Tiểu Sinh Không Bán Tâm

Chương 3: Kiếm Phúc Xà

Edit: Kim Long Chiêu Tài

Beta: Thuyền Trưởng Thuyền Lá

*

An Diệc rút thanh kiếm mà Du Ôn đưa cho không chút do dự, đồng thời, một đám khí màu xanh trắng theo thân kiếm chạy tới cổ tay y. Lúc này An Diệc cũng phát động nội lực của mình.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh. Lúc đám khí màu xanh trắng sắp sửa bị nội lực âm hàn đẩy lui, thì nó lại thay đổi phương hướng, không cố chấp chạy lên phía trên nữa mà phá vỡ nội lực, chui vào làn da nơi cổ tay của An Diệc, hình thành một hoa văn hình con rắn.

Tiếng leng keng vang lên, hai thanh trường kiếm trắng bạc trong thời gian ngắn lần lượt đan xen rồi lại tách ra, một kiếm của An Diệc chĩa thẳng trái tim của Du Ôn nhưng bị hắn đỡ được. An Diệc liền lui ra phía sau, nhún người nhảy lên, lúc xẹt qua đỉnh Vũ Khí Các thì liếc mắt nhìn xuống một cái, quả nhiên, Du Ôn không biết dùng phương pháp nào lại có thể lơ lửng giữa không trung.

Tay áo bồng bềnh, tựa như sắp bị gió cuốn đi mất.

Trong thoáng chốc, Du Ôn đuổi kịp An Diệc, trong không trung lại vang lên tiếng binh khí va chạm, ngươi tới ta đi, gặp chiêu nào phá chiêu đó, hai người không ai nhường ai ngay tại nóc của lầu các bay lên trên phi xuống dưới đánh nhau. Chỉ có điều, An Diệc thi triển khinh công phải dùng nội lực, còn Du Ôn thì nhàn hạ dùng Phi Hành phù, chẳng qua đôi cánh huyễn hóa từ Phi Hành phù không nhìn thấy được thôi.

Người ngoài lại ở địa bàn nhà mình đánh thành như vậy, chưởng môn núi Võ Đang không có khả năng còn chưa biết tình hình.

Vì thế, hắn phái ra một đám đệ tử nội môn đến ngăn cản.

Nhưng mà, cái gọi là thần tiên đánh nhau, phàm nhân gặp nạn. Bọn họ còn chưa kịp dùng khinh công thì đã bị phù triện của Du Ôn cố định tại chỗ, tuy rằng hiệu lực của phù chỉ có một giây, nhưng mà qua một giây, bọn họ làm sao còn nhìn được ai nữa?

Đừng nói bóng người, ngay cả bóng quỷ cũng không có, chỉ có mái ngói bay lên lại hạ xuống chứng tỏ nơi này từng có người đến.

Không có cách nào khác, các đệ tử chỉ có thể công không mà về.

Chưởng môn giận không thể kìm, vừa điên máu bọn đệ tử không dùng được, vừa tức tối kẻ gây rối cố tình chọn thời điểm đệ tử ưu tú nhất mới vừa xuống núi đi Hoa Sơn mà gây sự.

Nếu không phải bọn hắn tuổi trẻ, mà tự mình ra tay lại gây tổn hại tôn nghiêm, hắn đã sớm.... Chưởng môn trong lòng nghẹn khuất: Ta mà trẻ lại hai mươi tuổi thì thừa sức trị được hai thằng nhãi con này!

Như sen Tịnh Đế, một chồi hai bông.*

*Sen Tịnh Đế là loại hoa có hai đóa nở trên cùng một cuống, được xem là loại hoa đứng đầu về sự cao quý thuần khiết, quý hiếm, là điềm lành, hiếm người có thể bắt gặp. Hai đóa khăng khít tượng trưng cho tình ý mặn nồng, mãi không chai lìa, cho nên còn được gọi là sen phu thê. =))) Cơ mà ở đây chỉ đơn giản là hai người này đánh nhau sát gót không rời nửa bước, không chừa nửa hơi thôi.:v

An Diệc và Du Ôn đã so hơn trăm chiêu, lúc này hai người đứng thẳng ở vách núi, buổi chiều hè tháng sáu đúng là lúc nóng bức nhất, ngay cả khi thái dương đã ngả về tây, nhưng đã đánh hai canh giờ, An Diệc vẫn không đổ một giọt mồ hôi như trước.

Điều này làm cho Du Ôn rất là hâm mộ, hắn nhân lúc An Diệc dừng tay rảnh rỗi, hỏi: "Ân nhân, còn đánh tiếp nữa, cánh tay của tiểu sinh chỉ e sẽ thành phế thải mất."

An Diệc gật đầu, đang muốn thu kiếm vào vỏ, trùng hợp một trận gió thổi qua đỉnh núi, trên cây tùng bên cạnh có một con sâu lông dừng ở trên cổ tay y, không nghiêng lệch mà đáp xuống giữa xà ấn. Vì thế, An Diệc đến thật lâu về sau cũng chưa nghĩ thông suốt một màn này: Cái ấn ký vốn nên là vật chết của y lại thành đồ ăn của sâu rồi?

Du Ôn đi tới, chắp tay thở dài, "Đa tạ ân nhân thủ hạ lưu tình."

"Nhữ hạ chiến thư, ta chỉ là nghênh chiến mà thôi. Huống chi, ta vẫn chưa lưu tình. Nhữ dùng kiếm, ta cũng sử dụng kiếm, có gì không ổn?" An Diệc ném hai túi tiền lên trên cây, đây là tiền bồi thường cho những gì hai người phá hư và để mua hai thanh kiếm, xong việc thì xoay người, nhảy xuống vách núi.

Du Ôn đi theo phía sau nói: "Nói rất đúng, là tiểu sinh lỗ mãng."

An Diệc rất quen thuộc mỗi một điểm dừng chân, bởi vì sư phụ đã dùng phương pháp bỏ y lại vách núi để rèn luyện khinh công của y.

Sư phụ An Diệc tất nhiên là Dịch Lẫm, chỉ là không phải vị chưởng môn Dịch Lẫm thích sĩ diện của thế giới này, mà là thế giới tuyệt thế độc lập, lạnh như hàn băng ngàn vạn năm kia.

Rất nhanh, hai người tới bên cạnh dòng suối dưới khe sâu, "Ân nhân, thanh kiếm tiểu sinh tặng dùng có thuận tay không?" Du Ôn ổn định thân mình, cười hỏi An Diệc.

Tay An Diệc vừa chuyển, giơ kiếm lên nói: "Kiếm chưa phải là kiếm tốt, có lẽ là do nhữ đã đặt thứ gì huyện diệu trên này." Thu hồi kiếm, lại nói: "Nhữ bồi ta một trận kia mới là lễ vật."

Du Ôn nghe An Diệc rất tự nhiên mà nói vậy, từ chối cho ý kiến. Vốn ý tưởng của Du Ôn chính là cùng y đánh một trận, thử xem nông sâu ra sao. Nhưng mà từ công kích bất ngờ lại biến thành lễ vật như thế thì thật đúng là người kỳ quái. Huống hồ, hắn đánh trả không chút do dự, còn muốn lấy tim mình.

Có điều, Du Ôn thực vừa lòng, người kỳ quái hợp khẩu vị hắn như vậy ở chung vô cùng hợp.

Du Ôn và An Diệc sóng vai ung dung mà đi.

"Ân nhân, ngươi tìm được người cần tìm chưa?"

Người Du Ôn nói đến tự nhiên chính là vị mà An Diệc vào năm Hựu Viễn Vương thứ ba mươi hai theo học võ ở núi Võ Đang.

Du Ôn dùng lực lượng tinh thần nhìn thấy rõ ràng thiếu niên cầm kiếm ở ngoài nhà tranh kia có bộ dạng giống An Diệc đến tám, chín phần mười, lúc này ở ngoài sáng biết rồi vẫn còn hỏi. Bởi vì trong lòng hắn có một thắc mắc cần An Diệc đến nghiệm chứng —— rốt cuộc đây là thế giới của An Diệc trong quá khứ? Hay là thế giới song song?

"Đó không phải ta."

An Diệc tuy rằng hỏi một đằng trả lời một nẻo, nhưng cũng không trở ngại việc Du Ôn chứng minh phỏng đoán của hắn: nơi này là thế giới song song với thế giới của An Diệc.

Nhưng mà, có thật thế không?

Khách điếm dưới chân núi Võ Đang không thể ở, tuy rằng hai người bọn họ không sợ, nhưng là bị làm phiền lâu Du Ôn cũng sẽ thấy phiền —— chẳng qua trên mặt nhìn không ra thôi, nhưng mà hắn một khi cảm thấy phiền toái, thì trời mới biết hắn sẽ làm ra cái gì. Vì thế, Du Ôn vì suy nghĩ cho đại đa số quần chúng mà chuẩn bị nghỉ qua đêm ở bờ sông.

Buổi tối, Du Ôn bắt mấy con cá đến nướng ăn, dùng cái này đến bù lại mấy ngày nay ăn lương khô đến nhạt cả miệng.

Hắn đưa cho An Diệc một con, hỏi: "Ân nhân, thời điểm ngươi bế quan giải quyết vấn đề ăn uống như thế nào?"

"Không ăn." An Diệc nhận lấy cá nướng, bắt đầu gặm gặm.

Du Ôn cuối cùng hiểu rõ cảm giác không ổn hắn cảm thấy nãy giờ là chuyện gì: Nhìn từ bề ngoài, nơi này rõ ràng là một thế giới võ hiệp, nhưng mà lại có thể tích cốc? Hơn nữa danh môn chính phái như núi Võ Đang mà trong Vũ Khí Các lại không có món đồ tốt nào, trừ phi Võ Đang còn có địa phương khác để vũ khí, bằng không điều này rất không bình thường.

Du Ôn ánh mắt liếc một cái mặt đá An Diệc mang trên cổ.

【 Không thể để cho những người khác biết sự tồn tại của lão phu! 】 Thanh âm của vị tiên trong đá đột ngột vang lên trong đầu An Diệc.

"Ân nhân, tảng đá này rất đặc biệt." Du Ôn bắt đầu nói lời khách sáo, "Mấy ngày trước không thấy ân nhân đeo, nó có ý nghĩa đặc biệt gì không?"

Du Ôn hỏi trực tiếp như vậy, là bởi vì vì hắn biết được tính cách An Diệc nhất định không thích quanh co lòng vòng.

An Diệc lên tiếng, nói rằng tảng đá là có ý nghĩa đặc biệt, sau lại không có nói nữa.

Du Ôn không để ý, tiếp tục nói chuyện phiếm, lúc trò chuyện dùng giọng điệu lơ đãng nói ra lai lịch bản thân:

Là một hậu bối chưa hề nhập thế sống trên một ngọn núi nào đó cùng sư phụ, chuyện đồn đại trên thế gian đều là nhờ biểu huynh viết thư nói cho hắn, nếu không phải hắn muốn đích thân giao bản sao chép cho biểu huynh, sư phụ sẽ quyết không để hắn xuống núi.

Sau khi xuống núi, hắn vốn định nhanh lên giao đồ cho biểu huynh, sau đó đi thi khoa cử vì nước cống hiến, nhưng mà bởi vì đi lầm vào hang hổ...

Du Ôn vừa nói vừa đi đến bờ sông rửa sạch tay, thở dài nói: "Tiểu sinh chỉ là xuống núi đưa đồ thôi, kết quả lại không trở về được, không biết thế giới này sư phụ ở nơi nào, biểu huynh còn là trưởng môn tại hải vực Đông Hải hay không? Chỉ sợ hải vực Đông Hải không có trưởng môn nữa, thật sự là ngu dốt, lúc ân nhân nói không có nghe nói qua trưởng môn môn phái này tiểu sinh nên có phát hiện rồi mới đúng. Sớm biết hôm nay, tiểu sinh sẽ không xuống núi, để cho bồ câu đưa đi thì tốt hơn."

"Nếu thế giới không đổi, Đông Hải và nơi ta bế quan cách xa nhau mấy ngàn dặm, một đông một tây, ngươi quả thật không thích hợp nhập thế." An Diệc nghĩ thông suốt vì sao trên người người này không một phân tiền tài, thời điểm y bế quan bảy năm trước còn cố ý chuẩn bị ngân lượng muốn dùng khi xuất quan, thế gian lại có kẻ còn không theo thói thường hơn cả y.

An Diệc nói xong lời này, trên bầu trời phía tây, một mảnh rặng mây đỏ cuối cùng cũng hợp làm một với với mặt đất mà tiêu tán.

Hoàng hôn mặt trời lặn, là lúc phùng ma[1].

Trong rừng cây lộ ra một nữ nhân tóc tai bù xù, nhìn chằm chằm hai người, ánh mắt đầy những tơ máu. Nhưng trước khi nàng tiến hành động tác tiếp theo, không khí xung quanh ngay tức khắc trở nên cực kì ẩm thấp, nàng hô hấp không thông như thể bị ngâm trong nước sâu.

Sự xuất hiện của nữ nhân này không tạo ra một tia gợn sóng, bọn họ luyện công thì luyện công, xem cá thì xem cá, tóm lại chính là hoàn toàn không có nhìn đến nàng.

An Diệc đã sớm phát hiện ra, nhưng cảm thấy nàng quá yếu, đối với kẻ yếu An Diệc khinh thường ra tay. Tuy nhiên, chủ động khiêu khích lại khác. Du Ôn vừa khéo phát hiện ra nàng, bắt đầu sử dụng thủy phù.

Đêm dần khuya.

Du Ôn bị một tiếng vang rất nhỏ đánh thức, không, hắn căn bản là không ngủ, bởi vì nơi này thật sự là rất ồn. Dòng nước, côn trùng kêu vang, gió thổi qua rừng cây, thanh âm trên mặt cỏ, những thứ này đều tra tấn thần kinh của hắn.

Du Ôn nhìn lại ngọn nguồn tiếng vang, hóa ra là An Diệc lặn xuống sông. Khi y đi vào nước cơ hồ không làm cho mặt nước nổi một tia gợn sóng, thực kỳ lạ, làm cho người ta nhịn không được muốn tìm tòi nghiên cứu một phen.

Có điều, phương thức Du Ôn tìm tòi nghiên cứu lại không giống với người thường. Hắn chỉ là dự đoán một khoảng thời gian, xem An Diệc qua lúc đó rồi thì có thể đi ra từ trong nước hay không.

Một giờ sau, Du Ôn thấy mặt nước hoàn toàn không có động tĩnh. Vì thế hắn nhắm mắt lại tiếp tục chịu tra tấn thần kinh.

Sau khi lặn xuống nước, An Diệc vô ý thức ngồi xếp bằng ở giữa sông, quanh thân như có như không hiện lên một loại kinh văn nào đó.

Đêm dài đằng đẵng, lúc ánh mặt trời đầu tiên xuyên qua tán lá chiếu rọi trên mặt đất, trên thân cây xung quanh trồi lên một đám ký hiệu hình chữ thập, là ký hiệu do tinh thần lực của Du Ôn khắc lên. Giây lát, có vài ký hiệu tróc ra, hình thành một đám Đăng Mộc Phù màu lục nhạt, bay tới chỗ Du Ôn. Mà các ký hiệu khác thì vô thanh vô tức biến mất không thấy.

Du Ôn đi đến bờ sông, phóng ra một chút tinh thần lực, để lộ Thủy Tỏa Phù màu lam theo mặt nước thành hình, hắn chấm ngón trỏ tay trái một chút, trên ngón tay lần lượt xuất hiện các hoa văn thay đổi phức tạp, hai tấm phù biến mất.

Lúc này, nữ nhân bị Thủy Tỏa Phù vây lại đêm qua ngã trên mặt đất.

Du Ôn đi tới trước mặt ả, ngồi xổm xuống nhìn ả, ôn nhu nói: "Cô nương, làm cô bị thương thực có lỗi quá, cô tới nơi này là có chuyện gì muốn tìm ta sao?"

Nữ nhân không nói chuyện, một mực rơi nước mắt, Du Ôn im lặng chờ nàng phát tiết cảm xúc.

Nữ nhân dừng khóc, hé miệng, quả nhiên trong miệng không có lưỡi.

Du Ôn lấy ra một đoạn mảnh vải đưa cho nàng, "Viết trên đây đi."

Nữ nhân ngẩng đầu, mê mang vài giây, cuối cùng mới phản ứng, tiếp nhận mảnh vải rồi cắn nát ngón tay bắt đầu viết huyết thư:

Thượng Quan Kiếp phái ta đến nghe lén.

"Nếu là nghe lén, vì sao cô lại chạy ra?" Du Ôn nhìn thấy trên mảnh vải chữ Khải giản thể đoan đoan chính chính, cười càng ôn nhu.

Nghe thế nữ nhân bỗng cuống lên, ê a muốn nói chuyện, nhưng nhìn đến gương mặt mang theo tươi cười của Du Ôn, ngậm lại miệng an an phận phận viết lên trên mảnh vải: Gã muốn tới Hoa Sơn tàn sát.

"Cô nhìn không nổi hành vi của gã nên muốn tìm kiếm trợ giúp của chúng ta, cho nên chạy ra?" Du Ôn nhìn nữ nhân gật đầu, tiếp tục hỏi: "An Diệc có biết không?"

Du Ôn nói đến là vị Thượng Quan Kiếp đã ở cùng một chỗ với An Diệc kia.

Thượng Quan Kiếp là thiếu niên cầm tráp ở ngoài nhà tranh đó. Về phần Du Ôn vì sao biết tên của gã, cả núi Võ Đang cơ hồ không ai không bàn tán chuyện gã cũng tham gia Hoa Sơn luận kiếm.

Một đệ tử ngoại môn lại chen trong đám đệ tử nội môn bọn họ đi tham gia luận kiếm, điều này làm cho bọn họ không phục lắm.

Nữ nhân sửng sốt, lắc đầu.

Du Ôn thở dài, nói: "Cô nương, cô như vậy là làm khó ta rồi. Rốt cuộc là y không biết, hay là cô không biết y có biết hay không?"

Nữ nhân cúi đầu viết: An Diệc không biết.

"Vậy sao cô biết?"

Hắn bị Thượng Quan Kiếp nhốt.

"Việc này không thể giải thích được vì sao cô hay rằng y không biết. Có lẽ đúng là bởi vì y biết kế hoạch của Thượng Quan Kiếp nên gã mới nhốt y lại."

Lúc Du Ôn nói ra những lời này hoàn toàn khác với lúc gọi "cô nương", khi đó nét mặt hắn ôn tồn âm thanh cũng rất đỗi dịu dàng, mà lúc này biểu tình vẫn ôn nhu, âm thanh lại dần dần lạnh như băng: "Ngươi là ai? Thế giới này là cái gì?"

Nữ nhân cắn môi, vừa bị dọa lại cũng là bị mê hoặc, ngón tay run rẩy viết xuống: Ta là... thế giới này là...

Những từ mấu chốt trong mấy lời này mặc kệ Du Ôn làm thế nào đều không thấy rõ, mà nữ nhân kia lúc viết xong những câu này cả người biến mất trong không khí, không lưu lại một chút dấu vết.

___

Chú thích

[1] Nhật lạc hoàng hôn, phùng ma chi thì

Phùng ma: gặp ma.

Phùng ma chi thì (omagatoki) là một thuật ngữ tiếng Nhật đề cập đến khoảnh khắc lúc hoàng hôn khi bầu trời tối dần. Trái ngược với Akatsuki ( 暁) (bình minh), magatoki có ý nghĩa cụ thể cho hai cách viết: đầu tiên, "thời gian gặp gỡ yêu quái, yūrei và sinh vật bóng tối"; và thứ hai, "thời điểm của thiên tai lớn".

[2]

- Chưởng môn: Chưởng này là chấp chưởng, nắm mọi thứ trong lòng bàn tay, người quản lý

- Trưởng môn: Người lớn nhất, bề trên