh thảo, đã đến rồi thì cứ ngắt về một ít. Những linh thảo này ở ngoài cũng không dễ kiếm, dùng để luyện đan rất tốt, không thể nào đến đây vô ích được. Lấy tấm bản đồ môn phái đưa cho lúc trước ra, hắn liền tìm một nơi gần nhất, định dưỡng thương ổn ổn một chút rồi sẽ chuẩn bị hái linh thảo.

—————-

Kim Phi Dao không biết Bạch Giản Trúc đang tìm nàng, vẫn còn thảnh thơi ẩn nấp trong sơn động, chuyên tâm trị thương. Pháp bảo Cúc Sát kiếm của Hùng Thiên Khôn thực không kém, vết thương trên bụng làm nàng mất mấy ngày mới làm nó khép lại được, nhìn bên ngoài có vẻ như không việc gì, kỳ thực khi cử động vẫn đau vô cùng.

“Tiểu tử thối, tự dưng làm loạn cả lên, hai người cùng nhau đi hái linh thảo thật tốt biết bao, ta lại không có bản đồ, hiện tại bản thân ở đâu cũng không biết, còn hái cái gì chứ!” Kim Phi Dao nói thầm, đi ra khỏi sơn động, định cứ đi đại, đến đâu hay đến đó, dù sao cũng không thể tay không trở về, ít nhất cũng phải kiếm một kỷ vật tỏ vẻ bản thân đã từng đến đây chứ.

Nàng vừa mới ra khỏi rừng, hái được vài thứ quả không biết tên thì thấy một bóng xanh bay qua bầu trời. Nàng biết trong bí cảnh Lạc Tiên có rất nhiều tu sĩ nhưng rốt cục là có bao nhiêu thì nàng cũng không rõ, tuy nhiên mới được mấy ngày thì sẽ không có người rình rập giết người đoạt bảo. Vì thế, cho dù có gặp được tu sĩ khác ở chung quanh, chỉ cần không có tâm tư đoạt đồ của người ta thì bình thường cũng sẽ không gây ra đánh nhau.

Kim Phi Dao còn tưởng người này là tán tu vì người có môn phái đều kết đội mà hoạt động, những người đi một mình thế này bình thường chính là tán tu, hoặc là tu sĩ không thích kết bè kết đảng. Đột nhiên, nàng nhìn thấy đường lục quang kia đảo vòng trở lại, hơn nữa thoạt nhìn còn giống như là hướng về phía nàng.

Chẳng lẽ người này điên rồi, mới vài ngày đầu đã muốn cướp của? Ngay lúc Kim Phi Dao còn đang khó hiểu thì người kia đã dừng lại phía trước, lẳng lặng nhìn Kim Phi Dao dưới đất.

Kim Phi Dao cũng thấy rõ ràng trang phục và bộ dáng của người này, tim lập tức nhảy lên tận cổ. Sao lại là Bạch Giản Trúc? Sao người này lại âm hồn bất tán vậy chứ? Đi theo ta làm chi?

Vì không muốn trêu chọc hắn, Kim Phi Dao hướng hắn gật đầu, ôm quyền chắp tay ra ý chào, sau đó lưu loát xoay người, một lần nữa tiến vào trong rừng. Nàng nghĩ rằng động tác của bản thân rất sạch sẽ lưu loát, hẳn là sẽ không bị hắn nhìn ra cái gì bất thường.

“Hai viên Trúc Cơ đan của ta ăn ngon không? Thật không ngờ ngươi lại tiến nhập Trúc Cơ kỳ, lại còn dám cầm bí cảnh bài của ta để vào bí cảnh Lạc Tiên, lá gan quả nhiên không nhỏ.”

Bạch Giản Trúc trong không trung đột nhiên nói chuyện, nội dung khiến cho Kim Phi Dao sợ tới mức muốn cướp đường mà chạy.

Kim Phi Dao hít sâu một hơi, bình ổn tâm tình, chậm rãi xoay người, vẻ mặt kinh ngạc nói: “Không biết vị đạo hữu này đang nói gì vậy? Ta nghe không hiểu, có phải ngươi nhận nhầm người rồi không?”

Bạch Giản Trúc nhìn Kim Phi Dao diễn, cười lạnh một tiếng: “Ngươi không cần giả vờ, chính là ngươi, vài năm trước trong núi Hắc Long đã dùng đá ném ta bị thương, sau đó cướp đồ của ta. Trong cái túi trữ vật ngươi lấy cắp của ta có lệnh bài của Hư Thanh các, ngươi không quên đấy chứ?”

Ta cũng không tin ngươi lại quên lúc ngươi vui vẻ ngồi trên tảng đá kiểm tra túi trữ vật của ta, nhìn thấy lệnh bài Hư Thanh các mới khiến ngươi sợ hãi bỏ chạy. Nếu không, ta tỉnh lại sẽ giết chết ngươi tại trận, làm sao có thể để cho ngươi sống đến Trúc Cơ? Nhìn bộ dáng tránh né của Kim Phi Dao, Bạch Giản Trúc cảm thấy tâm tình rất tốt, trong lòng thống khoái, rốt cục cũng có thể rửa sạch mối nhục bao năm.

“Hư Thanh các? Oa, ngươi nói là Hư Thanh các, một chi của Lạc Tiên điện sao? Ta lại có thể nhìn thấy người của Hư Thanh các, thật là vinh hạnh nha! Đạo hữu, tu vi của ngươi và ta chênh lệch lớn như vậy, làm sao ta có thể dùng đá ném ngươi bị thương, còn có thể cướp đồ của ngươi chứ? Ngươi có cho ta mười lá gan ta cũng không dám đâu.” Hai mắt Kim Phi Dao tỏa sáng, vẻ mặt sùng bái nhìn Bạch Giản Trúc, giống y hệt như mấy cô nhóc mê luyến hắn trong Sinh Tử tràng.

Bạch Giản Trúc nhìn nàng, một cơn tức giận tuôn trào, vèo một cái liền từ không trung đáp xuống đất, lập tức khiển trách: “Ngươi không cần giả vờ. Lúc đó ta bị trọng thương, ngươi liền lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, hai lần dùng đá đánh ta. Bí cảnh bài của ta còn đang ở trong túi trữ vật của ngươi, ngươi nghĩ tại sao ta lại tìm được ngươi, chính là nhờ vào lúc nhàm chán ta đã để lại ký hiệu trên đó.”

“Cái gì?” Kim Phi Dao sắc mặt đại biến, là bí cảnh bài? Sớm biết thế thì đã ném đi rồi, nếu không thì sao vừa xuất quan đã bị đưa tới đây, lại còn tự động đưa lên cửa nhà người ta tìm chết?

“Ngươi rốt cục thừa nhận rồi sao? Giờ ta xem ngươi còn nói dối gì được nữa. Thực chưa thấy qua nữ nhân nào tham lam, vô sỉ như ngươi. Sao Nam Sơn giới lại có thể có kẻ bại hoại như vậy chứ, đúng là sự sỉ nhục của giới tu sĩ, người như ngươi cần phải bị loại trừ khỏi xã hội.” Thấy sắc mặt khó coi của Kim Phi Dao lúc lôi ra bí cảnh bài từ túi trữ vật, trong lòng Bạch Giản Trúc thấy sảng khoái vô cùng, liền đưa ra hình tượng từ xưa, mắng Kim Phi Dao.

Kim Phi Dao do dự cầm bí cảnh bài, nếu mang theo cái này thì sẽ luôn bị Bạch Giản Trúc đuổi giết, nhưng nếu ném đi thì làm sao có thể đi ra ngoài? Nàng chưa từng nghe nói có ai có thể ở lại trong bí cảnh Lạc Tiên. Nghe Bạch Giản Trúc tức giận mắng mình, nàng rốt cục không nhịn được, vuốt mũi nói: “Ngươi cũng quá keo kiệt, có chút việc nhỏ ấy mà cũng đuổi giết ta đến vài năm liền. Hơn nữa hiện tại ta cũng là người của Lạc Tiên điện, là tu sĩ của Toàn Tiên môn, ngươi không thể giết ta.”

“Toàn Tiên môn? Ngươi là người của Toàn Tiên môn? Ta đã phát ra nhiệm vụ tìm ngươi ở Toàn Tiên môn, vậy mà không có ai phát hiện ra ngươi.” Nghe Kim Phi Dao tự xưng là người của Toàn Tiên môn, Bạch Giản Trúc nhất thời không hiểu, chẳng lẽ Toàn Tiên môn nhiều người đến vậy, tất cả đều đọc được nhiệm vụ mà lại không có ai biết người đang ẩn náu ngay bên cạnh?

Thấy hắn nhắc tới nhiệm vụ, Kim Phi Dao buồn cười, “Ngươi nói nhiệm vụ Hư Thanh các đưa ra kia á? Mặt người trong đó sưng phù như đầu heo, ai mà nhận ra được chứ?”

“Giống đầu heo hay không cũng không quan trọng, dù sao ta đã tìm được ngươi.” Bạch Giản Trúc nâng tay phải lên, trên tay xuất hiện một cây thanh trúc, xanh biếc tinh tế, lá trúc trên đó rất sống động, giống như vừa mới được ngắt ra vậy.

Kim Phi Dao lui về sau một bước, hô lên với hắn: “Người Hư Thanh các sao có thể giết người lung tung chứ. Hơn nữa, ta đã nói ta là người Toàn Tiên môn rồi, cùng lắm thì, cùng lắm thì ta trả lại những thứ đó cho ngươi. Lúc đó ngươi đã là Trúc Cơ kỳ, còn ta mới Luyện Khí trung kỳ, sao ngươi không thể rộng lượng chứ, nhất định phải truy sát một tiểu bối như ta mới thấy thống khoái? Ngươi sao có thể là người của Hư Thanh các được, đồ nhỏ mọn.”