Tin Tức Tố Của Em Không Đúng

Chương 12

84.

Tôi vẫn không thể tin, không tin được pheromone của mình lại là mùi bọ xít.

Thế nên tôi đến bệnh viện.

Bác sĩ trầm mặc thật lâu sau, mới thanh thanh cổ họng bảo: “Thường thì pheromone của Omega sẽ thiên về mùi ngọt ngào, thông dụng nhất là vị bánh ngọt, hoa quả linh ta linh tinh, về tình huống của cậu hẳn là vì phân hóa trễ quá, vậy nên để phòng ngừa cho việc bị Alpha đánh dấu cưỡng chế mà bị thương, pheromone xuất phát từ tính chất bảo vệ bản thân nên xảy ra biến dị.

“Tuy mùi hương có hơi đặc thù một chút, nhưng biến dị này lại tương đối bổ ích cho Omega, ngoại trừ đến kỳ phát tình cần khắc chế một tí ra, thì những lần khác có gặp phải Alpha có ý đồ quấy rối, nó sẽ rất hữu dụng trong việc tự vệ và chống địch. Mặt khác, sự hấp dẫn của pheromone sẽ làm giảm khả năng dẫn dụ bạn đời của cậu xuống, và có những công dụng nhất định cho cơ thể, lấy ví dụ về pheromone bọ xít của cậu nhé, khi cậu phóng thích pheromone với bạn đời cậu thì người ấy cũng sẽ hấp thu được một ít tác dụng dược liệu của pheromone bọ xít đó.” Bác sĩ an ủi.

Tôi bèn mở Bách khoa toàn thư Baidu lên, tìm hiểu về tác dụng của bọ xít.

Tác dụng thứ nhất: điều hòa tráng dương.

???

Cảm ơn, diệu liệu kiểu nay đây không cần nhé.

85.

Tôi cực kỳ buồn bực đi ra phòng khám, Trác Minh Đốc chọt nhẹ lên vai tôi: “Sao vậy, nhìn mặt không cầu không dục gì thế.”

Tôi khoang tay trước ngực: “Đúng vậy đó, không có dục thì em đây xuất gia vào chùa đây.”

“Chừng em cũng muốn cạo đầu?” Trác Minh Đốc khảy khảy mái tóc mái rũ trên trán tôi, vuốt nó về theo nếp tóc.

“Ngài bò di.” Tôi khõ tay cậu, tỉ mỉ sửa sang lại mái tóc dày của mình.

Phủi phùi chiếc áo khoác của cậu, câu được câu không bảo: “Đốc à, lần đó sau khi anh biết pheromone của mình là mùi bún óc, anh đã nghĩ gì?”

Trác Minh Đốc trầm ngâm một chập: “Lần đó tuổi còn nhỏ, mới chỉ là đóa hoa mười lăm mười sáu, sau khi phát hiện ra bản thân là một Alpha mạnh mẽ thế mà lại có pheromone là vị bún ốc, thật sự khó tiếp nhận nổi, cảm giác muốn hỏng người luôn. Khi đó cũng biết ngại mà, vậy nên mỗi ngày đều sống trong sợ hãi, đến trường không dám chơi với Alpha hay Omega nào hết, cứ sợ người khác mà ngửi được pheromone của mình sẽ cười nhạo.”

Tôi chạy số một tí về bóng dáng cô độc của cậu thiếu niên Trác Minh Đốc, đau lòng vỗ vai cậu.

“Sau này mẹ anh thấy anh quá tự ti vì chuyện pheromone, liền sửa lại nhà hàng của mình, chuyển sang bán bún ốc, bắt đầu một khoảng thời gian anh ăn nó thay cơm, ăn xong trên người sẽ bị nhiễm mùi, về lâu về dài mọi người đều biết nhà ăn bán bún ốc nên người anh mới có mùi bún ốc. Như vậy thì dù bất cẩn phóng pheromone ra cũng không sợ bị người ta phát hiện ra đó là mùi hương của pheromone.”

“Á đù,” Tôi nghe xong thì buồn cười, bèn giơ ngón cái với cậu, “Ba mẹ anh nghĩ cách hay thật đó.”

“Nếu em cảm giác không tiếp nhận nổi, vậy có muốn thử xem không?”

“?”

Trác Minh Đốc duỗi tay đưa điện thoại đến trước mặt tôi, trên màn hình là ảnh bọ xít với độ nét cực cao, bên dưới còn một dòng chữ nhỏ.

“Xuân đi hạ đến, những chú côn trùng bò trên thân và lá hút chất ngọt, sau khi xào chín lên thì đúng là một món ăn ngon miệng, còn chữa được bao nhiêu là bệnh và kéo dài tuổi thọ.”

“Ha ha, đọc đi.” Trác Minh Đốc ủn ủn tôi khi thấy tôi câm nín hồi lâu.

Ăn cái mẹ anh.

86.

“Đi đi, ăn thì ăn.” Tôi cười lạnh một tiếng, kéo cậu vào trong một cái ngõ nhỏ không người.

“HẢ?”

Không chờ cho Trác Minh Đốc phản ứng lại, tôi đã áp cậu lên trên tường, khều cằm cậu gửi một nụ hôn sâu.

Mùi pheromone từ từ tràn lan.

Hương bọ xít với bún ốc chen vào mồm tôi, chỉ có thể nói là tuyệt méo thể tả.

“Ngon không?”

Tôi lôi cổ áo của Trác Minh Đốc, hung tợn hỏi cậu.

Trác Minh Đốc không dám lên tiếng.

Thằng thúi này.

Em dẫn anh dẫm mìn.