Tình Yêu Xuyên Không

Chương 56: Lo âu

Mùa hạ đã tới cũng là lúc hạn hán kéo dài tại Bắc Hán Quốc. Mấy tháng nay, hắn cùng chiều thần bàn về vấn đề này. Cuối cùng không có hướng giải quyết nào triệt để cả. Do hạn hán kéo dài nên vấn đề về nguồn nước cung cấp cho dân chúng đang là một vấn đề nan giải. Nhiều tháng liền không có mưa, mặt trời lại chiều nắng gay gắt làm cho các thửa ruộng khô cằn, việc trồng cây của nông dân cũng gặp vấn đề.

- Hoàng Thượng, hơn một nửa số nước ở trong cung đã được vận chuyển tới những vùng trồng lúa và một số rừng cây khác nhưng vẫn không có hiệu quả - Thừa Tướng nói

- Vậy xả nước trong đê ra đi - Hắn băn khoăn nhìn tấu chương nói

- Không được đâu Hoàng Thượng, trong tháng này chúng ta đã xả bốn lần rồi, sợ rằng nước trong đê không đủ để kéo dài hết mùa hạn hán - Một quan viên khác nói

- Các khanh còn ý kiến nào đề ra không? - Hắn nhìn các quan viên khác hỏi

-... - Các quan đại thần nhìn nhau không ai dám nói câu nói

- Vậy xả nước ra đi, chúng ta phải giúp cho dân chúng trồng được lúa để cung cấp nguồn lương thực tránh nạn nghèo đói... Tất nhiên cũng phải tích lại nước trong con đê để để phòng nữa - Hắn xoa xoa huyệt thái dương nói

Bãi triều, hắn bãi giá đi về Dưỡng Tâm Điện, cả một ngày trời hắn chỉ lo nghĩ làm cách nào để có thể tru toàn nguồn nước cung cấp cho việc sản xuất và sinh hoạt cho dân chúng. Đêm đêm hắn vì lo nghĩ về chuyện này mà không ngủ được. Hắn đi dạo trong Ngự Hoa Viên, ánh trăng sáng chiếu xuống mặt ao sen sớm đã nông. Đi lâu một chút, hắn nhìn thấy những con búp bê có hình thù quái dị đang được treo ở trên cây với số lượng lớn. Đi vào sâu hơn một chút, hắn liền thấy một thân ảnh đang bắc thang treo lên cây những con bụp bê kia.

Càng nhìn hắn lại càng thấy thân ảnh đó có chút quen thuộc. Bỗng hắn chợt giật mình khi thấy khuôn mặt cô. Là cô thật! Hắn nép vào bên thân cây. Hắn nghe thấy giọng cô rất trong trẻo đang ra lệnh cho nha hoàn của cô.

- Nhũ Văn, em treo mấy con búp bê này lên nữa - Cô nói rồi đưa cho Nhũ Văn cả một rổ

- Hoàng Hậu à, treo cái này lên có tác dụng gì ạ, với lại người tự tiện ra khỏi phòng như thế này liệu nhỡ may có người thấy thi làm sao - Nhũ Văn nhìn cả rổ rồi lại lo lắng cho cô

- Em cứ làm những gì ta bảo đi, mai sẽ có mưa đấy - Cô nhìn Nhũ Văn nói

Cô cố gắng kiễng chân lên để treo con búp bê cuối cùng trong giỏ của mình lên cành cây. Nhưng sao cành cây cao quá không với tới được, cô đã leo rất cao rồi, chiếc thang này cũng cao có hạn. Sắp với tới rồi cố lên một chút nữa thôi, cô nhủ vói lòng mình. Cuối cùng cô cùng treo được nốt con búp bê lên cây nhưng mà không may cô không giữ được thăng bằng xảy chân ngã xuống. Cô nghĩ đời này mình xong thật rồi.

" ÁÁÁÁÁÁÁ "

Hắn đứng một bên thấy cô mất thăng băng liền phản xạ rất nhanh phi than lên đỡ lấy cô. một màn anh hùng cứu mỹ nhân được diễn ra khá hoàn hảo. Nhũ Văn nghe thấy tiếng kêu liền chạy tới xem thấy Hoàng Thượng cứu Hoàng Hậu liền lo sợ Hoàng Thượng sẽ phạt cô nặng hơn.

- Hoàng Thượng tha mạng, Hoàng Thượng tha mạng - Nhũ Văn vội quỳ xuống nói

Cô sau khi hoàn hồn, đứng vững trên mặt đất, cô liền trấn định lại hoàn cảnh lúc này của mình liền phản xạ quỳ xuống theo Nhũ Văn. Mặc dù không cúi đầu như Nhũ Văn nhưng cô cũng không dám nhìn vào mắt hắn. Cô dùng móng tay của mình bấm chặt vào lòng bàn tay. Cơn đau lan toả khắp người cô khiến cho cô ổn định lại tinh thần.

- Nàng có biết tự ý ra khỏi cung trong thời gian cấm túc sẽ có hậu quả như nào? - hắn thấy nàng quỳ xuống liền bất giác mỉm cười hỏi

-... Phạt sao tuỳ Hoàng Thượng nhưng Nhũ Văn không có tội, là ta sai em ấy làm - Cô giọng không nóng không lạnh nói

Hắn nghe vậy liền trầm ngâm. Mấy tháng không gặp cô gầy đi nhiều quá, chẳng lẽ ăn không vô? Chắc ở mãi trong cung cô cũng cảm thấy khó chịu. Hắn biết cô sẽ ăn không ngon miệng nhưng thật không ngờ cô lại gầy tới mức này.

- Đứng lên đi - hắn buông lời

Cô theo lệnh hắn đứng lên, cô ra hiệu cho Nhũ Văn lui đi. Trong Ngự Hoa Viên chỉ còn hắn và cô. Hai người không ai nói câu nào cả chỉ im lặng nhìn nhau. Tới lúc cô mất kiên nhẫn muốn rời đi thì hắn lại lên tiếng

- Nàng vẫn định ở trong đó mãi sao? - Hắn nhìn cô hỏi

- Lệnh của Hoàng Thượng ta không có gan chống lại - Cô nhìn hắn nói, đáy mắt không chứa đựng bất cứ cảm xúc nào

-... Vậy đêm này chắc được tính là có gan phải không? - Hắn cười nhìn cô hỏi

- Có thể, người muốn xử sao? - Cô nhìn hắn nói

Hắn lại im lặng. Hắn cảm nhận được giữa hắn và cô đã có nhiều khoảng cách, những khoảng cách đó hình như rất xa. Hắn muốn kéo cô lại gần hơn nhưng càng kéo hình như cô lại càng ngày một xa hắn hơn. nếu lại gần cô lại sợ cô xa lánh, nhưng nếu tránh xa cô khoảng cách giữa hắn và cô lại càng xa hơn nữa.

Hắn nắm lấy tay của cô đặt lên vị trí tim của mình, hắn muốn cô cảm nhận được nhịp tim của hắn. Chỉ khi ở gần cô như vầy, hắn mới cảm thấy tim mình đập nhanh tới mức nào, hắn mới thấy được bản thân mình yêu cô nhiều tới thế nào, mới thấy được trái tim cô dành cho người khác nhiều như thế nào.