
Tiểu Sinh Không Bán Tâm
Giới thiệu truyện
Là một truyện được giới thiệu với bạn đọc trên trang đọc truyện chữ hay online. Truyện Tiểu Sinh Không Bán Tâm là một đọc truyện hay của tác giả Thanh Vũ Lâm Đinh sáng tác thuộc thể loại Tiên hiệp, Đam mỹ, Dã sử, Xuyên Không, với diễn biến, nội dung truyện rất hấp dẫn và cuốn hút. Đọc truyện bạn đọc sẽ được dẫn dắt vào một thế giới đầy sự sáng tạo mới lạ, những tình tiết đặc sắc, giúp bạn có những trải nghiệm thích thú, mới lạ hơn.
Truyện Chữ Truyện Tiểu Sinh Không Bán Tâm được cập nhật nhanh và đầy đủ nhất tại TruyenChu. Bạn đọc đừng quên để lại bình luận và chia sẻ, ủng hộ TruyenChu ra các chương mới nhất của truyện Truyện Tiểu Sinh Không Bán Tâm.
Edit: Mộ Tâm
***
Gió nóng quất cây khô, "lách cách ——", cành lá xanh duy nhất còn mọc trên cây đã rơi xuống vũng bùn dưới đất.
Một bàn tay đầy bùn bẩn nhặt cành cây lên, hái lá xuống, bỏ vào miệng cẩn thận nhai nuốt.
Du Ôn đã đi vào thế giới này ba ngày, ba ngày này hắn không được uống một ngụm nước, không thấy được một sinh vật nào. Toàn thân trên dưới đều có da bị nẻ nặng nhẹ khác nhau, đặc biệt là vùng da lộ ra bên ngoài y phục.
Xung quanh chỉ toàn là vỏ cây khô già tróc ra, nhiệt độ không khí tháng sáu có thể bức người đến điên. Mặc dù Du Ôn đã cố gắng khiến bản thân hô hấp chậm lại, nhưng lúc này cũng xuất hiện một chút cảm xúc bực bội.
Dù sao, cho dù là ai đang thời điểm nhân sinh rực rỡ lại bị ném đến địa phương xa lạ đều sẽ có chỗ oán giận. Huống chi cảnh ngộ như vậy đối với Du Ôn mà nói đã là lần thứ hai.
Du Ôn cầm cái cành cây kia, lê bước chân nặng nề, tiếp tục đi tìm nguồn nước trong cái núi lớn chưa được người khai thác này.
Một canh giờ trôi qua, trước mắt Du Ôn là cây cối như chặn bước, đang lấy tán xòe làm vui.
Cổ họng khô chát, chẳng lẽ không chỉ xuất hiện ảo giác mà còn nghe nhầm —— nghe ra tóc mình phát ra tiếng bị đốt cháy khét.
Thình lình, một trận gió lớn thổi tỉnh Du Ôn, tập trung quan sát, một con hổ trắng gầy trơ xương nhào tới phía hắn.
Du Ôn xoay người, lảo đảo tránh thoát cảnh nằm dưới thân hổ trắng, nhưng phía sau lưng đã trúng năm đường vuốt hổ.
Mặc dù không sâu, nhưng đủ để cơ thịt rách ra, mao mạch mạch máu vỡ nát.
Du Ôn không thể ý tới đau đớn, xoay người lại dùng khí lực toàn thân chèn cành cây vào cái miệng to như chậu máu của con hổ trắng. Sau đó, vứt bỏ cành cây, lăn khỏi chỗ, đứng dậy chọn đại một hướng mà phi nước đại.
Hổ trắng nhổ cành cây ra, trong miệng chảy ra máu tươi, thét dài một tiếng, ánh mắt khiến người sợ hãi, tiếp tục đuổi theo Du Ôn.
Năm phút sau, hoàn cảnh xung quanh bất ngờ thay đổi, không còn là cảnh tượng địa ngục hoang vu nữa, mà có tiếng dòng nước chảy, từng trận tiếng chim vang lên giữa nhân gian.
Du Ôn ngồi dưới đất thở, con hổ trắng chỉ cách hắn có ba mét, nhưng lại không tiếp tục tiến tới, mà là không cam lòng gầm nhẹ một tiếng, vẫy đuôi quay mình chạy mất.
Du Ôn nghe tiếng tim mình gấp rút đập, cười rạng rỡ, bởi vì hắn biết nơi này e rằng so với con hổ trắng kia còn khó tồn tại hơn.
Thế nhưng có biện pháp nào đâu? Hắn là con người.
Du Ôn nghỉ đủ rồi, đi tới phương hướng có tiếng nước truyền đến.
Không bao lâu, Du Ôn tìm được nguồn nước. Đây là một cái thác nước, dưới cùng của nó tạo thành một cái ao trong veo không lớn không nhỏ —— có thể thấy rõ ràng đáy ao là rêu xanh đá nhỏ.
Du Ôn ngồi xuống, nhúng tay xuống nước, lẳng lặng cảm thụ được dòng nước nhẹ nhàng từ ngón tay lướt qua, hắn có thể lần nữa may mắn sống sót thật tốt quá.
Du Ôn rửa tay sạch sẽ, hai tay chụm lại, nâng nước lên, ghé miệng uống, yết hầu như nắng hạn lâu ngày gặp trận mưa, dù cho Du Ôn đã cẩn thận như vậy, nó cũng tỏ ra nóng nảy.
Du Ôn chờ trận ho khan qua đi, rửa qua vùng da mặt khô nứt, giọt nước không kịp lau trượt từ cằm đến hầu kết, chảy qua vết sẹo trên cổ, cuối cùng ẩn dưới xương quai xanh trong cổ áo.
Y phục trên người Du Ôn thanh lịch lại vừa lộn xộn: Màu sắc thanh lịch, hoa văn lộn xộn. Những hoa văn lộn xộn này rất không đáng chú ý, gần như hòa làm một thể với bạch y, nhìn không kĩ sẽ không phát hiện ra, nhưng mà một khi nhìn kĩ sẽ khiến người hoa mắt hỗn loạn, không phân rõ đầu và cuối hoa văn, hơn nữa lúc Du Ôn đứng dậy phất tay áo ở đó hình như có lưu quang men theo đường văn lưu động.
Du Ôn đoán chừng nơi đây không có nguy hiểm, chí ít là lúc này an toàn, nhặt cục đá dưới đất lên ném vào trong nước, dựa vào âm thanh phản hồi về mà phán đoán, nước này như bề ngoài thể hiện có vẻ không sâu lắm, hắn cởi áo ngoài và giày ra, chỉ lưu lại áo trong —— đề phòng vạn nhất, thời điểm phải chạy trốn sẽ không đến mức phải trần truồng, mặc dù trên áo đã bị hổ cào rách mấy đường.
Nguy hiểm đến nhanh như thế, đây là Du Ôn không ngờ tới, một giây trước chân hắn vừa dẫm lên đáy ao mềm cát, một giây sau cả người liền rơi xuống theo gia tốc trọng lực, rớt vào ao nước với bùn cát.
Ánh nắng gay gắt xa dần, hết thảy xung quanh đều lộ ra vẻ thanh lãnh.
"Phù phù —— "
Hai tay Du Ôn che cái đầu lọt vào trong nước, dưới xung lực khiến cho hắn sinh ra một trận choáng váng.
Chờ hắn chậm chìm xuống, đối diện hắn là một đôi mắt màu xám tro nhạt.
Đôi mắt không chút sát ý khiến Du Ôn nháy mắt nhớ ra rất nhiều chuyện —— mẹ bị bệnh tâm thần mà tự sát, bị cha bắt □□[1], lạm giao chị gái, bạn bè, công việc, hôn thê, ở thế giới trước thiếu chút nữa là đã đạt được...
Một cái chớp mắt tiếp theo, Du Ôn bị đẩy ra khỏi mặt nước, bị mất ý thức trước khi sống lưng đụng vào tảng đá trên bờ, một màn cuối cùng trước mắt là cảnh tấm da dê ban đầu ở trong y phục đang bay giữa không trung.
An Diệc ngồi xếp bằng ở đáy ao nhìn tấm da dê trong tay, mái tóc[1] dài đen như mực lơ lửng trong nước, giống như là có sinh mệnh.
Con mắt màu xám nhạt của An Diệc hoàn toàn không bị nước ảnh hưởng, cẩn thận đọc chữ viết trên giấy: Nhất tức thị toàn[2], toàn tức thị nhất, vạn tông quy nhất, nhất hóa vạn tông.
Trong mắt xẹt qua một tia bừng tỉnh, đứng dậy, nhảy ra khỏi nước.
Bọt nước tung tóe bắn lên một đống bí tịch nơi bờ hẻo lánh, nhưng ngay tại lúc xiêm y của y rời khỏi mắt nước, màu lam sẫm liền biến thành màu lam nhạt —— hơi nước bị nội lực hấp thu hết.
An Diệc đi đến chỗ tường quây kín, đưa tay phóng thích nội lực, trong lúc nhất thời, không gian nhỏ hẹp này tràn ngập một cỗ khí lạnh giá.
Bức tường trong nháy mắt vỡ tan.
An Diệc thu tay lại, lùi ra phía sau mấy bước, dùng chân đá một cái, nắng từ bên ngoài chiếu vào, khiến toàn cảnh địa phương này hiện ra: Ở giữa là ao, bên trái có thi cốt động vật các loại, bên phải thì chất đống thi cốt người, bốn góc đều có vài đống sách, nơi mà Du Ôn rơi xuống là một cái cơ quan hình tròn.
An Diệc tìm ra một lượng lớn ngân lượng ở đống thi cốt bên phải, cũng tìm ra một mảnh vải tạm coi là nguyên vẹn dùng để gói số tiền tài đó, đi đến trước mặt Du Ôn nói nhỏ: "Chớ rời đi, đi khắc cháy."
Niệm xong chú ngữ, An Diệc vác Du Ôn lên cũng không quay đầu lại cái chốn đã từng bảy năm trời không ra ngoài, mặc cho ánh mặt trời nóng rực chiếu lên thân.
Một nén nhang sau, trong khách sạn, An Diệc đứng trước giường, đổ một mạch lọ Kim Sang dược vừa mua lên vết thương trên lưng Du Ôn. Sau đó thì mặc kệ hắn, bản thân đi khỏi cửa tới một gian phòng khác, ngồi xếp bằng trên giường vận công.
Ba giờ sau Du Ôn bị đau tỉnh, nhưng sau khi tỉnh lại hắn không nhìn vết thương mà nhìn xem chất gỗ của trần nhà, sau khi chỉnh lại ý nghĩ mới ngồi dậy, cười rất có phong độ người trí thức: Cũng không tệ lắm, chí ít hồi vốn.
Kéo quần lên, trên mắt cá chân hai chân có một đồ hình màu xám phân biệt, giữa đồ hình có một chữ "Chú" màu vàng. Cái thứ hoa văn này mang tới cảm giác đau đớn hơn nhiều vết thương sau lưng, như thiêu như đốt.
Du Ôn bỏ ống quần xuống, một chút cũng không muốn nghiệm chứng thử cái hoa văn này có phải thực có tác dụng phòng ngừa hắn chạy trốn không.