Tọa Hoài Bất Loạn

Chương 33

Lạc ngũ gia lấy làm ngạc nhiên, xem chừng không nghĩ anh sẽ trả lời, khẽ cười: “Vậy làm phiền,” rồi bảo, “cậu Phó còn trẻ mà tính nết đã thế này rồi, quả là hiếm có.” Lúc này Lạc Hồng Hoa đang thong thả đi xuống, Lạc ngũ gia bèn bảo: “Con cảm ơn cậu Phó trước đi, cha phải đi làm đây, phiền cậu ấy tiễn con một đoạn.” Còn bảo thêm: “Bên con đang thiếu người đúng không? Mạnh Thanh cũng đi cùng xe với cậu Phó đấy, nếu đã tiện đường thì con cũng hỏi luôn xem ý cậu ta thế nào.”

Phó Ngọc Thanh hiểu ra, ông ấy biết mình định đưa Mạnh Thanh về nên mới nói vậy. Không khỏi khó xử phân vân, bọn họ mà bàn chuyện gì nghiêm túc trong xe thì mình nên hay là không nên nghe đây? Xong nghĩ tiếp, hay là mình cứ xuống xe trước, để hai bọn họ ở trong xe một mình là được rồi?

Không biết Mạnh Thanh muốn nói gì đó với người ta nên đã xuống từ vừa nãy, đang ở dưới lầu một mình chờ bọn họ được một lát rồi. Thấy Lạc ngũ gia vừa xuống vừa trò chuyện với anh thì bèn cười, hỏi: “Lạc ngũ gia, ngài đang nói gì với tam gia thế? Lại còn nói lâu như vậy?”

Lạc ngũ gia đáp: “Không có gì, tôi phải đi vội đây, lát còn có việc nên đành nhờ cậu Phó đưa Hồng Hoa về.”

Mạnh Thanh hơi bất ngờ, song không nói gì. Tài xế rất biết quan sát, thấy bọn họ đi tới thì bèn nhanh nhẹn xuống mở cửa xe, mời Lạc Hồng Hoa lên xe.

Phó Ngọc Thanh bảo: “Cô ngồi ghế sau đi, lát nữa tôi có việc phải xuống ngân hàng Công thương trước.” Lên xe xong dặn tài xế, “Anh đưa ông chủ Mạnh với cô Lạc về xong cũng về luôn nhé, không cần quay lại đón tôi đâu.”

Mạnh Thanh chẳng nói chẳng rằng, nhưng Lạc Hồng Hoa ngồi ở ghế sau lại cũng không nóng lòng trò chuyện với Mạnh Thanh mà hỏi Phó Ngọc Thanh: “Tam gia, nghe bảo ngài muốn chuyển đến Thượng Hải sống hả?”

Phó Ngọc Thanh đành phải quay lại, mỉm cười tiếp chuyện nàng, “Đúng rồi, người nhà đều ở Thượng Hải cả, tôi trốn ở Nam Kinh cũng không hay.”

Lạc Hồng Hoa không khỏi cười: “Tam gia, sao lại bảo là trốn ở Nam Kinh? Ngài cũng có tên tuổi ở Nam Kinh mà, ở sòng bạc của tôi có người chị em làm xóc đĩa, cô ấy cũng là người Nam Kinh, từng kể cho tôi nghe về ngài đấy.”

Phó Ngọc Thanh không biết nàng đây là muốn nói chuyện nào, bèn làm bộ luống cuống: “Nếu không phải lời gì hay thì cô Lạc tuyệt đối đừng nói cho tôi, hãy chừa lại cho tôi ít mặt mũi trước mặt ông chủ Mạnh.”

Lạc Hồng Hoa cười phá lên, chẳng hề rụt rè, vô cùng thoải mái: “Tam gia, nào phải lời gì không hay. Cô ấy bảo Lư Khánh Tường ở sòng bạc động tay động chân với mình, cô ấy không đám đắc tội, ngài mới giúp cô ấy một phen. Cô ấy cảm kích vô cùng, bảo ngài là người tốt. Nếu không vì Lư Khánh Tường thì cổ đã chẳng cần phải chạy tới Thượng Hải rồi.”

Mạnh Thanh dường như thở nhẹ ra, nói: “Đương nhiên rồi!” còn cười, “tôi không tin là có ai có thể nói xấu gì tam gia.”

Phó Ngọc Thanh không đáp câu này được, đành đùa với Lạc Hồng Hoa: “Ông chủ Mạnh suốt ngày nói thế với tôi thôi, bảo tôi tốt như vậy, không ai xứng với tôi cả. Tôi nghi là anh ta bị anh cả tôi lén mua chuộc, đặc biệt đi theo trông tôi đấy. Tôi vốn có người trong lòng mà lại bị anh ta dọa chạy mất tiêu, cô Lạc, cô phân xử công bằng giùm tôi, chẳng lẽ làm bạn với tôi thôi cũng không được sao?”

Lạc Hồng Hoa cực kỳ hào hứng, xích lại gần thân thiết tiếp lời anh: “Ôi chao, không phải đâu, lúc trước anh ta cũng giáo huấn tôi như vậy đấy! Chẳng bao giờ ưng bạn bè của tôi, bảo là người này quá lông bông, người kia quá vô học, y chang ông thầy cổ hủ. Cứ như anh ta đứng đắn nhất cả Thượng Hải này không bằng, tọa hoài bất loạn*, Liễu Hạ Huệ, chính nhân quân tử!”

(*Xem phần Giải thích tên ở trang mục lục.)

Phó Ngọc Thanh bị mô tả sinh động của nàng chọc cười, thấy cách ăn nói của nàng bạo mà không thô, cảm thấy nàng khác hẳn mấy cô nàng phường chợ tầm thường, thiện cảm với nàng càng tăng, đáp liền: “Đúng thế, ban đầu tôi còn thấy lạ, ông chủ Mạnh không thích nhảy, cũng không thích đánh bạc, ngoài đánh quyền ra chẳng biết còn ham gì nữa đây?”

Lạc Hồng Hoa bĩu môi: “Anh ta á? Ngoài đánh quyền, thích nhất là làm việc, không gì ngoài mỗi ngày đi lầu trà uống trà, lên chùa thắp hương,” nói tới đây thì không nhịn được thắc mắc: “tam gia, ngài nói xem, anh ta như vậy, cao lớn cường kiện, không cầu không dục, thế thì đi chùa cầu cái gì?”