Tình Yêu Xuyên Không

Chương 44: Dã tâm

Sáng hôm sau

Đã tới lúc khởi hành, cả đoàn người trên những chiếc xe ngựa cao to đồ sộ và không kém phần xa hoa nối đuôi nhau chảy theo một đường thẳng. Cô và hắn ngồi trong xe ngựa dẫn đầu đoàn xe, phía trước là binh lính hộ tống, có tướng quân thúc ngựa chạy phía trước để chắc chắn sự an toàn. Hắn ngồi bên trong đang xem qua tấu chương, cô thì ngồi bên cạnh vuốt lông Giai Giai và Y Y.

Nhắc tới hai đứa nhỏ này cũng đáng nói, cũng qua một thời gian chúng cũng lớn lên nhiều. Kích cỡ bây giờ cũng đã lớn hơn một con chó becgie rồi đấy chứ có ít gì đâu, thời gian qua mau thật đấy, cứ như là một giấc mộng vậy, trôi qua trong chớp mắt. Tưởng chừng như vừa mới xuyên qua thế giới này được mấy ngày mà không ngờ rằng thời gian đã là hai năm rồi. Sau khi xem lịch và kiểm soát lại thì cũng đã hai năm kể từ khi cô xuyên qua đâu rồi.

- Sao ngồi ngẩn ngơ vậy, đang suy nghĩ chuyện gì à? - hắn thấy cô đang ngây ngốc thì nhỏ giọng hỏi

- Không có, chỉ là thấy hai bé cưng của ta lớn rất nhanh - cô vuốt vuốt mặt Giai Giai nói

- Hừ, nàng chỉ biết mỗi bé cưng của nàng thôi - hắn ghen tỵ nói

- Chàng đang ghen phải không? - cô cười trêu trọc hỏi

- Ai thèm - hắn hô vài tiếng hắng giọng nói

- Aigo, biện bạch quá đi - cô nhìn hắn lắc đầu nói

-...- Hắn chẳng thèm nói gì nữa quay mặt đi chỗ khác không thèm đoái hoài tới cô nữa

Cô nhìn hắn giận dỗi trong lòng liền cười trộm một cái, sau đó liền chọc tức hắn bằng cách hôn Y Y và Giai Giai mấy phát, nhìn hắn thỉnh thoảng lại liếc một cái mà cô muốn cười hết cả nước mắt. Đúng là để ý thì nhận đi sao cứ phải chối tới cùng chứ, đúng là nhỏ mọn mà.

Trên đường đi tới doanh trại đã được dựng sẵn ở trong rừng, khi tới nơi, mặt trời đã sắp lặn, tất cả đoàn người nhanh chóng nhận lều của mình đã dựng sẵn, xa xa là chiếc lều lớn nhất làm trụ cho những chiếc lêu xung quanh, bên ngoài chiếc lêu đó chính là hoa văn hình rồng và phượng được thêu rất đẹp mắt. Vừa nhìn là đã biết nơi ở của cô và hắn rồi.

Đi vào bên trong, căn lều khá đầy đủ mọi thứ, giống như là một ngôi nhà mini, hào nhoáng và xa xỉ vô đối. Mọi vật dụng trong lều đều được làm bằng những vật phẩm hiếm có và rất có giá trị. Ngồi xuống chiếc giường cô đưa mặt nhìn xung quanh gian phòng. Y Y nhảy lên giường quận người nằm bên cạnh cô. Giai Giai thì nằm ngủ bên cạnh ghế ngồi của hắn.

- Chàng mau ăn chút gì đi, cả chặng được chỉ xem tấu chương và uống trà hẳn rất mệt - cô cẩm ít đồ ăn được người hầu đem vào đưa cho hắn

- Nàng cũng ăn đi, cả ngài nay nàng cũng chưa ăn gì, hài nhi trong bụng chắc đói lắm rồi - hắn lo lắng nhìn cô nói rồi kéo cô ngồi xuống bên cạnh

- Ta không đói lắm, lát ăn cũng được, chàng mau ăn đi - cô nói rồi thúc giục hắn

- Nàng ăn rồi ta mới ăn, cùng lắm chỉ là một bữa cơm, nhịn cũng không sao - hắn nói giọng khiên định

- Được được, chịu thua chàng chúng ta cùng ăn - cô cười nhẹ rồi nói

Bữa cơm diễn ra hết sức hoà thuận, cả hai người tình chàng ý thiệp rất nồng thắm. Tựa như không có cái gì có thể phá hoại được tình cảm lúc này. Sự hoà thuật, ngọt ngào, này làm cả căn lêu ấm áp lên lạ thường, giây phút này cả thị vệ cùng nha hoàn đứng bên ngoài cũng cảm nhận được không khí ở bên trong lêu là như thế nào. Nhũ Văn đứng bên ngoài cười trộm một cái rồi liền trở về khuôn mặt ngay ngắn như bình thường.

Ở lều phí Tây

" Chát "

Tiếng tát vang lên chói tai

- Hoàng hậu tha mạng, nô tỳ đã làm theo những gì người căn dặn rồi ạ - nhà hoàn bên cạnh Tử Y nói

- Một lũ ăn hại, các ngươi làm như ta bảo thế mà tại sao ngự y năm lần bảy lượt theo lệnh của ta đến khám cho con tiện nhân kia thai nhi nó vẫn khoẻ mạnh - Tử Y nói xong liền giáng thêm một bạt tai nữa cho nha hoàn của mình

- Thực sự nô tỳ không biết, rõ ràng nô tỳ đã đổ rất nhiều thuốc vào trong canh, rồi bỏ hương độc vào túi hương của tiện nhan đó, kể cả nhan độc do pháp sư điều chế cả bùa ngải cũng đã dùng hết theo lời Hoàng Hậu rồi nhưng con tiện nhân kia vẫn chẳng sao cả - Nha hoàn rưng rưng nước mắt bẩm báo

" Chát "

Một tiếng bạt tai nữa lại vang lên

- Thế nên ta mới nói các ngươi là một lũ ăn hại - Tử Y giận dữ hét lên

Nàng không ngờ rằng cô có thể tránh được những kế hoạch mà nàng cất công giàn dựng lên, tốn biết bao nhiêu tiền của trang sức để mua chuộc người vậy mà cô không có mệnh hệ gì, một sợi tóc cũng không đứt được. Đáng chết, đáng chết mà, nàng thề, chính tay nàng sẽ giết chết đứa bé kia, dù bằng cách nào đi chăng nữa, con của nàng mới được làm thái tử, con của một tiện nhân không được làm, vĩnh viễn cũng không được