Tọa Hoài Bất Loạn

Chương 11

Phó Ngọc Thanh đâu có ngờ hắn lại tự biên tự diễn luôn như thế, Đỗ Hâm cũng nghệt cả ra, cậu định thần lại mới nói: “Để tôi làm để tôi làm, sao dám để ngài phải động tay vô chớ.” Lúc trên xe nghe thiếu gia nói chuyện với tên này thì cậu cũng đã hiểu tính hắn cứng đầu rồi, chỉ có thiếu gia mới dám nói chữ không trước mặt hắn thôi, thế là cũng chẳng dám trái lời hắn.

Mà vốn Phó Ngọc Thanh cũng hơi lâng lâng thật, bèn mặc kệ cho bọn họ tính sao thì tính.

Mạnh Thanh sống ở gần chùa Từ Vân, cách nhà họ Triệu không xa lắm. Chẳng mấy chốc xe đã tới nơi, Mạnh Thanh tự mình đỡ anh vào sân rồi bảo người đun nước ấm để rửa mặt lau tay cho anh. Đỗ Hâm giành làm một lần không được, Mạnh Thanh sợ cậu ồn đến tam gia nên bảo cậu đi ngủ trước đi. Đỗ Hâm lo ngay ngáy thầmnghĩ, ông chủ Mạnh đối xử với thiếu gia nhà mình hơi tốt quá rồi đấy, trong lòng có chút nghi ngờ nên không dám đi ngủ ngay mà đứng chầu chực ngoài cửa. Bụng cậu bảo dạ, hắn cũng coi như là có tiếng tăm ở Thượng Hải mà nhỉ, sao lại sống trong cái ngõ chật dí đến nỗi xe cũng còn không nhét vừa thế này.

Mạnh Thanh thu dọn xong đi ra thì thấy cậu đang đứng xoa tay trong sân, ánh trăng rọi xuống gương mặt ngơ ngác, bèn chỉ tay cho cậu: “Cậu vào phòng ngủ đi, lát nữa canh giải rượu nấu xong thì tôi sẽ cho ngài ấy uống.”

Đỗ Hâm cười giả lả: “Làm thế sao được, nếu thiếu gia mà biết tôi để ngài phải động tay vô mấy chuyện này thì sáng mai sẽ đuổi tôi đi ngay đó! Tôi nào dám vô phép như thế!”

Mạnh Thanh khẽ cười, “Thế thì cậu vào giúp tôi đi.” Hắn cười thế, Đỗ Hâm mới thở phào nhẹ nhõm trong lòng.

Đã bắc nồi canh giải rượu lên nấu, Mạnh Thanh bảo người làm ra ngoài, chẳng biết đầu hắn nghĩ gì mà tự dưng lại bắt chuyện tán gẫu với cậu trong bếp, hỏi rằng, “Bình thường tửu lượng của tam gia cũng thế này à?”

Đỗ Hâm vội vàng đáp: “Không không phải đâu, hôm nay thiếu gia vui quá nên uống nhiều thôi!” còn bồi thêm: “thiếu gia thì, tửu lượng của cậu ấy tạm được. Nhưng mà nếu chỉ ra ngoài xã giao không thì hiếm khi uống nhiều thế lắm.”

Mạnh Thanh nghe cậu nói vậy thì lại thấy vui vui, bèn hỏi: “Tam gia ở Vạn Quốc đã quen chưa?” rồi chẳng đợi cậu hé câu nào đã nói ngay: “chỗ đó dù sao cũng không phải nhà mình, làm sao mà thoải mái cho được?”

Đỗ Hâm nghĩ tới cuộc trò chuyện giữa hai người trên xe, nhất thời không dám đáp lời hắn. Mạnh Thanh thấy cậu ngậm bặt thì chẳng hỏi thêm nữa, tiếp tục chờ canh nấu xong rồi bưng về cho Phó Ngọc Thanh uống.

Lúc bấy giờ Phó Ngọc Thanh đã lơ lơ buồn ngủ, đang mơ mơ màng màng thì được đỡ dậy, thế rồi nghe thấy bên tai có người gọi tam gia, chẳng biết sao mà lại ới gọi Đỗ Hâm, Đỗ Hâm nhanh nhảu: “Thiếu gia, uống chút canh giải rượu đi, không sáng mai đau đầu đấy!”

Phó Ngọc Thanh mới thôi không nói nữa, để kệ Mạnh Thanh cầm bát nhẹ nhàng đưa lên môi mình, chậm rãi uống hết nửa bát. Mạnh Thanh lau miệng rồi dém lại chăn cho anh, xong xuôi mới cầm bát ra ngoài. Đỗ Hâm định mang bát đi rửa thì Mạnh Thanh bảo: “Cứ để đấy đi, sáng mai tính.”

Đỗ Hâm toàn đi lêu lổng la cà theo Phó Ngọc Thanh, quá lắm cũng chỉ có phải lết xác ra bến tàu mà thôi, Phó Ngọc Thanh lại còn luôn luôn quan tâm đến cậu, bình thường toàn cho ngủ sớm dậy muộn chứ có bao giờ lăn lê bò toài đến nửa đêm còn chưa đặt lưng xuống thế này đâu. Bây giờ cơn buồn ngủ của cậu bay hết tiêu mất rồi, lại thấy Mạnh Thanh vẫn còn tỉnh táo, đâm ra không nhịn được ướm hỏi: “Ông chủ Mạnh, thiếu gia bảo ngài là một hảo hán trọng tình nghĩa, xong còn bảo quyền pháp của ngài lợi hại, kính nể ngài lắm đấy!”

Có vẻ Mạnh Thanh hơi ngạc nhiên, hắn liếc cậu một cái, rồi bỗng hỏi: “Lúc tam gia bị bắn lén ở Nam Kinh, cậu cũng ở trong xe à?”

Đỗ Hâm đâu ngờ hắn lại hỏi đến chuyện này, ngượng ngùng thưa: “Vâng.”

Mạnh Thanh tức thì hơi bực: “Tam gia bị thương à?” Đỗ Hâm tưởng hắn biết rồi chứ, ai dè lại đi hỏi cậu, biết ngay là không ổn rồi nên hối hận tức thì, ai bảo cái tội mình lắm miệng làm gì cơ, cậu đành dè dặt đáp: “chân bị trúng hai viên đạn.” Mạnh Thanh vừa nghe trúng đạn thì mặt xanh lét cả, hai tay siết chặt như muốn đánh người tới nơi. Đỗ Hâm mới cuống cuồng nói: “Lúc đó gọi bác sĩ ngay, lấy ra cả hai viên rồi.” Nói xong còn phải đế thêm một câu muộn màng: “Ông chủ Mạnh, ngài tuyệt đối đừng bảo thiếu gia là tôi nói nhé.”

Mạnh Thanh im im một lát mới lẩm nhẩm: “Tam gia vừa cố chấp lại vừa trọng thể diện, nhà họ Lục cậy thế bắt nạt như vậy mà ngài ấy lại chẳng nhờ ai giúp đỡ, mai mốt sao quay về Nam Kinh được nữa?” nghĩ rồi lại hỏi cậu tiếp: “tôi nghe nói nhà họ Lục cho người chuyển lời đến tam gia, không cho ngài ấy về Nam Kinh hả? Chẳng biết là thật hay giả vậy?”

Đỗ Thâm bấm bụng, gì vậy trời, chuyện này làm sao mà tôi biết được? Mà kể cả có biết đi nữa thì tôi cũng không dám nói cho anh đâu! Thiếu gia dậy còn không lột da tôi ra à! Thế là cậu chàng bèn đáp lấp lửng: “Cái này tôi không biết. Cơ mà mấy hôm trước tôi hỏi thiếu gia là trời sắp lạnh rồi, có muốn nhà gửi áo khoác qua không thì thiếu gia bảo tôi không cần đâu, còn bảo cùng lắm nửa tháng nữa là về rồi.”

Mạnh Thanh lẳng lặng liếc cậu, Đỗ Hâm bị hắn liếc mà dựng ngược cả tóc gáy, cảm tưởng như không thể gạt hắn chuyện gì vậy.

Vầng trăng sáng vằng vặc lửng lơ giữa không trung, bóng song sắt chằng chịt đổ xuống sân tựa một cái lồng giam. Mạnh Thanh phủi ống tay áo, gật đầu bảo cậu: “Cậu đi ngủ trước đi!”

Đỗ Hâm vội vàng lỉnh vào phòng bên rồi len lén ngó ra ngoài cửa sổ, Mạnh Thanh vẫn đang đứng đó, cau mày, chẳng biết nghĩ gì mà nét mặt trông hơi dữ.

Sáng sớm Phó Ngọc Thanh thức giấc thì nghe thấy tiếng rì rầm ngoài cửa sổ, câu trước chữ đực chữ cái, nhưng câu sau thì nghe rõ mồn một: “Ông chủ Mạnh, ngài đánh xong quyền rồi thì tôi đi gọi thiếu gia nhé?”

Phó Ngọc Thanh vừa nghe đã biết ngay là anh cu Đỗ Hâm, thôi thì dậy luôn vậy. Quần áo đã xếp tươm tất ở đầu giường, chắc là Đỗ Hâm dậy sớm về khách sạn lấy. Anh ngồi được chốc lát thì Đỗ Hâm đẩy cửa vào, thấy anh dậy rồi bèn bảo: “Thiếu gia, cậu dậy rồi đấy ạ?”

Phó Ngọc Thanh gật đầu, trông cậu đã ăn mặc chỉnh tề thì nở nụ cười: “Chẳng mấy khi thấy cậu dậy sớm như vậy đâu.”

Đỗ Hâm thấy anh mặc quần áo thì bèn ra ngoài lấy chậu rồi xách nước nóng, ra ra vào vào mấy lần, cửa hết đóng lại mở, Phó Ngọc Thanh trông thấy Mạnh Thanh đang đứng trong sân, bèn hỏi cậu: “Sao ông chủ Mạnh đứng ngoài mãi thế?”

Đỗ Hâm khép cửa lại, nhỏ giọng: “Thiếu gia, vừa nãy người trong nhà đến, xe đang bên ngoài chờ chở cậu về đấy.” Nói đoạn vắt khô khăn nóng rồi đưa anh.

Phó Ngọc Thanh thoáng ngưng lại, thấy hơi phiền, bèn lau mặt rồi vứt khăn vào chậu nước, cười: “Chuyện này ngoài anh cả ra chẳng còn ai làm được nữa.”

Đỗ Hâm lại hỏi anh: “Thiếu gia ơi, cậu có đói không?” Phó Ngọc Thanh liếc cậu: “làm sao?”

Đỗ Hâm cười khì: ”Thiếu gia, bên ngoài chùa Từ Vân có một nhà bán bánh tổ chiên[1] ngon lắm, tí nữa cậu đi ăn thử nhé!”

Phó Ngọc Thanh không khỏi bật cười: “Lần sau đi, bây giờ về nhà trước đã.”

Đỗ Hâm vội vàng biện bạch: “Thiếu gia, tôi ăn rồi, tôi đang lo cậu chưa được ăn còn gì?”

Phó Ngọc Thanh rửa mặt xong rồi đẩy cửa ra ngoài, Mạnh Thanh đang chờ ngoài cửa. Phó Ngọc Thanh thấy trên trán hắn lấm tấm một lớp mồ hôi mỏng, bèn cười hỏi: “Ông chủ Mạnh vừa đánh quyền đấy à?”

Mạnh Thanh hình như hơi ngượng, mặt thoáng đỏ lên, khẽ đáp: “Vốn định dội qua người cái đã, nhưng mà lại sợ không kịp tiễn ngài.” Xong bảo, “Cũng là do tôi sơ suất, tối qua lẽ ra phải cho người báo với người nhà ngài một tiếng mới phải.”

Phó Ngọc Thanh xua tay: “Chắc là bên Nam Kinh có chuyện gấp ấy mà, ông chủ Mạnh đừng để bụng.”

Xe nhà đã chờ ngoài ngõ, Mạnh Thanh tiễn anh ra ngoài, không dám đi gần anh quá, Phó Ngọc Thanh thấy hơi buồn cười, mới đùa hắn: “Ông chủ Mạnh này, ngài không bảo tôi sớm, nghe nói chỗ ngài có một nhà bán bánh tổ chiên ngon lắm, không thì đã có thể ăn no rồi hẵng đi rồi.”

Mạnh Thanh ồ một tiếng, nhíu mày, nghe chừng hơi khó xử, “Cái nhà ở gần chùa sao? Chỗ đó không sạch đâu, bọn tôi ăn thì còn được chứ sao có thể để tam gia ăn được?”

Phó Ngọc Thanh chỉ định đùa hắn một chút thôi, ai dè hắn lại tưởng thật. Song thấy giọng điệu của hắn nghiêm túc thế thì cũng lấy làm lạ, anh thắc mắc, tên này nghĩ mình là người thế nào? Bộ nghĩ mình không ăn khói lửa nhân gian hay gì?

Nghĩ vậy đâm ra không khỏi nhìn lại hắn vài cái, Mạnh Thanh trầm ngâm ít khi mới bảo: “Nếu tam gia muốn ăn thì lần sau ngài tới, tôi sẽ bảo họ đến nhà làm cho ngài ăn.”

Phó Ngọc Thanh mỉm cười: “Được thôi.”

Mạnh Thanh vui lên hẳn, đôi mắt sáng lấp lánh, chỉ là không biết đáp sao nữa, lúc đó đã đến đầu ngõ, Mạnh Thanh bèn mở cửa xe cho anh, đợi anh ngồi vào rồi mới cúi người tạm biệt anh: “Tam gia, ngài về cẩn thận nhé.”

Phó Ngọc Thanh gật đầu: “Ông chủ Mạnh, hôm khác lại gặp!”

Mạnh Thanh lui về sau một bước rồi đóng cửa xe cho anh. Xe vừa nổ máy, Đỗ Hâm rốt cuộc mới thở phào một hơi nhẹ nhõm, vừa lau mồ hôi trên trán vừa lầm bầm: “Thiếu gia, sáng nay tôi về Vạn Quốc, nghe bảo đại thiếu gia cho người tới hỏi mấy lần đấy.”

Phó Ngọc Thanh hơi khó hiểu, anh chỉ uống rượu say rồi ngủ ở ngoài một đêm thôi mà, sao phải sốt xình xịch đi tìm khắp nơi thế làm gì? Còn tìm được đến hẳn cả chỗ của Mạnh Thanh luôn, sao nghe chẳng giống việc mà Phó Ngọc Hoa sẽ làm thế nhỉ.

Đương lúc ngờ vực thì thấy xe quành một cái, Phó Ngọc Thanh dậy lòng cảnh giác, anh hỏi gã tài xế lạ mặt: “Lúc đến anh cả dặn anh thế nào? Làm gì mà vội thế vậy, trước cứ tấp vào một quán nào đi đã, chờ tôi ăn sáng xong rồi về.”