Tinh Thần Đại Đế

Chương 27: Trắc Thí Thiên Phú

Đối diện ánh mắt của Lạc Thần, sắc mặt Bạch Băng Nhi lúc xanh lúc hồng, vô cùng khó coi.

Đây rõ là Lạc Thần đang thị uy với nàng.

Trong mắt hiện lên sát ý, nàng giận dữ rời đi, đồng thời cũng ở trong lòng tính toán.

Nếu Lạc Thần thật sự chỉ cần ba ngày tăng lên hai trọng, như vậy vô luận phải trả cái giá đắt cỡ nào cũng phải diệt trừ hắn, nếu không sau này sẽ hậu hoạn không lường.

Lâm Hạo Thiên ở bên cạnh cũng có hơi kinh sợ liếc nhìn Lạc Thần một cái, sau đó rời đi.

Tròng lòng hắn cùng có suy nghĩ giống như Bạch Băng Nhi.

Lạc Thần vẫn luôn nhìn Bạch Băng Nhi đi xa, lúc này mới xoay người đi đến trước mặt Hầu Cương.

Đầu tiên là cầm lấy lệnh bài học viên của Hầu Cương chuyển dời toàn bộ điểm cống hiến vào trong lệnh bài của mình, sau đó lại lục soát thân, chiếm toàn bộ tất cả tài sản làm của riêng.

Hắn không giết Hầu Cương chỉ vì ghê tởm Bạch Băng Nhi, mà còn để Hầu Cương phải trả giá cho sự ngu xuẩn của mình.

Mọi người dưới lôi đài cũng không ai cảm thấy cách làm của Lạc Thần là sai, sinh tử chiến bị thua, sống chết của Hầu Cương đều do Lạc Thần xử trí, huống chi chỉ là một chút tài sản.

Sau đó, Lạc Thần đi xuống lôi đài, đi về phía phòng trọng lực, hắn muốn tiếp tục tu luyện.

Bây giờ thực lực của hắn đã đạt tới Tinh Đồ cửu trọng luyện tủy cảnh, lực lượng đã vượt qua chín ngàn cân.

Chỉ cần tiếp tục nỗ lực, hắn có tin tưởng năm ngày nữa có thể một lần phá tan hàng rào, đạt tới Tinh Sĩ cảnh.

“Lạc Thần, chờ một chút.”

Trần Lâm đuổi theo.

“Đã lâu không gặp.”

Lạc Thần cười một chút, đối với Trần Lâm, hắn vẫn luôn cảm kích trong lòng, nữ tử này đã giúp hắn rất nhiều.

“Thật sự đã lâu không thấy, ngươi đã khiến ta phải lau mắt mà nhìn.”

Trần Lâm hiếu kỳ nhìn Lạc Thần.

Từ lần trước hai người chạm mặt đến bây giờ đã qua đi hơn một tháng.

Nhưng nàng rất rõ ràng, trong thời gian một tháng này Lạc Thần đều ngốc trong Tàng Thư Các, căn bản không có tu luyện.

Nói cách khác, thực lực Lạc Thần tăng lên thật là chỉ trong mấy ngày.

Một phế vật một nghèo hai trắng, hơn nữa đã từng không thể tu luyện, bây giờ thực lực tăng lên nhanh chóng, nàng bắt đầu tò mò Lạc Thần.

“Lau mắt thì không đến mức, thực lực của ta và ngươi vẫn còn chênh lệch rất lớn.”

Lạc Thần cười nói.

Trần Lâm cổ quái nhìn Lạc Thần:

“Ngươi biết ta từ Tinh Đồ thất trọng đến cửu trọng cần tu luyện bao lâu sao? Suốt một năm, hơn nữa là dưới tình huống có đan dược phụ trợ, mà ngươi chỉ dùng mấy ngày, ngươi biết ngươi có nghịch thiên cỡ nào không?”

Lạc Thần cười cười, không nói gì.

Hắn sở dĩ có thể tấn cấp nhanh như vậy, có công pháp, có đan dược, phòng trọng lực, rất nhiều nhân tố, cho nên hắn không cảm thấy thiên phú của mình có bao nhiêu ghê gớm.

Thấy Lạc Thần không muốn nhiều lời, Trần Lâm thay đổi đề tài:

“Đúng rồi, ngươi có biết tân sinh trắc thí được tổ chức vào một tháng sau?”

“Trắc thí gì?”

Lạc Thần thật không biết.

Trần Lâm tỏ vẻ như ta biết ngay mà, nói: “

Mỗi một lần học sinh mới gia nhập thì học viện đều sẽ tổ chức một lần trắc thí, mục đích là để kiểm tra đo lường thiên phú của các học viên.”

“Nếu thiên phú ưu tú, rất có khả năng bị vị trưởng lão nào đó trực tiếp thu làm đệ tử, trở thành đệ tử chân truyền, như vậy phúc lợi có được cũng không còn là sơ, trung, hay cao cấp đệ tử có thể so sánh.”

“Xem ra chỗ tốt không nhỏ.”

Lạc Thần cũng có hơi hướng tới.

Theo hắn biết, đệ tử chân truyền sẽ được ban cho đình viện riêng, hơn nữa bên trong đình viện còn được bố trí trận pháp tụ tập tinh lực, có thể tăng lên tốc độ tu luyện của võ giả lên gấp mấy lần.

Trừ lần đó ra, đệ tử chân truyền còn được miễn phí sử dụng một ít địa phương tu luyện của học viện, cùng được cấp cho tài nguyên tu luyện vượt xa đệ tử bình thường.

Tóm lại, đệ tử chân truyền có rất nhiều chỗ tốt, chẳng khác gì hoàng tử và bình dân.

“Có phải trong lòng cũng có ý muốn rồi?”

Trần Lâm nhìn biểu tình của Lạc Thần, nói:

“Có điều muốn trở thành đệ tử chân truyền cũng không phải chuyện dễ dàng, mỗi năm cũng chỉ có một hai người mà thôi."

“Trở thành đệ tử chân truyền cần điều kiện gì?”

Lạc Thần hỏi.

“Tiến vào Cửu Tuyệt Tháp tầng thứ ba, kiên trì mười phút trở lên.”

Trần Lâm nói.

Lạc Thần giật mình, hắn từng ở sổ tay môn phái đọc được giới thiệu về Cửu Tuyệt Tháp.

Cửu Tuyệt Tháp kỳ thật là một ảo trận, tổng cộng có chín tầng.

Tiến vào tầng thứ nhất, sẽ gặp được đối thủ có thực lực tương đương mình, sau đó mỗi lên một tầng, thực lực đối thủ sẽ tăng lên một cấp bậc.

Muốn trở thành đệ tử chân truyền cần chiến đấu với đối thủ cao hơn mình hai cấp bậc trong mười phút, có thể thấy được khó khăn ra sao.

“Chân truyền chúng ta không có gì hy vọng, nhưng xông qua tầng thứ hai, tăng cấp bậc học viên lên một chút cũng không tệ.”

Trần Lâm nói.

Lạc Thần gật đầu, như vậy sẽ tiết kiệm được không ít điểm cống hiến.

“Được rồi, không nói với ngươi nữa, ta phải đi Tàng Thư Các một chuyến, ngươi cố gắng nỗ lực đạt được thành tích tốt, khi đó ta sẽ được hên lây ngươi.”

Trần Lâm cười nói, chuẩn bị rời đi.

Lạc Thần trong lòng vừa động, hỏi:

“Ngươi đi Tàng Thư Các làm gì?”

“Đừng nói nữa.”

Trần Lâm tỏ vẻ đắc dĩ:

“Ta coi trọng một quyển trung phẩm ngũ tinh võ kỹ, kết quả bị giành trước rồi, mỗi lần đi đến đều không mượn được, cho nên chỉ có thể đi mấy lần xem vận may thôi.”

“Ta cùng ngươi đi, vừa lúc ta cũng muốn tìm mấy quyển võ kỹ.”

Lạc Thần nói.

Võ kỹ cũng phân làm công kích, thân pháp, bí kỹ này nọ, bây giờ hắn chỉ biết một loại công kích là Liệt Dương Quyền, ứng phó chiến đấu đơn giản còn được, nhưng một khi thực lực ngang nhau liền có vẻ không đủ.

Cho nên hắn đã sớm muốn lựa chọn mấy môn công pháp.

Hai người đi tới tầng thứ nhất Tàng Thư Các.

Lạc Thần hỏi:

“Ngươi muốn mượn võ kỹ gì?”

“Là một quyển võ kỹ thân pháp gọi là 《 Phiêu Linh Độ 》.”

Trần Lâm nói.

Lạc Thần gật đầu, lập tức đi tới trước mặt Chu Chấn Đông đang ngồi chợp mắt giả ngủ, nói:

“Chu trưởng lão, ta muốn mượn mấy quyển sách?”

Nhìn thấy Lạc Thần, Chu Chấn Đông kinh ngạc, hắn liếc mắt liền nhìn ra thực lực của Lạc Thần, tốc độ tu luyện như vậy thật không đơn giản.

Ngay sau đó, Chu Chấn Đông phất phất tay, nói:

“Cần cái gì tự mình đi lấy đi!”

Sách ở nơi này được bày biện như thế nào, e là Lạc Thần còn biết rõ hơn hắn.

Một màn này rơi vào trong mắt Trần Lâm khiến nàng sửng sốt hồi lâu.

Trước đây mỗi khi các nàng đến mượn sách trước tiên phải xem danh sách, sau đó viết tên sách ra, lại nhờ người hỗ trợ mang tới.

Giống như Lạc Thần tự mình đi vào lấy sách, nàng chưa từng nhìn thấy.

Có điều, nàng sáng suốt cái gì cũng không hỏi, chỉ đi theo phía sau Lạc Thần.

Lạc Thần căn cứ phân loại cùng số hiệu, rất dễ dàng tìm tới 《 Phiêu Linh Độ 》, có điều lúc này đang có một học viên đang cầm trong tay lật xem.

Sau một lát, học viên kia thả 《 Phiêu Linh Độ 》lại kệ sách, sau đó đi đến chỗ Chu Chấn Đông, hiển nhiên muốn mượn rồi.

Lạc Thần không nói một lời, trực tiếp đi về phía Chu Chấn Đông hô một câu:

“Chu trưởng lão, ta muốn mượn 《 Phiêu Linh Độ 》.”