Tình Duyên Đạo

Chương 52: Kén rể (trung)

Thêm một người thành công thì lại ít đi một cơ hội, những người bên dưới nhìn dãy ghế chỉ còn tám chỗ thì lập tức nôn nóng, nếu không mau chóng thì cơ hội được ôm mĩ nhân và đổi đời sẽ vụt khỏi tầm tay mất. Có rất nhiều người mau chóng tiến lên để thử vận may, nhưng rất tiếc đều không thành, những câu hỏi của vị Tô tiểu thư này vô cùng kì lạ, đều không phải là những kiến thức thông thường được học. Những tên công tử tự xưng ngày đêm dùi mài kinh sử, kiến thức uyên bác hôm nay cũng đành muối mặt ôm hận ra về.

-Phu quân, chàng không muốn thử một chút hay sao?

Khương Văn Sắc đứng một bên làm bộ vô tình hỏi.

-Sao có thể chứ? Ta tự nhận bản thân kém cỏi, sao có thể mặt dày mà tham gia được.

Tử Tân nghiêm mặt nói. Khương Văn Sắc nhìn điệu bộ của hắn mà phì cười, từ nãy tới giờ hắn không hề đoán sai một câu, hơn cả nàng tin rằng nếu hắn muốn chắc chắn hắn có thể thắng được những người ở đây. Mặc dù hắn trước mặt các nàng luôn tỏ ra là kẻ háo sắc không đứng đắn nhưng nàng biết hắn như vậy cũng chỉ muốn các nàng thoải mái hơn mà thôi.

-Nàng nhìn ta như vậy làm gì? Chẳng lẽ nàng lại muốn hay sao? Ta nói Văn Sắc nàng nghe a, bây giờ trời hãy còn sáng, để tối đến ta nhất định phục vụ nàng chu đáo a.

Tử Tân kéo bạn tay Khương Văn Sắc trêu chọc, hắn làm vậy bởi vì hắn không thể chịu được ánh mắt của Khương Văn Sắc, ánh mắt đó như nhìn thấu tâm can của hắn.

-Vị công tử này, hình như là ngài không vừa ý với Tô tiểu thư hay sao?

Tử Tân đang trêu đùa cùng Khương Văn Sắc thì bất chợt có một tiếng nói vang lên đăng sau hắn.

-Vị huynh đài đây là…

Tử Tân ngạc nhiên nhìn người trước mặt. Hắn quả thực chưa bao giờ thấy qua một nam nhân có nước da mịn và trắng như vậy, mi dài, môi cong, nếu không phải giọng nói nam tính và vận nam trang thì có lẽ hắn đã nghĩ đây là nữ nhi rồi.

-Ta họ Ngô, chỉ là một thi nhân ngưỡng mộ Tô tiểu thư mà thôi.

Người kia phe phẩy chiếc quạt giấy trong tay nói.

-Thì ra là Ngô huynh, thất lễ rồi. Ta chẳng qua là đã có nương tử, tình cảm lại vô cùng mặn nồng, hôm nay tới đây chỉ để xem náo nhiệt mà thôi.

Tử Tân mỉm cười nói. Người này cũng quá điên cuồng vì vị Tô tiểu thư kia đi.

-Như vậy còn nghe được.

Người kia khoanh tay nói. Tử Tân cũng không để ý tới hắn nữa, chẳng may lại đắc tội vị Tô tiểu thư kia thì không biết tên này sẽ làm ra hành động điên cuồng gì nữa.

-Phu quân, chàng có nghe thấy gì không?

Khương Văn Sắc kéo tay áo của Tử Tân nói.

-Có chuyện gì sao?

Tử Tân ngạc nhiên hỏi.

-Thiếp nghe thấy có tiếng kêu cứu.

Khương Văn Sắc ghé sát tai hắn nói.

-Ta không hề nghe thấy gì cả, nàng có nghe nhầm hay không?

Tử Tân đưa tay nghe ngóng, hắn còn cẩn thận vận tiên lực để nghe nhưng lại không hề có bất cứ âm thanh gì khác thường cả.

-Rõ ràng là thiếp nghe được mà. Hình như là phát ra từ nơi đó.

Khương Văn Sắc đưa tay chỉ về phía bức tranh được treo trên tấm bảng, bên tranh có hình một nữ tử đang nhảy múa, khuôn mặt nàng bị che mờ bởi một tấm vải nhưng không thể dấu đi nét đẹp trên khuôn mặt nàng. Nét đẹp như thực mà ảo, khiến người xem khó có thể rời mắt được.

-Nàng chắc chắn là tiếng kêu cứu phát ra từ đó chứ?

Tử Tân quay sang hỏi Khương Văn Sắc, bởi vì hắn dù dùng cách nào cũng không nhận ra bất cứ điểm gì khác thường từ bức tranh đó.

-Thiếp chắc chắn mà, phu quân, chàng có thể cứu nàng ta được không? Bỗng dưng thiếp có cảnh giác nhất định phải cứu nàng.

Khương Văn Sắc kéo tay áo hắn không buông.

-Được rồi, ta nhất định sẽ tìm cách.

Tử Tân nhìn Khương Văn Sắc đang nhất quyết nắm lấy tay áo hắn không buông, hắn đành phải gật đầu đồng ý.

-Bây giờ chỉ còn một câu hỏi cuối cùng, ta sẽ mở luôn tại đây, nếu ai có thể trả lời được sẽ giành được cơ hội cuối cùng để vào vòng trong.

Lão nhân trên bục cầm phong thư trên tay nói lớn. Ai nấy cũng đều hồi hộp mong chờ câu hỏi này, đây đã là cơ hội cuối cùng, ai cũng hi vọng câu hỏi lần này bọn hắn đã từng nghe qua.

-Câu hỏi cuối cùng như sau. Ở một xứ nọ, có luật lệ rằng: Ai muốn diện kiến nhà vua thì phải nói một câu. Nếu câu nói thật thì sẽ bị chém đầu, còn nếu là dối thì bị treo cổ. Vậy để gặp được nhà vua của xứ đó, ta phải nói như thế nào?

Những người bên dưới nghe xong câu hỏi thì cảm thấy vô cùng tuyệt vọng, bọn hắn vò đầu suy nghĩ nhức óc nhưng vẫn không thể tìm được lời giải.

-Không ai giải được câu này hay sao?

Lão nhân trên bục liếc nhìn khắp nơi, ánh mắt ông quét tới đâu thì những kẻ đó liền cúi gầm mặt xuống không dám nhìn. Nhưng bọn hắn cũng đang cầu mong không có ai giải được câu này, vì nếu như vậy có thể sẽ đổi thành một câu hỏi khác và bọn hắn lại có thêm một cơ hội.

-Nếu như không có ai trả lời câu hỏi này…

-Có ta.

Tiếng nói vang lên khiến tất cả đều chú ý, tất cả bọn họ đều đang thầm chửi mười tám đời tổ tông của kẻ vừa lên tiếng này.

-Ta sẽ bị treo cổ. Lão đầu, ta đoán đúng chứ.

Tử Tân mặc kệ tiếng la ó ở bên dưới, hắn ung dung tiến lên bục nói.

-Vị công tử này xưng hô như thế nào?

Lão nhân mỉm cười nhìn Tử Tân nói.

-Ta họ Tử, tên Du.

Tử Tân mỉm cười nói.

-Được rồi, vị trí cuối cùng chính là thuộc về Tử Du công tử.

Lão nhân quay xuống dưới hô lớn khiến không ít kẻ thất vọng, bọn hắn còn đang muốn cầu mong sao cho Tử Tân đoán sai câu này.

-Cứ cho là hắn đoán đúng đi, nhưng ngài có thể giải thích cho chúng ta vì sao đáp án lại là như vậy được không?

Một người bất bình lên tiếng, hắn không nghĩ ra đáp án, và hắn cũng đang nghĩ rằng, Tử Tân đã mua chuộc lão nhân kia để thông qua.

-Nếu vị công tử đây đã muốn biết thì ta sẽ thích cho ngươi vậy. Sở dĩ đáp án là “tôi sẽ bị treo cổ” vì nếu như câu nói này là thật thì hắn ta sẽ bị chém đầu, nhưng nếu đem hắn ta đi chém đầu thì câu nói "tôi sẽ bị treo cổ" của hắn là dối, mà nếu vậy thì hắn sẽ bị treo cổ, mà nếu treo cổ hắn thì câu nói "tôi sẽ bị treo cổ" của hắn là thật. Ngươi đã hiểu chưa.

Lão nhân kia mỉm cười thâm ý, ông cũng mặc kệ người bên dưới có hiểu hay không hiểu, đưa tay ra hiệu cho Tử Tân ngồi xuống chiếc ghế cuối cùng được đặt ở bên trên.

-Mười vị công tử ở đây chính là những người xuất sắc nhất trong hàng trăm người. Tô tiểu thư chúng ta vô cùng thích hoa, các vị công tử đây hãy cùng thi nhau xem ai có thể vịnh một bài về hoa hay nhất, đó chính là chiến thắng của người đó.

Lão nhân kia vừa nói xong, nam nhân thô kệch kia liền tức giận vỗ bàn nói.

-Đây là các người làm khó ta đúng không?

-Vị công tử này, xin hãy chú ý lời nói của mình. Chúng ta là công bằng ra đề, sao có thể làm khó ngươi được, nếu như ngươi tự nhân mình không đủ thực tài, có thể rút lui.

Lão nhân lạnh lùng nói. Nam nhân kia đang định phác tác thì thấy phía dưới xuất hiện một toán binh lính mũ giáp sáng lóa đang nhắm về phía hắn, nếu hắn chỉ cần khẽ làm ra hành động gì thì liền lập tức áp chế hắn. Nam nhân kia mặc dù bực tức nhưng hắn cũng không phải là kẻ điện, một mình hắn có thể đấu được vài người, nhưng không thể chống lại một nhóm binh lính trang bị đầy đủ như vậy được.

-Tại hạ xin phép được vịnh một bài về hoa cúc, nếu không hay xin mọi người đừng chê.

Nam nhân kia đứng dậy ôm quyền nói. Hắn hai tay chắp sau lưng ung dung đọc.

-Thu về nhuộm thắm nét hoàng hoa. Sương đẫm trăng lồng bóng thướt tha. Vẻ mắt khác chi người quốc sắc. Trong đời tri kỷ chỉ riêng ta. (thơ Hàn Mặc Tử)

Hắn vừa đọc xong thì bên dưới lập tức trậm trồ khen hay. Thơ của hắn lột tả hết vẻ đẹp của hoa cúc, hơn nữa hắn còn ví hoa cúc như Tô tiểu thư mà bày tỏ tâm ý, vừa khen hoa, vừa khen người, quả thực là cao.

-Hoàng huynh vịnh hoa cúc quả thực tuyệt diệu. Ta cũng đành tự bêu xấu bản thân vậy.

Một nam nhân khác đứng dậy hướng người họ Hoàng vừa vịnh bài hoa cúc kia nói. Hắn khẽ đung đưa chiếc quạt trong tay, khuôn mặt trầm ngâm.

-Nguyện hiến châu thân giải bụi hồng. Ta bà thế giới giữ trong tâm. Sắc không khoe sắc dù xuân ám. Hương thoảng mùi hương dẫu hạ nồng. Kinh Phật xây đài đâu để đức. Thương người ghép nhụy chẳng khoe công. Danh vang quân tử đời xưng tụng. tế đạo phò nguy trọn hết long. (thơ Chu Hà) Đã khiến mọi người chê cười rồi.

Nam nhân kia cúi đầu hướng mọi người ở dưới thi lễ.

-Ngọc Lân công tử quả thực là đệ nhất Tô châu, tại hạ bái phục.

-Hoàng công tử chê cười rồi.

Cả hai người kẻ xướng người họa tâng bốc lẫn nhau, những người khác mặt dù cảm thấy không vừa mắt nhưng bọn họ vẫn phải công nhận một điều rằng, hai người bọn hắn chính là người xuất sắc nhất.

Những người khác sau khi nghe xong liền xin rút lui, bọn hắn mặc dù cũng có thể xuất khẩu thành thơ, nhưng nếu so sánh với hai người kia thì tự thẹn không bằng. Lúc này chi bằng rút lui thì còn có thể giữ chút mặt mũi.

-Ta tuyên bố vòng thi lần này, là nhị vị công tử đây giành phần thắng.

Lão nhân nhìn những người khác rút lui tuyên bố.

-Khoan đã, hình như ta không có nói mình sẽ rút lui thì phải.

Tử Tân lên tiếng khiến cho ai cũng nhìn hắn bằng vẻ mặt kinh ngạc. Tên này thực sự không biết thức thời hay sao? Những người đã bỏ cuộc đều là người nổi danh ở nhiều nơi, tên vô danh kia tưởng có thể trả lời được một câu hỏi đã tưởng mình hay hay sao.

-Vị công tử này, nếu như ngươi đã nói vậy thì xin mời.

Lão nhân kia mỉm cười nói. Tử Tân không thèm để tâm những lời bàn tán phía dưới, hắn nháy mắt với Khương Văn Sắc, phong thái ung dung, miệng khẽ ngâm.

-Xuất nê nhi bất nhiễm ư nê. Trinh khiết như sen thục dữ tề. Ngọc tỉnh duy hoài căn bản thác. Phong tình hữu đãi sắc hương tê. Phương tâm khả dữ lan vi hữu. Tố nhụy như hà điệp bất mê. Tín thị hoa trung quân tử giả. Vô cùng đạo vị thuyết Liêm Khê. (thơ Nguyễn Hoàn)

-Không thể nào? Hắn là ai vậy? Tại sao có hắn có thể làm ra một bài thơ tuyệt như vậy.

-Ta không tin, chắc chắn là hắn đạo thơ của người khác.

Những người khác kinh ngạc thốt lên, còn có nhiều người còn chửi bới hắn. Cùng là thơ hoa sen, nhưng bài thơ của Ngọc Lân là miêu tả nét đẹp cao quý của hoa sen, còn Tử Tân lại cho ta thấy được một hoa sen quật cường giữa bùn lầy nhưng mị lực không hề suy giảm, nếu nói đúng hơn thì Tử Tân lại cao hơn Ngọc Lân một bậc.