Tình Yêu Ngây Thơ Của Chị Gái Già

Chương 2: Một mình đơn bóng

Mặc dù Đức là một người đàn ông rất thành đạt và tuyệt vời, nhưng chính chị cũng cảm giác tình cảm với anh giống như một câu chuyện ngôn tình đậm chất tiểu tam. Tại sao ư? Bởi vì sau một thời gian nhận lời yêu anh, chị biết được anh chuẩn bị cưới vợ. Lần đầu tiên trong cuộc đời chị bị đánh ghen mà không hiểu vì sao, cho đến khi cô gái xinh đẹp ấy cất tiếng nói.

- Chào cô, tôi là vợ chưa cưới của anh Đức – cô gái đối diện kiêu ngạo đưa bàn tay về trước mặt Mỹ Ly, gương mặt tràn đầy khinh bỉ.

- Xin chào, tôi là nhân viên của nhà hàng – chị nhẹ nhàng đáp lại, không có sự ràng buộc với anh, không có cảm xúc đau nhói nào xuất hiện.

- Cô.. – cô gái đối diện đột nhiên lúng túng. Chị hiểu cô ấy đang không biết phải làm thế nào gợi câu chuyện về anh. Có lẽ, cô ấy cũng chỉ muốn dọa nạt chị một chút mà thôi.

- Tôi biết lý do cô đến gặp tôi – Chị bình tĩnh nói – Thật ra, lúc tôi mới vào làm tôi vẫn còn chưa biết quản lý có một cô vợ xinh đẹp như vậy – Chị khẽ mỉm cười nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp của người đối diện – Tôi chỉ là nhân viên dưới quyền quản lý thôi. Tất cả mọi thứ đều rất đơn giản. Cho đến bây giờ, khi biết cô là vợ quản lý thì tôi cảm thấy mình không nên làm ảnh hưởng đến tình cảm của hai người. Có lẽ, cô sẽ thắc mắc tại sao tôi không đòi hỏi từ cô điều gì – à, người ta gọi là phí thương tổn. Chỉ là, tôi và quản lý chưa có gì với nhau thì cớ gì phải đòi cái thứ vớ vẩn ấy nhỉ? Tôi sẽ nói với cô biết, tôi và quản lý chỉ là quan hệ sếp và nhân viên. Chỉ đơn giản vậy thôi!

- Cô…cô nói thật chứ? – cô gái đối diện ngạc nhiên nhìn chị bằng đôi mắt ngơ ngác – Cô thật sự cùng anh ấy không có gì sao?

- Đúng! Tôi và anh ta không có gì cả. Hơn nữa, cô gái à! Tôi không phải bạch liên hoa, vui lòng đừng nhìn tôi thế. – chị nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp của cô gái khẽ mỉm cười.

Cô ấy thật giống như chị ngày đó khi tìm gặp người phụ nữ xấu xa của anh. Hôm đó, chị cũng ăn mặc thật đẹp, cũng gặp cô ta tại quán café như thế này. Nhưng, chị lại không giữ được anh. Anh đứng đó, để mặc cho chị cùng người đàn bà đấy cãi nhau, lạnh lùng nhìn cô ta trút hết ly nước lên đầu chị. Cái cảm giác đó chị còn nhớ rất rõ…

Lạnh…

Uất ức…

Nhục nhã…

Lúc đó, chị đã rất mong chờ anh lao đến che chở cho chị, ôm lấy chị và đẩy người đàn bà đó ra. Nhưng, thứ chị nhận được lại là một cái tát, một đôi mắt lạnh lẽo từ phía anh. Chị đã nghĩ chị không sai, rõ ràng cô ta là kẻ chen vào giữa anh và chị nhưng cuối cùng anh lại lựa chọn bảo vệ cô ta. Chị còn nhớ rõ khi anh ôm cô ta dỗ dành, khuôn mặt chật vật vì khóc của cô ta hiện lên nụ cười chiến thắng.

Đôi mắt thách thức của cô ta khiến chị có ước muốn lao vào móc ra. Và chị đã làm vậy, cô ta hét lên còn chị thì vui sướng. Chị không móc được đôi mắt đó, nhưng lại giật được một nắm tóc trên đầu của cô ta. Còn anh, anh gào lên “ Đồ điên, cô cút ngay cho tôi.. Cút!”. Đúng, chị là đồ điên nên mới tin vào lời hứa của anh, tin anh sẽ mãi yêu chị. Chị sai rồi, gặp sai người rồi!

Ngước mắt nhìn về phía cô gái xinh đẹp đang chạy vội về phía cô bạn thân ngoài cửa, chị gọi giật làm bóng dáng ấy sững sờ dừng lại trong vài giây. Cô gái nghiêng đầu nhìn chị với ánh mắt nghi hoặc, tìm tòi, giống như lúc này chị có thể thay đổi ý kiến vậy. Chị tiến lại gần, khẽ nói rồi quay mặt bước đi. Cô ấy đứng tần ngần nhìn bóng lưng cô đơn của chị, trong lòng đầy xúc cảm khó tả “Đừng tin tưởng bạn bè quá, sẽ phải hối hận đấy. “ Cái người đàn bà khiến chị hận nhất cuộc đời này cũng không ai khác ngoại trừ cô bạn gái học cùng lớp đại học. Chị sai rồi, không hy vọng ai đó lại sai giống chị!

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ -----

Sau những chuyện xảy ra, chị xin nghỉ ở nhà hàng. Dù sao bây giờ cũng cần một công việc tử tế hơn, đồng lương cần để chi trả cho chị cần phải tăng lên thôi. Chị tiếp tục chương trình học thêm tiếng Anh, ban ngày thì đi nộp hồ sơ xin việc. Có những hôm về nhà, chị nhìn ông bà, bố mẹ rồi tự cảm thấy tủi thân. Chị cũng muốn kiếm một công việc tốt hơn, chia sẻ nhiều hơn cho gia đình. Chị tiếp tục lao vào học, học giống như chưa bao giờ biết học là gì.

Chị lại kiếm được một công việc mới – trực tổng đài. Hàng ngày chị làm việc từ 7h sáng đến 12h trưa, chiều nghỉ vì chị còn phải sửa sang cửa hàng bánh kem. Coi như tính ra, một tháng chị cũng được mức lương tầm 3-4 triệu. Không tệ, chị cảm thấy rất ổn cho bản thân. Đức biết nhà của chị, cứ tối tối là anh ta đứng ở đầu ngõ chờ chị về. Những ngày đầu, chị quát mắng, đánh chửi để anh ta biến đi nhưng mặt vừa lỳ vừa dày như thế thì sao mà bỏ cuộc đây. Nên cuối cùng, chị mặc kệ.

Tối nào cũng đúng giờ chị đóng cửa hàng, chuẩn bị đi bộ về sẽ nhìn thấy cái hình dáng của anh ta đứng đợi trước ngõ nhà chị. Chị đi đằng trước, anh ta lẽo đẽo đằng sau. Có khi, chị dừng lại một chút nhặt đồ rơi xuống. Anh ta cũng vội chạy đến nhưng rồi nhìn thấy chị né tránh lại lặng lẽ rụt tay lại. Anh ta yêu chị. Chị biết. Nhưng anh ta đã có vợ chưa cưới, tại sao lại còn muốn cả chị? Đàn ông rất tham lam. Chị cũng biết điều đó.

Ngày cuối cùng của tháng 9, sinh nhật của chị đã qua được 5 ngày, anh ta đem đến một món quà rồi hẹn chị ra quán café gần đó ngồi. Nói chuyện sao? Chị cũng có chuyện cần nói, vì vậy, chị đi ra chỗ hẹn cùng anh ta. Món quà bọc gói cẩn thận được đưa ra, cái nơ hồng ở trên khẽ đung đưa. Chị nhìn anh ta với ánh mặt khó hiểu.

- Gì đây?

- Quà cho em.. – giọng trầm thấp vang lên, chị có thể cảm nhận sự mệt mỏi hòa lẫn trong đó.

- Tôi không cần. – chị mím môi lại, không muốn bản thân nổi điên mà chửi người.

- Đây là quà sinh nhật tặng em.. anh xin lỗi… anh đáng ra phải chịu trách nhiệm với em… nhưng… anh không thể… gia đình muốn anh cưới Loan… cô ấy là con của tổng giám đốc.. anh.. – giọng nói nam tính thu hút chị lúc này trở nên thật yếu ớt, bất lực. Chị nhìn anh bằng đôi mắt thương hại rồi khẽ mỉm cười.

- Tôi đã từng xem rất nhiều bộ phim Hàn Quốc, thật sự nó rất hay. Anh có nhớ tôi đã từng nói với anh điều gì không?... – im lặng một lát rồi chị cất lời – Phim thì rất hay nhưng nếu ở đời thật thì thật đáng khinh. Anh biết tại sao không? Bởi vì anh lại tiếp tục hại một cô gái khác chỉ vì muốn đạt được mục đích của mình. Đàn ông bọn anh quá tham vọng, bất chấp tất cả… kể cả người phụ nữ ở bên cạnh mình. Tôi không cần anh chịu trách nhiệm, tôi tự làm sẽ tự chịu. Cũng may, tôi đã phát hiện ra sớm. Nếu không, người chịu tổn thương không phải là tôi sao?

- Anh… - anh ta lặng người đi nhìn chị. Chị nói lời thật ác, nhưng đó không phải là sự thật sao? Anh ta nào có phải vì tình yêu mà cưới Loan chứ? Anh ta là vì con đường công danh của mình, của gia đình thôi.

- Tôi không sao hết. Vì vậy, anh không cần cảm thấy ăn năn với tôi. Hãy về và chăm lo cho cô ấy cẩn thận. Dù sao, cô ấy cũng đang mang đứa trẻ của anh. – khuôn mặt của chị không có một chút cảm xúc nào. Anh ta cố gắng nhìn thật sâu vào đôi mắt nâu tràn đầy nhiệt huyết của chị nhưng lúc này chỉ thấy một mảnh lạnh băng. – Tôi về, cảm ơn anh vì ít nhất cũng đã tự thú nhận mọi thứ. Còn món quà này.. tôi không cần nó.

Chị bước thật nhanh ra ngoài cửa, đôi mắt nâu không thèm nhìn người đàn ông bên cạnh lấy một lần. Trên bàn, một con búp bê nằm im trong giấy gói quà. Anh ta cứ nhìn chằm chằm vào nó rồi khẽ rơi một giọt nước mắt. Người ta nói, đàn ông chỉ khóc khi cảm thấy vô vọng. Có lẽ, chị đã đúng khi lựa chọn rời xa anh ta để không tổn thương cho bản thân. Đêm hôm đó, chị không sốt, chỉ là trằn trọc không ngủ được. Vậy thôi!