Tọa Hoài Bất Loạn

Chương 86

Mạnh Thanh vội vàng nói: “Tam gia, tôi không có ý khác đâu…” Phó Ngọc Thanh không muốn nghe hắn biện giải nữa, chẳng đợi hắn nói xong đã hỏi: “Ông chủ Mạnh, giờ cũng muộn rồi, không bằng ngài ở lại chỗ tôi đi?”

Mạnh Thanh hơi ngạc nhiên hỏi anh: “Tam gia, ngài có gì muốn nói với tôi sao?”

Phó Ngọc Thanh ừ một tiếng rồi nói: “Tôi từ Nam Kinh về, mới gặp ông chủ Mạnh có một lần, tôi cảm thấy xa lạ với ngài quá, nếu hôm nay Lạc cô nương mà không đến thì tôi cũng chẳng biết…” Anh ngưng lại giây lát, suy nghĩ cẩn thận rồi mới nói: “Tôi nên gọi nàng là bà Mạnh. Nàng có hỉ rồi, tôi nên chúc mừng ông chủ Mạnh mới phải.”

Mạnh Thanh ngay tức thì biến sắc, nhưng không nói gì.

Trong lòng Phó Ngọc Thanh rất giận, thầm nghĩ, thế này mà hắn cũng chịu được sao? Mạnh Thanh không lên tiếng thì anh cũng không lên tiếng, hai người cứ thế im lặng.

Đỗ Hâm gõ cửa, mang rượu hoàng tửu đã đun và mấy món ăn vào, lần lượt đặt xuống bàn, nói: “Thiếu gia, nếu không đủ thì tôi lại bảo mợ Vương.” Phó Ngọc Thanh nhìn rồi nói: “Không cần, cậu cũng đi ngủ đi.”

Trước khi ra ngoài, Đỗ Hâm buông một câu: “Thiếu gia, cậu uống ít thôi đấy,” rồi bảo Mạnh Thanh: “Ông chủ Mạnh, làm ơn đừng để thiếu gia nhà tôi uống nhiều nhé.”

Trong lòng Phó Ngọc Thanh thấy lạ mà nghĩ, sao cậu lại nói thế. Mạnh Thanh cũng đáp ứng: “Cái này tôi biết rồi. Cậu cứ yên tâm đi ngủ đi, ở đây đã có tôi.”

Phó Ngọc Thanh mời Mạnh Thanh ngồi xuống ghế sô pha, Mạnh Thanh ngồi xuống cạnh anh, rót đầy chén rượu rồi đặt trước mặt anh. Phó Ngọc Thanh ngồi gần hắn mới phát hiện ra trên người hắn có mùi rượu, ngay tức thì lấy làm lạ, chẳng biết hắn uống rượu ở đâu rồi mới đến đây thế?

Nhưng không tiện hỏi, bèn chỉ nâng chén lên nói: “Thật ra tôi có rất nhiều chuyện muốn nói với ông chủ Mạnh. Chỉ là lâu rồi chưa gặp, chẳng biết cái nào nên nói, cái nào không nên nói thôi. Nếu tôi có lời nào không phải, ông chủ Mạnh hãy coi như tôi uống say, ăn nói lung tung, đừng để bụng nhé.”

Mạnh Thanh im lặng nhìn anh thật lâu, một lúc sau mới đáp: “Tam gia muốn làm gì, kỳ thực không cần cố kỵ Mạnh Thanh đâu, chỉ cần tam gia vui là Mạnh Thanh cũng sẽ vui.”

Phó Ngọc Thanh cảm thấy lời của hắn hơi lạ, nhưng nhất thời nghĩ không ra, bèn uống cạn chén, Mạnh Thanh lại rót đầy cho anh, chính mình cũng uống một chén rồi thấp giọng hỏi: “Chẳng hay tam gia muốn nói gì cùng Mạnh Thanh vậy?”

Hai người ngồi gần như thế, tiếng Mạnh Thanh trầm thấp, chẳng khác nào đang thì thầm bên tai anh, Phó Ngọc Thanh không nhịn được động tâm, bèn hỏi hắn: “Lúc tôi gọi điện cho ngài, ngài đang uống rượu với ai thế?”

Trông mặt Mạnh Thanh hơi xấu hổ, một lúc lâu sau mới đáp, “Không ai cả, tôi uống một mình thôi. Tôi đã bảo bọn họ đừng làm phiền tôi, kết quả tam gia lại gọi đúng lúc ấy.”

Chuyện này thì anh không ngờ được thật, anh nở nụ cười rồi nói: “Cũng là tại tôi. Vốn đã muộn rồi, chẳng biết ngài đã ăn chưa, nghĩ có lẽ ngài sẽ chịu ăn một bữa cùng tôi, ai mà biết được ngài lại trốn đi uống rượu một mình chứ?”

Mạnh Thanh nhìn anh một lúc lâu, sau đó thở dài: “Tam gia luôn không ưa một mình, thích có người bầu bạn.”

Tim Phó Ngọc Thanh nhảy dựng lên, thầm nghĩ, người kết hôn rõ ràng là hắn chứ không phải mình, sao đang yên đang lành tự dưng hắn lại nói thế?

Mạnh Thanh vừa dứt lời thì cũng hơi hối hận, bèn uống một chén rồi mới nói: “Chắc là tam gia muốn nói chuyện này với tôi đúng không, tôi nghe tin rồi, Phó gia có hỉ sự.” Hắn nhìn Phó Ngọc Thanh, đáy mắt hơi đỏ lên, cả giọng cũng nhỏ đến gần như không nghe được, hỏi, “Chỉ là không biết tam gia muốn cưới tiểu thư nhà ai?”

Lúc này Phó Ngọc Thanh mới hiểu, té ra người này nghe tin từ chỗ nào chẳng biết, lại tưởng rằng người sắp kết hôn là anh.