Tiểu Bạch Kiểm Liệp Diễm

Chương 54: Mị Mị

Thiên Tà vung tay lên, trong không gian ầm ầm nổ vang, Cấm chế xuất hiện một lỗ thủng nhỏ, sau đó nhanh chóng lan rộng ra xung quanh, rồi cuối cùng sụp đổ. Mị Mị vô cùng khiếp sợ, nàng không cảm thấy một chút lực lượng nào mà hắn phát ra, chỉ đơn giản là hắn phất tay lên, Cấm chế liền sụp đổ. Tại Mị Mị kinh ngạc trong ánh mắt, Thiên Tà thân ảnh lóe lên, khi xuất hiện lại đã là đứng trước mặt nàng. Mị Mị cảm thấy bị một cánh tay rắn chắc giữ lấy eo mình, nàng vội vàng giãy giụa.

- Buông, ngươi làm gì.

Nhìn thấy đôi môi đỏ mọng của nàng, Thiên Tà lập tức cúi đầu hôn xuống. Mị Mị lập tức tránh né đôi môi của hắn, nhưng giường như đôi môi của Thiên Tà có ma lực vậy, nhanh chóng cuốn đi tất cả sức lực của nàng. Không lâu sau đó, Mị Mị liền kịch liệt cùng hắn hôn môi, mút lấy đầu lưỡi của hắn ở trong miệng mình, nàng cảm giác nó càng lúc càng thêm ngọt.

Hai cánh tay nhỏ nhắn của nàng đã di chuyển lên ôm lấy eo của hắn, ôm chặt lấy hắn. Hai người vong tình ôm hôn nhau.

Đầu lưỡi của Thiên Tà quấn lấy đầu lưỡi của nàng, khiến cho nàng không cách nào cự tuyệt được, chỉ có thể mặc kệ cho lưỡi hắn tác quái trong miệng mình. Cuốn đi tất cả những gì hắn muốn.

Mị Mị thân hình run rẩy một chút, đó là từ sâu trong tâm hồn run rẩy, xấu hổ, ngại ngùng, tức giận dưới nụ hôn của hắn chậm rãi biến mất, nàng từ bỏ chống cự, nhắm mắt lại mặc kệ hắn thưởng thức miệng mình.

Thiên Tà mặc dù đang hôn môi nàng, nhưng đôi tay cũng không nhàn rỗi, một tay ôm chặt lấy vòng eo thon của nàng, không để cho nàng giãy giụa. Tay còn lại luồn vào trong vạt áo của nàng, nhẹ nhàng xoa bóp đôi nhũ phong.

Mị Mị bắt đầu thở dốc, bị hắn kích thích xuân tình của nàng cũng đã dâng lên, nếu không phải miệng bị hắn bịt kín thì chắc chắn nàng sẽ phát ra những tiếng rên rỉ nhỏ. Sau khi hai người môi rời môi, Mị Mị há miệng thở dốc, thân hình tựa vào trong ngực hắn, hai tay ôm chặt lấy hắn, toàn thân nàng như nhũn ra, nếu không như vậy nàng chắc chắn sẽ ngã quỵ xuống đất.

Mị Mị toàn thân tựa vào người hắn, khuôn mặt đỏ bừng, hơi thở gấp gáp, bộ ngực sữa phập phồng, hai mắt khép hờ, nàng vừa xấu hổ vừa bất lực. Thiên Tà cũng cứ đứng như vậy ôm nàng, bàn tay to chậm rãi vuốt ve lưng của nàng. Mị Mị vô cùng ngại ngùng, mặc dù nàng tu luyện mị thuật nhưng nàng vẫn còn là xử nữ ah, thân thể còn chưa bị người đàn ông nào chạm vào. Miệng bị hắn công phá, bộ ngực bị hắn xoa bóp, bây giờ lại bị hắn vuốt ve lưng, nàng vô cùng ngại ngùng, xấu hổ, nàng biết nếu cứ để hắn như vậy, chính nàng cũng không kiềm chế nổi mình, muốn mở miệng nói gì đó nhưng không được.

- Đừng.... Đừng vậy....mà....

Thiên Tà cũng không có ý định tiếp tục, không phải hắn không muốn mà là bây giờ chưa thích hợp. Hắn mỉm cười nói

- Nụ hôn đầu, cảm giác thế nào?

Mị Mị không trả lời, nàng xấu hổ đỏ bừng mặt, càng thêm rúc vào ngực hắn.

- Được thả rồi, sau này có ý định gì không?

Mị Mị thấy hắn không có ý định tiến thêm một bước, thở dài một hơi, đồng thời trong lòng cũng có một chút mất mác.

- Ta không biết. Ma Tộc thua trận bây giờ không biết ẩn lấp ở đâu. Với lại năm đó ta đào ngũ, dù có biết chỗ bọn họ ở cũng không dám quay lại.

Thiên Tà đẩy nàng ra khỏi ngực mình, một tay vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp, nói:

- Vậy thì đi theo bản Công tử đi. Dù sao nàng cũng không có chỗ nào đi.

Mị Mị nhìn thẳng vào khuôn mặt anh tuấn trước mắt, nói:

- Ta là Ma Tộc, ngươi là Nhân Tộc. Nếu như đi theo ngươi, ngươi không sợ một ngày nào đó bị khắp nơi truy sát sao. Không phải Nhân Tộc các ngươi thông đồng với Ma Tộc sẽ bị tất cả mọi người chém giết sao.

- Ma Tộc, Yêu Tộc, Nhân Tộc hay gì đi nữa, trong mắt Bản Công tử không có gì khác nhau. Chỉ cần không chọc bản Công tử thì tất cả yên bình. Nếu như trọc bản Công tử, bản Công tử giết sạch thiên hạ thì có làm sao?. Dù sao cũng không phải là lần đầu tiên.

- Không phải lần đầu?

- Khục... Khục. Giờ theo bản Công tử được rồi chứ?

- Ta còn có thể lựa chọn không sao?

Mị Mị trả lời, sau đó ôm chặt lấy hắn, đầu tựa vào trong ngực hắn.

- Tất nhiên là không được. Bản Công tử nhắm trúng nàng rồi.

Đã qua một tháng kể từ khi Thần Ma điện tấn công Băng Nguyệt cung, nhưng dư âm của trận chiến này đối với đại lục vẫn chưa hề giảm sút.

Một Băng Nguyệt cung đã vô cùng sa sút đánh bại một Thần Ma điện đang vô cùng mạnh mẽ, hơn nữa còn là chém giết toàn bộ trưởng lão và gần hết số đệ tử tinh anh của Thần Ma điện. Khiến bọn họ dâng lên một số đất đai đã cứớp và số lượng cực lớn tiền bồi thường.

Băng Nguyệt cung bây giờ uy vọng như mặt trời ban trưa, không ít môn phái, gia tộc đã từng có mâu thuẫn với Băng Nguyệt cung đều nơm nớp lo sợ, vội vàng sai người đến hòa giải.

Băng Nguyệt cung - Băng Nguyệt điện.

Lúc này Thiên Tà và sáu, bảy trưởng lão đang ngồi bàn bạc về chuyện mở rộng Băng Nguyệt cung. Bởi vì Tiết Tiên Tiên và đại đa số trưởng lão vẫn còn bế quan chưa ra, nên hầu như mọi thứ toàn do Thiên Tà xử lý.

Một đệ tử từ bên ngoài chạy vào, nói:

- Khởi bẩm các vị trưởng lão, Bách Hoa Cốc - Bạch Y Tiên Tử Bạch Tố Dao đến bái phỏng, hiện giờ đang ở trong khách phòng.

Thiên Tà phất phất tay, nói:

- Được rồi. Ra ngoài đi.

Nữ đệ tử cúi đầu chào rồi đi ra. Thiên Tà nhìn mấy người trưởng lão, hỏi:

- Các vị thấy thế nào. Có Lên gặp không.

Thiên Tà hỏi mọi người một chút, nếu có một mình hắn thì hắn đã ra lệnh không gặp từ lâu rồi. Một vị trưởng lão nói:

- Theo ý của ta là lên gặp. Dù sao Bách Hoa Cốc cũng không phải thế lực yếu. Ta nghĩ bọn họ đến đây để thăm dò thực lực của chúng ta, đồng thời muốn kết minh. Hơn nữa lần này họ cũng rất có thành ý, phái Bạch Tố Dao đến.

- Mọi người có ý kiến gì khác không?

- Tốt, vậy ai đi gặp họ đi. Bản Công tử không đi.

Thiên Tà thấy đám người quyết định gặp, hắn cũng không phản đối, nhưng hắn không muốn đi gặp, dù sao hắn cũng chả hiểu được kết minh như thế nào.

- Làm sao được, kết minh là truyện quan trọng, Thiên Tà trưởng lão lúc này mà không đi thì không ai có thể đi được.

- Đúng vậy...

-....

- Sao các ngươi không đi, Vũ Kỹ Các trưởng lão hình như cũng không có việc gì làm, cả Nội Môn trưởng lão nữa. Bản Công tử quyết định không đi.

- Sao có thể được, Thiên Tà trưởng lão đức cao vọng trọng, chỉ có ngài mới phù hợp với chuyện lần này.

- Ngoại môn trưởng lão, ngài đi đi, bản Công tử không hiểu gì về kết minh cả. Nếu như làm lung tung ảnh hưởng đến lợi ích của Băng Nguyệt cung thì không tốt.

Thấy hắn nói vậy, cả đám trưởng lão nhìn nhau.

- Thiên Tà trưởng lão có cần suy nghĩ lại một chút không.

- Ngọc Vô Song trưởng lão, không cần phải suy nghĩ, bản Công tử không đi.

- Nghe nói Bạch Tố Dao là một vị mỹ nữ nha, còn đứng trong Bách Hoa Bảng nữa. Thiên Tà trưởng lão thật sự không đi.

Ngọc Vô Song lập tức tung ra mồi ngon dụ dỗ hắn. Nhớ tới trong Cựu Bách Hoa Bảng cũng có tên Bạch Tố Dao, Thiên Tà chần chừ một chút, cuối cùng đứng dậy bước đi, để lại một câu

- Được, đã nhiệm vụ quan trọng như vậy thì bản Công tử ta tiếp nhận.

Nhìn bóng người của hắn bước nhanh ra cửa điện, cả đám trưởng lão cười ầm lên. Thiên Tà nghe thấy tiếng cười đó, hắn bước đi càng thêm nhanh hơn.

Thiên Tà đi tới chỗ đám người Bách Hoa Cốc. Vừa bước vào ánh mắt của hắn đã khóa chặt một cô gái vô cùng xinh đẹp, chắc chắn là Bạch Tố Dao.

- Tiểu đệ đệ, ngươi nhìn gì vậy. Mắt đều nhanh rơi ra ngoài.

Bạch Tố Dao nhì thấy ánh mắt Thiên Tà nhìn chằm chằm vào mình, dù hắn đang bước đi ánh mắt vẫn khóa chặt lấy mình, có chút buồn cười hỏi.

Thiên Tà ánh mắt nhìn sang bên cạnh, thấy bên cạnh có mấy vị mỹ phụ cũng khá đẹp.

- Mỹ nữ trước mắt, tội gì mà không nhìn.

Bạch Tố Dao cười duyên nhìn hắn. Không biết người thanh niên này là ai, không lẽ Băng Nguyệt cung mới thu đệ tử nam.

- Tiểu đệ đệ, khi nào thì Cung chủ của các ngươi mới chịu gặp chúng ta vậy.

- Cung chủ bế quan, không biết ngày nào ra.

- Vậy làm phiền tiểu đệ đệ đi thông báo cho trưởng lão của Băng Nguyệt cung nói chúng ta muốn gặp được không?

- Không cần phải thông báo, các ngươi muốn nói gì cứ nói với ta.

Thiên Tà ngồi xuống ghế, nói.

- Các ngươi Băng Nguyệt cung tiếp khách kiểu gì vậy, kêu một tên miệng còn hơi sữa như ngươi đến nói chuyện với chúng ta. Bách Hoa Cốc chúng ta dễ bắt nạt vậy sao.

Một vị mỹ phụ lớn tiếng nói.

- Làm sao, bản Công tử không đủ tư cách.

- Hừ. Muốn đủ tư cách thì ăn một kiếm của lão nương.

Nói xong rút kiếm chém tới. Nhưng để cho họ kinh ngạc chính là mũi kiếm còn cách Thiên Tà gần một mét thì nó nhanh chóng hóa thành mảnh vụn rơi xuống.

- Qùy xuống.

Thiên Tà nói nhẹ một câu, mỹ phụ kia hai chân Ầm một tiếng, qùy xuống đất, trước mặt hắn, dưới hai chân mặt đất có vài vết nứt.

Một đệ tử nghe tiếng va chạm, từ bên ngoài chạy vào,nhìn thấy mỹ phụ đang qùy trên đất, vội vàng hỏi:

- Thiên Tà trưởng lão, có chuyện gì vậy?

Nghe người đệ tử kia nói vậy, đám người Bách Hoa Cốc vô cùng kinh ngạc nhìn Thiên Tà. Các nàng cũng biết Băng Nguyệt cung có một nam trưởng lão, nhưng không nghĩ tới lại trẻ như vậy. Bạch Tố Dao cũng vô cùng kinh ngạc, nàng cũng không nghĩ tới người trước mắt này lại là trưởng lão của Băng Nguyệt cung. Ánh mắt chăm chú quan sát hắn từ đầu đến chân, cũng không có gì đặc biệt ngoài việc không nhìn thấy một chút tu vi nào cùng với khuôn mặt cực kỳ tuấn tú.

Thiên Tà đứng dậy, nói:

- Không có việc gì, Bản trưởng lão đến tiếp bọn họ còn không hài lòng, muốn gặp được trưởng lão khác.

Người đệ tử kia kinh ngạc nhìn sang đám người Bách Hoa Cốc, lại nhìn mỹ phụ đang qùysau đó ánh mắt lại có một chút tức giận. Trong lòng thầm nói, Thiên Tà trưởng lão đồng ý gặp các ngươi còn không muốn. Vậy sao không về mà gặp mẹ các người đi. Phải biết mấy ngày nay có biết bao nhiêu môn phái cử người đến, Thiên Tà trưởng lão còn không thèm nhìn một chút, ra lệnh đuổi về. Đằng này các ngươi gặp đư

ợc còn không hài lòng.

- Bản trưởng lão cũng không muốn gặp hay nói gì nữa. Tiễn khách.

Thiên Tà nói xong cũng bước về phía cửa.