Tín Đồ Shopping Lấy Chồng

Chương 1

Tặng Abigail, người luôn tìm ra cách giải quyết tuyệt vời chỉ trong nháy mắt

NGÂN HÀNG SECOND UNION

53 PHỐ WALL

NEW YORK, NY 10005

Ngày 7 tháng Mười một, năm 2001

Cô Rebecca Bloomwood

Căn hộ B

251 Phố 11 Tây

New York, NY 10014

Kính gửi cô Bloomwood:

Số đồng chủ tài khoản mới: 5039 2566 2319

Chúng tôi rất hân hạnh được xác nhận lại tài khoản đồng chủ thẻ của cô và ông Luke. J. Brandon, và xin gửi kèm chứng từ giải trình việc trên. Một thẻ ghi nợ sẽ được chuyển đến quý cô trong phong bì riêng biệt.

Ngân hàng Second Union của chúng tôi luôn tự hào vì khả năng phục vụ khách hàng cá nhân của mình. Hãy trực tiếp liên lạc với tôi bất cứ khi nào cô có thắc mắc gì, và tôi sẽ giúp đỡ cô bằng bất cứ cách nào có thể. Với tôi không có gì là không đáng được quan tâm.

Chúc cô những điều tốt đẹp nhất.

Trân trọng,

Walt Pitman

Giám đốc Dịch vụ Khách hàng

***

NGÂN HÀNG SECOND UNION

53 PHỐ WALL

NEW YORK, NY 10005

Ngày 12 tháng Mười hai, năm 2001

Cô Rebecca Bloomwood

Căn hộ B

251 Phố 11 Tây

New York, NY 10014

Kính gửi cô Bloomwood:

Cám ơn cô vì lá thư ngày 9 tháng Mười hai cô gửi về việc tài khoản đồng chủ thẻ của cô và ông Luke J. Brandon. Tôi đồng ý rằng mối quan hệ giữa ngân hàng và khách hàng nên vừa là tình bạn vừa là sự hợp tác, và để trả lời câu hỏi của cô, màu yêu thích của tôi là màu đỏ.

Tuy nhiên, rất đáng tiếc, tôi không thể thay đổi tên danh mục trong sao kê sắp tới của cô như cô yêu cầu. Khoản nợ đặc biệt cô đề cập đến sẽ được xuất hiện trên sao kê tiếp theo của cô với tên “Prada, New York” Tôi không thể chuyển nó thành “Hóa đơn tiền ga.”

Trân trọng,

Walt Pitman

Giám đốc bộ phận Dịch vụ Khách hàng

***

NGÂN HÀNG SECOND UNION

53 PHỐ WALL

NEW YORK, NY 10005

Ngày 7 tháng Giêng, năm 2002

Cô Rebecca Bloomwood

Căn hộ B

251 Phố 11 Tây

New York, NY 10014

Kính gửi cô Bloomwood:

Cảm ơn về lá thư ngày 4 tháng Giêng của cô về việc tài khoản đồng chủ thẻ của cô và ông Luke J. Brandon, và về số kẹo chocolate mà tôi buộc phải gửi trả lại. Tôi đồng ý rằng việc kiểm soát chi li từng khoản chi tiêu nhỏ nhặt là khó khăn, và rất tiếc khi nghe nói về “vấn đề bất đồng nho nhỏ kỳ lạ” giữa hai người.

Thật đáng tiếc, chúng tôi không thể tách sao kê ra thành hai như cô yêu cầu, một phần gửi cho cô và phần kia gửi cho ông Brandon và “giữ bí mật nho nhỏ giữa hai chúng ta.” Tất cả các khoản thu và chi phải được gửi cùng với nhau.

Đó là lý do tại sao tài khoản này có tên là tài khoản đồng chủ thẻ.

Trân trọng,

Walt Pitman

Giám đốc Dịch vụ Khách hàng

*********

OK. ĐỪNG HOẢNG HỐT. Câu trả lời sẽ đến ngay thôi. Tôi chỉ phải nghĩ thật kỹ xem hôn nhân là thế nào. Nó là tình yêu, hiển nhiên. Và sự gắn bó, và giúp đỡ lẫn nhau. Và... món xúp?

Mắt tôi dán vào một cái liễn cổ to đùng bằng bạc, đồng bộ cùng một cái môi. Ngay lúc này, đó sẽ là một món quà cưới hoàn hảo. Tôi có thể hình dung ra cảnh: Suze và Tarquin ngồi bên lò sưởi, dùng cái môi múc xúp vào bát cho nhau. Cảnh này sẽ thật đáng yêu và đầy không khí gia đình và thật ấm áp, và mỗi lần họ húp xúp họ sẽ nghĩ đến tôi.

Có lẽ thậm chí tôi còn đem nó đi chạm trổ. Tặng những người bạn thân nhất Suze và Tarquin trong ngày cưới với tình yêu và lòng cảm mến từ Becky.” Và một bài thơ xinh xắn, có thể.

Nhắc cho mọi người nhớ, chạm trổ khá là đắt đấy. Tôi nên xem lại xem tổng thiệt hại sẽ là bao nhiêu.

“Xin lỗi, cái liễn đựng xúp kia bao nhiêu vậy?” Tôi nói, quay về phía Arthur Graham, chủ hiệu đồ cổ Graham’s Antiques. Cái cửa hàng này là một trong những cửa hiệu yêu thích của tôi ở West Village. Nó nhỏ và ấm cúng như một ngôi nhà và bạn quay hướng nào cũng có một cái gì đó bạn có thể thích.

Chẳng hạn như một cái ghế tựa được chạm trổ tuyệt đẹp, và một cái bia để ném phi tiêu vẽ bằng tay trên chất liệu nhung, và cái đồng hồ treo tường cổ ở góc cửa hàng...

“Cái liễn à?” Arthur đến bên cạnh, trông thật bảnh trong chiếc áo khoác và cà vạt. “Cái liễn này rất đặc biệt. Bạc thế kỷ thứ mười tám. Chế tác rất tinh vi. Cô có thấy họa tiết này trên miệng liễn không?”

“Đẹp!” Tôi ngoan ngoãn nhìn ngắm.

“Và cái này có giá...” Anh chàng xem một cuốn sổ nhỏ. “Bốn ngàn đô.”

“Ồ, được.” Tôi cười ngập ngừng, rồi cẩn thận đặt cái môi vào vị trí cũ. “Cám ơn anh. Tôi sẽ... xem tiếp.”

Như thế có lẽ hôn nhân không có gì liên quan đến món xúp. Có lẽ nó liên quan đến... cờ vua chăng? Tôi lướt nhẹ tay qua một bộ bàn cờ cổ tuyệt đẹp, tất cả được bài trí như một ván cờ đang chơi dở. Nhưng tôi không chắc Suze biết chơi cờ hay không.

Một cái đồng hồ treo tường thì sao? Không.

Hay... một cái đo khí áp cổ?

Ôi Chúa ơi, tôi thực sự như chết đuối vớ được cọng rơm cũng bám. Tôi không thể tin đám cưới của Suze diễn ra trong hai ngày nữa mà tôi vẫn chưa tìm cho cô ấy và Tarquin một món quà. Hay chí ít là không một thứ gì tôi thực sự có thể tặng họ. Vài tháng trước tôi mua cho họ một cái giỏ mây để đựng thức ăn khi đi picnic đáng yêu vô cùng, bên trong đựng rất nhiều đồ dùng đi picnic, một cái bình làm mát champagne, những cái dao và dĩa thực sự rất tuyệt và thậm chí cả một cái chăn. Tôi phải mất hàng đống thời gian để chọn tất cả những thứ đó, và tôi khá hài lòng với nó. Nhưng tối qua Suze gọi điện để kiểm tra lại giờ chúng tôi sẽ đến, và kể với tôi rằng dì của cô ấy vừa mới tặng cho cô ấy một món quà tuyệt vời - một cái giỏ mây đựng thức ăn khi đi picnic đựng đầy đồ dùng ăn uống của hãng Conran!

Ừm, không lẽ tôi lại tặng Suze một món quà giống hệt như ai đó sao? Vậy nên bây giờ tôi ở đây, nơi duy nhất tôi nghĩ mình có thể kiếm một cái gì đó độc đáo. Ngoại trừ... cái gì nhỉ? Cô ấy vẫn chưa lên danh sách quà tặng, bởi cô nói ghét cái ý tưởng bắt mọi người tặng đồ. Thôi dù sao thì tôi cũng không bao giờ định tặng cô ấy một bộ đĩa chán ngắt. Suze là bạn thân nhất của tôi, và tôi còn sắp làm phù dâu cho cô ấy nữa, và món quà của tôi phải là một thứ thật sự rất đặc biệt. Tôi có thể cảm thấy mình đang bắt đầu lo lắng. OK, hãy nghĩ mạch lạc một chút. Suze và Tarquin thích làm gì?

“Ở đây anh có bán yên ngựa không nhỉ?” Tôi đột nhiên hào hứng hỏi. “Hay... dây cương không?”

“Hiện nay thì không.”

Ừ được rồi. Dù sao thì, tôi cũng phải kiếm hai cái, nhỉ? Và có thể chúng sẽ không vừa mấy con ngựa lắm...

Hay giá để bản nhạc được chạm trổ nhỉ? Nhưng mà làm thế nào tôi mang nó về nhà bằng máy bay được chứ? Và dù sao thì chẳng ai trong số hai người chơi nhạc cả. Hay một cái tượng bán thân Abraham Lincoln bằng đá cẩm thạch? Một bức vẽ của...

Từ từ đã. Tôi đẩy cái tượng bán thân của Lincoln sang một bên và nhìn chăm chú vào cái rương cổ mà ông ấy đang được đặt lên trên. Nào, cái đó nhìn cũng khá hay đấy. Thực ra là nó rất hay. Tôi tháo đai ra và nhẹ nhàng nhấc nắp lên, ngửi mùi da đã cũ.

Ôi chao. Cái này thật tuyệt cú mèo. Những cái đai bằng da và lụa tơ tằm nhạt màu, và một cái gương, và có những ngăn nhỏ để đặt khuy măng sét. Suze sẽ yêu cái này đấy, tôi biết cô ấy sẽ thích mà. Cô ấy có thể dùng nó để đựng áo len chui đầu và khi cô ấy cùng Tarquin đi nghỉ trên biển, một người khuân vác sẽ khênh nó lên cao cho cô ấy khi đi qua cầu tàu và nhìn cô ấy sẽ như một ngôi sao điện ảnh thật quyến rũ.

Và vấn đề là dù có ai khác tặng họ một cái va li hay đại loại như thế thì một trong những châm ngôn vĩ đại nhất của tôi về cuộc sống là: bạn không bao giờ có thể có quá nhiều hành lý. “Cái rương này bao nhiêu vậy anh?” Tôi hỏi Arthur Graham, hơi lo lắng. Xin đừng là $ 10.000 nhé...

“Chúng tôi bày nó đã một thời gian rồi.” Anh ta nhăn mặt nhìn nó. “Tôi có thể bán cho cô với giá... ba trăm đô la.”

“Tuyệt vời.” Tôi thở phào nhẹ nhõm. “Tôi sẽ lấy nó.”

Nhiệm vụ hoàn thành xuất sắc! Tôi đã mua cho Suze một món quà cưới! ơn Chúa vì điều đó. Bây giờ tôi chỉ cần váy phù dâu nữa, và coi như xong.

“Cô Bloomwood phải không?” Arthur nói, mở một cuốn sổ bìa da lớn ra. “Tôi chắc là chúng tôi có địa chỉ của cô rồi... Và vâng. Nó đây rồi.” Anh chàng cười với tôi. “Hôm nay chỉ có thế thôi sao?”

Tôi không cần thêm bất cứ thứ gì. Tôi thậm chí không cần nhìn quanh cửa hàng nữa.

“Ừm...Vâng.” Tôi nhìn vu vơ quanh cửa hàng một lần nữa. Mở mắt thật to khi đang ở trong những cửa hàng đồ cổ luôn luôn là một ý hay bởi vì thực sự có rất nhiều món hời ở đó. Và đó lúc nào cũng là một khoản đầu tư tốt. Ý tôi là, đây là cách một vài người kiếm tiền.

Nhìn qua cánh cửa vào căn phòng phía sau, tôi thấy một góc của chiếc khăn choàng bằng đăng ten, và cảm thấy khao khát cực độ. Những cái khăn choàng cổ đúng là rất hợp mốt vào thời điểm này. Và do tôi đã mua cái rương, tôi bỗng nghĩ biết đâu Arthur sẽ giảm giá một nửa cho tôi. Hay thậm chí là cho không tôi vậy!

Ôi thôi mà. Tôi sẽ nhìn rất nhanh thôi. Và chỉ nhìn những thứ xinh xắn thôi vì tôi đã hứa với Luke sẽ không mua thêm đồ gỗ nữa.

“Tôi sẽ ngó qua một chút.” Tôi cười lại với Arthur. “Cám ơn.” Tôi vui vẻ tiến vào căn phòng phía sau rồi với tay lấy chiếc khăn choàng đăng ten, nhưng lại gần nhìn nó hơi tả tơi. Tôi lại đặt nó xuống và cầm một cái bình pha cocktail lên. Nó đẹp thật. Có lẽ tôi nên mua thêm cho Suze cái này.

“Cái này tuyệt quá!” Tôi hồ hởi nói với Arthur, anh ta đi theo tôi vào trong này.

“Trông nó ngộ đúng không?” anh đồng tình. “Nó đi theo cái giá đựng rượu thập niên 30 của thế kỷ 20.”

“Giá đựng rượu sao?” Tôi nói sang sảng, cảm thấy vô cùng phấn khích. “Tôi không nhìn thấy...”

“Nó đây.” Anh ta tiến về phía cái mà tôi nghĩ là tủ đựng đồ ăn, mở cánh cửa trước ra, và bên trong là những tấm kính hiệu Art Deco. “Cô xem này, đây là nơi cô đựng các chai rượu... đây là nơi để rượu whisky pha soda...”

Tôi nhìn nó chằm chằm, say mê toàn tập. Một cái tủ rượu thật sự, cổ, thập niên 30. Tôi hằng mong ước một cái tủ rượu.

Thử nghĩ mà xem, nếu chúng tôi có một cái như thế này trong căn hộ nó sẽ thay đổi cuộc sống của chúng tôi. Hằng đêm Luke và tôi sẽ phamartini và nhảy theo những bài hát xưa, và ngắm mặt trời lặn. Như vậy mới thật có không khí làm sao! Chúng tôi sẽ phải mua một máy chơi nhạc kiểu cổ với những cái kèn lớn, và bắt đầu sưu tập đĩa than, và tôi sẽ bắt đầu mặc những chiếc váy theo hơi hướng cổ điển đẹp lộng lẫy.

Chúng tôi phải có cái này mới được. Chúng tôi phải có. Đây đâu phải một cái ghế chán ngắt hay một bộ giá sách buồn tẻ. Cái này khác biệt. Luke sẽ hiểu.

“Cái đó bao nhiêu vậy?” Tôi nói, cố gắng nghe thờ ơ một chút. Tôi khá giỏi trong việc mua được giá hời ở cửa hiệu này. Mánh khóe là cố nói với giọng như thể bạn không quan tâm là mình sẽ mua hay không.

“Cái này sao?” Arthur nhìn nó rất kỹ, và tôi nín thở. “Thực sự cái này lẽ ra phải 700 đô. Nhưng vì cô lấy cái rương nữa... nên tôi để cho cô hai thứ với giá... 800 đô nhé?”

Tám trăm đô la. Một món quà cưới và một cái tủ rượu cổ độc đáo, cái mà chúng tôi sẽ trân trọng suốt đời. Ý tôi là, đây đâu phải mua một đôi giày mà sau đó bạn quên luôn. Đây là thực sự là một khoản đầu tư cho tương lai.

“Tôi sẽ mua chúng!” Tôi hồ hởi nói với Arthur Graham.

Tuyệt vời!” Anh ấy cười lại với tôi. “Cô quả có con mắt tinh đời:”

Luke và tôi đã sống cùng nhau ở New York đến nay là một năm, và căn hộ của chúng tôi nằm trên phố 11 Tây, ở một khu thực sự rất đẹp, nhiều cây cối và không khí thật dễ chịu. Có những ban công nhỏ được trang trí lộng lẫy trên tất cả các ngôi nhà, cổng vào có hàng cột đá, và cây trồng dọc vỉa hè. Sống ngay đối diện chúng tôi là một người nào đó chơi dương cầm theo phong cách jazz, vào những buổi tối mùa hè chúng tôi đi lên sân thượng của chung với những nhà hàng xóm, uống rượu và nghe nhạc. (ít nhất chúng tôi cũng làm thế một lần, và tôi chắc chắn chúng tôi sẽ làm lại việc này.)

Khi tôi đẩy cửa vào nhà, có một chồng thư ở hành lang, và tôi nhanh chóng lật từng cái.

Chán ngắt... Chán ngắt...

Tạp chí Vogue của Anh! Chán ngắt...

Ối. Hóa đơn thanh toán ở cửa hàng Saks Đại lộ số 5.

Tôi nhìn vào phong bì một lúc, rồi bỏ nó ra và nhét vào túi xách. Không phải tôi đang cố giấu giếm. Đơn giản vì chẳng có lý do gì để Luke nhìn thấy nó. Gần đây tôi đọc được một bài báo rất hay trong tạp chí, với tiêu đề “Có quá nhiều thông tin?”,trong đó nói rằng bạn nên chọn lọc các sự kiện trong ngày thay vì nói với bạn đời của mình mọi thứ lắt nhắt vụn vặt và làm cho đầu óc của anh ấy/cô ấy mệt mỏi. Bài báo cũng nói rằng gia đình nên là nơi ẩn náu và không ai cần biết hết mọi thứ. Điều này, bạn cứ thử nghĩ mà xem, rất là hợp lý đấy.

Tôi kẹp hết số thư từ còn lại vào dưới tay và đi lên cầu thang.

Không có thư nào từ Anh, nhưng đúng hơn tôi cũng không mong có lá nào hôm nay, vì tối mai chúng tôi đã bay về nhà dự đám cưới! Tôi nóng lòng ghê gớm.

Suze là người nổ phát súng đầu tiên trong số bạn bè tôi. Cô ấy sẽ cưới Tarquin, một anh chàng thực sự ngọt ngào mà cô ấy cả đời đã biết. (Thực ra là, anh chàng là anh họ của cô ấy. Nhưng việc này hợp pháp. Họ đã kiểm tra rồi.) Đám cưới sẽ diễn ra ở nhà bố mẹ cô ấy ở Hampshire, và sẽ có rất nhiều rượu champagne, và một con ngựa và xe ngựa... và trên hết tôi sẽ là phù dâu của cô ẩy!

Chỉ nghĩ thôi tôi đã cảm thấy khao khát lắm rồi. Tôi thực sự rất mong mỏi đến ngày này. Không phải mong mỏi được làm phù dâu mà mong mỏi được gặp Suze, được gặp bố mẹ, và về nhà. Đến hôm qua tôi mới nhận ra rằng mình đã không về nhà hơn sáu tháng nay rồi, đột nhiên tôi thấy thời gian sao dài thế. Tôi đã bỏ lỡ hoàn toàn sự kiện bố được bầu làm chủ tịch câu lạc bộ golf, đây là nguyện vọng cả đời của ông. Và tôi bỏ lỡ vụ bê bối khi Siobhan ở nhà thờ cuỗm hết số tiền trùng tu và dùng nó để đi đảo Cyprus. Và tồi tệ hơn cả, tôi đã bỏ lỡ lễ đính hôn của Suze - mặc dù hai tuần sau đó cô ấy đã đến New York để cho tôi xem nhẫn đính hôn.

Nhưng không thành vấn đề vì tôi đang rất vui vẻ ở đây. Công việc ở Barneys của tôi tuyệt vời, và sống ở West Village thậm chí còn tuyệt vời hơn. Tôi thích đi dạo trên những con phố nhỏ, kín đáo, mua những cái bánh nướng nhỏ ở cửa hiệu bánh Magnolia vào sáng thứ Bảy và đi dạo ở những khu chợ. Về cơ bản, tôi yêu mọi thứ tôi có ở New York này. Có lẽ ngoại trừ mẹ của Luke.

Nhưng mà gia đình vẫn là gia đình.

Khi lên tới tầng hai, tôi nghe tiếng nhạc vọng ra từ căn hộ của mình, và tôi cảm thấy một chút mong ngóng trong lòng. Đó là Danny đang làm việc. Có lẽ đến bây giờ anh đã hoàn thành rồi! Chiếc váy của tôi có lẽ đã xong!

Danny Kovitz sống ở tầng trên căn hộ của chúng tôi, trong căn hộ của anh trai, và anh trở thành một trong những người bạn tốt nhất của tôi kể từ khi tôi đến New York. Anh ấy là một nhà thiết kế tuyệt cú mèo, thực sự rất tài năng - nhưng chưa tiếng tăm lắm. Năm năm sau khi tốt nghiệp trường thời trang, anh vẫn đang đợi cơ hội lớn của đời mình. Nhưng như anh vẫn thường nói, làm một nhà thiết kế nổi tiếng còn khó hơn làm diễn viên. Nếu không gặp được đúng người hay có một ông bố là cựu thành viên The Beatles, bạn cứ quên việc nổi tiếng đi. Tôi cảm thấy thương anh vì anh rất xứng đáng được nổi tiếng. Vì thế ngay sau khi Suze nhờ tôi làm phù dâu của cô ấy, tôi nhờ anh thiết kế váy cho mình. Điều thật tuyệt là đám cưới của Suze sẽ đầy rẫy những quan khách giàu có và nổi tiếng. Vì thế hãy cứ hy vọng rằng một tá người sẽ đến hỏi tôi ai thiết kế váy của tôi vậy, và rồi cái vụ truyền miệng này sẽ bắt đầu, và Danny sẽ nổi tiếng!

Tôi nóng lòng muốn xem xem anh làm được gì rồi. Tất cả những bức phác thảo anh cho tôi xem đều tuyệt vời - và tất nhiên, một cái váy làm bằng tay công phu sẽ có các chi tiết nhiều hơn loại mua sẵn. Thêm nữa, áo lót sẽ là một chiếc coóc xê được thêu tay kiểu xương cá - và Danny gợi ý nên khâu thêm một cái nơ thắt hình số 8 bé tí xíu đính loại đá tùy theo ngày sinh dùng trong các tiệc cưới, ý tưởng này quá độc đáo.

Tôi chỉ lo duy một điều - cực kỳ vụn vặt - hai ngày nữa là đám cưới mà tôi thực sự chưa mặc thử cái váy. Hay thậm chí chưa cả nhìn thấy nó. Sáng nay tôi bấm chuông cửa nhà Danny để nhắc anh rằng tôi sẽ đi Anh hôm nay, và một lúc sau anh chàng loạng choạng đi ra cửa, hứa với tôi sẽ làm xong trước bữa trưa. Anh nói với tôi anh luôn để cho các ý tưởng của mình được khơi dậy ở những phút cuối cùng - khi anh tràn đầy hứng thú và thăng hoa. Đó là cách anh làm việc, anh trấn an tôi, và anh chưa bao giờ lỡ một cái hẹn nào.

Tôi mở cửa ra và gọi “Có ai ở nhà không?” một cách đầy hứng khởi. Không có ai trả lời, vì thế tôi đẩy cửa vào phòng khách đa năng của chúng tôi. Đài thì ầm ĩ nhạc Madonna, ti vi thì phát MTV, và con chó robot kỳ quặc của Danny đang cố trèo lên cạnh của cái sofa.

Và Danny đang ngủ vùi dưới cái máy khâu trong một đống lụa tơ tằm màu vàng.

“Danny này?” Tôi nói đầy lo lắng. “Này, dậy ngay!”

Giật mình, Danny ngồi dậy và xoa xoa khuôn mặt còm nhom của anh chàng. Mái tóc xoăn của anh rối bù, và đôi mắt màu xanh nước biển nhạt của anh thậm chí còn đỏ hơn lúc trước, khi anh mở cửa vào sáng nay. Khung người chỉ có da bọc xương trong chiếc áo phông màu ghi xám đã cũ và cái đầu gối củ lạc đâm ra khỏi cái quần jeans bị xé te tua, rất đồngbộ với cái sẹo do bị ngã khi trượt pa tanh cuối tuần trước. Trông anh như một thằng nhóc mười tuổi tóc tai lởm chởm.

“Becky!” anh mệt mỏi nói. “Hi! Em làm gì ở đây thế?”

“Đây là căn hộ của em. Nhớ chứ? Anh đang xuống đây làm việc vì điện nhà anh bị chập do cháy cầu chì.”

“Ừ. Đúng rồi.” Anh lờ đờ nhìn quanh. “Đúng thế.”

“Anh ổn chứ?” Tôi săm soi anh đầy lo lắng. “Em có cà phê đấy.”

Tôi đưa cho anh một cốc và anh uống vài hơi dài. Rồi đôi mắt anh dán vào số thư từ trên tay tôi và lần đầu tiên, anh có vẻ tỉnh táo.

“Hey, có phải là tạp chí Vogue của Anh không?"

“Ờ... vâng,” tôi nói, đặt nó xuống nơi mà anh không chạm tay vào được. “Vậy... cái váy đến đâu rồi?”

“Nó sẽ rất tuyệt! Ổn cả!”

“Em thử được chưa?”

Một khoảng lặng. Danny nhìn vào cái đống lụa màu vàng trước mặt như thể anh ấy chưa từng nhìn thấy nó trong đời vậy.

“Chưa, không,” cuối cùng anh ấy cũng lên tiếng. “Nhưng nó sẽ xong kịp chứ?”

“Tất nhiên! Chắc chắn.” Anh đặt bàn chân xuống và cái máy khâu bắt đầu quay tít bận rộn. “Em biết sao không?” anh nói át cả tiếng ồn. “Anh thực sự có thể làm tốt hơn nếu có một cốc nước.”

“Có ngay!”

Tôi vội vã đi vào bếp, mở vòi nước, và đợi dòng nước lạnh chảy ra. Việc nước nôi trong tòa nhà này hơi quái gở một chút, và chúng tôi luôn phải trông cậy vào bà Watts, chủ tòa nhà, sẽ sửa chữa nó. Nhưng bà ta sống cách xa hàng dặm ở tít Florida, và cũng chẳng có vẻ gì quan tâm. Ngoài điểm đó ra thì chỗ này hoàn toàn tuyệt vời. Căn hộ của chúng tôi là rất lớn so với tiêu chuẩn của New York, với sàn nhà lát gỗ và lò sưởi, và những cái cửa sổ đồ sộ cao từ sàn lên tận trần nhà. (Tất nhiên, bố mẹ không hề bị ấn tượng tẹo nào khi họ ghé thăm. Điều đầu tiên họ không thể hiểu được là tại sao chúng tôi không sống trong một ngôi nhà. Rồi thì họ không thể hiểu được tại sao bếp lại nhỏ thế. Rồi thì họ bắt đầu nói không phải thật đáng tiếc sao khi chúng tôi không có vườn, và tôi có biết rằng Tom ở cạnh nhà vừa mới chuyển tới một ngôi nhà rộng ¼ mẫu Anh[1] không? Thành thật mà nói, nếu bạn có ¼ mẫu Anh ở New York thì người ta sẽ chỉ dùng nó để xây mười tòa nhà văn phòng thôi.)

[1] Mẫu Anh là một đơn vị đo lường. 1 mẫu Anh tương đương với 0,4 héc ta.

“OK! Vậy nó...” Tôi trở lại vào phòng khách và đột nhiên dừng lại. Cái máy khâu đã ngừng, và Danny đang đọc cuốn Vogue của tôi.

“Danny!” Tôi gào lên. “Cái váy của em thì sao?”

“Em có thấy cái này không?” Danny nói, chọc mạnh vào trang tạp chí. “Bộ sưu tập của Hamish Fargle lại một lần nữa thể hiện sự hóm hỉnh và tinh nhạy vốn có của anh,” anh ấy đọc to. “Thôi cho tôi yên! Tài năng của anh ta chỉ ở mức zero. Zero. Em biết không, anh ta học cùng trường với anh. Hoàn toàn ăn cắp một ý tưởng của anh...” Anh ngẩng lên nhìn tôi, mắt nheo lại. “Anh ta có được trưng bày hàng ở Barneys không?”

“Em không biết,” tôi nối dối.

Danny hoàn toàn bị ám ảnh với việc được trưng bày hàng ở Barneys. Đó là thứ duy nhất anh muốn trên đời. Và chỉ vì tôi làm tư vấn bán hàng cá nhân ở đó, anh có vẻ như đang nghĩ tôi có thể sắp xếp những cuộc hẹn với giám đốc phụ trách phân phối.

Thực ra, tôi đã từng sắp xếp các cuộc hẹn với giám đốc phụ trách phân phối cho anh. Lần đầu tiên, anh đến muộn một tuần so với cuộc hẹn và bà ấy đã đi Milan. Lần thứ hai, anh cho bà ấy xem một cái áo khoác và khi bà mặc thử, tất cả cúc áo đã rơi ra.

Ôi Chúa ơi. Tôi đã nghĩ gì mà lại nhờ anh ta may váy cho mình chứ? “Danny, hãy nói cho em biết. Váy của em sắp xong chưa?”

Một khoảng lặng dài.

“Có nhất thiết phải xong hôm nay không?” Cuối cùng Danny cũng lên tiếng. “Kiểu như chính xác phải là hôm nay ấy?”

“Sáu tiếng nữa em lên máy bay đấy!” Giọng tôi rít lên the thé. “Em sẽ bước vào nhà thờ trong chưa đầy...” Tôi ngừng lại lắc đầu. “Nghe này, đừng lo. Em sẽ mặc bộ khác.”

“Bộ khác sao?” Danny đặt tờ Vogue xuống và ngây ra nhìn tôi. “Ý em là sao khi nói bộ khác?”

“Ừm ...”

“Em đang sa thải anh đấy à?” Anh nhìn tôi như thể tôi vừa nói vớianh rằng cuộc hôn nhân mười năm của chúng tôi đã kết thúc. “Chỉ vì anh trễ hẹn một chút thôi sao?”

“Em không sa thải anh! Nhưng ý em là, em không thể trở thành phù dâu nếu không có váy, đúng không?”

“Nhưng em định mặc cái gì khác?”

“Ừm...” Tôi vặn vẹo tay chân một cách ngượng ngùng. “Em có một cái váy dự trữ ở trong tủ...”

Tôi không thể nói với anh thực ra tôi có những ba cái. Và hai cái kia vẫn đang được đặt ở Barneys.

“Ai thiết kế?”

“Ừm... Donna Karan,” tôi nói đầy tội lỗi.

“Donna Karan sao?” Giọng anh vỡ òa như bị phản bội. “Em thích Donna Karan hơn anh sao?”

“Tất nhiên là không! Nhưng ý em là, các đường may đã thực sự được may hết rồi...”

“Mặc váy của anh đi.”

“Danny…”

“Mặc váy của anh đi! Đi mà!” Anh thả người xuống sàn nhà và lê về phía tôi bằng đầu gối. “Nó sẽ xong mà. Anh sẽ làm ngày làm đêm mà.”

“Chúng ta không có cả ngày cả đêm đâu! Chúng ta chỉ có khoảng... ba tiếng đồng hồ nữa!”

“Thì anh sẽ làm cả ba tiếng đồng hồ. Anh sẽ làm mà!”

“Anh có thể làm một cái áo coóc xê thêu xương cá chưa thành hình trong vòng ba tiếng không?” tôi nói đầy ngờ vực. Nhìn Danny thật lúng túng. “Vậy thì... ừm... chúng ta có thể nghĩ lại, cái thiết kế đó hơi...”

“Nghĩ thế nào?”

Anh ấy gõ gõ ngón tay một lúc, rồi ngẩng lên. “Em có một cái phông trắng tinh nào không?”

“Áo phông à?” Tôi không giấu nổi sự sợ hãi.

“Nó sẽ rất tuyệt. Anh hứa đấy!” Âm thanh xinh xịch vọng vào từ bên ngoài, nghe như một chiếc xe tải nhỏ vừa đỗ vào lề đường và Danny liếc ra ngoài cửa sổ. “Này, em lại mua đồ cổ à?”

Một giờ đồng hồ sau, tôi nhìn chằm chằm mình ở trong gương. Tôi đang mặc một chân váy đuôi dài quét đất làm bằng lụa màu vàng - phần trên là áo phông trắng, bây giờ hoàn toàn không thể nhận ra. Danny đã xé bỏ phần tay áo, khâu thêm những đồng tiền vàng nhỏ, may thêm các đường viền áo và những đường li chạy ở những nơi trước đây chẳng có gì- và về cơ bản nó biến thành phần thân trên của váy tuyệt nhất mà tôi từng nhìn thấy.

“Em yêu nó” Tôi hồ hởi nói với Danny. “Em yêu nó! Em sẽ là cô phù dâu tuyệt nhất trên thế giới!”

“Nó khá đẹp đúng không?” Danny nhún vai một cách thờ ơ, nhưng tôi cỏ thể nhận thấy anh hài lòng với bản thân.

Tôi làm một ngụm cocktail nữa, uống cạn luôn. “Ngon tuyệt. Chúng ta uống thêm nữa chứ?”

“Trong đó có cái gì thế?”

“Ừm...” Tôi liếc nhìn lơ đãng những cái chai được xếp trong tủ rượu. “Em không chắc.”

Phải mất một lúc mới đưa được cái tủ rượu lên cầu thang vào căn hộ của chúng tôi. Thành thật mà nói, nó hơi lớn hơn tôi nhớ, và tôi không chắc nó có vừa với cái hốc tường phía sau ghế sofa, chỗ mà tôi định đặt nó hay không. Nhưng dù sao thì nhìn nó thật tuyệt! Nó đứng đầy kiêu hãnh ở giữa phòng, và chúng tôi đã tận dụng nó triệt để. Ngay sau khi nó được chuyển đến, Danny đã lên trên nhà và chôm sạch cả tủ đựng đồ uống của Randall, anh trai anh, và tôi gom tất cả rượu trong bếp mà tôi có thể tìm thấy lại. Chúng tôi mỗi người uống một ly margarita và một ly vodka pha với nước chanh, và phát minh của tôi được gọi là Bloomwood, bao gồm vodka, nước cam, và kẹo M&M, cái này được vớt ra bằng thìa. “Đưa lại cho anh cái áo đi. Anh muốn bóp vai vào một tẹo.”

Tôi gỡ cái áo ra, đưa cho anh và với tay lấy cái áo chui đầu, không buồn ý tứ nữa. Ý tôi là, đây là Danny mà. Anh suôn kim và bắt đầu khâu các viền áo của chiếc áo phông một cách thật chuyên nghiệp. “Vậy cái đôi bạn kỳ quặc cưới anh chị em họ của mình,” anh ấy nói. “Chuyện này là sao vậy?”

“Họ không kỳ quặc!” Tôi lưỡng lự một chút, “Ừm, OK, Tarquin hơi kỳ quặc một chút. Nhưng Suze thì không hề kỳ quặc. Cô ấy là bạn thân nhất của em! Anh gặp rồi còn gì!”

Danny nhướn mày. “Vậy - họ không tìm được ai khác hay sao mà lấy chính người trong gia đình mình thế? Cứ như thể, ‘OK, mẹ nghe này... em gái con, quá béo... con chó... ưmmm, không thích mái tóc đó.’”

Thôi ngay!” Tôi không thể nhịn cười. “Họ chỉ vừa nhận ra họ là dành cho nhau thôi mà.”

“Cứ như phim Harry gặp Sally vậy.” Anh giả giọng đọc giới thiệu phim. “Họ đã từng là bạn. Họ cùng một dòng máu.”

“Danny ...”

“OK.” Anh ấy dịu lại, và cắt chỉ. “Vậy còn em và Luke thì sao?”

“Bọn em làm sao?”

“Bọn em không nghĩ sẽ cưới nhau sao?”

“Em... em không nghĩ gì cả!” Tôi nói, cảm thấy má hơi đỏ dần lên. “Việc đó chưa bao giờ xuất hiện trong đầu em.”

Điều này hoàn toàn là sự thật.

Được rồi, OK. Điều này không hoàn toàn là sự thật. Có lẽ nó chỉ thoáng qua đầu tôi rất hiếm hoi thôi. Có lẽ đôi lúc tôi nguệch ngoạch viết “Becky Brandon” trên giấy để xem trông nó thế nào. Và có lẽ tôi cũng lật giở cuốn Tạp chí cưới của Martha Stewart một hay hai lần gì đó. Chỉ đơn thuần vì tò mò. Có lẽ, cũng có lúc bất chợt tôi nghĩ Suze sắp cưới và cô ấy hẹn hò với Tarquin còn ít thời gian hơn tôi và Luke.

Nhưng bạn biết đấy, điều đó đâu thành vấn đề. Tôi thực sự chưa thích cưới xin. Thực ra là, nếu Luke có hỏi cưới thì tôi có lẽ cũng nói không, ừm... Được rồi. Có lẽ tôi sẽ nói có.

Nhưng vấn đề là, việc đó sẽ không xảy ra đâu. Luke không muốn cưới, “còn lâu mới muốn, nếu không nói là không hề muốn.” Anh ấy đã nói như thế trong một cuộc phỏng vấn với tạp chí Telegraph ba năm trước đây, tôi đã tìm thấy nó trong tập hồ sơ đựng các bài báo được cắt ra của anh ấy. (Tôi không hề thích tọc mạch. Lúc đó tôi đang đi tìm mấy cái chun.) Bài báo đó chủ yếu về công việc của anh ấy, nhưng họ cũng hỏi anh ấy mấy chuyện riêng tư - và rồi giật một cái tít dưới ảnh của anh ấy như sau Brandon: hôn nhân luôn xếp cuối lịch trình.

Tôi hoàn toàn cảm thấy không sao với chuyện này. Nó cũng nằm ở cuối lịch trình của tôi.

Trong khi Danny hoàn thành cái váy, tôi làm một ít việc nhà. Nói đúng hơn tôi bỏ mấy cái đĩa ăn sáng bẩn vào chậu rửa bát nơi mà chúng sẽ được ngâm xà phòng, cậy một vết bẩn trên bàn bếp - và rồi dành chút thời gian sắp xếp lại những hũ gia vị ở trên giá đựng gia vị, theo màu sắc. Việc này thật dễ chịu. Cũng thú vị như việc sắp xếp lại những cái bút dạ mà trước đây tôi đã làm.

“Vậy hai người cảm thấy khó sống cùng nhau à?” Danny nối, đi đến bậu cửa và ngắm nhìn tôi.

“Không.” Tôi nhìn anh ngạc nhiên. “Sao lại thế?”

“‘Bạn anh Kirsty vừa thử sống cùng bạn trai. Thảm họa. Tất cả những gì họ làm là cãi lộn. Cô ấy nói không biết làm sao người ta lại sổng cùng nhau được chứ.”

Tôi sắp lọ thìa là Ai Cập bên cạnh cỏ ca ri (có phải là cỏ ca ri không nhỉ?), nom cũng được đấy. Sự thật là, Luke và tôi hiếm khi có vấn đề kể từ khi sống chung. Có lẽ ngoại trừ sự cố khi tôi sơn lại buồng tắm và làm dính sơn màu vàng óng ánh lên bộ com lê của anh ấy. Nhưng việc đó cũng không nghiêm trọng vì sau đó Luke đã thú nhận rằng, lúc đó anh ấy hoàn toàn cư xử thái quá, và bất cứ ai có đầu óc cũng thấy rằng sơn còn đang ướt.

Bây giờ khi nghĩ lại, có lẽ chúng tôi cũng có chút xung đột nho nhỏ về việc tôi mua nhiều quần áo quá. Có lẽ thỉnh thoảng Luke cũng mở tủ quần áo ra và cáu tiết nói, “Em có bao giờ định mặc cái nào trong số này không?”

Có lẽ chúng tôi cũng đã từng bàn bạc một cách thẳng thắn theo chiều hướng hơi cãi cọ một chút về việc Luke làm việc nhiều thế nào. Anh ấy điều hành một công ty tài chính và PR rất thành công của riêng mình, tập đoàn truyền thông Brandon có chi nhánh ở London và New York và đang không ngừng mở rộng. Anh ấy yêu công việc của mình và có lẽ một hay hai lần gì đó, tôi buộc tội anh ấy yêu công việc hơn tôi. Nhưng vấn đề là, chúng tôi là một cặp trưởng thành, khá linh hoạt và có thể nói mọi chuyện với nhau. Chúng tôi đi ăn trưa cùng nhau cách đây không lâu và có một buổi nói chuyện dài, trong suốt buổi đó tôi đã thành thực hứa rằng sẽ cố gắng mua sắm ít đi một chút và Luke thành thực hứa rằng anh ấy sẽ cố gắng làm việc ít đi một chút. Và tôi thiết nghĩ cả hai chúng tôi đang nỗ lực khá tốt.

“Sống chung là phải cùng nhau cố gắng,” tôi nói đầy uyên thâm. “Bạn phải linh hoạt. Bạn phải biết vừa cho vừa nhận.”

“Thật sao?”

“Đúng thế. Luke và em chia sẻ với nhau về tài chính, chúng em chia sẻ công việc nhà... tất cả chỉ là vấn đề cộng tác cùng nhau. Vấn đề là anh không thể hy vọng mọi thứ sẽ như trước đây. Anh cần biết thích nghi.”

“Thật á?” Danny nhìn rất hào hứng. “Vậy em nghĩ ai thích nghi nhiều hơn? Em hay Luke?”

Tôi trầm tư một lúc.

“Thực ra, rất khó nói,” cuối cùng tôi cũng lên tiếng. “Em nghĩ cả hai phía đều phải làm vậy.”

“Vậy, giả sử như... tất cả những thứ này.” Danny chỉ quanh căn hộ đầy ắp đồ đạc. “Phần lớn là đồ của em hay của anh ấy?”

“Ừm...” Tôi nhìn quanh, thấy tất cả đống nến thơm của tôi, những cái gối tựa đăng ten kiểu cổ và hàng chồng tạp chí của tôi. Ngay tức thì, đầu óc tôi lại thoáng tái hiện lại căn hộ sạch sẽ không tì vết và vô cùng thưa thớt đồ đạc của Luke ở London.

“Anh biết đấy...” Cuối cùng tôi cũng lên tiếng. “Mỗi người một ít...” Cái này cũng gần với sự thật. Ý tôi là, Luke có máy tính xách tay trong phòng ngủ.

“Vấn đề là, giữa bọn em không có xích mích gì,” tôi tiếp tục. “Chúng em đồng điệu trong suy nghĩ. Chúng em như một khối thống nhất vậy.”

“Thế thì tuyệt quá,” Danny nói, với tay lấy một quả táo từ bát hoa quả. “Hai người thật may mắn!”

“Em biết chúng em thật may mắn!” Tôi tin tưởng nhìn anh. “Anh biết đấy, Luke và em tâm hồn rất đồng điệu, đôi khi dường như có cả... giác quan thứ sáu giữa chúng em.”

“Thật à?” Danny nhìn tôi chằm chằm. “Em nói thật chứ?”

“Vâng, đúng thế. Em biết anh ấy sắp nói gì, hay em đại loại cảm thấy khi anh ấy ở gần...”

“Giống siêu năng lực Force[2] á?”

[2] Siêu năng lực Force là một trong hai loại vũ khí chủ đạo của hai phe nhóm phim Star Wars (dịch là Chiến tranh giữa các vì sao).

“Em nghĩ là vậy.” Tôi hờ hững nhún vai. “Nó như một khả năng đặc biệt vậy. Em cũng không suy nghĩ về nó quá nhiều...”

“Xin chào, Obi-Wan Kenobi[3],” một giọng nói ồm ồm phía sau lưng chúng tôi, cả tôi lẫn Danny đều sởn da gà. Tôi quay ra sau - và đó là Luke, đang đứng ngay ở cửa ra vào với một nụ cười khoái chí rất hóm hỉnh. Khuôn mặt anh đỏ bừng lên vì lạnh và có mấy bông tuyết trên mái tóc đen của anh, và anh thật cao, căn phòng này bỗng nhiên như nhỏ lại.

[3] Obi-Wan Kenobi là một nhân vật chính trong series phim Chiến tranh giữa các vì sao.

“Luke!” Tôi reo lên. “Anh làm bọn em sợ đấy!”

“Xin lỗi,” anh nói. “Anh tưởng em sẽ cảm thấy sự có mặt của anh.”

“Đúng thế. Ừm, em cũng đại loại cảm thấy có gì đó...” Tôi nói, hơi bướng bỉnh một chút.

“Tất nhiên là em cảm thấy rồi.” Anh hôn tôi. “Chào Danny.”

“Chào,” Danny nói, nhìn Luke cởi chiếc áo khoác bằng len lông cừu màu xanh tím than, rồi tháo măng séc áo cùng lúc tháo chiếc cà vạt ra, với những động tác rất dứt khoát và khéo léo như anh vẫn thường làm.

Đột nhiên, sau một vài ly cocktail nữa, Danny hỏi tôi, “Vậy Luke làm chuyện đó có giống như cách anh ấy mở một chai champagne không?” Và mặc dù tôi rít lên và đánh anh, và nói không phải việc của anh, tôi cũng có thể phần nào cảm nhận được anh ấy muốn nói gì. Luke không bao giờ vụng về hay do dự hay đại loại trông lúng túng. Anh dường như luôn biết chính xác mình muốn gì, và phần nào anh luôn có được điều mình muốn, dù đó là việc mở champagne một cách thuần thục hay chiêu một khách hàng mới cho công ty hay trên giường, việc chúng tôi...

Ừm. Thôi bỏ đi. Nói thế này cho nhanh, kể từ khi chúng tôi sống chung, chân trời của tôi như mở rộng hơn.

Giờ thì anh đang cầm đống thư từ lên và bắt đầu lật thật nhanh qua một lượt. “Vậy anh dạo này thế nào hả Danny?”

“Tốt, cảm ơn anh,” Danny nói, cắn một miếng táo. “Thế còn thế giới tài chính thì sao? Hôm nay anh có gặp anh trai tôi không?” Randall, anh trai của Danny, làm việc trong một công ty tài chính, và Luke đã ăn trưa với anh ấy một vài lần.

“Không phải hôm nay, tôi không gặp,” Luke nói.

“OK, ừm, khi nào gặp,” Danny nói, “hãy hỏi anh ấy xem anh ấy có tăng cân không nhá. Thật tự nhiên vào. Chỉ cần nói, ‘Tại sao, Randall này, trông anh có vẻ đầy đặn đấy.’ Và rồi có thể nhận xét thêm về món khai vị của anh ấy. Anh ấy luôn hoang tưởng rằng mình bị béo. Thật là khôi hài.”

“Đúng là tình anh em,” Luke nói. “Tình cảm thật đẹp, phải không?” Anh lật đến phong bì cuối cùng, và nhăn mặt nhìn tôi.

“Becky này, sao kê tài khoản chung của anh và em đã đến chưa?”

“Ừm... chưa. Chưa đến.” Tôi cười trấn an anh. “Em nghĩ mai nó sẽ đến!”

Sao kê ngân hàng gửi cho chúng tôi thực sự đến từ hôm qua, nhưng tôi đã để nó ngay vào ngăn đựng đồ lót của mình. Tôi hơi lo lắng về một vài khoản chi tiêu, vì thế tôi chỉ xem xem có thể làm gì để thay đổi tình hình không. Sự thật là, mặc cho những điều tôi đã nói với Danny, tôi luôn nhận thấy cái tài khoản chung này hơi khó xử một chút.

Đừng hiểu sai ý tôi, tôi hoàn toàn đồng ý với việc tiêu chung tiền. Thực ra, thề là, tôi yêu cái việc chia sẻ tiền với Luke. Nó làm tôi cảm thấy rất xúc động! Tôi chỉ cảm thấy hết yêu nó khi đột nhiên anh hỏi, “Bảy mươi đô la ở Bloomingdale này là cái gì thế?” và tôi không thể nhớ ra. Vì thế tôi phải vắt óc mới tìm được câu trả lời mới và khôn khéo - chuyện này quá đơn giản, và nó thật tài tình.

Chỉ cần đổ một cái gì đó lên bản sao kê để anh ấy không thể đọc được.

“Anh đi tắm đây.” Luke nói, cầm hết đống thư từ lên. Và khi sắp ra khỏi phòng - thì anh bỗng khựng lại. Rất chậm rãi anh quay người lại nhìn cái tủ rượu như thể mới nhìn thấy nó lần đầu tiên.

“Cái gì đây?” anh hỏi một cách từ tốn. “Cái tủ rượu!” Tôi hào hứng nói.

“Nó ở đâu ra thế?”

“Ừm... nó... thực ra là hôm nay em đã mua nó.”

“Becky này.”“ Luke nhắm mắt lại. “Anh nghĩ chúng ta đã thống nhất với nhau là không mua mấy thứ rác rưởi này nữa rồi chứ.”

“Nó không phải là rác rưởi! Nó là đồ cổ thập niên 30! Hàng đêm chúng ta có thể làm cocktail thật tuyệt!” Tôi cảm thấy hơi lo lắng với sắc mặt của anh, vì thế tôi bắt đầu lắp bắp. “Nghe này, em biết chúng ta đã nói không mua thêm đồ đạc nữa. Nhưng cái này khác. Ý em là, khi anh nhìn thấy một thứ có một không hai thế này, anh bắt buộc phải vồ lấy thôi!”

Tôi im dần và mím môi lại. Luke lặng lẽ tiến đến cái tủ rượu. Anh sờ tay lên nóc rồi nhặt lên cái pha cocktail, miệng ngậm chặt.

“Luke này, em chỉ nghĩ nó sẽ rất thú vị! Em nghĩ anh sẽ thích nó. Cái gã ở cửa hàng nói với em là em thực sự có con mắt rất tinh đời...”

“Thực sự có con mắt rất tinh đời,” Luke cao giọng như thể anh nghi ngờ điều đó.

Tôi há hốc miệng vì kinh ngạc và hét lên khi anh ấy ném cái pha cocktail lên không trung, và tôi nhăn mặt lại, chờ cho nó rơi loảng xoảng trên nền nhà bằng gỗ - thì Luke tài tình bắt lấy nó. Danny và tôi há hốc mồm khi anh ấy lại ném nó lên lần nữa, xoay tròn và lăn nó trên cánh tay.

Không thể tin được. Tôi đang sống với Tom Cruise.

“Anh đã từng làm nghề pha rượu trong suốt mùa hè,” Luke nói, nở một nụ cười.

Tôi chưa hề biết điều đó! Luke thật tham vọng và rất ra dáng doanh nhân, bạn nghĩ anh ấy không hề quan tâm đến chuyện gì ngoại trừ công việc... và rồi thì, thật tình cờ anh ấy làm bạn ngạc nhiên.

“Hãy dạy em làm như vậy đi!” Tôi gào lên phấn khích. “Em muốn làm được như thế!”

“Cả tôi nữa!” Danny nói. Anh nhặt một cái pha cocktail khác lên, xoay nó thật không chuyên nghiệp gì cả, rồi ném cho tôi. Tôi chụp nhưng nó hạ cánh xuống sofa.

“Hậu đậu gớm!” Danny mỉa mai. “Cố lên, Becky. Em cần tập luyện việc bắt hoa cưới ở bữa tiệc cưới lần này đi.”

“Không, em không làm thế đâu!”

“Chắc chắn em làm được mà. Em muốn làm người tiếp theo chứ?”

“Danny...” Tôi cười cố tỏ ra thật tự nhiên.

“Hai người chắc chắn nên cưới đi.” Danny tiếp tục, tảng lờ tôi. Anh nhặt một cái pha cocktail lên và bắt đầu ném từ tay này sang tay kia. “Thật hoàn hảo. Hãy nhìn hai người này. Hai người sống cùng nhau, hai người không muốn giết nhau, hai người hoàn toàn không có quan hệ huyết thống... Anh có thể may cho em một cái váy cưới lộng lẫy...” Anh đặt cái pha cocktail xuống và đột nhiên trông rất nghiêm túc. “Này, nghe đây Becky. Hãy hứa với anh, nếu em làm đám cưới, anh sẽ được may váy cưới cho em.”

Chuyện này thật kinh khủng. Nếu anh cứ tiếp tục như thế này, Luke sẽ nghĩ tôi đang cố gây áp lực cho anh ấy. Anh ấy thậm chí còn nghĩ tôi đã khẩn khoản xin Danny hãy đề cập đến chủ đề này.

Tôi cần phải lấy lại cân bằng. Nhanh lên.

“Thực ra, em chưa muốn cưới,” tôi nghe mình đang nối. “Ít nhất là trong vòng mười năm nữa.”

“Thật sao?” Danny nhìn có vẻ kinh ngạc. “Em không muốn cưới sao?”

“Thật vậy à?” Luke ngẩng lên, nét mặt rất khó hiểu. “Anh chưa biết điều đó đấy.”

“Anh không biết sao?” Tôi đáp lại,cố gắng tỏ ra tự nhiên. “Thì bây giờ anh biết rồi đấy!”

“Tại sao em không muốn cưới trong vòng mười năm nữa?” Dannyhỏi.

“Em... ừm...” Tôi hắng giọng. “Thực ra là, em còn rất nhiều việc phải làm trước. Em muốn tập trung vào sự nghiệp của mình, và em muốn... khám phá những khả năng tiềm tàng của mình... và... hiểu con người thực của mình trước... và... trở thành một người hoàn toàn... ừm... một con người có nhân sinh quan toàn diện.”

Giọng tôi yếu ớt dần và tôi bắt gặp ánh mắt hơi lạ của Luke lộ ra chút bướng bỉnh.

“Anh hiểu rồi,” anh nói, gật đầu. “Ừm, nghe có vẻ rất thấu tình đạt lý.” Anh nhìn cái pha cocktail trong tay mình, rồi đặt nó xuống. “Anh nên đi đóng gói đồ đạc.”

Lẽ ra anh phải không đồng tình với tôi.