Tiểu Bạch Kiểm Liệp Diễm

Chương 96: Thanh Phong Vương Tà Hoàng

Đám người tiến vào bên trong cánh cửa, đi được một lúc cũng không phát hiện có điều gì lạ thường, không có nguy hiểm cũng như không có bất kỳ một lối rẽ nào như vừa rồi. Chỉ có một sự khác biệt duy nhất là không khí càng lúc càng thêm nóng bức, sương mù thêm dày đặc hơn.

Đi thêm một lúc nữa cuối cùng cũng tới điểm cuối cùng của hang động. Điểm cuối của hang động này là một hồ dung nham cực lớn, hồ dung nham đỏ rực, sôi sục giống như một nồi nước sôi. Thỉnh thoảng lại có một cột dung nham bắn thẳng lên không trung. Bởi vì nhiệt độ cao nên gần như không gian xung quanh đang vặn vẹo.

Giữa hồ dung nham lơ lửng một tảng đá, lớn, xung quanh tảng đá có những lỗ nhỏ bằng ngón tay đang không ngừng phun ra sương mù màu đen.

Càng kinh ngạc hơn là trên tảng đá có một đoàn khói trắng màu đục, bao quanh lấy một hình hài không khác gì một đứa trẻ con còn chưa sinh, được vài tháng tuổi và còn nằm trong bụng mẹ.

- Đó là một đứa trẻ?

Ngọc Nhi âm thanh run rẩy hỏi, nàng tuy rằng không phải người nhát gan, nhưng cảnh tượng kỳ dị này cũng không khỏi có chút quá đáng sợ. Đứa trẻ trước mắt này lẽ ra bây giờ phải nằm trong bụng mẹ chứ, tại sao lại....

Đột nhiên đứa trẻ chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt cực kỳ âm lãnh. Hai mắt nó hiện lên quỷ dị hồng quang, khiến cho người khác không rét mà run.

- Lui lại.

Thiên Tà đột nhiên kêu lên một tiếng, sau đó đẩy ba người Mộ Khuynh Thành về phía sau. Cùng lúc đó từ trong màn khói trắng lao ra bốn vệt hắc khí thẳng về nơi bốn người đứng.

Thiên Tà sau khi đẩy ba cô gái ra, mình liền thành bia đỡ chặn lại cả bốn vệt hắc khí. Nhưng hắn cũng không để ý, tùy ý phất tay xua tan hắc khí, nói:

- Ai, còn không cút ra đây cho bản công tử.

Một góc của hang động không khí đột nhiên vặn vẹo, một thân ảnh già nua đột nhiên xuất hiện, hai tay kết ấn rồi nhanh chóng đánh về phía đám khói trắng.

- Phu quân không sao chứ?

Mộ Khuynh Thành vừa rồi bị Thiên Tà đẩy ra ngoài, lúc này chạy lại hỏi han. Đương nhiên là cả NGọc Nhi và Vi Nhi. Vừa rồi đám hắc khí các nàng cũng phát hiện, nhưng vì nó tốc độ quá nhanh, nếu không phải Thiên Tà đẩy bọn họ ra thì chắc chắn bọn họ sẽ bị đánh trúng. Mặc dù không biết đám hắc khí đó là gì, nhưng các nàng cũng biết nó không phải thứ tốt lành gì.

Thiên Tà lắc đầu, ánh mắt nhìn về phía thân ảnh già nua mặc quần áo màu xanh, trên mặt đầy vết nhăn, sau đó lại nhìn đám khói trắng trên bệ đá, cười:

- Thú vị.

- Tà Hoàng. Không nghĩ tới lâu năm vậy mà ngươi vẫn không chịu từ bỏ ý định. Lần này lại còn muốn đoạt xá.

Thân ảnh già nua chậm rãi nói, ánh mắt nhìn vào hình hài trẻ con trong đám khói trắng.

- Thanh Phong Vương, các ngươi phong ấn bản hoàng 3000 năm, lại không chịu ra nói chuyện với bản hoàng. Bản hoàng buồn chán lên muốn tìm người nói chuyện vui một chút, sao lại gọi là muốn đoạt xá. Hơn nữa nếu bản hoàng muốn đoạt xá, ngươi có thể làm gì được ta. Năm đó nếu không phải bản hoàng khinh địch, há lại có thể bị ba tên nhãi nhép tam vương các ngươi phong ấn.

Trong đám khói trắng vang lên một thanh âm, thanh âm mang theo chút ý cười.

- Tà Vương, ngươi chớ đắc ý. Mặc dù không giết được ngươi nhưng ngươi cũng đừng mơ tưởng ra được khỏi đây.

- Thanh Phong Vương, nếu bản hoàng đoán không sai thì hai tên nhãi kia cũng chết rồi đúng không? Mà ngươi xem ngươi, cũng không còn sống được bao lâu đi. Đợi khi ngươi chết xem ai còn có thể thay ngươi gia trì phong ấn, đến lúc đó bản hoàng phá phong mà ra giết sạch hậu nhân của các ngươi.

Thân ảnh già nua được gọi là Thanh Phong Vương lúc này trầm mặc không nói. Có lẽ thanh âm được gọi là Tà Hoàng kia đã đoán đúng.

- Lão già, chúng ta làm một giao dịch, ngươi thấy thế nào.

Thiên Tà lúc này nhìn Thanh Phong Vương, nói.

Thanh Phong Vương nghe vậy cũng nhìn về phía Thiên Tà, ánh mắt chậm rãi quan sát hắn.

Thiên Tà cũng không lảng tránh, hai người bốn mắt nhìn nhau. Vài phút trôi qua, Thanh Phong Vương thu hồi ánh mắt, nói:

- Tiểu tử, ngươi muốn cùng ta làm giao dịch gì?

- Ngươi cũng sắp không chống đỡ được rồi, hay là thế này đi. Bản công tử giúp ngươi giải quyết tên Tà Vương gì đó kia, ngươi đem y bát của mình truyền lại cho hai người này, thế nào.

Thiên Tà cười nhẹ nói, sau đó tay chỉ về phía Ngọc Nhi và Vi Nhi.

- Ồ. Ngươi nói mình có thể giết hắn, ngươi biết hắn là ai sao?

- Không phải chỉ là tàn hồn thôi sao, bản công tử giết hắn như giết gà.

- Ha ha haaaaa... Giết bản hoàng như giết gà. Nhóc con, không biết ngươi lấy đâu ra tự tin.

Không đợi Thanh Phong Vương lên tiếng, trong đám khói trắng tiếng cười nhạo của Tà Hoàng đã truyền ra.

Thiên Tà cũng không thèm để ý đến hắn, ánh mắt vẫn tiếp tục quan sát Thanh Phong Vương.

- Haizzzz.... Được rồi. Chỉ cần ngươi tiêu diệt được Tà Hoàng, bản vương sẽ đồng ý truyền thừa của mình cho hai tiểu nữ oa này.

Thanh Phong Vương thở dài nói, dù hắn không tin tưởng gì vào Thiên Tà nhưng thời gian của hắn đã sắp hết. Dù sao cũng phải tìm kiếm người truyền lại y bát của mình. Đồng thời ánh mắt hắn cũng quan sát hai người Ngọc Nhi và Vi Nhi.

- Tư chất không tệ. Nhưng còn thua tiểu nữ oa bên phải ngươi.

Ngọc Nhi và Vi Nhi bị Thanh Phong Vương nhìn chằm chằm, làm các nàng có cảm tưởng từ đầu tới chân bị người nhìn thấu vậy, cả người không được tự nhiên.

- Ngươi chỉ cần để truyền thừa cho họ là được, còn nàng ngươi không có khả năng dạy dỗ.

Thiên Tà cười nhẹ nói. Mộ Khuynh Thành để chính hắn đào tạo, đảm bảo không thua bất cứ người nào.

- Thanh Phong Vương, ngươi già rồi lú lẫn sao? Ngươi nghĩ tiểu tử này có thể giết được ta?.

Thanh âm Tà Hoàng lại vang lên, lần này mang theo chút không tin tưởng.

- Tà Hoàng, không thử làm sao biết được.

Thanh Phong Vương nhàn nhạt đáp, rồi nhìn Thiên Tà, nói:

- Tiểu tử, ngươi nhanh tay đi. Trước lúc chết bản vương muốn thấy hắn hồn phi phách tán.

- Được rồi. Tà Vương phải không, bản công tử tiễn ngươi lên đường.

Thiên Tà nhìn thân ảnh trong đám khói trắng nói, sau đó tay phải chậm rãi đưa lên. Một đám lửa nhỏ màu tím đỏ từ lòng bàn tay hắn bốc lên. Ngọn lửa này toả ra không khí chút khí nóng chút khí lạnh, vô cùng kỳ dị,Ngọn lửa này chính là Ma Hoả.

Theo ngọn lửa này xuất hiện, hai người Thanh Phong Vương và Tà Hoàng đồng thời cảm nhận được vô tận nguy hiểm. Mặc dù không biết nó là loại hoả gì, nhưng nếu dính phải chắc chắn sẽ không có kết quả tốt.

- Tiểu tử, ngươi nghĩ ngọn lửa nhỏ này có thể giết bản Hoàng. Ngươi không khỏi quá cuồng vọng đi.

Tà Hoàng mạnh miệng nói. Mặc dù hắn không chắc có thể chống đỡ được hoả diễm này. Nhưng trước trận đánh có thể thua người nhưng không thể thua khí thế.

- Giết được hay không thử rồi sẽ biết.

Thiên Tà cũng không muốn nói nhảm nhiều, cánh tay nhẹ vung lên, phong ấn Tà Hoàng biến mất, sau đó vô số tia lửa từ Ma hoả từ trong tay hắn nhanh chóng lao về phía Tà Hoàng.

- Tiểu tử ngươi muốn chết. Hư Vô Thuẫn.

Tà Hoàng đối mặt với vô số tia lửa nhỏ, ánh mắt không chút nào dám khinh thường. Hai tay nhanh chóng kết ấn, theo dấu tay nhanh chóng biến hoá, bốn phía dung nham ầm ầm nổ vang, phun lên cao sau đó ngưng tụ thành một cãi lá chắn trước bóng người của hắn.

Vài tia lửa từ Ma hoả va chạm với tấm lá chắn bằng dung nham, tạo thành một vụ nổ lớn. Khói lửa bốc lên mịt mù.

Thanh Phong Vương nhanh tay kết ấn làm thành một vòng bảo hộ khắp hang động, ngăn cản dư chấn có thể làm sập hang.

Một lúc lâu sau, ánh lửa bắt đầu tán đi, khói bụi cũng lắng xuống. Bệ đá lúc trước phong ấn Tà Hoàng đã biến mất không còn tung tích, chắc do không chịu nổi sức mạnh của vụ nổ lên vỡ tan nát. Tà Hoàng không thấy, không biết sống chết. Còn Thiên Tà lúc này chậm rãi bước ra từ đám bụi bặm, đi về phía Mộ Khuynh Thành.

Mộ Khuynh Thành thấy Thiên Tà đi ra, nàng cũng thở phào một hơi, ánh mắt chăm chú quét quanh người hắn xem hắn có bị thương hay không.

- Lần sau không cho Phu quân đi làm những việc nguy hiểm.

Thiên Tà gật gật đầu, xoa nhẹ má nàng.

Vừa rồi cùng Tà Hoàng giao thủ, hắn căn bản có thể phất tay chém giết Tà Hoàng, nhưng hắn không muốn để mấy cô gái biết thực lực của mình quá kinh khủng. Như vậy các nàng rất dễ sẽ có cảm giác ỷ lại.

Còn vì sao hắn lại giúp Thanh Phong Vương chém giết Tà Hoàng, hắn cũng chỉ vì không thích cái biệt hiệu Tà Hoàng đó. Còn vì truyền thừa của Thanh Phong Vương, hắn cũng không để ý gì.

Thanh Phong Vương nhìn Thiên Tà, sau đó nhìn Ngọc Nhi và Vi Nhi nói:

- Đã công tử đã xử lý xong Tà Hoàng, vậy ta cũng nên thực hiện giao dịch của mình.

Thanh Phong Vương thân hình dần dần trôi nổi trên không trung, sau đó giơ tay, Ngọc Nhi cùng Vi Nhi bị hút tới bên cạnh lão. Hai tay lão đặt trên đỉnh đầu hai nàng, nói:

- Cả đời bản vương có hai môn tuyệt học tâm đắc nhất và một số kinh nghiệm tu luyện, lần này truyền thụ cho hai người. Chỉ mong muốn hai người không để nó bị mai một, làm mất đi danh tiếng của nó.