Tiểu Binh Truyền Kỳ

Chương 26: Q.4 Chương 2: Âm Mưu Bí Mật .

Trong khi chiến hạm của Đường Long bay hướng về phía biên giới Liên Bang, hạm đội do Khải Tư Đặc(Kester) và Đạt Luân Tư (Darlene) soái lĩnh, cuối cùng đã đến trước mặt những chiến hạm tự đi.

Mặc dù nói minh đã đầu hàng, nhưng nhìn thấy hạm đội đông nghịt như vậy, những nhân viên trên chiến hạm tự đi vẫn cảm thấy sợ hãi không thể khống chế được.

Bọn họ rất muốn biết hai vị cấp trên của quân Đế Quốc xử lý mình như thế nào, để tránh tinh thần của mình sẽ chịu không nổi không khí như thế này.

Nhưng quân Đế quốc lại không gửi lại bất cứ tin hiệu gì, bởi vì hai vị sếp đang nói chuyện trong trạng thái bảo mật.

“Đạt Luân Tư (Darlene), không ngờ rằng một trung úy nhỏ nhoi lại có những thuộc hạ giỏi như vậy.” Khải Tư Đặc(Kester) than với Đạt Luân Tư (Darlene) đang ngồi trước màn hình.

“Oh, giỏi như thế nào?” Đạt Luân Tư (Darlene) nhìn bạn mình cười nói.

“Hài, vậy mà còn chưa rõ sao? Lẽ nào anh không nhìn thấy kỹ thuật lái không ai có thể bì nổi mà chiến hạm đó thể hiện sao? Có thể lái chiến hạm giống như chiến đấu cơ vậy, điều này chỉ rõ rằng nhân viên lái tàu là một nhân viên giỏi, tôi thật sự muốn có một nhân viên lái tàu như thế! Nếu như anh ta đầu hàng, tôi nhất định sẽ giao cho anh ta chỉ huy kỳ hạm. A, động tác linh hoạt giống như bàn tay của chiến hạm đó, quả thật là một nghệ thuật.” Khải Tư Đặc(Kester) bất giác chấp hai tay, hai mắt lim dim nói.

Đạt Luân Tư (Darlene) cười một lát, gật đầu nói: “Điều này thì tôi biết, còn gì nữa?”

Khải Tư Đặc(Kester) nghe thấy lời này trừng mắt nhìn Đạt Luân Tư (Darlene), giọng bất mãn nói: “Rõ ràng anh biết rõ sao còn hỏi tôi, còn nhân viên radar trên chiến hạm đó nữa, theo những tù binh kia nói, nhân viên đầu tiên phát hiện ra tia laser lãnh quang, và người đầu tiên phát hiện ra điểm bước nhảy của chúng ta chính là nhân viên radar trên chiến hạm đó. Nhìn những chuyện xảy ra sau thì biết, nếu như không có nhân viên radar kiểm tra toàn bộ hoàn cảnh xung quanh hoàn thiện như vậy, làm gì có nhân viên lái tàu có thể thể hiện kỹ thuật ưu tú như vậy? Hừ, lại là một quân nhân ưu tú. Ôi thật muốn có bọn họ … Đường Long đáng chết, tại sao ngươi không chịu đầu hàng cơ chứ? Nếu không phải vì ngươi, thì ta đã có hai thuộc hạ ưu tú rồi!” nói đến đây, khuôn mặt đang say sưa nói của Khải Tư Đặc(Kester), liền thay đổi thành trừng mắt nghiến răng tức giận.

Đạt Luân Tư (Darlene) nhìn thấy vẻ mặt của Khải Tư Đặc(Kester), bất giác cười: “Nhìn dáng vẻ của anh kìa, e rằng người anh muốn có nhất là thiếu úy Đường Long đó … Oh, là trung úy Đường Long mới đúng nhỉ? ”

Khải Tư Đặc(Kester) lặp tức trở lại bình thường, khuôn mặt nở nụ cười nói: “Không hổ là bạn cũ, trong chốc lát đã nhìn ra được. Đúng, người tôi muốn có được nhất chính là trung úy Đường Long đó, có thể vị sỹ quan có thể chỉ huy được những thuộc hạ ưu tú như vậy, tuyệt đối là tinh anh trong những tinh anh. Chỉ cần hắn chịu đầu hàng, tôi lập tức phong anh ta làm thượng tá, chỉ huy hạm đội 1000 chiếc!”

Khải Tư Đặc(Kester) nói đến đây, đột nhiên vẻ mặt nghi ngờ hỏi: “Đúng rồi, tại sao chúng ta không đuổi theo Đường Long? Nếu như phái chiến hạm cao tốc, có thể dẽ dàng bắt được hắn rồi.”

Đạt Luân Tư (Darlene) lắc đầu cười nói: “Nhiệm vụ chủ yếu của chúng ta không phải là bắt Đường Long, cho dù hắn nhìn ra được nhiệm vụ của những cấm vệ quân như chúng ta đến đây là có nhiệm vụ, nhưng tôi nghĩ hắn không thể biết được nhiệm vụ của chúng ta là gì, bởi vì ngay cả những người thi hành nhiệm vụ như chúng ta cũng không biết nhiệm vụ này có ý nghĩa gì nữa là. Cho nên hắn đi rồi thì cho hắn đi đi, dù gì thì theo chế độ quan liêu hơn chúng ta của Liên Bang, sau khi trở về hắn chắc chắn sẽ không được đối xử như một người anh hùng.”

Khải Tư Đặc(Kester) cười nói: “Chế độ quan liêu còn hơn của Đế quốc chúng ta ư? Khà khà, Đường Long có nạn lớn rồi, hắn nhất định sẽ hối hận khi không đầu hàng vào lúc này, Đúng rồi, bên phía anh vẫn chưa có báo cáo gì sao? Tôi vừa mới mắng một trận, một việc nhỏ như vậy mà lại làm lâu như thế, ài, nếu như nhân viên radar đó đầu hàng thì tốt biết mấy.” Khải Tư Đặc(Kester) nói đến đây thì lộ vẻ suy tư.

Đạt Luân Tư (Darlene) lắc đầu đang định nói gì, giọng của hai phó quan cùng lúc vang lên: “Thưa sếp, đã tìm thấy rồi.” Nghe thấy lời này, hai vị thiếu tướng đều nhướng mày, hai người nhìn nhau gật đầu rồi tắt màn hình.

Đạt Luân Tư (Darlene) đi đến tháp chỉ huy, ngồi lên chiếc ghế chỉ huy của mình, nhìn thấy hình ảnh mấy trăm chiếc chiến hạm tự đi đầu hàng, trong gần tám trăm chiếc chiến hạm chỉ có một chiếc được phóng to trên màn hình.

Phó quan của Đạt Luân Tư (Darlene) nhìn thấy sếp đến, vội bước lên hai bước nói: “Thưa sếp, theo lệnh của ngài, chúng tôi phát hiện chỉ có chiếc chiên hạm có bước sóng ngắn giống như yêu cầu của ngài.”

Đạt Luân Tư (Darlene) gật đầu nói: “Nối liên lạc với chiếc chiến hạm đó, yêu cầu chiến hạm tiến đến gần chúng ta. Đồng thời ra lệnh những chiếc chiến hạm khác tắt màng bảo vệ, chuẩn bị tiếp đón người của chúng ta lên tiếp nhận đầu hàng.”

Phó quan giọng lớn tiếng vâng lệnh, lập tức chấp hành nhiệm vụ.

Đạt Luân Tư (Darlene) sau khi ra lệnh, ấn một nút trên ghế chỉ huy, trước mặt xuất hiện một màn hình, đó chính là hình ảnh của Khải Tư Đặc(Kester) .

Khải Tư Đặc(Kester) nhìn Đạt Luân Tư (Darlene) lập tức hỏi: “Chuẩn bị xong chưa?”

Đạt Luân Tư (Darlene) gật đầu nói: “ Anh ra lệnh đi.”

“Ha ha tốt!” Khải Tư Đặc(Kester) hưng phấn đáp, tiếp đó nhanh chóng ấn mấy nút, truyền lệnh sớm đã chuẩn bị trước đến tất cả chiến hạm của Đế quốc.

Những binh lính Liên Bang đầu hàng ở trên chiến hạm tự đi vâng lệnh tắt hết màng bảo vệ, nhìn thấy đã có một chiếc tiếp nhận mệnh lệnh tiến đến gần chiến hạm Đế Quốc, mặc dù có chút gì kỳ lạ, nhưng nghĩ đên đối phuong có thể phải tiến hành thẩm vấn, cũng không để ý đến, chỉ là nghĩ đến lúc nào mình được thẩm vấn.

Bọn họ đang nghĩ vớ vấn, đột nhiên nhân viên radar hoảng hốt hét lớn: “Chuyện gì thế này?!”

Nghe thấy lời của nhân viên radar, ánh mắt của mọi người lập tức nhìn lên màn hình, vừa nhìn, tất cả mọi người đều sững người, bởi vì bọn họ nhìn thấy tất cả chủ phó pháo của Đế Quốc, đều phát ra ánh sáng, đó là tình huống mà chỉ có khi chuẩn bị bắn tia laser mới có, hơn nữa những nòng pháo đó tất cả đều nhắm vào họ!

Tất cả sỹ quan chỉ huy đều sững người, nhưng ngay lập tức xanh mặt hét lớn: “Khởi động màng bảo vệ!”

Bọn họ bây giờ mới nghĩ đến lời nói quân Cấm vệ của Đế quốc sẽ không tiếp nhận sự đầu hàng của họ của Đường Long, nhưng bây giờ không cònthời gian để hối hận nữa rồi.

Nhân viên lái tàu vừa nghe lệnh của cấp trên liền lập tức vội vội vàng vàng khởi động màng bảo vệ, nhưng đã quá trễ.

Theo lệnh của Khải Tư Đặc(Kester) vô số tia laser đã đồng loạt bắn tới, dễ dàng bắn xuyên qua chiến hạm tự đi của họ.

Đạt Luân Tư (Darlene) không rảnh thưởng thức màn pháo hoa trước mắt, chỉ hạ lệnh: “Toàn quân nghỉ ngơi chỉnh đốn.” rồi không đợi phó quan đang ngớ người trả lời, vội quay lưng rời khỏi tháp chỉ huy.

Khải Tư Đặc(Kester) ở trên một chiến hạm khác, cũng ra lệnh giống như Đạt Luân Tư (Darlene) , đồng thời cũng rời khỏi cương vị của mình.

Một lát sau, hai chiếc chiến hạm vận chuyển loại nhỏ từ hai kỳ hạm bay ra, bay đến chiến chiến hạm tự đi duy nhất còn tồn tại.

“Thưa sếp, thông đạo đã thông, chân không đã được xóa bỏ.” nhân viên hướng dẫn bay trên chiến hạm vận chuyển báo cáo với Đạt Luân Tư (Darlene) nãy giờ đang trầm ngâm không nói.

Hắn lấy làm lạ, mặc dù mình thường chuyên chở sếp qua lại giữa chiến hạm và kỳ hạm, giữa các hành tinh, nhưng lần này hiện hiện rất kỳ lạ, bởi vì lần này sếp lại không dẫn theo một cảnh vệ nào cả, hơn nữa lại chỉ có một mình đi vào chiếc chiến hạm của địch vừa mới đầu hàng.

Hắn chắc chắn sếp đi lên chiến hạm đó có cái gì bí mật, đặc biệt là nhìn thấy chiến hạm vận chuyển của thiếu tướng Khải Tư Đặc(Kester) cũng đi ở phía sau, ý nghĩ này càng được khẳng định.

Nhưng ngại nhắc nhở sếp chú ý an toàn, sau khi sếp lắc đầu đáp trả, thì biết điều không nhiều lời nữa. Bởi vì anh ta biết rằng không nên quan tâm đến những chuyện không liên quan đến mình, là quy luật của sự trường thọ.

Đạt Luân Tư (Darlene) đứng dậy đi lên cửa thông đạo, cửa mở và đóng, thì đã đến chiếc chiến hạm tự đi này.

Đạt Luân Tư (Darlene) đi vào bên trong chiến hạm, nhìn thấy khoang thuyền nhỏ nhất mà trong đời mình được gặp. Mặc dù sớm phát hiện ra mười mấy người ngồi yên lặng trên vị trí của minh trong chiến hạm này, nhưng cũng không lên tiếng hỏi, chỉ là đợi bạn của mình đến. Bởi vì anh ta biết đây là chuyện mà hai thế lực mạnh nhất của Đế quốc hợp tác tiến hành, người của hai thế lực đều phải có mặt tại hiện trường.

Không lâu sau, Khải Tư Đặc(Kester) cũng từ cửa thông đạo đi đến bên cạnh Đạt Luân Tư (Darlene), bây giờ nụ cười trên mặt thường thấy của ông sớm đã biến mất, anh ta cũng đã nhìn thấy tình hình bên trong khoang tàu, chỉ là cùng với Đạt Luân Tư (Darlene), hai bên nhìn nhau, rồi cũng giống như Đạt Luân Tư (Darlene) yên lặng đứng ở đó.

Lúc này, chiếc ghế chỉ huy quay lưng lại với bọn họ kia, bắt đầu từ từ dịch chuyển, một người thanh niên dáng vẻ bình thường, ánh mắt đờ đẫn, trên vai đeo quân hàm thiếu úy, ngồi ngay ngắn giống như tượng trên ghế.

Đạt Luân Tư (Darlene) và Khải Tư Đặc(Kester) đều không lên tiếng, chỉ là lặng lẽ quan sát người thanh niên này, cảm giác mà người thanh niên này cho họ chỉ có hai chữ bình thường, chỉ là một người không có gì đặc trưng nơi nào cũng có thể nhìn thấy.

“Là hai vị thiếu tướng Khải Tư Đặc(Kester) và Đạt Luân Tư (Darlene) phải không?” Khuôn mặt và ánh mắt của người thanh niên này vẫn giữ nét mặt giống như tượng kia, nhưng khi lên tiếng lại phát ra giọng nói khiến người khác nghe rất khó chịu, giọng nói giống như máy tính tạo ra.

Khải Tư Đặc(Kester) và Đạt Luân Tư (Darlene) liếc nhìn nhau, đồng thời đứng nghiêm hành lễ, lớn tiếng nói: “Đế quốc Ngân Ưng vạn tuế!”

Người thanh niên đó không có phản ứng gì đối với câu trả lời hỏi một đằng trả lời một nẻo của họ, chỉ là vẫn ngồi ở đó, dùng giọng nói dường như do máy tính tạo thành tiếp tục nói: “Roth và Elan, hai người bọn họ vẫn khỏe chứ?”

Hai vị thiếu tướng đã hạ tay xuống, lại lần nữa kính lễ đáp: “Xin lỗi thưa ngài, chúng tôi không quen họ!”

Sau khi bọn họ trả lời câu hỏi, căng thẳng nhìn chàng trai mà cấp trên của mình yêu cầu phải tiếp đãi một cách cung kính, ám hiệu đã đúng rồi, bây giờ có lẽ có thể tiến hành chính sự được rồi?

Chàng thanh niên đó yên lặng một lát rồi xoạt một cái đứng dậy, hai vị thiếu tướng vội vã nắm lấy khẩu súng đeo ở thắt lưng, bọn họ bị dọa giật mình, dù gì thì đây cũng là chiến hạm của địch!

Chỉ thấy người thanh niên đó, hai tay nắm lấy quần áo của mình, kéo mạnh một cái, bộ quân phục chất lượng tốt lại bị xé rách.

Nhìn thấy thân thể của người thanh niên đó, hai vị thiếu tướng đều không chịu được mở to mắt, miệng há to. Bởi vì chàng thanh niên trước mắt ngoài đầu và bàn tay là thể xác của con người, những thứ khác từ trên xuống dưới đều là bộ khung do kim loại chế tạo, là một người máy!

Người máy này, đột nhiên đưa một bàn tay nắm lấy xương ngực kim loại, kéo mạnh một cái, phựt một tiếng, lóe sáng giống pháo hoa, mảnh xương ngực kim loại bị bẻ xuống, người máy này thuận tay vứt miếng kim loại đó, phát ra tiếng răng rắc.

Đạt Luân Tư (Darlene) để ý đến những thuyền viên khác vẫn ngồi tại chỗ không có phản ứng gì, thậm chí ngay cả động tác quay đầu nhìn một cái cũng không có. Xem ra, những nhân viên trên chiến hạm này toàn bộ đều là người máy.

Người máy kia, đưa tay vô lồng ngực đen thui, móc ra một cái đĩa to bằng bàn tay, sau khi anh ta quẳng cái đĩa đó cho Đạt Luân Tư (Darlene), liền quay trở lại ngồi trên ghế chỉ huy, sau khi anh ta ngồi lên thì cái ghế cũng bắt đầu dịch chuyển về vị trí cũ.

Đạt Luân Tư (Darlene) nhét cái đĩa vào trong quân phục, nhìn Khải Tư Đặc(Kester) gật đầu, hai người đứng nghiêm chào về phía chiếc ghế kia, sau đó lặng lẽ rời khỏi.

Trong thông đạo, Đạt Luân Tư (Darlene) nói với Khải Tư Đặc(Kester): “Tôi ngồi thuyền vận chuyển của anh”

Khải Tư Đặc(Kester) biết được ý của Đạt Luân Tư (Darlene) là anh ta không quay về kỳ hạm, biết đây là để tránh bị hoài nghi, bởi vì cái đĩa không biết nội dung gì bên trong đang ở trong người anh ta.

Cho nên Khải Tư Đặc(Kester) gật đầu đồng ý, bởi vì nếu như chiếc đĩa đó ở trên người mình, mình cũng sẽ đi đến kỳ hạm của Đạt Luân Tư (Darlene).

Rồi cẩn thận cất chiếc đĩa mềm vào trong một chiếc rương có mật mã trong phòng của Khải Tư Đặc(Kester), hai người lần lượt nhập mật mã khác nhau vào hai ổ khóa.

Sau khi khóa xong, Khải Tư Đặc(Kester) mới nhìn cái rương đen bóng thở phào nhẹ nhõm, cũng mới có tâm tình đi đến quầy rượu rót rượu.

Sau khi cụng ly uống rượu cùng với Đạt Luân Tư (Darlene), Khải Tư Đặc(Kester) trầm ngâm một khoảng thời gian dài, rồi cất tiếng nói: “Tôi nói anh em, cái người tên Roth và Isla là ai? Sao lại lấy nó làm ám hiệu cơ chứ?”

Đạt Luân Tư (Darlene) ngồi trên ghế sofa rộng, ánh mắt nhìn vào cái ly rượu đang cầm trên tay, nhẹ nhàng nói: “ Roth là nickname của Robusta, Elan là nickname của Elantsy.”

Khải Tư Đặc(Kester) gật đầu lắng nghe, nghe thấy khúc sau đột nhiên hai mắt mở to hét lên: “nickname của công tước và bá tước? Đây là cơ mật cấp A của Đế quốc! Anh làm sao biết được?”

“Ngu ngốc, anh có hai tai để làm gì? Tôi thật sự nghi ngờ anh có phải là tâm phúc của công tước hay không, chuyện này đối với dân chúng và thuộc hạ cấp dưới thì là cơ mật, những người có thân phận thấp biết được nickname của đại nhân thì là một chuyện khiến cho đại nhân khó chịu. Nhìn dáng vẻ của anh, lẽ nào bình thường anh chưa bao giờ nghe thấy những quý tộc chức vị cao hơn đại nhân gọi họ sao? Hơn nữa đây chỉ là cơ mật cấp A, chỉ cần giở một chút thủ đoạn là có thể biết được.”

Đạt Luân Tư (Darlene) nheo mắt cười.

Khải Tư Đặc(Kester) bĩu môi nói: “Giở một chút thủ đoạn? Hừ, đây còn không phải là tin tức mà anh từ miệng của bá tước tiểu thư biết được sao. Đúng rồi, Đạt Luân Tư (Darlene), là huynh đệ tôi mới nhắc nhở anh, các vị hoàng tử vì muốn lôi kéo quân bộ của bá tước, tranh nhau ra tay với tiểu thư duy nhất của bá tước, anh đừng có dại mà đâm đầu vào.” Nói đến đây, Khải Tư Đặc(Kester) khuôn mặt nghiêm nghị nhìn Đạt Luân Tư (Darlene).

Đạt Luân Tư (Darlene) cười, nhấm một ngụm rượu, rồi mới nói: “Yên tâm, tôi chỉ là tuân lệnh của bá tước mới cố gắng đối phó với bá tước tiểu thư. Ngược lại bên anh lại khá nguy hiểm.”

“Nguy hiểm?” Khải Tư Đặc(Kester) tiêp lời, cầm bình rượu đi đến bên cạnh Đạt Luân Tư (Darlene) ngồi xuống, rót rượu vào hai ly của hai người.

Đạt Luân Tư (Darlene) nhìn Khải Tư Đặc(Kester) một lát, cười nói: “Đừng có giả bộ làm như không biết, công tước bên đó buổi tối làm thích khách đã trở thành thói quen rồi chứ?”

Khải Tư Đặc(Kester) cười khổ, lắc đầu nói: “Hài, ai bảo công tước không có con trai kế thừa, nếu như công tước gặp chuyện, lãnh địa và thế lực của công tước đều bị những vị hoàng tử kia chia 5 xẻ 7 mất thôi.”

Đạt Luân Tư (Darlene) hướng ly rượu về phía Khải Tư Đặc(Kester) nâng cốc, miệng nở nụ cười nói: “Bọn họ thích nằm mơ thì cứ cho bọn họ mơ đi, cuối cùng rồi cũng có ngày bọn họ phát hiện ra mình chỉ là một con rối trên sân khấu bị người ta điều khiển mà thôi.”

Khải Tư Đặc(Kester) sững người, nhưng nhìn thấy cái rương mật mã màu đen đó, bất giác cười: “Con rối? Tôi lại nghĩ bọn họ giống như những thằng hề! Đương nhiên, bọn họ rất nhanh chóng sẽ phát hiện ra mình là những con rối bị người khác điều khiển, nào, vì những con rối và thằng hề của chúng ta cạn ly!” Nói đến đây liền cụng ly với Đạt Luân Tư (Darlene).

Hai người vừa mới uống hết rượu trong ly, hình ảnh ảo của phó quan của Khải Tư Đặc(Kester) xuất hiện trên bàn làm việc của Khải Tư Đặc(Kester), vị phó quan này gấp gáp nói: “ Thưa sếp, chiến hạm của Liên Bang đầu hành chúng ta kia, đột nhiên phát nổ, ngoài những mảnh vụn thì không phát hiện bất cứ phản ứng sự sống nào cả!”

Khải Tư Đặc(Kester) và Đạt Luân Tư (Darlene) đều sững người, nhưng rất nhanh chóng hiểu ra, liền nhìn nhau gật đầu.

Khải Tư Đặc(Kester) đi đến bàn làm việc nói: “Biết rồi, có thể là bọn họ không muốn làm tù binh của Đế quốc nên mới tự nổ. Được rồi, nhanh chóng tổ chức hạm đội quay về Đế Đô thôi.”

Vị phó quan kia vốn đang sững người nghe thấy lời này càng ngớ người: “Đế Đô?”

Khải Tư Đặc(Kester) gật đầu nói: “Đúng vậy, Đế Đô, chúng ta đã hoàn thành nhiệm vụ rồi.”

Phó quan sau khi nghe rõ, mới vui vẻ hành lễ tuân lệnh, anh ta bây giờ cũng quên không thèm nghĩ đến tại sao những người đầu hàng tại sao đến bây giờ mới tự sát?

Khải Tư Đặc(Kester) quay đầu lại nhìn Đạt Luân Tư (Darlene) cười nói: “Nghe được tin này, binh sỹ chắc chắn sẽ vui mừng hơn cả đánh thắng trận.”

Đạt Luân Tư (Darlene) gật đầu cười nói: “Đó là chuyện đương nhiên, bởi vì chúng ta đã xa nhà mấy tháng rồi.” Nói đến đây, khuôn mặt nghiêm nghị nói: “Tôi nghĩ người mà cấp trên của chúng ta trung thành, trong Liên Bang, có lẽ là người có thân phận rất cao, nếu không sẽ không phái khó lòng mà đạt được như người máy ra chiến trường, anh nói thử xem vị cấp trên này có kế hoạch gì vậy? Lẽ nào anh không cảm thấy khiến chúng ta sử dụng lực lượng quân đội mạnh và chi phí lớn như vậy, chỉ để tiêu diệt một hạm đội chiến hạm tự đi và nhận một thứ này thôi sao? nhưng nếu như sử dụng nhiệm vụ đặc biệt để tiếp nhận, có lẽ sẽ nhanh chóng và an toàn hơn?” Đạt Luân Tư (Darlene) tay chỉ vào cái rương mật mã màu đen.

Khải Tư Đặc(Kester) cũng lộ vẻ trầm tư nhìn cái rương mật mã, hồi lâu, anh ta lắc đầu cười nói: “Lo nhiều làm gì cơ chứ, dù gì những người cấp dưới như chúng ta chỉ cần nghe lệnh hành sự là được rồi.” nói xong liền cầm bình rượu rót rượu.

Đạt Luân Tư (Darlene) đón ly rượu, nhìn màu hồng tươi của rượu, chỉ lắc đầu cười khổ, Khải Tư Đặc(Kester) nói đúng, những người cấp dưới quả thật rất khó đoán ra ý đồ của các vị cấp trên.

Bộ thống soái quân đội Liên Bang, phòng nghỉ lâm thời của Nguyên soái.

Mặc dù nói căn phòng như thế này được chuẩn bị để cho các quan viên làm việc suốt đêm nghỉ ngơi, nhưng do bình thường Nguyên soái thường hay qua đêm ở đây, nên căn phòng này cố nhiên trở thành phòng của Nguyên soái. Do căn phòng này chỉ có một gian phòng, cho nên lính bảo vệ đều phải đứng ở ngoài cửa.

Căn phòng này tối thui và yên ắng, Nguyên soái cả ngày điều động chiến hạm ở các nơi của Liên Bang, lúc này đang nằm trên giường nghỉ ngơi, ngoài tiếng hít thở đều đều do ông ta phát ra, thì cái gì cũng không có.

Đột nhiên, Nguyên soái Olmsted (Áo Mẫu Tư Đặc) đột nhiên bật dậy, mắt của ông ta trong đêm tối phát ra tia sáng khiến người khác khiếp sợ, hoàn toàn không có ánh mắt lờ mờ của người mắc chứng mộng du vừa mới tỉnh dậy. Ông ta không bật đèn, ngược lại lại đưa cái đồng hồ dạ quang đeo ở trên tay kia ra trước mặt.

Nhìn thấy đồng hồ phát ra tia sáng màu đỏ yếu ớt, bất giác khẽ nói: “Màu đỏ, nói như vậy là màn mở đầu đã hoàn thành.” Nói đến đây, khóe miệng ông ta lộ một nụ cười, trong bóng tối hiện ra rất âm hiểm.

Lúc này, điện thoại trên đầu giường bip bip vang lên, Olmsted (Áo Mẫu Tư Đặc) dường như biết được sẽ có điện thoại, trước tiên tắt tia sáng màu đỏ trên đồng hồ, sau đó mới mở đèn, nghe điện thoại.

Trên màn hình một sĩ quan trẻ trên vai đeo quân hàm thiếu tá, nhìn thấy Nguyên soái Olmsted (Áo Mẫu Tư Đặc) lập tức hành lễ nói: “Xin lỗi thưa Nguyên soái, đã quấy rầy giăc ngủ của ngài.”

Nguyên soái Olmsted (Áo Mẫu Tư Đặc) xua tay bình thản nói: “Không có gì, có phải là tình hình của địch có gì biến đổi.”

“Thưa vâng, hai hạm đội của địch sau khi tiêu diệt hết chiến hạm tự đi của ta, đã bắt đầu rút lui về Đế quốc!” Thiếu tá nói ngắn gọn.

“Rút lui?”

Nguyên soái Olmsted (Áo Mẫu Tư Đặc) khiến cho khuôn mặt của mình lộ ra vẻ kinh ngạc, sau đó gật đầu nói: “Tôi lập tức đến ngay.” Nói đến đây liền cúp điện thoại.

Ông ta lặng lẽ thay quân phục, lúc đang rời khỏi, dừng bước, cầm chiếc đồng hồ đeo lên tay, đồng thời khẽ nói một mình: “Xuýt nữa thì quên, cái đồng hồ này mình mới đeo có một tháng, nếu nói hư thì cũng không nhanh hư như vậy.” Nói rồi chỉnh y phục, lớn tiếng gọi lính gác, liền bước những bước ổn định, rời khỏi phòng.

Phòng chỉ huy rộng lớn của Bộ Thống soái, khi Nguyên soái Olmsted (Áo Mẫu Tư Đặc) bước vào, các tướng lĩnh đã ngồi đầy bên trong.

Bọn họ cũng giống như Olmsted (Áo Mẫu Tư Đặc), đều qua đêm ở trong căn phòng này, không có cách nào khác, bây giờ là phòng bị thời chiến, vừa từ các nơi đổ về.

Nguyên soái Olmsted (Áo Mẫu Tư Đặc) nhìn thấy trong phòng không có một quan văn nào cả, bất giác gật đầu cười, trong phòng chỉ huy cao nhất của quân đội, quan văn không thể nào xuất hiện được.

Cảm giác này khiến ông ta cảm thấy rất thoải mái.

Nguyên soái Olmsted (Áo Mẫu Tư Đặc) đảo mắt nhìn một lượt những vị tướng khi nhìn thấy mình vào liền đứng dậy chào, ông ta biết những người này trước đây đều là thuộc hạ của mình, là đông liêu của mình, là cấp trên của mình. Trong mấy chục năm lăn lộn của mình, những người này có người trở thành tâm phúc của mình, có người trở thành kẻ thù của mình, nhưng bất kể như thế nào, mình cuối cùng cũng đã trở thành người có quân hàm cao nhất trong quân đội.

Trong thời đại hòa bình muốn đứng ở vị trí này, đó là phải trải qua biết bao âm mưu quỷ kế, kết bè kết phái. Nguyên soái Olmsted (Áo Mẫu Tư Đặc) sau khi đi đến chỗ ngồi đầu tiên của bàn hội nghị ngồi xuống, vẫy tay nói: “Ngồi xuống, bắt đầu bàn bạc việc quân nào.” Nguyên soái Olmsted (Áo Mẫu Tư Đặc) trong khoảnh khắc này bất giác cảm thấy mình thật sự già rồi.

Nguyên soái Olmsted (Áo Mẫu Tư Đặc) rất rõ vị đại tướng có tên Kamoochie này, bởi vì ông ta là người đi theo mình từ lúc mình còn là một người cấp thấp, cũng là người mà dưới sự đề bạt của mình, ông ta mới có thể trở thành một trong những vị đại tướng trong 4 vị tướng của Liên Bang.

Kamoochie sớm đã nhìn thấy ánh mắt của cấp trên của mình, nhưng ông ta trước tiên ngồi xuống cùng với mọi người sau đó mới đưng lên nói: “Thưa Nguyên soái, căn cứ theo tin tình báo mới nhất, hai hạm đội tăng cường của quân Đế quốc sau khi ở trong vùng đất tử thần tiêu diệt những chiến hạm tự đi đang tiến hành huấn luyện của ta, chỉ dừng lại một khoảng thời gian ngắn, thì đã bắt đầu di chuyển về Đế quốc, bây giờ đã ra khỏi vùng đất tử thần.”

Nói đến đây rồi ấn cái nút ở trên bàn của ông ta, một bản đồ tinh hệ lập rộng lớn lập tức xuất hiện trên không.

Mọi người trước tiên là nhìn màu xanh biển đại diện cho hạm đội của địch đang dần di chuyển, nhóm chiến hạm tự đi dùng màu đỏ để đại diện, vốn tụ tập tại một điểm ở vùng đất tử thần, đột nhiên biến mất 90%, nơi có màu đỏ chỉ còn lại một điểm nhỏ.

Kamoochie nhìn thấy rất nhiều người đều lộ ánh mắt ngạc nhiên không hiểu, nghĩ đến quá trình của sự việc này còn có nhiều người không rõ, vội giải thích với mọi người: “Phe địch trước khi khai chiến đã sử dụng tia laser lãnh quang để mở lối thông đạo an toàn, còn nhóm chiến hạm tự đi của chúng ta đúng lúc ở trong tầm bắn của tia laser lãnh quang, trong tình trạng không kịp phản ứng đã mất đi 90% binh lực.

Nghe thấy lời này, mọi người đều thở dài, những chiến hạm tự đi này thật xui xẻo, lại bị bắn trúng như vậy, xem ra những tân binh kia đều chết một cách không cảm thấy đau đớn gì.

Bọn họ đương nhiên là biết chiến hạm tự đi là chiến hạm loại gì, cũng biết là Tổng thống ép Nguyên soái chi ra một ngân sách khá lớn để chế tạo ra, đương nhiên cũng biết được rằng Tổng thống đã kiếm được kha khá từ trong đó.

Sự việc thường thấy như vậy ai mà không nghĩ ra cơ chứ? Chỉ là bọ họ hoàn toàn không biết con số mà Tổng thống kiếm được cụ thể là bao nhiêu mà thôi.

Lúc này, trên màn hình những khối màu xanh biển kia chia làm 2 khối nhỏ, di chuyển về phía trước.

Kamoochie tiếp tục giải thích: “Phe địch phái 2 ngàn chiến hạm làm tiên phong, bọn họ trong thông đạo an toàn bắt đầu tiến hành bước nhảy không gian, còn phía ta chỉ còn lại 1 ngàn chiến hạm tự đi.”

Mọi người nhìn thấy những khối màu đỏ nhỏ nhoi đáng thương kia, bất giác thở dài lần nữa, bọn họ biết rằng những chiến hạm tự đi này sẽ bị tiêu diệt.

Nhưng tình hình tiếp theo lại khiến họ sững người, bởi vì những đốm đỏ kia vốn rất hỗn loạn, lại bắt đầu tụ tập lại, tiếp đó những khối màu xanh tiếp nhận nhiệm vụ tiên phong kia vừa xuất hiện liền biến mất.

Nhìn thấy ánh mắt của mọi người đều nhìn mình, Kamoochie cười khổ nói: “Tôi cũng không biết là chuyện gì, máy giám sát của chúng ta phân bố ở đó chỉ có thể cảm ứng, không thể thu được hình ảnh, cho nên chỉ biết những chiến hạm tự đi kia mỗi chiến hạm bắn ra 4 trái ngư lôi và 1 phát chủ pháo, những chiếc chiến hạm của Đế quốc liền biến mất, tình hình cụ thể quả thật là không rõ.”

“Không phải chứ? 1 ngàn chiến hạm tự đi cấp bia đỡ, lại có thể dùng 4000 trái ngư lôi và 1000 phát pháo chủ, thì đã có thể tiêu diệt 2000 chiếm hạm chính quy của quân Đế quốc? Ngài Đại tướng, tôi không nghe nhầm đấy chứ?” Người nói là một người trung niên khuôn mặt đầy vẻ kiêu ngạo, trên vai ông ta cũng đeo 4 ngôi sao vàng.

Nguyên soái Olmsted (Áo Mẫu Tư Đặc) không cần nhìn người, nghe tiếng thì biết được đó là kẻ địch của mình, một trong 4 vị đại tướng, đại tướng Mục Ân Lôi Tư.

Nguyên soái Olmsted (Áo Mẫu Tư Đặc) để mặc cho kẻ địch của mình sống yên lành, là vì người đó còn có giá trị lợi dụng, cho nên Nguyên soái Olmsted (Áo Mẫu Tư Đặc) chỉ là nhìn Kamoochie, không thèm để ý đến ánh mắt khiêu khích của Mục Ân Lôi Tư đang nhìn mình. Khi nhìn thấy Kamoochie cười gượng, giải thích với Mục Ân Lôi Tư đây là do tình hình tình báo không rõ ràng, bất giác chau mày.

Vốn cho rằng Kamoochie sẽ tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh của mình, nhưng bây giờ thần thái của Kamoochie, so với hồi nãy mình ra hiệu cho ông ta có thể tiến hành bàn việc quân, nhưng ông ta lại theo mọi người sau khi ngồi xuống mới đứng dậy nói, con người này là một người thích làm theo mọi người một cách mù quáng, không muốn đắc tội với bất kỳ người nào.

Vị ái tướng luôn phục tùng mệnh lệnh không dám trái lệnh này của mình biến thành như vậy từ lúc nào vậy ta?

Lẽ nào là do ông ta đã trở thành vị tướng 4 sao?

Thế này xem ra mình phải tìm ông ta nói chuyện mới được.

Lúc Nguyên soái Olmsted (Áo Mẫu Tư Đặc) đang suy nghĩ, biểu thị trên bản đổ tinh hệ tiếp tục thay đổi.

Khi mọi người nhìn thấy mấy trăm điểm màu đỏ đại diện cho chiến hạm tự đi, dừng bất động trước quân Đế quốc. Còn mấy trăm điểm đỏ khác thì lại đuổi theo một điểm đỏ chạy loạn xạ. Bất giác lại lộ vẻ hoài nghi.

Kamoochie thở dài nói: “Theo tin tình báo từ máy giám sát, những chiến hạm dừng lò động lực, tắt hệ thống vũ khí này, đơn giản mà nói thì chính là đã đầu hành rồi.”

“Đầu hàng?!”

“Bọn khốn kiếp này! Lẽ nào lại quên rằng mình là những quân nhân Liên bang cao quý hay sao?”

“Dẫn độ bọn họ về! Đưa bọn họ ra tòa án quân sự!” những tiếng mắng chửi như vậy mặc dù từ miệng mọi người vọng ra, nhưng mọi người đều biết mình ở trong tình trạng đó, nếu như không muốn chết trận thì cũng chỉ có đầu hàng mà thôi. Đương nhiên, những lời biện hộ cho bọn ho thì không thể nói ra được.

“He he, binh sỹ của tinh hệ Cổ Long Vân là tố chất như vậy, chúng ta không thể yêu cầu bọn họ trở thành một quân nhân Liên Bang đủ tiêu chuẩn. ”

Giọng nói kỳ quái vang lên trong phòng hội nghị, Nguyên soái Olmsted (Áo Mẫu Tư Đặc) biết rằng Mục Ân Lôi Tư đang cười nhạo mình, bởi vì tinh hệ Cổ Long Vân là một phe của mình, ông ta đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội cười nhạo mình.

Ai biết được những thiếu úy kia đều là được tuyển chọn từ quân khu Hài Khả, Nguyên soái Olmsted (Áo Mẫu Tư Đặc) biết những người này sẽ không chỉ trích binh lính hành tinh Hài Khả, mà chỉ chọn binh lính tinh hệ Cổ Long Vân mà nói, là có tư lợi. Bởi vì Tư lệnh quân khu hành tinh Hài Khả kia công nhận thuộc về một trong hệ phái của ông ta, ông ta đương nhiên phải chú ý đến thể diện của hệ phái của mình.

Nghĩ đến đây, Nguyên soái Olmsted (Áo Mẫu Tư Đặc) bất giác cười lạnh.

Hệ phái của quân đội Liên Bang rắc rối phức tạp, có những vị tướng chân đạp 2 thuyền, có những vị cấp trên thuộc hệ phái này, nhưng thuộc hạ lại thuộc hệ phái khăc.

Cả quân đội liên bang không có toàn thể tướng quân của một tập đoàn quân đều là chung một hệ phái cả.

Nguyên nhân của sự việc này là do trong thời đại hòa bình, hoàn toàn không thể tìm thấy điểm yếu nào để có thể đuổi người không cùng hệ phái ra.

Hơn nữa quyền hạn Nguyên soái trong thời đại hòa bình lại bị hạn chế, không phải nói muốn điều ai thăng ai, là có thể làm được. Hòa bình được mấy trăm năm, tướng quân có thể không biết đánh trận, nhưng tuyệt đối phải là một cao thủ trong đấu tranh chính trị, sau khi giải ngũ tham gia chinh giới, chắc chắn là một chính trị gia xảo quyệt.

Lúc mọi người đang mắng, nhìn thấy sự biểu hiện của điểm đỏ đằng sau, lại lần nữa sững người.

Một vị tướng quan không chịu được hỏi Kamoochie: “Ngài đại tướng, chiếc chiến hạm tự đi kia tại sao lại bị những chiếc chiến hạm tự đi khác truy đuổi? Những chiếc chiến hạm đuổi theo nó tại sao lại ngày càng ít thậm chí bị tiêu diệt toàn bộ?”

Kamoochie vừa nhìn màn hình nhỏ hiển thị phía trước bàn mình, vừa nói: “Điều này có thể là do chiếc chiến hạm tự đi này không đông ý đầu hàng cho nên bị những chiếc khác đuổi giết, còn về việc những chiếc chiến hạm kia biến mất, có thể là có liên quan đến những chấn động xảy ra không lâu trước đây ở vùng đất tử thần. À, theo máy giám sát kiểm tra sóng tín hiệu trong thời gian xảy ra chiến sự, phát hiện tất cả chiến hạm tự đi đều phát đến chiếc chiến hạm duy nhất còn sống sót kia, hơn nữa hai kỳ hạm của quân Đế quốc cũng đã từng liên lạc với chiếc chiến hạm này.”

Chính là chiếc chiến hạm tự đi này chỉ huy những chiếc chiến hạm khác tiêu diệt 2000 chiến hạm chính quy tiên phong của Đế quốc, hơn nữa đương đầu với sự chiêu hành của Đế quốc, lại cự tuyệt, vì vậy mà bị những chiếc chiến hạm phản bội khác truy kích, càng không thể ngờ là tiêu diệt toàn bộ những chiếc chiếm hạm phản bôi truy kích mình.

Đây là một công lao to lớn!

Chỉ cần truyền ra ngoài, vị sỹ quan chỉ huy chiến hạm này sẽ trở thành anh hùng của toàn quốc!

Trong đầu mọi người đều hiện ra cảnh một vị sỹ quan trẻ tuổi mặc quân phục, tiếp nhận sự hoan hô và hoa tươi của những người dân cuồng nhiệt.

Những vị tướng quân sớm có phản ứng lại đã bắt đầu thăm dò tên của vị sỹ quan chỉ huy chiến hạm này, Kamoochie vội ấn cái nút, bắt đầu tra tư liệu. Không lâu sau, Kamoochie vui mừng nói lớn: “Tra ra rồi, số chiến hạm 512, sỹ quan chỉ huy chiến hạm Đường Long, đóng quân ở quân khu Hài Khả, năm nay mới 19 tuổi, do trong thời gian huấn luyện biểu hiện xuất sắc, nên vào quân đội với quân hàm thiếu úy, trước chiến tranh do thượng tướng Cổ Áo ra lệnh tất cả những sỹ quan chỉ huy chiến hạm tự đi được phá lệ thăng một cấp, cho nen bây giờ là trung úy!”

Trung úy 19 tuổi, hơn nữa vừa lập đại công trở thành anh hùng, trở về thì chắc sẽ thăng lên thượng úy.

Tất cả những tướng quân bắt đầu ngưỡng mộ chàng thượng úy trẻ tuổi này. Bọn họ khi còn ở độ tuổi này vẫn chưa phải là một sỹ quan.

Nghe thấy tên Đường Long, Nguyên soái Olmsted (Áo Mẫu Tư Đặc) khóe miệng khẽ cười, xem ra khả năng quan sát của mình vẫn chưa bị thoái hóa, mới đầu thì đã cảm thấy thằng nhóc cuồng vọng này khác với mọi người, không ngờ lại xuất săc đến như vậy.

Nguyên soái Olmsted (Áo Mẫu Tư Đặc) đang định nói gì, thì đột nhiên nghe thấy một viên tướng bên cạnh Mục Ân Lôi Tư nói nhỏ với Mục Ân Lôi Tư: “Thưa ngài, lệnh công tử Đường Đặc Lôi Tư, năm nay không phải là vừa tròn 19 tuổi hay sao? cũng từ doanh trại huấn luyện gia nhập quân đội với quân hàm thiếu úy, hơn nữa cũng đóng quân ở quân khu Hài Khả, Ngài nói có phải là lệnh công tử thay tên đổi họ gia nhập chiến hạm tự đi hay không?

Mục Ân Lôi Tư có chút ngượng ngùng nói nhỏ: “Hài, tôi nào có biết được có phải là nó hay không? Nhưng nếu như nó dám thay tên đổi họ, tôi nhất định sẽ đánh què chân nó!”

Vị tướng quân đó vội cười nói: “Nếu như lệnh công tử chính là người tên Đường Long kia, nếu như ngài đánh què chân anh ta, quốc dân sẽ không để ngài yên đâu. Đúng rồi, ngài hãy gọi điện liên hệ thử xem? Rất có thể là lệnh công tử đó, người ưu tú như anh ta, không phải là anh ta thì là ai nữa chứ?”

“ Ơ … cái này … bây giờ đang trong thời gian bàn bạc việc quân, chúng ta không nên thảo luận vấn đề này.” Mục Ân Lôi Tư vội chuyển đề tài.

Nguyên soái Olmsted (Áo Mẫu Tư Đặc) từ nãy giờ lắng nghe, trong lòng cười lạnh, ông ta không những hiểu rõ Mục Ân Lôi Tư là một người như thế nào, cũng biết rất rõ con trai ông ấy, Đường Đặc Lôi Tư là món hàng loại nào.

Những chuyện trươc khi gia nhập quân đội không bàn đến, thằng nhóc đó sau khi đăng khí xong, hoàn toàn không tham gia huấn luyện, thậm chí tại sao lại được đeo quân hàm thiếu úy gia nhập quân đội, điều này đoán cũng biết được.

Tình hình bên trong ở đây Nguyên soái Olmsted (Áo Mẫu Tư Đặc) biết rõ như lòng bàn tay, cũng vì để có nhiều chuyện khống chế Mục Ân Lôi Tư, âm thầm ra lệnh, khiến cho Mục Ân Lôi Tư tưởng rằng tư lệnh quân khu Hài Khả của hệ phái của ông ta đề nghị với Mục Ân Lôi Tư, điều Đường Đặc Lôi Tư đến hành tinh Hài Khả.

Không lâu trước đây, Mục Ân Lôi Tư nghe thấy kẻ địch xâm lược, chuyện đầu tiên làm là yêu cầu viên Tư Lệnh kia điều con trai của ông ấy đi. Đương nhiên viên tư lệnh kia nói bảo đảm an toàn, đồng thời nói tuyến đầu mời có cơ hội lập công, mới khiến cho Mục Ân Lôi Tư miễn cưỡng đồng ý, khi ông ta nhìn thấy tất cả những chiến hạm cao cấp nhất ở trong toàn Liên bang đều tập hợp ở quân khi Hài Khả, càng khiến cho ông ta quyết định.

Nhưng không ngờ bây giờ lại có người cho rằng Đường Long là Đường Đặc Lôi Tư, người được bảo vệ quá độ kia? Nguyên soái Olmsted (Áo Mẫu Tư Đặc) nghĩ đến đây bất giác muốn cười, nhưng ông ấy đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, mắt ánh lên tia sáng khiến người khác khiếp sợ, khóe miệng lộ vẻ cười lạnh lùng.

Nguyên soái Olmsted (Áo Mẫu Tư Đặc) khẽ gõ bàn, giọng to nói: “Được rồi, cuộc họp tạm ngưng tại đây, để mọi người ăn chút gì rồi tiếp tục họp tiếp.”

Nói xong, không thèm để ý đến Kamoochie chưa kịp bình tĩnh trở lại, quay người bỏ đi.

Khi rời khỏi, nhìn thấy Mục Ân Lôi Tư vừa rời khỏi chỗ ngồi, vừa móc điện thoại ra gọi, bất giác cười lạnh.