Tọa Hoài Bất Loạn

Chương 7

Phó Ngọc Thanh nghe cậu nói thế thì không khỏi tức cười, hỏi: “Anh ta thay áo mới là vì đi gặp ta sao? Thế sau này ông chủ Mạnh này giết thêm Trương Ngọc Hâm hay Vương Ngọc Hâm gì đó cũng đều là vì ta hết à?” Đỗ Hâm lầm bầm, rõ là không phục: “thiếu gia là ân nhân của người ta kia mà! Bây giờ anh ta có quyền có thế như thế, sao lại không thể dốc công dốc sức báo ân cơ chứ?”

Phó Ngọc Thanh cuộn tờ báo lại cốc đầu cậu một cái: “Với lại nhé, chẳng phải lúc đi anh ta đã bảo quản lý nhà hát là có việc bận rồi còn gì, cậu không nghe thấy sao?”

Đỗ Hâm thở dài thườn thượt, hỏi anh: “Thiếu gia, bộ cậu định ngồi đây đọc báo cả ngày luôn hả?”

Thực tình Phó Ngọc Thanh cũng nẫu ruột lắm chứ bộ. Nhưng muốn tránh vạ thì làm gì còn cách nào tốt hơn đâu? Thật ra anh biết, rất nhiều những nhân vật quan trọng ở Nam Kinh đều xây biệt thự ở Thượng Hải, cứ cuối tuần là lại đến ở, đại đa số mọi người đều thích Thượng Hải hơn.

Thành phố xinh đẹp thời thượng sinh sau đẻ muộn này khác Nam Kinh nhiều lắm, nó không chỉ có đầy rẫy những cơ hội làm ăn, lại còn có sức mạnh nuốt chửng tất thảy. Nếu chỉ ở mấy ngày rồi đi thì anh cũng thích.

Khổ nỗi tình cảnh bây giờ lại khiến anh khổ sở như bị kẹt trên hoang đảo vậy.

Cứ trông cái tính bất cần đời này của Lục Thiếu Kỳ thì e là đã trở mặt với cả gia đình rồi. Nhà Lục giam lỏng gã vào bệnh viện để hạn chế tự do của gã, sau đó còn đặc biệt tìm người chuyển lời cho nhà Phó, tức là muốn cắt đứt tơ tưởng của gã, nào ngờ gã chỉ càng quậy tung thêm.

Nhưng giờ Lục Thiếu Kỳ đã trốn viện rồi, đi đâu thì chịu chết. Chuyện không tưởng hơn chắc chắn sẽ xảy tới mau thôi. Lúc trước gã chỉ bảo muốn “làm bạn” với Phó Ngọc Thanh, sau khi bị Phó Ngọc Thanh khéo léo từ chối mới bám theo anh đến tận vũ trường. Thấy anh thân mật với Phương Kiều Kiều, gã ba máu sáu cơn lên rút súng bắn bọn họ. Lúc anh cướp súng thì Phương Kiều Kiều cũng nhào lên cướp súng từ tay Lục Thiếu Kỳ, lúc ấy tình hình hỗn loạn quá, chẳng biết thế nào mà súng lại cướp cò, bắn trúng vai Lục Thiếu Kỳ.

Giây phút đó ai nấy đều bàng hoàng. Lục Thiếu Kỳ cúi mặt nhìn vết thương trân trối, tựa hồ như không hiểu vậy, rất lâu sau đó mới ngẩng lên phẫn uất nhìn anh, trong đôi mắt ấy giăng đầy bi thương cùng thống hận như muốn ăn tươi nuốt sống anh đến nơi.

Hễ nhớ lại vẻ mặt ai oán khi đó của Lục Thiếu Kỳ là Phó Ngọc Thanh lại lạnh cả người, chuyến này mình xong đời rồi. Tuy rằng một hồi kinh sợ đêm qua chỉ là hiểu lầm thôi, trong lòng anh lại tường tỏ vậy đấy. Vì cái mạng này, anh vẫn sẽ cam nguyện ngồi chờ ở khách sạn. Dẫu chỉ được nghe một chút máy hát, đọc một chút báo cũng vẫn còn tốt chán.

Huống hồ với thế lực của nhà họ Lục, chỉ sợ bọn họ đã sớm giăng lưới ở bến tàu nhà ga sẵn sàng chờ bắt người về rồi, anh cứ nằm yên mấy ngày nhưng đổi lại là cả nửa đời bình an, tội gì mà không làm?

Đỗ Hâm ngược lại rất năng ra ngoài. Thỉnh thoảng anh cũng lên danh sách đồ cho Đỗ Hâm đi mua, thế là chưa được mấy bữa, Đỗ Hâm đã lượn hết các cửa hàng bách hóa và tòa soạn lớn ở Thượng Hải, đồ chơi mua về bày chật ních cả phòng. Phó Ngọc Thanh chọn tới chọn lui xong lại bảo cậu mang trả. Đỗ Hâm nhịn không được ca cẩm: “Thiếu gia! Tôi chạy muốn gãy cả chân rồi!”

Phó Ngọc Thanh ồ tiếng, bảo: “Thế thì cậu ngồi đây đọc báo cho ta nghe nhé, được không?”

Đỗ Hâm vội vàng xua tay, cậu có biết chữ đâu, bảo cậu đọc báo thì thà bảo đi làm cu ly cho rồi.

Mấy hôm sau thiệp mời của Mạnh Thanh cũng nhanh chóng tới.

Thiệp của Mạnh Thanh rất chỉn chu, không chỉ gửi tới nhà họ Phó tại Thượng Hải mà còn gửi đến cả khách sạn Vạn Quốc. Phó Ngọc Thanh lấy thiệp mời từ tay Đỗ Hâm xem qua, không khỏi hơi giật mình. Trên thiệp chỉ ghi mỗi tên anh, thời gian hẹn là ba ngày sau, địa điểm là nhà hàng tư nhân của nhà Triệu.

Năm ngoái anh đến Thượng Hải cũng từng có người mời anh đến đó ăn, song sau này anh muốn đến ăn lại thì không đặt được bàn. Anh cứ tưởng Mạnh Thanh chỉ thuận miệng mời mình ăn bữa cơm mà thôi, nào ngờ người này chẳng những ghi tạc trong lòng, mà lại còn chịu chi đến cỡ này.

Có điều, đưa thiệp mời đến tận khách sạn Vạn Quốc lại khiến anh hơi bực. Cái tay Mạnh Thanh này chẳng lẽ vẫn luôn cho người theo dõi anh sao? Theo thì theo, có cần phải lộ liễu đến mức gửi thiệp tận tay không?

Anh cất thiệp đi cẩn thận, nghĩ một lát rồi mới hỏi Đỗ Hâm: “Người đưa thiệp mời cho cậu trông thế nào?”

Đỗ Hâm khinh rành rành, “Là côn đồ chứ còn thế nào nữa? Chính là cái tay trên xe kéo bám theo chúng ta hôm trước đấy! Tôi vẫn còn nhớ mặt hắn!”

Phó Ngọc Thanh dở khóc dở cười, chẳng biết nói cái gì cho phải. Cái ông con giời này, với đám du côn kia thì ghét ra mặt, còn với trùm sỏ Mạnh Thanh đã từng giết người thì lại tâng lên tận mây xanh. Kỳ thực Mạnh Thanh có khác gì mấy tên côn đồ kia đâu? Hiềm nỗi cậu còn nhỏ quá, chưa biết nghĩ.

Trước buổi hẹn của Phó Ngọc Thanh, Thượng Hải lại xảy ra một chuyện động trời. Đỗ Thắng Dân, tổng giám đốc ngân hàng Trung Quốc ở Thượng Hải lúc đó bị bắt cóc, bọn bắt cóc đăng báo đòi một khoản tiền chuộc kếch xù, cục trưởng cục cảnh sát đọc báo cấp dưới mang vào xong, tức suýt hộc máu, bèn tăng cường lực lượng lùng sục khắp nơi, quyết tìm bằng được tung tích của bọn bắt cóc. Vụ việc này rúng động đến nỗi không ai không biết. Người có tiền ở Thượng Hải đều cảm thấy bất an, cứ hễ ra ngoài là lại phải mang theo vệ sĩ, sợ giẫm phải vết xe đổ của giám đốc Đỗ.

Phó Ngọc Thanh thì lại thấy bình thường, bình thường anh toàn ở Nam Kinh, xã hội đen ở Thượng Hải chắc cũng chẳng nhận ra anh đâu. Song hiển nhiên ông chủ Mạnh lại không đồng tình. Chắc là hắn thấy trong thời buổi lòng người hoang mang phải càng chu đáo càng tốt, bởi vậy bữa cơm đó, hắn không thuê xe kéo mà lại thuê một chiếc xe hơi ở Tường Sinh, tự mình đến Vạn Quốc đón anh.