Tọa Hoài Bất Loạn

Chương 69

Phó Ngọc Thanh hiểu trong lòng người này đã mặc định đống hàng kia là thuốc phiện mất rồi, tuy bất đắc dĩ nhưng lại không thể giải thích nhiều, đành đùa: “Tôi muốn ăn chậm một chút, khỏi bị bắt đi đánh bài, ông chủ Mạnh cứ ngồi ăn từ từ cùng tôi là được.”

Mạnh Thanh cũng biết mình ăn chậm quá, hơi ngượng, bèn hỏi: “Không phải tam gia thích đánh bài sao? Sao lại không đi?”

Phó Ngọc Thanh liếc hắn một cái rồi mới nói, “Ở đây ít người, tiện để tôi nói chuyện với ông chủ Mạnh.”

Mạnh Thanh thoáng bất ngờ, nghiêm mặt nhìn anh nói, “Tam gia muốn hỏi gì? Nếu Mạnh Thanh biết, tuyệt sẽ không giấu diếm.”

Phó Ngọc Thanh không nhịn được mà khẽ cười, bảo hắn: “Cũng chẳng có gì đâu, chỉ muốn nghe ông chủ Mạnh kể chuyện hồi xưa của ngài thôi ấy mà. Lần trước còn chưa nghe đủ.”

Mạnh Thanh hơi khó hiểu nhìn anh, hỏi, “Thế là sao?” Sau đó lắc đầu lầm bầm: “Sao tam gia lại muốn nghe những chuyện đó chứ? Nhàm lắm.”

Phó Ngọc Thanh cảm thấy tâm trạng hắn có vẻ hơi trầm, ngẫm nghĩ rồi nói: “Ông chủ Mạnh coi như tôi chán đánh bài rồi đi. Chẳng lẽ không chịu kể cho tôi nghe sao?”

Mạnh Thanh ngước mắt nhìn anh, vẫn có phần không tin, “Tam gia muốn nghe thật à?”

“Thật mà,” Phó Ngọc Thanh nhịn không được mà bật cười, lại nói, “chút nữa tôi sẽ mời ông chủ Mạnh uống cà phê, ăn bánh. Chúng ta cứ ngồi đây đến tối, khỏi cần đi đâu.”

Mạnh Thanh nghe anh nói thế thì nở nụ cười: “Xem ra tam gia không muốn đánh bài cùng các bà thật.”

Phó Ngọc Thanh cũng không khỏi cười, chỉ cảm thấy vừa nói chuyện với hắn là lòng vui lên ngay, chẳng biết vì sao lại lâng lâng như thế, nhưng cũng chẳng muốn nghĩ nhiều.

Anh hỏi Mạnh Thanh: “Ông chủ Mạnh bắt đầu tập võ từ năm bao nhiêu tuổi?”

Mạnh Thanh không ngờ anh lại hỏi cái này, nói: “Bao nhiêu tuổi ư?” Ngẫm nghĩ rồi mới nói: “Từ lúc tôi nhớ được thì đã đi theo cha luyện võ rồi.” Hình như đang nhớ về chuyện hồi ấy mà thấy buồn cười, nói: “Không nhớ những cái khác, chỉ nhớ mẹ tôi hồi ấy hay làm giày cho tôi, cũng chẳng biết làm bao nhiêu đôi nữa.” Hắn liếc Phó Ngọc Thanh một cái, hơi xấu hổ, khẽ thở dài một tiếng rồi nói: “Giờ giày đều mua ở cửa hàng giày mũ chứ làm gì còn ai làm nữa?”

Mẹ Phó Ngọc Thanh mất sớm, đến cả dáng vẻ của bà thế nào anh còn chẳng nhớ, chỉ khi nào xem ảnh chụp mới mơ hồ ngẫm ra, hình như từng có một người như vậy.

Giờ nghe hắn nói thế, không khỏi nghĩ tới người phụ nữ vừa xa lạ lại vừa quen thuộc trong ảnh ấy, trong lòng có chút u sầu, nhưng thấy hắn dường như hơi xúc động, sợ hắn nhớ đến chuyện khổ khi xưa, bèn nói ngay, “À mà, lúc ở Mai Viên, ông chủ Mạnh còn bảo muốn dạy tôi đánh quyền ấy. Nhưng lúc đó giày để đánh quyền kép còn không xỏ, chẳng trách bị ông chủ Mạnh chê cười.”

Mạnh Thanh vội vàng nói: “Tôi chưa bao giờ cười tam gia cả.” Kế đó hơi do dự rồi mới nói: “Tam gia, tôi không nên nhắc đến chuyện kia, làm ngài thương tâm.”

Lòng Phó Ngọc Thanh chợt mềm nhũn ra, thầm nghĩ, hắn biết mình từ bé đã không có mẹ, cho nên sợ mình nghe xong lại buồn. Hắn đâu có hay mình còn đang sợ hắn buồn đây. Trong lòng hơi buồn cười mà nghĩ, biết thế ban sáng chẳng đi đánh bài cùng các bà, cứ ngồi đây hai người với hắn, trò chuyện vui hơn nhiều.

Mạnh Thanh lại không biết suy nghĩ trong lòng anh, sợ anh nhớ tới chuyện cũ mà thương tâm, bèn cố tình kể sang chuyện tập quyền thuở niên thiếu cho anh nghe. Bảo khi đó hắn luyện quyền thường bị sưng tay, có lúc sưng to đến mức không cầm nổi đũa, mùa hè ở nhà thường nấu canh đậu hũ non, hắn thích ăn lắm mà không cầm được đũa, cha hắn lại không cho dùng thìa, hắn bèn chơi liều, ụp luôn mặt vào bát, hút lên ăn. Cha hắn nhìn mà trợn mắt há hốc mồm, đến khi nhớ ra phải mắng hắn thì cũng đã muộn mất rồi.

Phó Ngọc Thanh đã quen nhìn dáng vẻ hiện giờ của hắn, quả thực không thể tưởng tượng nổi hắn lại từng làm chuyện ấu trĩ đến vậy, nhất thời không nhịn được cười. Mạnh Thanh nghe thấy tiếng cười của anh thì mới thở phào nhẹ nhõm, nhìn anh không chớp mắt, đáy mắt sáng ngời, có lẽ trong lòng rất đỗi mừng.

Mãi Phó Ngọc Thanh mới ngừng cười, thấy biểu tình thẹn thùng của hắn thì tự hỏi, chẳng biết khi đó hắn bao nhiêu tuổi nhỉ, khó lắm mới có được lúc tính tình trẻ con như thế, lại không nhịn được mà dòm tay hắn, Mạnh Thanh biết anh muốn nhìn gì, bèn đặt tay lên mặt bàn đá cẩm thạch cho anh xem, sau một lát thì hơi ngượng nói: “Tay của tôi đánh quyền lâu rồi, không giống những người khác, thật sự khó coi lắm, không có gì đẹp đâu.” Bèn rụt tay về ngay, Phó Ngọc Thanh còn muốn cầm tay hắn mà lại lỡ mất, trong lòng hơi luyến tiếc, hậm hực mà nghĩ, người này cái gì cũng tốt, chỉ mỗi chẳng hiểu phong tình gì sất!