Tiểu Binh Truyền Kỳ

Chương 1: Vô Danh

Một giọng nói ngọt ngào do máy tính tạo ra vang lên: “Hãy đưa thẻ tham gia quân đội vào” (giống như card). Đang đứng ở trong một khối hình bầu dục chật hẹp, Đường Long lấy thẻ mời đến đưa xen vào.

“Họ tên: Đường Long; Tuổi: mười tám; Giới tính: Nam; Trình độ văn hóa: PTTH; Báo dến binh chủng: Bộ binh.” cùng những tư liệu xuất hiện trên máy vi tính, giọng nói tổng hợp lại vang lên: “ chuẩn bị kiểm tra thân phận ”

Đường Long vội vàng đứng im bất động, mắt mở to. Lúc này có một tia sáng trắng quét từ đầu đến chân hắn.

“Dung mạo phù hợp, xương cốt phù hợp, nhóm máu phù hợp, AND phù hợp, đồng tử phù hợp. Chứng minh thân phận là thật."

Chiếc máy vi tính kêu lên mấy tiếng bye bye, rồi nhả ra chiếc thẻ từ, giọng nói tổng hợp lai vang lên lần nữa: “Mời đến tiểu đội một, đại đội một, tiểu đoàn ba, trung đoàn hai mươi ba, binh đoàn mới năm trăm linh tư. Chúc bạn võ vận xương long” Đường long vội vàng lấy lại thẻ, đằng sau hắn xuất hiện một cánh cửa.

Ngoài cửa còn có một đội ngũ rất dài.

“Mẹ kiếp! Làm lính mà cũng phiền phức! Sớm biết như thế ông mày không thèm đến!” Đường Long vừa đi ra khỏi phòng điều phối, vừa luôn miệng chửi thề. Hắn vừa đi ra thì một người trong hàng liền bước vào phòng điều phối, cánh cửa đó liền đóng lại.

Đường Long vừa mới trưởng thành, năm nay vừa tốt nghiệp PTTH, gia cảnh giàu có vốn có thể học Đại học nhưng hắn không muốn làm cậu chủ nhỏ mà muốn làm quân nhân.

Hắn từ nhỏ đã có dã tâm, hi vọng làm Nguyên soái thống lĩnh binh lính trong thiên hạ. Hắn cho rằng muốn làm nguyên soái thì trước tiên phải làm tướng quân, mà muốn làm tướng quân thì phải bắt đầu từ một tên lính quèn.

Tuy nhiên nghe nói học xong Đại học quốc phòng gia nhập quân đội, có thể được phong hàm thiếu úy ngay lập tức. So với bắt đầu làm lính không biết còn cao gấp bao nhiêu lần. Nhưng Đường Long không muốn, mà số điểm thi tốt nghiệp của hắn trong số hàng ngàn hang vạn thí sinh lại xếp trong số một nghìn thí sinh đếm ngược. Đại học quốc phòng có thể không phải là dùng tiền có thể mua được, lại thêm gia đình hắn không đồng ý cho hắn gia nhập quân đội, bởi vì nhà hắn là đời đời đơn truyền.

Nói đến đây còn có chuyện vui liên quan đến tên của hắn. Cái tên này của hắn là khi ba mẹ hắn chưa cưới nhau thì ông nội đã đặt cho hắn rồi. Ông nội và ba hắn đều rất tự tin, tin tưởng đời sau nhất định là con trai, không biết có phải là huyết mạch cổ xưa có thật là lợi hại như vậy không? Hắn rốt cuộc thật là đứa bé trai đến với thế giới này. mà ba mẹ hắn tiếp tục nỗ lực suốt mười tám năm vẫn không sinh ra đứa trẻ nào khác, đừng nói chuyện sinh nở, đến chuyện mang thai cũng không có.

Khi hắn hiểu chuyện, từng hỏi qua ông nội, tại sao lai giúp mình đặt cái tên đó. Ông nội tự hào nói với hắn, chữ “Đường” được phát hiện bởi một người trên địa cầu (tinh cầu) có tên là trái đất đại diện ột dân tộc phương đông trên địa cầu (tinh cầu) đó, nét đặc trưng của dân tộc này là da vàng, tóc đen và mắt đen, mà Long lại đại diện cho người đàn ông có quyền lực nhất ở quốc gia đó. Địa cầu ( tinh cầu ) đó mặc dù đã biến mất, nhưng những nền văn minh đã có công lao sáng tạo nên lịch sử mấy ngàn năm của vũ trụ này vẫn truyền lại mãi mãi.

Tuy ông nội không nói ra kỳ vọng của mình, nhưng cái tên – hàm ý của Đường Long đã in sâu vào não của đứa trẻ hiểu chuyện này. Đó cũng là một trong những lý do vì sao hắn muốn gia nhập quân đội.

Cho nên, cái tên tiểu tử xấu xa này liền viện cớ thi không tốt, nghỉ hè đi ra ngoài chơi cho đỡ buồn, nhận được một khoản tiền du lịch và giấy CMND, chạy đến ngôi sao Khải La cách nhà chục vạn năm ánh sáng, báo danh nhập ngũ tiền trảm hậu tấu.

Tuy nói còn có nhiều quân chủng khác có thể đăng ký dự thi, nhưng không phải tiến hành kiểm tra tri thức thì cũng phải tiến hành kiểm tra thể năng. Một người chẳng có chỗ nào như Đường Long đành phải lựa chọn binh chủng bộ binh là chỉ cần thành niên thì có thể đăng ký, không cần kiểm tra gì hết.

Đường Long xách túi, cầm thẻ từ có lệnh phân phối quay trở ra đại sảnh điều phối. Trong đại sảnh có rất nhiều phòng điều phối hình ô liu, mỗi phòng điều phối đều có xếp một người giống hắn đến nhập ngũ. Cái phòng điều phối hình ô liu đó có trí tuệ nhân tạo, có thể theo yêu cầu và thành tích thi của bạn, tự động sắp xếp đến doanh trại huấn luyện mới thích hợp.

Đương nhiên cái đại sảnh điều phối này ngoài những tân binh đến nhập ngũ ra, cũng có những binh sỹ mặc đồ màu bạc nền đen, quân phục liên bang đứng canh gác ở đó. Đường Long vừa nhìn những người lính uy võ với ánh mắt ngưỡng mộ, vừa tìm cửa vào doanh trại quân đội mới 504.

Đi thật lâu mới tìm được cửa tự động mang số năm trăm linh tư, trước mặt đã có binh sỹ mới tốp hai, tốp ba, Đường Long không nói lời nào liền bước lên, tấm tự động lập tức mang hắn di chuyển về phía trước.

Đường Long đứng ngẩn ra trong cái con đường không nhìn thấy phong cảnh này khoảng mười mấy phút, hắn nhìn lại phía sau, lại không có ai ở phía sau cả. Mà những người mặc thường phục ở phía sau, không biết như thế nào tốc độ của miếng tự động lại tăng lên, khiến cho bọn họ cách mình ngày càng xa. Từ ngón tay cái to như thế, hạt đậu to như thế, cuối cùng không thấy nữa. Trong con đường dài chỉ còn mỗi một mình Đường Long.

Lại ngẩn ra mấy giây, Đường Long bắt đầu hoảng sợ, mặc dù kêu mình đừng sợ nhưng cảm giác cô độc không một âm thanh vẫn khiến hắn cảm thấy sợ. Cuối cùng hắn chạy thục mạng về phía trước, mặc dù miếng tự động vẫn di chuyển nhanh nhưng hắn cảm thấy mình chạy nhanh mới có thể cảm giác được miếng tự động đang di chuyển.

Một hồi lâu mệt mỏi rồi, Đường Long ngồi xổm trên sàn thở hổn hển giống như con chó. Học trung học tới nay hắn chưa chạy như thế, mặc dù cả ngày đọc sách, chơi điện tử, nhưng toàn là đọc sách và chơi trò chơi điện tử. Hắn mệt quá sớm đã quên đi cảm giác sợ hãi nơi xa lạ, chỉ muốn nghỉ ngơi một lát mới là quan trọng.

Đột nhiên hắn phát hiện cái sàn dừng lai, ngước đầu nhìn một cách hiếu kỳ, phát hiện mình đang ngồi ở lối ra, khi đừng lên phát hiện trên lối ra có dán một tấm bảng, trên đó viết “Toàn hành trình ba mươi phút”.

“Ngu ngốc ” hắn tự cốc vào đầu mình mấy cái, hắn lại mất hơn hai mươi phút thì đã đến đươc lối ra, thật là quá oan uổng. Bởi vì sợ lại chạy cực khổ như vậy. Đây là lần đầu tiên trong mười tám năm nay hắn chạy lâu như vậy.

Đi ra khỏi lối ra là một sân bay rất lớn, Đường Long liền lấy thẻ từ có lệnh phân phối đút vào máy kiểm tra ở lối tra. Không lâu sau giong nói tổng hợp của máy tính phát ra: “ Xin mời đi cửa số hai mươi lên phi thuyền.”

Đường Long lấy lại thẻ từ có lệnh điều phối đi về phía cánh cổng có viết số hai mươi ba. Lần này chỉ mất có ba mươi giây, hắn đã lên phi thuyền.

Hắn không dám tin quan sát chung quanh phi thuyền, chiếc phi thuyền này là chiếc phi thuyền nhỏ chỉ có thể chở đươc mười người, mà cả chiếc phi thuyền chỉ có một mình hắn là hành khách.

Lúc này loa trên phi thuyền phát ra tiếng nói rất ngọt ngào: “Phi thuyền chuẩn bị cất cánh, xin quý khách hãy thắt giây an toàn”. Đường Long liền tìm chỗ ngồi xuống, thắt giây an toàn. Lúc này hắn nhìn ra cửa sổ, nhìn thấy một chiếc phi thuyền rất lớn cất cánh.

“Không phải chứ ? Sao chiếc phi thuyền của tôi lại nhỏ như thế này? Không phải là chỉ có một mình tôi đi đến trung đoàn hai mươi ba chứ? Mới nhìn thấy có mấy tân binh cơ mà? Lẽ nào bọn họ không phải là trung đoàn hai mươi ba ư?” Đường Long lại cảm thấy cảm giác sợ hãi xa lạ đó, cho nên quyết định tư mình nói với mình, để làm giảm đi cảm giác sợ hãi.

Một âm thanh lớn, Đường Long liền cảm thấy có một áp lực, dán chặt hắn vào chỗ ngồi. Nhưng áp lực này mới có mấy phút thì đã biến mất rồi. Đường Long biết rằng phi thuyền đã bay ra ngoài tầng khí quyển, ngoảnh đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, quả nhiên trong khoảng không tăm tối có vô số ngôi sao lấp lánh. Mặc dù đến không trung nhìn qua rất nhiều lần, nhưng mỗi lân đều bị nó thu hút.

Đường Long định thần lại, đột nhiên tháo đai an toàn, đi vào phòng điều khiển của phi thuyền, hắn muốn tìm cơ trưởng hỏi rốt cuộc là đi đâu. Thật ra chủ yếu là hắn muốn tìm người nói chuyện, một mình quả thật là sợ quá đi thôi.

Vốn dĩ cái khoang phải được khóa, bị Đường Long đẩy một cái liền mở ra. Bên trong lại không có người! Đường Long ngẩn ra một lúc, hắn biết phi thuyền nhỏ như thế này bình thường đều do máy tính điều khiển, bay theo đường bay cố định, không có cơ trưởng là bình thường, cho nên không cần phải lãng phí sức lực.

Cũng vì vậy, Đường Long biết rằng cách điểm đến không xa lắm, cho nên không khách sáo ngồi vào phòng lái, chỗ này nhìn quang cảnh vũ trụ, góc độ rất tốt. Đường Long không kìm được vui sướng, dù đã đi phi thuyền rất nhiều lần, nhưng chưa lần nào được ngồi ở buồng lái xem bầu trời. Lần này, không ngờ làm binh sỹ lại có thể được phục vụ chuyên cơ cá nhân. Đường Long cái tên này đắc ý liền quên đi cảm giác sợ hãi.

Nhưng không hắn đắc ý không được bao lâu, giọng nói tổng hợp kia lại vang lên: “Mời quý khách thắt đai an toàn, đội mũ bảo hiểm. Phi thuyền sắp tiến hành bước nhảy không gian.”

Đường Long liền kêu lên: “Bước nhảy không gian? Không phải chứ ? Phi thuyền nhỏ này cũng có chức năng này ư? Trung đoàn hai mươi ba rốt cuộc là ở đâu?” Vốn dĩ bước nhảy không gian thì cần phải là phi thuyền cực lớn mới có chức năng này, phi thuyền nhỏ căn bản không chịu được lực xé của bước nhảy không gian. Hơn nữa ít nhất phải có khoảng cách là một nghìn năm ánh sáng thì mới có thể tiến hành bước nhảy không gian.

Đường Long mặc dù kêu ca, nhưng vẫn nhanh nhẹn thắt đai an toàn, tiếp đó lấy mũ bảo hiểm từ trên phi thuyền tự động rơi xuống đội lên. Khi sử dụng bước nhảy thời gian, cái mũ an toàn này dùng để giảm lực xé xuống mức thấp nhất đối với bộ não, đồng thời tất cả màn che cửa sổ đều biến thành màu đen. Như vậy có thể loại bỏ những tổn hại ắt.

Đường Long chuẩn bị xong, toàn thân bắt đầu tê, hắn biết bắt đầu tiến hành bước nhảy không gian, hắn đọc một lần tất cả những gì còn nhớ trong đầu. Trước giờ chưa nghe qua phi thuyền nhỏ có thể tiến hành bước nhảy không gian, chỉ có thể cầu trời bước nhảy không gian tiến hành thành công.

Thời gian của bước nhảy không gian rất ngắn, mới mười mấy giây, giọng nói đó lại vang lên, bước nhảy không gian thành công, còn ba mươi phút nữa đến nơi.

Mũ bảo hiểm tự động tháo ra, Đường Long nhìn xung quanh một cách hiếu kỳ, hắn lấy làm lạ, nếu như chỉ cần ba mươi giây là có thể đến nơi, vậy sao mình làm lính lại gặp những chuyện kỳ lạ như thế? Đường Long chỉ có thể thở dài. Dù gì ba mươi giây nữa là có thể đến, không cần để ý đến. Đường Long siết chặt đai an toàn, nhắm mắt lại.

“Còn mười giây nửa hạ cánh, mười, chín, tám….”, Đường Long bị giọng nói đó thức tỉnh, liền mở mắt, phát hiện phía trước phi thuyền lại có thiên thạch rộng một km,

Lần này bởi vì hạ cánh ở một nơi không có trọng lực, nên không có áp lực. Đường Long đã có thể nhìn thấy tháp chỉ huy, thật kỳ quái. Tháp chỉ huy mặc dù phát ra đèn báo hiệu ( đèn chỉ huy ), nhưng bên trong không có người.

Đợi cửa phi thuyền mở ( nguyên tác: đợi sau khi cửa vận chuyển tiếp nối với cửa sà lan) Đường Long vội vàng chạy vào trong. Quả thật cả tháp chỉ huy lại không có một ai.

Đường Long ngây ra một lúc, cảm thấy bốn bề rất yen tĩnh, ngoại trừ hơi thở của mình ra, dường như không nghe thấy một thứ tiếng nào khác. Đường Long lại bắt đầu cảm thấy sợ, xoay người muốn chạy vào trong phi thuyền. Nhưng cửa tiếp nối đã tách rời, vùng bảo vệ cách ly hắn với phi thuyền. ống tiếp nhiên liệu cho phi thuyền cung đã tách rời. phi thuyền từ từ bắt đầu khởi động, xem ra thì tự động bay về theo chương trình rồi.

Đường Long ngẩn người nhìn phi thuyền bay đi, cho đến khi cánh của mở ra, cũng không còn nhìn thấy cảnh sắc của bầu trời nữa. Đường Long mới hốt hoảng gọi to: “Có ai không ? Tôi là binh nhì Đường Long, đến báo cáo với sếp." Hắn đi trên sàn tự động, vừa kêu to, vừa ôm chặt túi xách xem xét tứ phía.

Một lát sau, hắn vào bên trong một vật hình tròn, rộng khoảng mấy ngàn mét vuông, bốn phía ngoại trừ con đường kia thì không có gì cả. Đến nơi này Đường Long thở nhẹ, hắn đã nhìn thấy trên ti vi lập thể, đây chính là căn cứ huấn luyện. Đừng nhìn bây giờ một màu trắng xóa, trần nhà hình tròn có thể thông qua ảnh chiếu lập thể làm hiện ra phong cảnh xung quanh. Đại sảnh lớn này chính là nơi huấn luyện. Bức tường bốn bề nhẵn nhụi lại xuất hiện cửa đi vào, bên trong có rất nhiều phòng giống nhau, là nơi các binh sĩ và sĩ quan nghỉ ngơi, vui chơi giải trí, ăn uống.

Sau khi Đường Long nhìn thấy con số hai mươi ba màu vàng trên trần nhà. Toàn thân thả lỏng, Đây chính là trung đoàn hai mươi ba rồi.

Nhưng cả trung đoàn sao lại nhỏ như thế này, theo lý mà nói nơi rộng lớn như thế này chỉ có thể cung cấp cho liên đội sử dụng, hơn nữa lại không có ngườn huấn luyện? Không phải là đều ngủ cả rồi chứ? Không phải vậy đâu, bây giờ mới hai giờ chiều thôi mà. Đường Long thấy lạ, nhưng vẫn cao giọng nói: Binh nhì Đường Long báo cáo!

Đợi một lát, Đường Long không nghe tiếng gì khác, bất giác hít một hơi chuẩn bị nói to hơn. Đột nhiên sau lưng vang lên một giọng nói ghẻ lạnh: “Anh chính là Đường Long ?”

Đường Long vui mừng, vội vàng vừa quay người chuẩn bị cúi chào, vừa nói to: “Binh nhì Đường Long, xin…” hai chữ báo cáo còn chưa kịp nói, lại biến thành tiếng kêu thảm thiết “ A ”.

Đường Long chân tay bủn rủn, ngồi bệt xuống đất, đồng thời cố gắng quay lại phía sau, hắn nhìn thấy gì? – một người đầu lâu mặc quân phục.

Đường Long sợ quá không nói nên lời, hắn cố gắng bò về phía cái của hồi nãy, nhưng vừa quay người thì phát hiện cái cánh cửa đã biến mất, hắn mới nghĩ ra đây là hình thức huấn luyện khép kín cho tân binh (giống như bế quan luyện công).

Khi Đường Long phát hiện không có lối thoát, sợ hãi tột cùng, người đầu lâu kia tiến đến gấn Đường Long, nắm lấy y phục của hắn, dí sát cái đầu lâu vào trán của Đường Long, giận dữ quát lớn: “Ngươi là Đường Long phải không?”

Đang sợ hãi, Đường Long đột nhiên tỉnh lại, vì hắn phát hiện cái đầu người của người đầu lâu được làm bắng kim loại, vả lại ở khoảng cách gần như vậy có thể phát hiện sợi dây kim loai ở cổ người đầu lâu, và cái loa nhỏ trong miệng. Đường Long biết người đầu lâu đáng sợ trước mặt mình thì ra là một người máy.

Theo lý mà nói, mấy ngàn năm trước đã không còn người máy nữa, ngoại trừ một số ít người máy làm những công việc nguy hiểm, cả vũ trụ này đều không sử dụng người máy. Điều này là vì ngàn năm trước những người máy do con người tạo ra đột nhiên có trí tuệ, từng phát động cuộc chiến tranh tiêu diệt loài người, may mà sự thông minh của con người đã cứu họ thoát khỏi sự diệt vong. Sau này tuy cấm phổ biến sử dụng người máy, nhưng vẫn có những quốc gia chế tạo quân nhân người máy.

Mấy trăm năm trước, đất nước chế tạo ra quân nhân người máy đó, bị quốc gia thù địch sử dụng virus phá hỏng hệ thống điều khiển của quân nhân người máy. Khiến cho những quân nhân người máy này phát điên, hễ nhìn những vật gì có hơi ấm (nhiệt năng ), bọn họ đều hủy diệt không thương tiếc. Lần đó mặc dù nguy hiểm đã được dập tắt kịp thời, nhưng cũng vì nó mà một ngôi sao bị hủy diệt. Từ đó trở đi cả thế giới cấm phát triển người máy hình người có trí tuệ, ai mà phát triển thì người đó trở thành kẻ thù của nhân loại.

Đường Long còn chưa hiểu tại sao trung đoàn hai mươi ba, doanh trại năm trăm linh tư mới lại có người máy thì bị người máy đó ném xuống đất, đồng thời một giọng nói giận dữ vang lên: “Ngươi là Đường Long phải không?" Con mắt máy hợp với cái mũ màu xanh, hình dáng đó như muốn ăn tươi nuốt sống Đường Long.

Đường Long sợ hết hồn, liền đứng dậy nói lớn: “Binh nhì Đường Long, xin báo cáo”.

Người máy đó hai chân giang rộng, hai tay bắt chéo sau lưng nhìn phía trước, giọng nói lạnh lùng “ Tôi nghe rồi”

Đường Long ngây người, nhưng xem nhiều trên ti vi, khi tân binh đến đều chào sĩ quan như vậy, cho nên hắn liền hít một hơi hét to hết cỡ: “Binh nhì Đường Long xin báo cáo”

Người máy đó có thể cảm thấy rất vừa lòng, đưa tay ra. Đường Long đương ngiên biết phải làm gì, liền vội vàng lấy ra thẻ từ có lệnh điều phối.

Người máy liền thu nhận, sau đó khép hai chân lại, hành lễ: “Tôi tiếp nhận báo cáo của anh”.

Đường Long vừa nghe thở phào nhẹ nhõm, bây giờ mình đã là lính. Người máy đó nhìn thấy hắn đứng ngẩn ra, bất giác nói giận dữ: “Nghe rõ, đây là phòng của anh, đó chính là phòng ăn. Bốn giờ chiều bắt đầu huấn luyện!” vừa nói vừa chỉ vào hai cánh của nhô ra khỏi bức tường, sau đó quay lưng bỏ đi.

Đường Long đưa mắt tiễn người máy đi, chỉ nhìn thấy y đi vào cánh của vừa nhô ra khỏi bức tường, sau khi y đi vào mọi thứ đều trở về nguyên trạng. Khi Đường Long nhìn vào căn phòng của mình, phát hiện cánh cửa biến mất rồi, bất giác vội vàng chạy đến.

Chạy đến nơi đó cánh cửa đột nhiên xuất hiện, Đường Long nhìn thấy bên trong tối thui, chần chừ một lúc cuối cùng cắn răng đi vào. Chân vừa bước vào cánh cửa đó, bên trong lập tức bừng sáng. Đường Long nhìn thấy cảnh trước mắt cảm thấy rất vui, căn phòng rộng mười mấy mét vuông, có một cái giường, một cái tủ sách, một cái ghế, một cái tủ quần áo. Còn có một phòng tắm nhỏ, bên trong có đầy đủ mọi thứ. Đây là phòng của sĩ quan dùng ư.

“Thật không ngờ sĩ quan người máy đó lại là người tốt.” Đường Long huýt sáo mở tủ quần áo, bên trong có ba bộ quân phục liên bang, ba đôi giày, tóm lại những trang phục đi kèm của quân nhân đều là ba bộ, nhưng đây đều là những bộ đồ chiến đấu. Đường Long liền quẳng cái túi sách sang một bên, vội vàng lấy một bộ quân phục mặc thử.

Khi mặc xong hắn chạy vào nhà tắm soi gương, liền cảm thấy mình thật uy phong. Quân phục mặc vừa y. đó là vì trong tư liệu của bản thân có ghi rất rõ ràng số đo của mình, cho nên những thứ này mới vừa y như thế này.

Say sưa một hồi, Đường Long cảm thấy đói bụng liền đi ra ngoài. Đi đến phòng ăn bên cạnh, tuy đèn sáng trưng nhưng không có một ai, Đường Long lại cảm thấy có chút sờ sợ, liền tự lấy một hộp cơm từ quầy ăn và một bình nước uống, liền vội vàng chạy trở về phòng của mình.

Vừa ăn thức ăn nhân tạo, vừa suy nghĩ vẩn vơ. Suy nghĩ nhiều nhất chính là căn cứ này dường như chỉ có một mình mình sống. Rốt cuộc là chuyện gì đây? Tại sao mình làm lính bộ binh lại biến thành như thế này.

Đường Long không biết lúc lựa chon binh chủng đã phạm tội tày đình gì. Bây giờ là năm 3432 lịch vũ trụ, binh chủng của quân đội sớm đã không còn bộ binh, bởi vì chiến tranh bây giờ đều là chiến đấu bằng tàu quân sự vũ trụ, mặc dù có những binh chủng dung để đánh trên mặt đất và đánh giáp lá cà, nhưng đó gọi là chiến sĩ không gian.

Vậy tại sao vẫn còn có binh chủng bộ binh ? Đó là vì mấy trăm trước vị nguyên soái thứ hai mươi ba của quân đội liên bang xuất thân từ bộ binh, ông ấy sau khi trở thành nguyên soái, mặc dù phát giác binh chủng bộ binh nên bị đào thải, nhưng có chút không nỡ. Cho nên khi ông ấy loại bỏ binh chủng bộ binh, giữ lại toàn quân duy nhất một doanh trại huấn luyện bộ binh, cũng chính là trung đoàn hai mươi ba.

Lúc đó chính là lúc người máy được sử dụng rộng rãi, ông ta đã lợi dụng quyền lực của mình, ở nơi xa xôi hẻo lánh xây dựng căn cứ trung đoàn hai mươi ba, đồng thời giữ lại mấy sĩ quan huấn luyện người máy. Ông ta cũng biết sau này sẽ không có ai đầu quân vào bộ binh, căn cứ này không lâu sau đã bi quên lãng, muc đích làm như vậy chỉ là vì giữ lại làm nơi kỷ niệm của binh chủng bộ binh mà thôi.

Nhưng ông ta không ngờ tới, sau khi ông ta mất mấy trăm năm căn cứ này vẫn còn vận hành. Chủ yếu là vì khi ông ta mấy không bao lâu, hệ thống làm việc quân đội toàn bộ thay thế bằng máy tính (máy tính có trí tuệ). Lúc đó con người đã hủy diệt hết người máy có hình người có trí tuệ, nhưng vẫn không nỡ hủy diệt máy tính. Cuối cùng con người đã quen với sự thuận tiện, là lý do không nỡ bỏ đi những công cụ tiện lợi này.

Máy tính quân dụng thu được những tư liệu máy tính vốn có, đem căn cứ huấn luyện bộ binh trung đoàn 23 sắp xếp vào trong hệ thống.

Mặc dù không có ai đăng ký dự thi, nhưng tuyến đường bay của căn cứ vẫn được duy trì. Có một số sĩ quan phát hiện ra căn cứ giống như đồ bỏ đi này, cũng muốn loại bỏ nó, nhưng khi điều tra ra là nỗi lòng của vị nguyên soái thứ hai mươi ba, cảm động liền không để ý tới. Họ đều không biết sĩ quan huấn luyện của căn cứ là người máy, cho rằng là một số sĩ quan huấn luyện xấu số bị máy tính điều đến nơi đó. Lúc đó vị nguyên soái thứ hai mươi ba đã bí mật sắp xếp người máy.

Đương nhiên cũng chính vì như thế, tuyến đường bay cố định mới có thể duy trì được, nơi đó mặc dù không có hoc viên nhưng còn có sĩ quan huấn luyện mà.

Nhưng sau khi những sĩ quan biết được sự tồn tại của trung đoàn hai mươi ba chết, trung đoàn hai mươi ba dần dần trôi vào quên lãng.

Do căn cứ này có thể thự cung tự cấp, liên bang chỉ cần duy trì tuyến đường bay của phi thuyền là được. Mà chi phí duy trì những thứ này so với con số dự toán khổng lồ của liên bang mà nói, chẳng qua chỉ là giọt nước nhỏ xíu trong đại dương mênh mông, không phải là gánh nặng gì. Cũng vì không có ai đăng ký dự thi, cho nên phi thuyền của tuyến bay này mới biến thành một chiếc phi thuyền nhỏ mười chỗ ngồi. Đây là phi thuyền chuyên dùng để chuyên chở sĩ quan.

Không có chỗ nào để đi, Đường Long sau khi tìm kiếm khắp tất cả binh chủng, mới phát hiện binh chủng bộ binh không có yêu cầu gì cả. nhất thời vui mừng quên đi mất binh chủng này xếp sau cùng, còn tưởng là vớ được của.

Đường Long đang ngủ say bị dội một gáo nước lạnh làm tỉnh, nhảy lên muốn chửi lớn, nhưng nhìn thấy sĩ quan người máy giận dữ đang nhìn mình, những lời nói đó trôi hết trở vào trong bụng.

“Chào sếp” Đường Long lập tức cúi chào không theo tiêu chuẩn.

“Đồ khốn! Đã nói bốn giờ huấn luyện, anh lại dám trễ một phút? Ra ngoài sân chạy mười vòng cho tôi” người máy đó nói giận dữ.

Đường Long biết là mình xui xẻo, vì người máy rất nhạy cảm với thời gian, mà bản thân mình lại là người hay quên thời gian nhất. xem ra sau này ngày nào cũng phải chịu phạt rồi.

Người máy đó nhìn Đường Long đứng ngẩn ra, liền đi đến phía sau Đường Long, đá hắn ra khỏi phòng. Một tiếng kêu thảm thiết, Đường Long bay ra đại sảnh lớn.

Đường Long đang muốn gãi mông, đột nhiên phát hiện trước mặt mình có một đôi giày, vừa ngước đầu lên sợ hết hồn, sĩ quan huấn luyện người máy đó đang trừng mắt nhìn hắn miệng phát ra giong nói giận dữ: “Còn không chạy mau!”

“Vâng…ạ!” vừa bò dậy, Đường Long lập tức phát hiện sân huấn luyện có năm sĩ quan huấn luyện người máy giống nhau đứng ở đó.

Sĩ quan huấn luyện người máy đứng trước nhất nhìn thấy hắn còn chưa chạy, liền rút khẩu súng từ thắt lưng ra, lên đạn, bóp cò, một tia laser bắn đến bên cạnh Đường Long, sàn xuất hiện một lỗ hổng có khói bốc lên.

Đường Long kinh ngạc nhìn vị sĩ quan huấn luyện người máy kia, trong tai vang lên một giọng nói vô tình: “Tôi là thượng úy, có quyền xử tử cấp dưới không tuân theo mệnh lệnh, nếu như anh không bắt đầu chạy, vậy phát súng tiếp theo sẽ nhằm thẳng vào đầu anh.”

Lúc này Đường Long mới nhớ ra rằng mình là một quân nhân, mà sĩ quan chỉ huy lại là người máy vô tình, nếu như bản thân không linh hoạt chắc chắn là mất mạng rồi. nghĩ đến đây hắn rùng mình, lập tức chạy xung quanh bãi huấn luyện.

Ngoài người máy cầm súng kia giám sát Đường Long ra, bốn người khác đều đừng yên bất động tại chỗ. Đường Long thấy trên vai bọn họ đều đeo quân hàm thượng úy một gạch ba sao, trong lòng than những người máy có thể giành đươc quân hàm thượng úy ra, vẫn chạy thục mạng. bởi vì nếu chạy chậm lại, phía sau mông sẽ có một tia laser bắn tới. Cảm giác sợ hãi đó khiến cho hắn quên đi mệt mỏi, lại khiến hắn chạy xong mười vòng.

Đường Long chạy xong mệt chết đi được vừa muốn nghĩ ngồi xuống, một sợi roi da đánh xuống sàn bên cạnh hắn, khiến hắn sợ hết hồn lập tức đứng dậy. sĩ quan huấn luyện đó thu hồi roi da, vỗ vỗ vào lòng bàn tay: “Quân nhân trong bất cứ trường hợp nào cũng phải giữ được phong độ của quân nhân! Lập tức chỉnh đốn! Uỡn ngực ngẩng đầu lên mắt nhìn phía trước! Hai tay áp sát hai bên đùi!”

Người máy đó vừa nói vừa làm mẫu, nhìn thấy Đường Long chỗ nào không đúng liền đánh một roi, sau đó mới chỉ ra những chỗ không đúng. Đường Long bị ông ta đánh mười mấy roi nới đứng đúng tư thế. cũng không biết những người máy kia học ở đâu ra cách dùng roi đánh, có thể đánh đau nhưng cũng không cần phải đánh khiến người ta ngã sấp.

Sau khi Đường Long bị yêu cầu giữ tư thế này, bãi huấn luyện bốn bề màu trắng, đột nhiên biến thành ánh mặt trời chiếu xuống sa mạc. đây có thể không phải là sa mạc bình thường, nhiệt độ cũng tăng lên, Đường Long liền cảm thấy giống như mình đang đứng dưới ánh mặt trời. Mới có một lúc mà quân phục đã ướt đẫm mồ hôi.

Mới mười phút mà đầu cảm thấy quay quay, mắt hoa lên. Đường Long không cẩn thận động tác sai đi, lập tức cái roi da đó đánh xuống. Cảm giác đau và cảm giác điện giật chạy suốt đại não, khiến Đường Long tỉnh lại, lại đứng im như cũ.

Dưới sự kích thích như vậy, Đường Long đứng được một tiếng đồng hồ, nhưng thể lực của Đường Long chống đỡ không nổi, cả người đổ ập xuống, vị sĩ quan huấn luyện kia liền chạy đến kiểm tra, sau đó đứng dậy nói lạnh lùng: “ Ngất rồi ”.

Theo lời nói của ông ta, cảnh sa mạc biến mất, lại trở lại hình dáng của bãi luyện tập cũ. Bốn người mấy kia vẫn đứng như cũ, bất động, nhưng lời nói vẫn truyền ra từ trong miệng của họ: “Thằng nhóc này thể lực không tốt.” “Đúng! Nhất định phải huấn luyện nó nghiêm khắc” “sau khi luyện thể lực, có phải là đến lượt tôi dạy nó chiến đấu quân hạm không? “Có nhầm không vậy? Nó ngất rồi, lại nói muốn chuyển thì phải đến lượt tôi dạy nó mưu lược chứ?”

Nếu như Đường Long còn tỉnh, nghe thấy những lời nói giống người, phát ra từ miệng của những người máy, nhất đinh sẽ kinh ngạc hết sức. bởi vì những lời nói này nói lên rằng họ có thể suy nghĩ độc lập. những người máy hình người có thể suy nghĩ độc lập, vậy họ chính là người máy trí tuệ!

Mà ngàn năm trước nguyên nhân mà người máy làm phản là vì người máy có được trí tuệ của con người, có thể suy nghĩ độc lập. Nếu như bị chính phủ liên bang biết đươc doanh trai huấn luyện trung đoàn 23 có người máy, mà lại tiến hóa thành người máy trí tuệ, họ nhất định sẽ phát binh hủy diệt căn cứ này.

Người máy kiểm tra cho Đường Long đứng dậy nói: “ Năng lượng của chúng ta đã không còn nhiều, chúng ta nhất đinh nội trong năm nay huấn luyện tốt người học viên duy nhất của chúng ta từ 456 năm nay.”

Bốn người máy kia liền hành lễ: “Vâng! Chúng ta nhất định sẽ đào tạo anh ta trở thành người quân nhân kiệt xuất, để không hổ danh sĩ quan huấn luyện người máy chúng ta!”