Tìm Lại Nụ Cười Asisu

Chương 16: Cô gái Arista

Hôm nay, ốc đảo tổ chức lễ hội. Không giống như Têbê, trong khi ở kinh thành tổ chức lễ hội hằng tháng, thậm chí trong cung là tổ chức lễ hội hằng ngày. Ở ốc đảo này, cứ cách ba tháng mới làm một lần, để cảm tạ thần linh đã ban hoa màu. Lần trước tổ chức, vì Arista chưa quen, nên không tham dự. Lần này Noami sang tận thần điện, kéo Arista ra ngoài chơi. Ông bà Nora còn chuẩn bị những quần áo với vải thêu thượng hạng, đủ mọi sắc màu cho Noami và cả Arista, để cả hai thật lộng lẫy khi đi chơi hội.

Lễ hội ở đây, dĩ nhiên không phồn hoa nhưng rất náo nhiệt, người ta tranh nhau bày biện đủ thứ lạ mắt, từ quần áo, dày dép, món ăn, trang sức, lạc đà, ngựa ô. Arista trước giờ dự lễ hội toàn ở lại trong cung, thực hiên mấy cái nghi thức cúng tế thần linh, nên chẳng bao giờ thấy được cái náo nhiệt thật sự của lễ hội. Mọi người chào mời dùng thử hàng, mua hàng, giảm giá, rồi vừa mua vừa tặng. Những chỗ bán kẹo bánh cho con nít trở nên tấp nập hơn bao giờ hết. Noami mọi khi khá dịu dàng, hôm nay cái tính trẻ con trong cô trỗi dậy và đạp cái dịu dàng kia xuống mức tệ hại. Cô kéo nàng đi khắp mọi chỗ để mua hàng quà, vì nàng không thể cởi mạng che mặt trước chốn đông người, nên họ mua đồ ăn rồi tìm một góc cao vắng vẻ, thuận lợi nhìn mọi ngừoi và ăn uống. Arista lúc đầu còn choáng ngợp và e dè trước mọi thứ, nhưng rồi nàng bị hấp dẫn bởi những thứ chưa từng thấy, những món ăn mà trong cung chưa từng có. Không phải vì trong cung thiếu thốn gì, nhưng nàng mỗi lần ăn uống đều phải thử độc, chỉ được ăn những món được gọi là cao cấp, có dinh dưỡng, ăn cái này bị cấm cái kia cũng bị cấm, những món ở đây dù có ngon cách mấy, cũng được gọi là thứ hạ lưu, nàng không nhìn thấy trong cung cũng phải.

Rồi Noami cùng Arista ăn uống, nhìn ngắm và trò chuyện. Nàng rất thích nho và rượu nho, nó lúc nào cũng mang mùi vị của Ai Cập. Uri hôm nay rất muốn đi theo nàng, nhưng bị đám gia nhân lôi kéo tham gia nấu và bày biện món ăn cho gian hàng nhà bà Nora. Nàng cảm thấy tiếc cho Uri. Sau đó, Noami còn xuống dưới tham gia lễ hội lần nữa, cô tin mình trong lễ hội có thể gặp một chàng trai xứng đáng để yêu. Arista chỉ chép miệng rồi lắc đầu không đi theo. Noami thật kì lạ, cô ấy thật dễ dàng mở lòng mình ra và xóa bỏ đau khổ. Cũng phải thôi, cô ấy có một gia đình như thế kia cơ mà. Dù rằng bây giờ nàng đã không còn đau khổ hay dằn vặt nhiều như xưa, nhưng không có nghĩa nàng có thể yêu thêm lần nữa. Nàng tạm biệt Noami rồi trở về thần điện. Nhưng hôm nay nàng chưa muốn về phòng ngay, muốn đi dạo một chút, Nigi kiên quyết đi theo để hầu hạ, còn Narati thì ở lại canh giữ thần điện.

Thực ra nàng chẳng đi dạo đâu xa, chỉ đến cái hồ nước gần thần điện, kề ngay hậu hoa viên. Chỗ này nàng rất thích, khung cảnh thanh tịnh, ánh trăng ở đây lại rất đẹp, lành lạnh chiếu sáng và đem đến cảm giác yên bình. Người dân xem hồ nước này thuộc khu vực thần điện, nên dù không có rào ngăn nhưng ai cũng thể hiện sự kính trọng bằng cách không dám tự tiện đi vào. Đứng ngắm một lúc, nàng hôm nay thực muốn thả lòng mình một lúc, lấy ra mấy cái vòng đeo tay được Noami tặng khi nãy, có những cái chuông nhỏ đính phía trên vòng, nàng đeo vào tay và chân. Hôm nay nàng muốn nhảy múa một chút, từ bé nàng đã thích múa, nhưng vì sự uy nghiêm của nữ hoàng sau này, nàng không được phép học hay múa. Nàng cởi áo choàng ra, nhưng không tháo mạng che mặt, buộc hờ mái tóc nhuộm màu nâu đã dài tới eo, rồi bắt đàu đứng ngay mép hồ, nhúng hai bàn chân vào nước, từ từ bước vào hồ đến khi nước đến cổ chân. Nigi được lệnh lui ra một phía để canh chừng.

Ánh trăng đêm nay thật đẹp

Khi đã cảm nhận làn gió nhẹ thổi qua, Arista nhắm mắt và bắt đầu đưa tay lên cao, lại xoay một vòng, những động tác cực kỳ đơn giản thôi, nhưng uyển chuyển thanh thoát lạ thường. Những cái đá chân làm nước vung lên thành đường cong, nàng giống vừa múa vừa chơi đùa với nước. Đúng rồi, không còn lo bị ai ám toán, không còn lo Menfuisu không yêu ta, không còn lo phải làm sao để giết Carol, không còn lo Ai Cập thù ghét ta, không còn sợ Ragashu uy hiếp, đúng vậy ở đây có rất nhiều người yêu thương nàng, không còn lo lắng gì hết. Nàng bất giác cười thành tiếng, tiếng cười trong veo, nhẹ nhàng, xuất phát từ tận đáy lòng. Nụ cười mê hoặc ẩn ẩn hiện hiện sau tấm mạng che mặt, cơ thể uyển chuyển, chiếc váy đơn giản trắng tinh hòa theo gió, chân váy nhẹ nhàng tung lên cùng với những giọt nước tinh khiết kia, tiếng chuông phát ra từ cổ tay và chân vang lên hòa quyện với tiếng reo nho nhỏ của gió, kích thích người nghe, dù không có nhạc, nàng vẫn nhảy những điệu thật quyến rũ và nhịp nhàng, chợt dây buộc tóc lỏng và mái tóc mượt mà bung rớt xuống, dưới ánh trăng, trong nàng như nữ thần giáng thế. Nigi đứng đó ngẩn người như bị hút vào một mê cung không biết lối ra.

Không chỉ có Nigi ngây người, ở gần hồ nước, có đến ba người khác cũng nhìn thấy, hai ngừoi bên phía trái, đối lập với một người bên phía phải, nhưng họ không nhìn thấy nhau, họ chỉ đang bị cô gái nhảy múa kia hớp hồn. Nhất là nụ cười trong veo không tư lợi ẩn hiện thần bí sau mạng che mặt kia.

Menfuisu cùng Unasu sau khi đi qua lăng mộ tiên đế, đã đến đây thăm dò từ buổi chiều, hắn cũng bị thần điện làm cho khó hiểu, nên tính đến thần điện tìm hiểu, nhưng vì có lễ hội, đành ở một nơi gần thần điện đợi thời cơ, hắn chọn ở gần cái hồ thanh tịnh là chỗ tốt nhất. Ai ngờ lại thấy được cảnh thần tiên kia.

Ragashu cũng vừa mới đến đây sau hai ngày đường, hắn sợ đường đột vào ngay thì Nakuto sẽ phát hiện, vì tên này từng thấy hắn lúc cầu hôn Asisu. Hắn nghĩ gần thần điện sẽ không bị phát hiện, vì quân lính hầu như không đến đây, họ rất sợ mạo phạm thần linh. Hắn cũng chẳng ngờ, khi vừa nhìn thấy cảnh kia, hắn bị cuốn hút thật sự, tim hắn hình như bị rớt một nhịp.

Cả ba người đó, dù không biết đối phương hiện diện, tâm trạng đều có một cảm giác như nhau, cô gái kia rất quen mà cũng rất lạ, tưởng chừng như với tới và chỉ là ảo ảnh hư vô. Đang toan đứng lên, xông đến hỏi thì cô gái kia dừng lại, một người con gái khác chạy đến khoác áo choàng cho nàng ấy, rồi cả hai di dời đi. Cả ba ngừoi kia tính đuổi theo, nhưng vì lễ hội hình như đã giãn, một số người đang đến thần điện tạ ơn lần cuối trong ngày lễ, nếu mà kinh động cô gái kia, lỡ mà cô ta hét lên thì sẽ bị phát giác ngay. Nên họ đành ngâm ngùi nhìn theo bóng dáng dần xa khuất.

Chết tiệt, ở đây muốn đi về nhà hay là vào thần điện, đều chỉ có con đường góc khuất đó để đi, bọn họ không thể biết được cô gái này thuộc về thần điện hay đi về nhà, ai cũng tức tối. Ragashu nhủ thầm, hắn nhất định sẽ tìm ra và đem nàng về, nàng là người đầu tiên, ngoài Asisu thì vì quyền lực, mà hắn muốn đem về bên cạnh bằng mọi cách. Unasu cũng đang tự nhủ thầm, hắn cũng đến tuổi cập kê lấy vợ rồi còn gì, hắn mong người con gái kia là dân thường tại đây hoặc con quan lại cấp thấp, hoàng đế vốn ưu ái hắn, nên hắn có thể xin hoàng đế một lệnh ban hôn để cưới nàng về. Menfuisu thì trong đầu bây giờ rỗng tuếch, không ngờ ngoài Carol, lại có một người đem lại cảm giác trong sáng thánh thiện đến vậy.

- -- ------ -----

Sáng hôm sau, mặc dù Menfuisu rất muốn đi tìm tung tích cô gái kia, nhưng đã có thư gửi xuống Hạ Ai Cập rằng hắn sẽ đến, đã trễ một ngày, nếu không đi e sẽ loạn. Hắn đành ngậm ngùi cũng Unasu rời khỏi ốc đảo.

Ragashu cũng không thể nán lại chỉ để tìm kiếm một cô gái mà chậm trễ chuyện đại sự. Hắn phải nhân lúc Menfuisu không có ở Thượng Ai Cập để móc nối với gã hoàng thân mới kia, và điều tra thực hư chuyện Asisu, hắn vẫn không tin cô ta dám làm thế. Tên oắt con kia mà về, là xôi hỏng bỏng không hết. Hắn chép miệng, dù sao cũng là một cô gái, dịp khác hắn sẽ chuẩn bị đầy đủ đến tìm và bắt nàng đi.

Hôm qua, Arista đang thả hồn mình nhẹ nhõm, thì chợt nhớ đến lễ hội đã tàn, Noami chắc chắn sẽ đến tìm nàng để kể chuyện, nên nhanh chóng đi về chuẩn bị trước. Quả nhiên như nàng dự đoán, Noami kéo nàng về tư dinh, rồi kể chuyện trò chơi ghép đôi lễ hội hôm nay, dù Arista thấy những trò chơi như vậy thật nhàm chán, nhưng câu chuyện của Noami lúc nào cũng hấp dẫn. Hôm đó nàng cũng Ari ngủ lại nhà Nora. Arista quyết định tối nào cũng sẽ ra hồ để múa, bởi vì nó làm nàng phút chốc quên đi mọi thứ buồn phiền vướng mắc trong lòng.

Fia