Tọa Hoài Bất Loạn

Chương 93

Đỗ Hâm vội vàng đáp: “Gặp rồi, quà cũng đưa rồi. Tôi còn bảo ông chủ Mạnh, thiếu gia nghe nói anh ta kết hôn, vốn còn muốn chuẩn bị quà lớn, thế mà sau đó lại không nhận được thiệp mời, buồn mất một lúc lâu đấy.”

Phó Ngọc Thanh quả tình buồn mất một lúc lâu thật, nhưng lời này bị Đỗ Hâm nói toạc ra cho Mạnh Thanh như vậy thì lại cảm thấy mặt mình chợt nóng lên, có vẻ hơi ngượng.

Đỗ Hâm nói tiếp: “Cậu dặn tôi cái gì tôi đều bảo hết cho anh ta và bà Mạnh rồi, ông chủ Mạnh bảo, vốn sợ cậu trách anh ta cho nên mới không dám đến gặp cậu, đâu ngờ được tam gia lại không để bụng xích mích trước đây? Anh ta bảo muốn mời tam gia ăn cơm, tạ tội với tam gia. Còn hỏi tôi rốt cuộc đến bao giờ tam gia mới lấy vợ thế, anh ta đang lo không biết nên tặng gì cho tam gia. Sợ quà bé quá thì làm mất mặt cậu.”

“Vậy cậu bảo gì?” Phó Ngọc Thanh không ngờ hắn lại hỏi cái này trước tiên, vừa bực vừa buồn cười.

Đỗ Hâm thấy anh nghiêm túc thì càng hăng say: “Hóa ra lại không dùng đến những thứ thiếu gia dặn tôi, anh ta lại hỏi tôi cơ. Tôi bèn bảo ngay, ông chủ Mạnh ngài nghe nhầm rồi, sắp kết hôn là đại thiếu gia, không phải tam thiếu gia nhà chúng tôi đâu. Lúc ấy anh ta ngỡ ngàng lắm, ai dà, thiếu gia, cậu không biết mặt anh ta lúc đó thế nào đâu! Tôi còn bảo anh ta, giờ còn chưa quyết được địa điểm cơ mà, nếu không thì đã đưa thiệp mời cho ngài từ lâu rồi.”

Phó Ngọc Thanh khẽ cười, lại hỏi cậu: “Rồi anh ta bảo sao?”

Đỗ Hâm bĩu môi: “Ông chủ Mạnh không nói gì cả, mà lại là Lạc cô nương đó,” cậu vừa buột miệng mới cảm thấy không ổn, vội vàng sửa lại, “thật ra bà Mạnh nói chuyện với tôi một lúc, hỏi tôi bao giờ thiếu gia kết hôn, cái này làm sao mà tôi biết được? Tôi bảo ai mà chắc chắn được chớ? Còn phải xem ý của lão gia và đại thiếu gia nữa. Sau đó ông chủ Mạnh nói,” cậu nói đến đây thì đột nhiên rất hớn hở, chẹp miệng nhìn Phó Ngọc Thanh: “Thiếu gia, lúc anh ta nói lời này trông giống lão gia y xì đúc ấy, anh ta bảo, ‘Không giành được con tim của tam gia thì cưới ai cũng vô dụng.’”

Phó Ngọc Thanh không nhanh không chậm cởi áo khoác ra, ném lên người cậu, nói: “Cần cậu lắm miệng à!”

Đỗ Hâm bắt chuẩn ngay trong ngực, treo lên giúp anh rồi mới chạy đến bên anh: “Tôi thấy ông chủ Mạnh nói có sai đâu, không giành được con tim của tam gia thì cưới về cũng vô dụng.”

Phó Ngọc Thanh như cười như không mà nhìn cậu, “Nếu ta cưới một cô nàng lợi hại quản được ta thì cậu có còn nhàn nhã được như bây giờ không? Vẫn còn chê ta à?”

Đỗ Hâm nghĩ nghĩ rồi bĩu môi: “Thiếu gia, tôi cảm thấy cậu có kết hôn cũng không đổi tính được đâu!” Phó Ngọc Thanh buồn cười: “Vẫn còn nói à? Đi ngủ mau.”

Đỗ Hâm lắc đầu: “Thiếu gia ngủ rồi tôi ngủ.”

Phó Ngọc Thanh ngẫm nghĩ, bèn đáp: “Vậy cậu đi đun nước đi, ta gọi điện cho ông chủ Mạnh, gọi xong thì ngủ.”

Đỗ Hâm vâng rồi chạy tót lên lầu.

Phó Ngọc Thanh đến thư phòng, quay số tới nhà Mạnh Thanh, trong lòng nhủ thầm, đừng là Lạc Hồng Hoa nghe máy nhé. Đến lúc nối máy, nghe thấy đầu bên kia là giọng Mạnh Thanh thì không khỏi thở phào nhẹ nhõm, trong giọng cũng mang theo chút ý cười: “Ông chủ Mạnh, là tôi đây.”

Mạnh Thanh thoáng im lặng rồi mới nói: “Tam gia.”

Phó Ngọc Thanh không ngờ hắn sẽ phản ứng như thế, trong lòng mơ hồ hơi thất vọng, bèn cười: “Sao sáng nay không nói gì với tôi mà đã đi rồi? Mất công tôi tìm đấy.”

Mãi lâu sau mà Mạnh Thanh vẫn không lên tiếng, Phó Ngọc Thanh không hiểu hắn đây là có ý gì, lại nghĩ lúc trước mỗi lần nói chuyện điện thoại với người này đều kết thúc không vui, trong lòng ngay tức thì hơi hốt hoảng, không nhịn được mà hỏi: “Ông chủ Mạnh, em trách tôi à?”

Mạnh Thanh vội vàng nói: “Không phải, tam gia,” giọng hắn hơi nghẹn, chẳng biết là vì sao.

Phó Ngọc Thanh không được nhìn mặt đối phương, nói chuyện cách một đường điện thoại như thế, trong lòng thực sự hụt hẫng, miễn cưỡng cười rồi mới nói, “Sao đi rồi cũng không gọi điện cho tôi, tôi gọi điện cũng không tìm được em, còn nghĩ có phải ông chủ Mạnh lại muốn trốn tôi rồi không?”

Mạnh Thanh im lặng một lúc rồi mới thấp giọng nói: “Em sợ tam gia tỉnh dậy sẽ hối hận.”