Tình Yêu Xuyên Không

Chương 97: Tin động trời

Thời gian cuối cùng cũng chẳng chờ đợi bất kì ai cả. Sinh thần của Mỹ Phi cuối cùng cũng đến. Hôm đó cô nhớ mình đã mặc một bộ đồ hết sức hoa lệ do những người chuẩn bị lễ phục dày công may nó.

Còn Vân Du thì mặc đồ của Thái Tử theo nghi thức được đặt ra. Bộ đồ có vẻ mặc rất khó chịu cho nên suốt yến tiệc nó rất kháu khỉnh có đôi khi gần như là đã khóc nháo lên.

Tất cả mọi thứ đều được sắp xếp theo quy định được đặt ra, người chủ trì buổi tiệc thường thường là Hoàng Thượng nhưng do Hoàng Thượng vắng mặt cho nên Thái Hậu sẽ thay mặt Hoàng Thượng chủ trì bữa tiệc này.

Cũng như bao bữa tiệc khác, hết sức nhàm chán, hết chúc rượu người này thì chúc rượi người khác, sẽ dâng lên quà mừng. Đương nhiên nhân vật chính của bữa tiệc chính là tâm điểm của sự chú ý, mặc dù xét theo vai vế thì cô chỉ sau Thái Hậu nhưng vẫn nên nhường ánh hào quang cho Mỹ Phi thì hơn.

Cô tìm bừa một lý do mà rời khỏi bữa tiệc. Bồng Vân Du trên tay, cô đi chầm chậm từng bước một, vừa đi vừa ngắm cảnh. Dù sao thì cũng có hai hàng người hầu đi đằng sau, tản bộ một chút cũng được.

Bỗng khi đi ngang qua Ngự Hoa Viên, cô liền nhìn thấy một khuôn mặt mà cô đã lâu không gặp. Đó là Nhũ Văn, tại sao lại đứng trong Ngự Hoa Viên làm gì?

Một cái gì đó thôi thúc cô phải đến hỏi thăm Nhũ Văn. Đã lâu không gặp nhìn em ấy gầy đi rất nhiều người ốm hơn trước, chắc làm việc nhiều lắm nên mới thế. Ở trong cung này kẻ mạnh làm vua, chỉ sợ những ngày tháng đó Nhũ Văn sống cũng không yên bình gì!

- Nhũ Văn có phải em không? – cô đi lại gần hỏi

- Hoàng Hậu… là người sao! – Nhũ Văn giật bắn mình quay phắt lại

Cô nhìn Nhũ Văn, trong lòng khẽ chua sót, dù không phải ruột thịt nhưng cũng là cùng nhau trải qua một đoạn thời gian dài, bảo cô coi như không có việc gì cô làm không được.

- Em tại sao lại gầy như thế này? Chắc cực khổ lắm phải không? – Cô khẽ nói

- Không khổ, không khổ, nếu nói khổ nhất phải nói tới người dân của Vương Sở - Nhũ Văn nhìn cô nói

Người khổ nhất? Vương Sở? Tại sao lại nhắc tới quê hương của mình? Đã có việc gì xảy ra sao? Cô trong lòng bất an một hồi liền nhìn Nhũ Văn hỏi

- Đã có chuyện gì xảy ra? Tại sao ta lại không nhận được tin gì? – Cô nhìn Nhũ Văn hỏi

Bỗng Lý Công Công chen vào nói

- Nha hoàn này ở đâu còn không mau trở về làm việc, định lười biếng? người đâu đánh ba mươi gậy! – Lý Công Công hét lên

Ban đầu ông còn tưởng là chỉ hàn huyên nên không ngăn cản tránh cho đánh rắn động rừng. Nhưng mà khi thấy cuộc nói chuyện đã lệch đi chiều hướng nguy hiểm, ông chợt lo sợ.

Không nghĩ tới nha hoàn mà Hoàng Thượng đích thân dặn dò ông lại có thể xuất hiện ở đây… Chẳng nhẽ có người dở trò… Vốn dĩ ông đã điều chuyển nha hoàn này đi phòng giặt đồ không lý nào mà một nô tỳ phòng giặt đồ lại có thể bưng bê cho yến tiệc này cả!

- Lý Công Công, không đến phiên ông xen vào, ông nên hiểu lấy chỗ của ông là chỗ nào!– Cô hơi giận nói

Nhũ Văn ban đầu nghe thấy lời của Lý Công Công thì hoảng sợ nhưng sau đó khi cô lên tiếng rồi thì Nhũ Văn yên tâm phần nào, liền một hơi nói hết mọi chuyện ra. Để trong lòng quá lâu rồi, cô ( Nhũ Văn) cảm thấy thực sự là hổ thẹn với đất nước!

- Cũng không thể trách người, bởi vì khi em nhận được tin Hoàng Thượng liền không cho em tiếp xúc với người, em nhiều lần tìm cách gặp mặt người đều bị thái giám và các thị vệ đuổi đi, nếu không đi thì sẽ bị đánh chết! Em dù có đau lòng cho quê hương thì cũng bất lực… Hoàng Hậu, người phải nói với Hoàng Thượng mau điều động binh lính hỗ trợ Vương Sở…nếu không…nếu không sợ rằng nước mất nhà tan! – Nhũ Văn vừa khóc vừa nói

Nghe Nhũ Văn nói cô không tin vào tai mình nữa, nhất thời trấn động cô không đứng vứng xuýt nữa thì ngã nhào xuống mắt đất, may mắn nha hoàn ngay gần đó kịp thời đỡ lấy cô.

- Hoàng Hậu người không sao chứ - Lý Công Công lo lắng hỏi, giọng ông hơi run run

Tai của cô ù ù, cô không còn nghe thấy bất kì một tiếng nói nào nữa, thực sự là cô không tin vào tai mình nữa, cô không thốt lên nổi tiếng gì…. Điều cô vừa nghe là sự thật sao? Bất chợt cô nhớ đến lời nói của Kỳ Mạc lúc ở nhà lao… Vậy ra ai cũng biệt chỉ mỗi cô là kẻ ngốc không biết gì cả… Thì ra ánh mắt mọi người nhìn cô chính là khinh thường…khinh thường một kẻ ngốc tự cho mình là đúng! Hóa ra cô lại đáng thương đến như vậy.

Quê hương của mình đang trên bờ vực bị xâm lăng nhưng chính bản thân lại không hay biết gì! Tại sao hắn lại làm như thế? Tại sao lại lừa dối cô! Giống như là người mất đi ý thức, cô chẳng thể nghĩ được gì nữa… thất thần một hồi giống như không có dấu hiệu tỉnh lại

- Oa oa oa oa oa oa oa – Tiếng khóc thét của Vân Du vang lên

Nghe thấy tiếng con khóc thật thương tâm, cô có dỗ thế nào cũng không nín, nhìn con khóc đau lòng, lòng cô cũng đau theo. Cô bảo Lý Công Công lo mọi việc còn lại, còn bảo ông lo cho Nhũ Văn thật tốt sau đó hồi cung.

Cả đêm cô không thể chợp mắt được một lúc nào cả. Vân Du đã khóc cả đêm đến gần sáng thì mới tỉnh dậy. Còn cô dù mệt mỏi dù trời đã sáng nhưng cô không có buồn ngủ hay đúng hơn là cô không muốn ngủ hoặc là không thể nào ngủ nổi.

Mọi chuyện dường như nổ tung lên. Cô không còn quan tâm bất kì người nào cả, chỉ nhìn Vân Du đang nằm trong nôi ngủ, khóe mắt thắng bé sưng đỏ lên vì khóc!

Gục mặt xuống bàn, cô cảm thấy mệt mỏi quá… Dường như chỉ mong đây là một giấc mơ.... là ác mộng…. Khỉ tỉnh dậy mọi thứ lại tốt đẹp như cũ.

Nhưng làm sao có thể coi đây là một giấc mộng? Mọi thứ dường như chân thực tới mức không thể nào dối gạt được bất cứ thứ gì cả! Sợ hãi….cô thực sự sợ hãi…