Tiểu Linh Lung Giới

Chương 1: Nghịch vạn thần!! Vẫn lạc

Thần chi cấm địa - Nghịch thương khung....

Hắn một thân lam y trường bào, mái tóc dài đen nháy đang tung bay trước gió. Nghịch Thần kiếm, Tru Thiên kiếm - hai trong thất đại thần binh vờn quanh bảo hộ chủ nhân, sát khí ngợp trời. Trước mặt hắn là trăm vạn thần quân, thiên hôn địa ám, nhất quyết rằng hôm nay là ngày chết của kẻ ngạo mạn kia.

"Tiểu tử nhân loại thấp hèn mưu đồ bất chính, dụ hoặc Thần nữ, nếu không phải lần trước người cầu xin ta thì ngươi đã chết từ lâu rồi! Nào ngờ bây giờ lại to gan, dám đến đây phá hủy Thiên Điện, thật không biết chữ chết viết thế nào!? Hôm nay ngươi đừng mong sống sót rời khỏi!"- Kẻ thống lĩnh cưỡi thiên mã, toàn thân mặc long giáp sáng lóa, đầu đội thần quan, khuôn mặt bễ nghễ liếc nhìn lam y nhân. Tay hắn vung lên, nhất thời xuất hiện một thanh trường thương màu vàng, bao quanh thân thương là một con ngũ trảo kim long, nhìn sơ đã biết không phải binh khí tầm thường. Long thương rít gào, khí thế sắc bén như muốn xé gió mà ra...

"Đây là Long Kình Thương của ta, để xem là vũ khí củangươi cứng hay là ta cứng!! Ha ha!"-Long Quân cười ngạo nghễ.

Lam y nhân chỉ mỉm cười, bộ dáng ung dung tự tại, nhìn về chư thiên chúng thần to giọng quát: "Hoa Vô Sắc ta tuy chỉ là người phàm, nhưng đã làm sao!? Buồn cười thay những kẻ nghĩ mình là thiên vương lão tử liền không coi trong mắt ai ra gì! Thần nữ mà các ngươi nói, ta không biết! Ta chỉ đến cứu Tiểu Nhiên của ta mà thôi! Cho dù có phải chết ở đây cũng nhất định phải mang nàng về! Đến đi, Long tộc, Thần tộc gì ta cũng không sợ!!"

Hắn đại nộ, khi nhắc đến tên Tiểu Nhiên, dường như có một luồng hỏa khí dâng lên từ trong lòng hắn. Hoa Vô Sắc chấp tay lại, không khí chung quanh chợt bạo loạn, sau lưng hắn song kiếm tề minh một xanh một đỏ bùng cháy nguyên lực, phân thành vạn đạo kiếm quang phóng về phía chư thần - Tru Thiên Vạn Kiếm Trận.

"Tiểu Nhiên, đợi ta!! Nhất định huynh sẽ cứu được muội..!!"

Thế công càng lúc càng mạnh, Long Quân nhíu mày, một mình hắn thì không hề hấn gì, nhưng đám thiên binh nếu lãnh đủ kiếm trận này thì quả là một tổn thất không hề nhỏ. Hắn quay sang gật đầu, thập đại thần vương lập tức triển khai kết giới Vạn Thần Ấn, chỉ thấy từng tòa từng tòa Kim Tháp bỗng chốc từ hư không xuất hiện, chồng lên nhau thành một tòa hư ảnh tiên phủ to lớn, bao phủ cả đám thiên binh trong đó.

"Thật không ngờ! Nhân loại như hắn lại có thể nắm giữ được Tru Thiên Nghịch Thần kiếm, đã thế còn luyện được cả kiếm quyết của Cổ đế! Tên này nếu còn sống một ngày, chắc chắn Thiên Phủ sẽ không yên!" Đôi mắt Long Quân lóe lên sát cơ, cả người hắn bỗng chốc biến hóa, con ngũ trảo kim long gắt gao chui vào trong mi tâm hắn. "Rắc, rắc..!!" Toàn thân Long Quân bắt đầu to lên, vảy rồng dần hiện ra, đây là Long Thần Biến, một trong tam biến của Long tộc. Chỉ trong chốc lát, hắn đã hóa thành một con Kim Long thân to vạn trượng, ngửa đầu thét lên một tiếng uy thế rồi bay thẳng về phía Hoa Vô Sắc, Tru Thiên Vạn Kiếm Trận hầu như chẳng thể để lại một vết xước trên cơ thể nó, cứ thế mà bị đoạn hết kiếm mang.

"Lần trước ngươi bắt đi Tiểu Nhiên của ta, giết cả nhà ta chó gà không tha! Hôm nay dùng máu của ngươi tế bọn họ! Long Quân, nạp mạng đi! Vạn Kiếm Quyết - Nghịch Thần nhất kiếm!!" Hoa Vô Sắc hai mắt đỏ ngầu, lam kiếm trên tay lóe lên một tầng sương lạnh, trảm ra một đạo thiểm điện xé rách cả hư không về phía thân ảnh to lớn đang lao đến. Thế kiếm như chẻ tre, Long Quân hừ lạnh không thèm né, lấy cả thân thể chống lại."Hừ, chẳng qua chỉ là ruồi muỗi, còn không đủ để ta nhìn!"

"Rẹt...rẹt!!Agraaaaaaaaa....!!" Rất nhanh hắn liền biết phán đoán của mình đã sai lầm, kiếm khí như tơ chỉ lướt qua rồi nhẹ nhàng trảm đứt đôi hắn, có chút không dám tin. Hai mắt Long Quân long sòng sọc, run rẩy nhìn về phía vết thương " Làm... làm sao có thể?!!.. Ngươi...ươi....!!"

Chúng thần ai nấy đều kinh hãi, Long Quân đại nhân sau khi biến thân thành kim long vạn trượng bị nhân loại chém làm đôi rơi rụng xuống, hơn nữa còn là chỉ một kiếm. Đúng, chỉ một kiếm! Thập đại thần tướng thất sắc, ra hiệu tất cả nhanh chóng rút vào kết giới chờ tiếp viện. Hoa Vô Sắc chắp hai tay phía sau, buồn cười nhìn về phía bọn chúng "Ngây thơ thật, tưởng các ngươi thoát được sao?! Tiểu Nhiên, ta đến rồi! Nàng hãy đợi ta nhé!"

Hắn đưa tay vuốt lên hồng kiếm, để lại một tia tiên huyết, chợt kiếm quang mãnh liệt, phút chốc bỗng hóa thành một đạo khủng bố cự kiếm, lơ lửng giữa tinh không, thiên địa trở nên nóng nảy, mây đen vần vũ. Hắn nhất chỉ về phía trước, rồi trảm xuống: "Vạn Kiếm Quyết! Đệ nhị kiếm - Tru Thiên!!"

Cự kiếm khổng lồ như có một bàn tay nhấc lên, chém thẳng về phía Thiên Phủ,không gian sụp đổ vì không thể chịu nổi uy áp của một kiếm đạt tới cảnh giới này, Thiên Phủ rung rung lên, kết giới mà thập đại thần tướng hợp sức cũng bắt đầu nứt vỡ. Một giây... hai giây... ba giây, khi mà kiếm chiêu sắp sửa trảm nát tòa điện phủ đó thì khung cảnh bỗng chợt trở nên mơ hồ, tiếng nói kì lạ mà xa xăm bỗng cất lên, văng vẳng bên tai hắn:

"Haizzzz, chấp niệm quá lớn, không thể từ bỏ thật sao!? Cũng tới lúc rồi, đến từ đâu thì về từ đó đi..... Ngươi... không xứng!!!"

Hoa Vô Sắc trừng mắt, mọi thứ xung quanh cứ thế tối dần đi, cả cảm nhận lục quan của hắn cũng bị cắt đứt. "Là ai?? Là chuyện gì đang xảy ra!!? Ta... ta...!"- Vô số câu hỏi hiện ra trong đầu hắn, rồi chìm dần chìm dần.... tắt hẳn.