Tọa Hoài Bất Loạn

Chương 60

Phó Ngọc Thanh ngỡ ngàng nhìn hắn.

Anh nghĩ Mạnh Thanh hẳn sẽ khó nói ra, lại không ngờ người này vì chuẩn bị tiền cho anh mà có thể làm ra một chuyện như vậy. Ngực anh khó chịu, rồi lại giận dữ vô cùng, nghĩ, sao người này lại hồ đồ như thế, nói một câu không chuẩn bị được là xong rồi mà?

Anh nhìn Mạnh Thanh, một hồi lâu sau mới nói, “Ông chủ Mạnh, đến lúc đó mà tôi không trả tiền, chẳng lẽ ngài định lang thang đầu đường à?”

Mạnh Thanh thoáng sửng sốt, nở nụ cười, lắc đầu nói: “Tam gia yên tâm, lỗ thì tính tôi, lời thì tính tam gia.” Rồi nói, “Tôi tin tam gia mà.”

Đã đến nước này, Phó Ngọc Thanh cũng chẳng nói được gì nữa. Nếu nói tiền đã sớm gom đủ, thật ra không cần chỗ tiền này, chẳng phải sẽ khiến Mạnh Thanh xấu hổ sao?

Lòng anh rối bời, mãi mới bình tĩnh lại được. Anh biết cái nhà của Mạnh Thanh, cho dù đem thế chấp ngân hàng, nhiều lắm e cũng chỉ được ba vạn đồng đại dương thôi, lấy đâu ra năm vạn, chẳng biết phần còn lại hắn kiếm ở đâu.

Mạnh Thanh đẩy tờ séc trên bàn về phía anh, thấp giọng nói, “Tam gia, chỗ còn lại tôi sẽ nghĩ cách, ngài cho tôi thêm ít thời gian.”

Lần đầu tiên anh cảm thấy tính tình nghiêm túc của người này quả thực gây bực mình, rõ ràng trong lòng rất giận, lại cố tình cười, không chút nghĩ ngợi mà nói: “Tôi lại không phải cho vay nặng lãi, ông chủ Mạnh nói gì thế, cái gì mà cho ngài thêm ít thời gian cơ?”

Mạnh Thanh cũng hơi ngượng, cười, sau đó nói nghiêm túc: “Tóm lại không thể chậm trễ chuyện chính sự của tam gia được.”

Phó Ngọc Thanh chỉ cảm thấy mặt mình nóng ran, cứ như bị người ta tát cho một cái. Suy cho cùng, Mạnh Thanh dù gì cũng là trù bị tiền giúp anh, tại anh suy nghĩ chuyện này đơn giản quá, coi Mạnh Thanh chỉ như những người khác.

Anh nghĩ đến năm sau, vậy cũng được, chờ nửa tháng rồi trả lại hắn. Nhưng trong lòng anh cũng rõ, tình nghĩa này quá nặng, làm sao anh nhận được đây?

Anh rất buồn bực, lại không thể mảy may để lộ ra, đành cười: “Thật ra cũng được hòm hòm rồi, mấy hôm nay tôi đã thu được thêm một ít.” Bèn dùng lý do cầm cố xưởng dệt anh đã nói với Lạc Hồng Hoa để thoái thác với Mạnh Thanh, sau đó hỏi hắn: “Ông chủ Mạnh, ngài thế chấp cái nhà nào cho ngân hàng?”

Mạnh Thanh không trả lời mà chỉ cười, cất tờ séc vào phong bì rồi đặt vào tay anh.

Phó Ngọc Thanh mặc đồ Tây, cất phong bì vào túi áo trong. Mảnh giấy mỏng áp vào ngực anh dường như đang nóng lên, anh liếc Mạnh Thanh một cái, muốn nói gì khác, rồi lại cảm thấy buồn bực vô cùng, cái gì cũng không nên lời.

Mạnh Thanh đưa phong bì cho anh rồi mới như thở dài nhẹ nhõm một hơi, mỉm cười: “Tam gia, ăn một chút đi. Ngài đói chưa?”

Phó Ngọc Thanh ừ một tiếng, gọi người mang món nóng lên.

Mạnh Thanh thấy người mang rượu lên thì khẽ nhíu mày nói: “Rượu cứ cất đi.” Phó Ngọc Thanh vội vàng nói: “Ông chủ Mạnh, rượu này tôi đã bảo bọn họ đun rồi, để tôi uống một ít đi.”

Mạnh Thanh lại xấu hổ, nhận lấy, rót một chén trước, chắc là thấy nhẹ rồi mới rót cho anh, sau đó rót cho mình một chén nữa.

Món nóng mang lên, người rời đi hết. Phó Ngọc Thanh trước tiên kính hắn một chén rượu, nhẹ giọng nói: “Ông chủ Mạnh, Phó mỗ tôi quá may mắn, có thể làm bạn với một người nghĩa khí, trọng tình trọng nghĩa như ngài,” Mạnh Thanh có vẻ phấn khởi, mặt cũng hơi đỏ lên, vừa muốn mở miệng thì Phó Ngọc Thanh lại ngăn hắn lại, nói: “Ông chủ Mạnh, ngài để tôi nói hết đã.” Rồi tiếp tục: “Tôi đến Thượng Hải, ông chủ Mạnh giúp tôi rất nhiều, tôi không thể báo đáp từng việc được, nhưng thời gian tôi ở Thượng Hải vẫn còn dài, sau này nếu ông chủ Mạnh có nơi nào dùng được tôi, chỉ cần nói, có thể làm được, tôi đương nhiên sẽ dốc hết sức làm.”

Mạnh Thanh nghe anh nói thế, bèn đứng dậy, trịnh trọng nói, “Tam gia, Mạnh Thanh mang ơn tam gia, có thể vì tam gia làm chút việc, vui còn không kịp. Tam gia nói những lời này, chính là khách khí với Mạnh Thanh.”

Phó Ngọc Thanh thấy hắn vẫn như vậy, thoáng cười, không đôi co với hắn mà chỉ nói: “Tôi kính ông chủ Mạnh.” Dứt lời bèn uống cạn chén, Mạnh Thanh cũng một hơi uống hết, hai người mới lại ngồi xuống.

Lòng Phó Ngọc Thanh mang tâm sự, không nói nhiều như lúc trước, hẳn Mạnh Thanh nhìn ra nên mới dè dặt hỏi anh: “Có phải tam gia lo lắng chuyện làm ăn không?”

Phó Ngọc Thanh không ngờ hắn lại nhìn ra, anh lo nào phải ai, chính là ông chủ Mạnh trước mặt đây mà.

Tính tình người này nghiêm túc như thế, khác hắn những người chơi đùa cùng trong quá khứ, điều này khiến anh khó xử, không biết phải làm sao cho phải.

Phó Ngọc Thanh sợ hắn nhận ra, đành phải xốc lại tinh thần rồi nghiêm túc nói: “Đúng vậy, lúc trước đọc báo thấy người Nhật mở xưởng đường ở Phổ Tây.” Mạnh Thanh ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Tam gia mở công ty mậu dịch, là bán đường Tây sao? Sợ là người Nhật mở xưởng này thì việc làm ăn của ngài sẽ không tốt?”

Phó Ngọc Thanh hơi cười: “Ông chủ Mạnh, tôi không lo cái đấy.” Thấy chén hắn rỗng, bèn rót cho hắn rồi nói, “Ngài cứ yên tâm, đến lúc chia hoa hồng không thể thiếu ngài được.”

Mạnh Thanh hơi bất ngờ, nhìn chén rượu đầy, bèn nâng chén lên, một hơi uống cạn, sau đó ủ rũ nói: “Tôi không cần tiền của tam gia.”

Phó Ngọc Thanh nhìn hắn một lúc, nghĩ thầm, tôi biết anh muốn gì, nhưng tôi không cho được.

Anh lấy chén rượu từ tay Mạnh Thanh, đôi mắt sáng ngời nhìn anh, Phó Ngọc Thanh cũng không hề tránh né, chỉ nhìn hắn mà nói: “Vẫn muốn uống sao?”

Mạnh Thanh cười: “Rượu của tam gia, sao lại không uống được?”

Phó Ngọc Thanh rót rượu cho hắn, Mạnh Thanh nhận chén từ tay anh, một hơi uống cạn, ánh mắt lóe sáng, nhìn anh không chớp mắt, Phó Ngọc Thanh cười: “Ông chủ Mạnh không phải đến ăn cơm, mà là đến uống rượu.”

Mạnh Thanh biết anh đang đùa, bèn nói: “Tam gia, ngài cái gì cũng tốt, chỉ có tửu lượng là không tốt. Tôi không dám uống rượu với tam gia đâu.”

Phó Ngọc Thanh không nhịn được cười, đẩy rượu về phía hắn rồi nói: “Được, vậy hôm nay ngài uống giùm tôi nhé, hãy uống hết hộ tôi.”