Tinh Tế Tu Yêu

Chương 53

Bình thường thì tiến vào thì dễ đi ra ngoài mới khó, còn á không gian này thì tiến vào thì khó, đi ra ngoài còn khó hơn.

Có mấy người có thể sống sót tiến vào lỗ đen? Toàn bộ liên minh cũng chỉ có vài người, đừng nhìn nơi này có vài trăm người, 80% đây đều là con cháu đời trước lưu lại, chỉ có 20% còn lại mới là những nhân tài đến từ liên minh.

Nhưng mà, tiến vào được trong lỗ đen, tuy rằng ít, nhưng vẫn có người có thể tiến vào được, còn từ lỗ trắng đi ra ngoài từ trước đến nay chưa hề có 1 ai. Chỉ việc chống đỡ lực hấp dẫn thôi cũng khiến người ta mất nửa cái mạng, còn chống lại lực đẩy của lỗ trắng, căn bản không ai có thể tiếp cận nó, cho dù là cơ giáp của Dịch Trạch cũng khó có thể làm được, huống chi hắn còn phải mang theo hồng hồ tử trở về.

Bất quá này hết thảy những khó khăn này thông qua tính toán của Tư Diệu Tiền đều có thể giải quyết dễ dàng.

Đầu tiên Tư Diệu Tiền hướng dẫn Dịch Trạch tiếp cận lỗ trắng ở phạm vi gần nhất, dùng cơ giáp đi tính toán sức đẩy của lỗ trắng, sau đó dùng lực lượng tìm được quỹ đạo có sức đẩy nhỏ nhất.

Tư Diệu Tiền cần tính toán thể tích lỗ trắng, chất lượng, mật độ, tốc độ xoay tròn, sức đẩy lớn nhỏ, thiên thể phụ cận, các lực quấy nhiễu khác, phạm vi quấy nhiễu, rồi tìm thông đạo chịu lực lượng nhỏ nhất, muốn thông qua thông đạo này cần bao nhiêu năng lượng. Trừ điều này ra, hắn còn muốn sắp xếp tìm kiếm độ lớn mạnh của các lực, phạm vi quấy nhiễu để tìm ra thông đạo chính xác, sai một bước chính là địa ngục.

Vì để xác định con đường chính xác nhất nên cần phải tính toán nhiều lần, con số thậm chí phải chính xác đến chữ số thứ 20 sau dấu thập phân. Dùng quang não tiên tiến nhất hiện nay để tính toán lượng cũng phải mất ăn mất ngủ đến hơn nửa tháng, mà nơi này căn bản không có bất luận quang não nào, mà ngay cả quang não Tư Diệu Tiền chính mình mang đến cũng không thể sử dụng vì bị không gian quấy nhiễu.

Muốn tìm ra con đường này chỉ có thể tính toán thủ công.

Đây là chuyện 1 người bình thường dùng cả đời cũng không thể nào làm được, huống chi còn phải tính đi tính lại tới hơn 10 lần.

Nhưng mà Tư Diệu Tiền, chỉ dùng mười ngày đã tính toán được quỹ đạo đi ra, từ đầu tới đuôi, đều là tính nhẩm.

Mấy ngày nay hồng hồ tử không có bính hắn, nhưng vẫn luôn cùng hắn, nhìn hắn không ngừng ghi nhớ những con số liên tiếp khổng lồ, biểu tình tràn đầy nghiêm túc, hoàn toàn bất đồng với bộ dáng bình thường.

Đứa nhỏ này từ trước đến giờ vẫn luôn như vậy, chỉ cần tiếp xúc với các con số thì đôi mắt bắt đầu tỏa ra ánh sáng, không còn vẻ biếng nhác thường ngày mà thay vào đó là sự chuyên chú không thể rời ra được.

Ban đầu hài tử này hỗ trợ hắn kiểm kê hàng hóa, tiếp theo là tài vật, dù 1 điểm tín dụng cũng nhớ đến nhất thanh nhị sở, khi đó hồng hồ tử không thèm để ý đã gọi hài tử vô danh này là Tư Diệu Tiền, chỉ là vì muốn trêu tức nó. Sau đó hài tử này càng ngày càng thông minh, tốc độ tính toán càng lúc càng nhanh, vẻ mặt chuyên chú khi làm việc cũng càng ngày càng mê người, khiến hắn không thể dời tầm mắt, khiến hắn bắt đầu muốn có được ánh mắt chuyên chú này.

Thời điểm đó hài tử kia vẫn là thủ hạ của hồng hồ tử, cho dù là nam tử thẳng đến không thể thẳng hơn, thì nếu hồng hồ tử muốn hắn vẫn phải ngoan ngoãn đem mình tẩy sạch sẽ đi đến trên giường chờ Hồng hồ tử lâm hạnh. Năm Tư Diệu Tiền mười bốn tuổi, căn bản không có khả năng phản kháng ý của hồng hồ tử, hắn chỉ có thể ủy khuất mà buông xuống con số chính mình yêu nhất, nằm dưới thân mở ra hai chân, tùy ý chịu đựng khuất nhục, đem khuất nhục vùi sâu vào trong lòng.

So với những thủ hạ trời sanh tàn bạo, hồng hồ tử xem như là kẻ ôn nhu nhất, ít nhất hắn không gây sức ép lớn đến Tư Diệu Tiền, thậm chí sau khi ở trên giường xong sẽ cho Tư Diệu Tiền một chút ưu đãi hơn những hài tử khác mà hắn nhặt về.

Tư Diệu Tiền không rõ tình cảm chính mình đối người này là như thế nào, ban đầu hắn cũng cảm thấy vô cùng khuất nhục nhưng sau đó, hắn dần dần hưởng thụ những buổi đêm đó. Hồng hồ tử vô cùng bá đạo, mặc kệ hắn đang làm gì cũng buộc hắn phải đến, khiến hắn không thể không 1 lần lại 1 lần dừng viết chương trình hệ thống, nhưng hắn lại mong đợi người này, mỗi lần hồng hồ tử trở về, thâm tâm hắn đều có chút nhảy nhót mà chờ người này tìm đến hắn.

Nhưng hồng hồ tử là ai a, là thủ lĩnh tinh tế hải tặc, liên minh không có biện pháp giải quyết người này, có bao nhiêu người hy vọng ôm được đùi người này, người này làm sao có thể chỉ cần 1 hài tử gầy yếu. Lần lượt chờ mong lần lượt thất bại, trừ bỏ tức giận, còn có thống khổ khó hiểu cùng phẫn nộ khác thường.

Tư Diệu Tiền nghĩ, hắn hận hồng hồ tử, hận người này biến thân thể của mình trở nên phóng đãng, hận người này khiến hắn không còn chuyên chú với những con số mình yêu thích, hận người này chiếm lấy thân thể của hắn đồng thời còn dày vò nội tâm hắn. Hắn hận, phải hận. Những người chuyên chú thường là những người cố chấp nhất, khi bọn họ tin tưởng một thứ thì sẽ rất khó để thay đổi. Cho nên khi bọn Dịch Trạch tìm Tư Diệu Tiền để hợp tác, hắn đã không chút do dự phản bội hồng hồ tử, hắn muốn tự do, hắn muốn tìm 1 nơi thanh tĩnh, hắn muốn chuyên tâm làm những điều mình thích.

Thẳng đến khi hồng hồ tử chết, Tư Diệu Tiền mới phát hiện, hắn thế nhưng… Không hận sao? Vậy tại sao mỗi một lần nghĩ đến người kia, nghĩ đến việc người kia đã quay cuồng với bao nhiêu người, hắn chán ghét người kia đến mức nào?

Tư Diệu Tiền không hiểu tình cảm, cho tới bây giờ cũng đều không hiểu. Trong mắt hắn, con số mới là thứ an toàn nhất, lý giải quang não dễ hơn lý giải nhân loại rất nhiều, tiền tài có thể làm cho con người có được hết thảy mọi thứ trên thế gian này. ( haizzzzzzz)

Mười ngày sau, Tư Diệu Tiền hoàn thành xong quỹ đạo di chuyển.

Cuối cùng sau gần một tuần không chợp mắt đầu hắn trực tiếp gục xuống mặt bàn. Có người nhẹ nhàng đi tới, phát hiện hắn đã ngủ liền đem người ôm đến trên giường, nhẹ nhàng thoát quần áo, gói gém góc chăn.

Hồng hồ tử cầm lấy bản đồ trên bàn, trong lòng thất kinh. Phải tính toán bao nhiêu, Tư Diệu Tiền rốt cuộc là làm như thế nào?

Chỉ số thông minh cực cao, lại không có đủ lực lượng để bảo hộ sự thông minh đó nên mới bị người khác mơ ước, bị người ta lợi dụng.

Xét đến cùng, là do Hồng hồ tử hắn không cho người này đủ hậu thuẫn an toàn, mới để người khác xuống tay với đứa nhỏ này.

Đầu ngón tay Hồng hồ tử lướt qua hốc mắt mỏi mệt của Tư Diệu Tiền, trong lòng âm thầm hạ quyết định.

Có quỹ đạo di chuyển, hồng hồ tử và Dịch Trạch quyết định sẽ rời đi vào ngày hôm sau. Bọn họ cũng không tính toán mang theo những người còn lại ở đây, cũng không có biện pháp mang.

Xuyên qua lỗ trắng nguy hiểm đến cỡ nào, đến an toàn bản thân họ, họ cũng không thể bảo đảm, thì sao có thể mang theo 1 số trói buộc đi chịu chết. Vì để đảm bảo bí mật cho chuyến hành trình, mấy ngày này bọn họ cũng hành động như mọi ngày, chỉ bí mật thu xếp đồ đạc chuẩn bị rời đi.

Ngay cả như vậy, vẫn không thể gạt được ánh mắt lai á. Hắn vốn tội phạm chuyên lừa gạt, nên rất nhạy cảm với những việc này. Nhưng người này tuy thực lực cực mạnh nhưng không quen diễn xuất, chỉ vài ngày đã bị lai á nhìn ra manh mối.

Đêm họ muốn rời đi, lai á đứng trước cửa hồng hồ tử nói: “Các ngươi muốn đi liền mang theo ta, nếu không ta dám cam đoan, giây tiếp theo tất cả người nơi này sẽ biết các ngươi sắp rời khỏi nơi này. Có nhiều vật vướng chân vướng tay như vậy, các ngươi nhất định vô pháp thuận lợi rời đi!”

Tư Diệu Tiền thản nhiên quét mắt nhìn lai á một cái, quay đầu lại nhìn cái giường hắn đã ngủ với hồng hồ tử nửa tháng nay, trong lòng lại bắt đầu cảm thấy ghê tởm không chịu được, vừa nghĩ đến bộ dáng mình nằm dưới thân Hồng hồ tử mấy ngày nay lại muốn phun. Hắn không nói gì nhanh chóng lấy ra mặt bản viết vài chữ đưa cho hồng hồ tử.

Hồng hồ tử vừa tiếp nhận thấy mặt trên bản viết mấy ngày này bọn họ làm bao nhiêu lần, mỗi lần bao lâu rồi con số tính toán chính xác yêu cầu thời hạn nào thì chuyển thù lao.

Hồng hồ tử tái mặt, không đi để ý uy hiếp của lai á, vẻ mặt âm trầm nói với Tư Diệu Tiền:

“Ngươi rất đáng giá.”

Tư Diệu Tiền gãi gãi đầu tóc lộn xộn nói: “Cái gì cũng có giá của nó.”

“Thân thể của ngươi cũng vậy?”

“Không phải trước kia ngươi dạy ta như vậy sao? Thay vì phản kháng không bằng dùng thân thể đổi lấy giá trị lớn nhất.”

Đây là những gì hồng hồ tử nói với Tư Diệu Tiền khi Tư Diệu Tiền không ngừng giãy dụa trong lần đầu tiên bị kéo lên giường, hồng hồ tử làm tình vẫn luôn thực thô bạo, chính là động tác lỗ mãng cũng không phải bạo lực gì cả. Hắn thích người chủ động một chút. Thủ đoạn điều / giáo cũng có nhưng hắn không thích đả thương người khác.

Hồng hồ tử ngưng mắt nhìn Tư Diệu Tiền, trong mắt là bống tối thâm trầm ngưng tụ thành gió lốc cuồng loạn, nhưng không thể không mạnh mẽ áp chế xuống.

Lai á nói một câu vậy mà hai người kia lại nhìn nhau thâm tình khiến y triệt để trở thành người qua đường. Sắc mặt y lạnh xuống, xoay người muốn đi lại bị Dịch Trạch ngăn lại.

“Ngươi ngược lại có không ít thủ đoạn a, ngươi hẳn là đã để lại tín hiệu cho 1 số người, lúc này bọn chúng chắc đã đi gọi những người khác tỉnh dậy.”

Lai á nghe xong lời Dịch Trạch nói: “Ta không đi, dựa vào cái gì lại để cho các ngươi đi? Ngươi hiện tại mới phát hiện cũng đã chậm rồi, ta tin hiện tại những người đó cũng đã gọi những người khác đi đến nơi này!”

“Đúng là giờ đã muộn, ” Dịch Trạch gật gật đầu, “Đáng tiếc trong nủa giờ ta có thể đánh ngất toàn bộ bọn họ.”

“Kỳ thật, cho dù bọn họ đều đến ngăn cản cũng sẽ không có hiệu quả, chỉ là có chút phiền toái thôi.” Dịch Trạch mặt không đổi sắc nói, nhanh chóng đánh ngất xỉu lai á.

Trước thực lực tuyệt đối, chút tài mọn này căn bản không đáng nhắc đến.

Dịch Trạch kéo hồng hồ tử đang “thâm tình” nhìn Tư Diệu Tiền, tha đến phía trước, căn bản không để ý tới sóng ngầm mãnh liệt giữa bọn họ. Có cái gì yêu hận gút mắt chờ đến liên minh rồi giải quyết, ở trong này nhìn nhau thì có ích lợi gì?

Hồng hồ tử ôm Tư Diệu Tiền: “Không phải chuyện của ngươi.”

Dịch Trạch không nói chuyện, chính là tiếp tục đi về phía lỗ trắng, ngược lại Tư Diệu Tiền lấy ra tiểu bản xoát xoát lại viết vài chữ đưa cho hồng hồ tử: sờ tay XX tín dụng điểm, hôn môi XX tín dụng điểm, ôm chầm XX tín dụng điểm, trên giường XX tín dụng điểm, vừa rồi ôm chầm một lần, sờ tay hai lần.

“Sau khi trở về tiền của ta đều cho ngươi, ngươi hiện tại thành thật cho ta!” Hồng hồ tử phẫn nộ rống 1 tiếng khiêng người lên vai đi theo Dịch Trạch về phía lỗ trắng.

Kỳ quái chính là, nãi báo mà Dịch Trạch tâm tâm niệm niệm lại chưa thấy đâu. Không chỉ chưa xuất hiện bên người Dịch Trạch mà là chừng mười ngày nay đều không xuất hiện.

Hồng hồ tử có chút nghi hoặc, lấy trình độ quan tâm của Dịch Trạch đối với khế ước thú kia, sao có thể để nó rời khỏi mình?

Dịch Trạch nhận ra nghi vấn của hồng hồ tử, hừ lạnh một tiếng: “Nếu không phải tại ngươi, hắn lại như thế nào sẽ…”

Hắn đột nhiên dừng bước, ánh mắt nhìn về phía trước. Hồng hồ tử nhìn theo, chỉ thấy một thiếu niên thanh tú đứng dưới ánh trăng, bên cạnh là 1 tuyết lang trong đêm tối lộ ra khí tức yêu dị.

bĩu môi khinh bỉ)