Tọa Hoài Bất Loạn

Chương 57

Phó Ngọc Thanh nghĩ đến việc đến Di Viên gặp Mạnh Thanh thì không hiểu sao trong lòng lại có chút e ngại. Tiếc là bên cạnh cũng không có ai tiện đi cùng anh được.

Đỗ Hâm về quê chuyến này cứ như trâu đất xuống biển, biệt tăm tung tích. Phó Ngọc Thanh muốn gọi điện về Nam Kinh hỏi chú Cảnh, rồi lại cảm thấy thế thì làm lớn chuyện quá, cuối cùng vẫn thôi.

Buổi sáng anh đến Lợi Hoa, đang vô cùng bận rộn ở công ty thì người hầu trong nhà đột nhiên gọi điện đến, bảo Lạc Hồng Hoa đã tới, anh còn hơi nửa tin nửa ngờ, không hiểu nàng đến tìm mình làm gì.

Anh không để ý chuyện này lắm, nào ngờ Lạc Hồng Hoa lại đi xe kéo đến Lợi Hoa, tự mình gặp anh.

Phó Ngọc Thanh sửng sốt, sợ quá gây chú ý, bèn vội vàng mời nàng vào.

Lạc Hồng Hoa vội vã đi vào, hơi thở dốc, Phó Ngọc Thanh thấy chiếc trán trắng bóng của nàng toát mồ hôi, biết trong lòng nàng sốt ruột, bèn vội vàng mời nàng ngồi xuống rồi bảo người pha trà cho nàng. Lạc Hồng Hoa đi thẳng vào vấn đề: “Tam gia, tôi hỏi ngài một câu, ngài tự dưng vay tiền của ông chủ Mạnh là có ý gì?”

Phó Ngọc Thanh rất bất ngờ, anh không biết Mạnh Thanh đã nói gì với nàng, bèn hỏi: “Tại sao Lạc cô nương lại biết?” Rồi giải thích, “Hiện tại tôi có chút việc cần dùng gấp, cho nên mượn ông chủ Mạnh một ít để cứu nguy.”

Lạc Hồng Hoa nhìn anh chằm chằm, một lúc lâu sau mới nói: “Tam gia, rốt cuộc ngài mượn của anh ta bao nhiêu?” Phó Ngọc Thanh rất xấu hổ, nghĩ bụng, tại sao lại hỏi chuyện tế nhị như thế, đành nói: “Năm vạn đồng đại dương*.”

(*Tiền tệ cũ của Trung Quốc.)

Lạc Hồng Hoa cười: “Tam gia, cái nhà của ngài ở đường Đỗ Mỹ cũng chẳng đáng bằng đấy tiền, ngài coi ông chủ Mạnh là cây rụng tiền hay sao, anh ta lại không mở ngân hàng, lấy đâu ra nhiều tiền như vậy cho ngài mượn?”

Phó Ngọc Thanh hơi á khẩu, trong lòng bỗng sinh nghi, nghĩ thầm, mình vay tiền Mạnh Thanh, tại sao hai hôm nay hắn không đến mà lại là nàng đến? Chẳng lẽ Mạnh Thanh đọc thư xong không muốn cho mình vay tiền sao? Bèn mời nàng làm thuyết khách? Trong lòng tức thì có chút phiền muộn, rồi lại cảm thấy Mạnh Thanh sẽ không như thế, ngẫm nghĩ rồi mới nói: “Lạc cô nương, cô nghĩ nhiều rồi. Tuy tôi chỉ mới đến Thượng Hải, nhưng tương lai là muốn định cư. Tôi mượn tiền anh ta, chỉ là tạm thời chưa thu hồi kịp vốn, cho nên mới phải làm thế. Lạc cô nương có điều không biết, xưởng dệt của tôi ở Nam Kinh đã thế chấp ngân hàng, giờ còn đang làm thủ tục, phải qua một thời gian nữa tôi mới vay tiền được. Cô cứ yên tâm, sau khi làm ăn khởi sắc còn phải chia hoa hồng cho anh ta mà, lẽ nào tôi lại lợi dụng anh ta sao?”

Lạc Hồng Hoa ồ một tiếng, có vẻ cũng không để tâm, cười nói, “Tam gia, nếu đã thế, tôi sẽ nói thật luôn với ngài. Tiền của anh ta là tôi giữ. Tôi thì, tiền tôi cho vay nặng lãi hết rồi, trong tay một đồng cũng không có. Hai ngày nay anh ta tự dưng sốt ruột muốn rút, tôi lấy đâu ra tiền cho anh ta bây giờ? Cho dù tôi bảo không cần lợi nhuận, để báo ân cũng sẵn sàng bỏ ra chút vốn, nhưng nhất thời cũng không thể hoàn lại ngay được, đúng không? Làm gì có chuyện như thế.” Rồi nói: “Tam gia, lời này ngài tuyệt đối đừng nói với anh ta. Anh ta ấy à, người này chính là tảng đá, chết não, ngài cũng biết rồi. Tiền này tôi mà không kiếm thì chẳng lẽ người khác sẽ kiếm sao?”

Lúc này Phó Ngọc Thanh mới hiểu sự tình, e là Mạnh Thanh không biết nàng lấy tiền đi thu lợi tức, giờ nàng không thể nói thật cho Mạnh Thanh, cho nên mới đến tìm anh.

Bèn cười: “Lạc cô nương, cô yên tâm. Tiền này, tốt nhất là có, nhưng không thì tôi có mấy người bạn, cũng có thể bù đủ. Nếu cô đã nói thế thì tôi sẽ bảo với ông chủ Mạnh, tiền đã trù bị xong rồi, anh ta không cần lo nữa, cô thấy thế được chưa?”

Đến đây Lạc Hồng Hoa như mới thở phào nhẹ nhõm, thở dài, “Vậy làm khó tam gia rồi.” Rồi thêm, “Tam gia, đợi đến lúc thu được tiền, nếu ngài còn cần dùng thì cứ tới tìm tôi.’

Anh hiểu rõ, e là tiền này không mượn được, bèn nói: “Được, vậy quyết thế nhé.” Rồi cười: “Đây cũng không phải chuyện gì to tát, Lạc cô nương gọi điện là được rồi, sao còn nhất định phải đến một chuyến?”

Lạc Hồng Hoa nói: “Chuyện kiểu này, gặp mặt nói vẫn tốt hơn. Nhỡ tam gia tưởng tôi tham tiền của ông chủ Mạnh thì tôi có nhảy sông Hoàng Phố cũng không nói rõ được.” Rốt cuộc vẫn không yên tâm, lại dặn dò: “Tam gia, tuyệt đối đừng nói cho ông chủ Mạnh biết tôi cho vay nặng lãi nhé.”

Phó Ngọc Thanh buồn cười, hỏi ngay: “Tôi nói cho anh ta làm gì?” Rồi nói một cách nghiêm túc, “Nếu tôi phải nói ấy, thì tiền của anh ta cô cầm, cô làm cái gì, anh ta cũng không nên quản.”

Lạc Hồng Hoa nghe thế thì cười, “Tam gia còn không biết anh ta sao? Anh ta ấy à, chính mình luyện võ không hút thuốc mà cũng không cho tôi hút thuốc. Năm đó tôi bỏ học, chạy đến sòng bạc làm xóc đĩa, vừa nhắc tới anh ta đã nhăn mặt, chính là chướng mắt còn gì? Đến cả bạn bè tôi anh ta cũng chướng mắt…” Nàng dừng lại một chút, nuốt xuống những điều chưa nói ra, “Tóm lại nhé, tôi làm cái gì cũng không vừa mắt anh ta. Nếu anh ta mà biết tôi cầm tiền đi cho vay nặng lãi,” sóng mắt Lạc Hồng Hoa chuyển động, dừng lại trên người anh, cười tươi nói: “Chỉ sợ sẽ bắt tôi cạo đầu đi làm ni cô, ngày ngày niệm kinh cho xem.”

Hai người tán gẫu thêm một hồi rồi Lạc Hồng Hoa phải về, Phó Ngọc Thanh cũng không giữ chân, bảo nàng trưa nay mời Mạnh Thanh, Lạc Hồng Hoa nhìn anh, cười như không cười mà nói, “Tam gia, nhìn hai người thân thiết như vậy, đúng là khiến người ta ghen tị. Tam gia ngài làm cái gì cũng tốt, cho dù tam gia hơi phong lưu, lại cũng vẫn tốt. Anh ta chẳng có chút nào không vừa mắt tam gia đâu. Tôi thà làm đàn ông còn hơn, kết bạn sẽ không khó khăn thế này. Nếu tôi cũng có một người anh em hết lòng vì mình như thế, chuyện gì cũng nghĩ thay tôi, thế thì còn cần vợ làm gì?”

Phó Ngọc Thanh vốn đã hơi chột dạ, nghe nàng nói thế thì cảm thấy nàng có ý khác, bèn cười: “Sao lại giống nhau được, ví dụ như tôi, cứ cho là có tình nghĩa sinh tử đi, cũng vẫn muốn có một đóa hoa giải ngữ* bầu bạn mới vui.”

(*Hoa giải ngữ chỉ một đóa hoa hiểu được cảm xúc của con người.)

Hai người vừa cười nói vừa ra ngoài. Phó Ngọc Thanh gọi một chiếc xe kéo cho nàng, nhìn nàng đi xa, sau đó mới quay vào.

Chỉ là không biết vì sao, cảm thấy như có người đang nhìn mình chằm chằm từ một góc tối. Trong lòng anh cảnh giác, chắc hẳn người trong xe thấy anh, bèn mở cửa xe đi xuống.

Phó Ngọc Thanh thấy hắn, ngay tức thì cả kinh, hóa ra người đi xuống từ trong xe chẳng phải ai khác, đúng là ông chủ Mạnh đã nhiều ngày chưa gặp.