Tỏa Hồn

Chương 14

Edit + beta: Nhật Nguyệt Phong Hoa

Bích Lam Sơn nằm ở phía nam của núi Không Thiền, tuy hai nơi cách nhau không quá xa nhưng cảnh sắc lại hoàn toàn khác nhau.

Núi cũng như tên, Bích Lam Sơn dãy núi miên man, um tùm tươi tốt, phóng tầm mắt ra xa mây mù lượn lờ quanh núi, không giống nhân gian lại giống như tiên giới.

Đám người Tô Tiện đang đi lên núi, gió núi thỉnh thoảng thổi đến mang theo mùi vị âm ẩm của nước mưa. Người dẫn đầu là Cận Tuyết, trầm mặc đi theo sau là Lý Bích, nàng và Yêu Lan còn có Tiểu Sở đi cuối cùng. Theo lời Yêu Lan nói, tân đệ tử đều đã có mặt riêng Mộ Sơ Lương và vị sư huynh kia có chuyện nên không cùng đi.

Mọi người im lặng đi suốt một quãng đường, Cận Tuyết đi đầu có chút mệt bèn đề nghị mọi người ngồi xuống nghỉ ngơi một chút. Lý Bích tự mình tìm một góc ngồi xuống, trên mặt như viết hẳn mấy chữ "người sống chớ đến gần", những người khác cũng chẳng thèm quản hắn làm gì. Tô Tiện vốn định tìm đại một chỗ ngồi với Yêu Lan thì thấy Yêu Lan một bụng đầy tâm sự đang nhìn dưới gốc cây nơi Cận Tuyết nghỉ ngơi, do dự một lúc rồi bước qua đó.

Tô Tiện cũng đi theo nàng ấy, lại gọi cả Tiểu Sở qua, hai người một con rối ngồi cạnh Cận Tuyết. Một hồi sau mới nghe Yêu Lan mở miệng: "Sư tỷ à có muốn uống nước không?" Nàng ấy đem túi nước đưa qua, Cận Tuyết trợn mắt nhìn nàng không nói gì chỉ phất tay ý bảo không cần.

Sắc mặt Yêu Lan không đổi, để túi nước về chỗ cũ rồi hướng mắt về phương xa, "Sư tỷ, còn bao xa nữa chúng ta mới tới nơi vậy?"

"Đi qua ngọn núi này, đi thẳng là đến rồi." Cận Tuyết ngồi không cũng rảnh rỗi nên đáp lại câu hỏi của Yêu Lan.

Yêu Lan lại nói: "Mỗi năm sư tỷ đều đến Bích Lam Sơn sao? Ở đó mai táng những ai, tại sao tổ sư gia của Không Thiền Phái không mai táng ở Không Thiền Phái mà là ở chỗ này?"

Bích Lam Sơn nói xa cũng không xa, chỉ là địa hình núi non trùng điệp này có hơi phức tạp, nói thật thì quá thâm u, bình thường hiếm khi có người lai vãng đến đây, cho dù có đi cũng sẽ chọn đi đường vòng.

Nghe câu hỏi của Yêu Lan, Cận Tuyết bỏ qua những câu khác chỉ nói: "Mai táng ở đây là Chấp Minh tông chủ đời trước, cũng là sư tổ của chúng ta."

"Sư phụ của Thư Vô Tri?" Yêu Lan thuận miệng nói.

Cận Tuyết nhướng mày nhìn Yêu Lan một chút.

Yêu Lan biết mình lỡ lời bèn ho nhẹ một tiếng rồi nói: "Tại sao sư tổ lại mai táng ở đây?"

Cận Tuyệt bị Yêu Lan hỏi đến phiền, ngữ khí cũng không còn nhẹ nhàng như ban nãy nữa, "Đây là ý của sư tổ, người trước giờ xem rượu như mạng, người nói trên Bích Lam Sơn này có nguồn nước tốt nhất có thể ủ ra loại rượu tốt nhất, trên Bích Lam Sơn cũng có người tốt nhất không nỡ rời xa nơi này."

"Sư tổ... cũng thích uống rượu?" Giọng Yêu Lan có hơi phiêu lạc, dường như lơ đãng hỏi: "Chẳng lẽ Chấp Minh tông tông chủ đều thích uống rượu?"

Tô Tiện nghe đến đây bèn tựa vào thân cây bật cười, người này rảo một vòng lớn như vậy cuối cùng chỉ vì hỏi ra chuyện này.

Cận Tuyết không biết suy nghĩ của Yêu Lan, nàng ta nhàn nhạt đáp: "Lúc trước sư phụ không thích uống rượu." Nhắc đến chuyện này, trong lời nàng ta dường như còn có chút giận dữ.

Yêu Lan thu hồi nụ cười, thấp giọng hỏi: "Vậy tại sao bây giờ hắn lại ôm rượu không buông thế? Bởi vì học theo sư tổ sao?"

"Sư phụ người..." Cận Tuyết hơi rũ mắt, hơi siết thanh kiếm trong tay, "Người là vì quên đi một số chuyện."

"Quên?"

Cận Tuyết nhẹ giọng than thở: "Nhiều năm trước sư phụ bị một nữ yêu tà giáo mê hoặc, người tự nguyện vì yêu nữ đó vứt bỏ tất cả, đến cả suýt nữa phải mất mạng. Ai ngờ cuối cùng yêu nữ đó có được thứ ả ta muốn thế là quay lưng bỏ đi, không màng đến người nữa, lúc đấy người mới biết mình tin nhầm người yêu nhầm người rồi."

Yêu Lan ngưng thần nhìn Cận Tuyết, sắc mặt khó coi chưa từng có.

Cận Tuyết chỉ cúi đầu nhìn kiếm trong tay mình nên không để ý đến điểm bất thường của Yêu Lan, nàng ta nói tiếp: "Sau này khi người về Chấp Minh Tông một khoảng thời gian rất dài không thể tu luyện cũng không thể giao thủ với người khác. Người tu là tâm đ*o, lần đó thiếu chút nữa là hủy hết cả tu vi. Về sau người mới nghĩ ra một cách, tự hạ chú thuật với mình."

"Chỉ cần ngươi chìm trong rượu một ngày không tỉnh thì người mới không nhớ đến yêu nữ đó, chỉ cần người không nhớ ả ta thì thần trí mới không hỗn loạn."

Yêu Lan cắn chặt môi gần như sắp cắn bật máu đến nơi.

"Người bình thường uống rượu để bản thân khỏi phải tỉnh táo, còn sư phụ uống rượu là để tỉnh táo." Cận Tuyết nói đến đây bất chợt cười một tiếng, trong nụ cười tràn ngập trào phúng, nàng ta nắm chặt đốc kiếm nói: "Nếu như gặp lại ả yêu nữ đó trên dưới Chấp Minh Tông chúng ta đều tuyệt đối không buông tha cho ả."

Cận Tuyết vừa dứt lời, một tiếng cười nhạo báng phát ra.

Nhất thời vài người ở đây đồng loạt hướng mắt đến người vừa cười kia, không biết Lý Bích đã mở mắt từ khi nào, hắn ôm kiếm ngồi đó, liếc Cận Tuyết nói: "Ngươi nói là ban đầu Thư Vô Tri làm mọi thứ vì yêu nữ nọ là tự nguyện, hắn đã dám làm thì tại sao không dám chấp nhận kết quả? Nói đến cùng chỉ là bản thân quá vô dụng thôi."

"Ngươi!" Cận Tuyết không nhịn được đứng bật dậy.

Lý Bích cũng đứng lên, không thèm nhìn Cận Tuyết một cái thong thả đi lên phía trước: "Nghỉ ngơi cũng đủ rồi nhỉ?"

Cận Tuyết mau mày không nói nhưng thấy Lý Bích đã bước về trước rồi cũng chỉ có thể đi theo hắn.

Mấy người băng qua ngọn núi này đến đỉnh núi phía bên kia, gần như đã đến chỗ Cận Tuyết nói lúc trước. Bích Lam Sơn hoang vu vắng vẻ thế này ấy vậy mà trên sườn núi lại có người ở. Một căn nhà nhỏ thấp thoáng ẩn hiện sau hàng cây, căn nhà trông hơi rách nát nhưng xung quanh có hàng rào tre rào quanh tạo thành một viện nhỏ. Hoa cỏ rau quả trong viện được chăm sóc kỹ lưỡng, vừa thấy là có người thường xuyên ở đây.

Cận Tuyết dẫn mọi người tiến vào căn viện, lớn tiếng nói: "Yến phu nhân, bọn ta đến rồi!"

Nàng ta vừa dứt lời, trong phòng truyền ra âm thanh đáp lại, một phụ nhân khoảng 30 tuổi bước ra, tóc của người nọ đã điểm sương trắng, dưới mí mắt có thể nhìn ra nếp nhăn lờ mờ nhưng đôi mắt lại rất đẹp, trong mắt chất chứa một tầng ưu tư, khiến lòng người không khỏi rung động. Không biết vị phụ nhân này thời trẻ là người phong hoa tuyệt đại đến mức nào.

Tô Tiện nhìn vị phụ nhân nọ, có chút ngẩn ngơ nhưng nguyên nhân không giống những người khác.

Nàng cảm thấy vị phụ nhân này rất quen mặt.

Trong lúc mọi người đều trầm mặc nhìn vị phụ nhân kia, Cận Tuyết đã mở miệng giới thiệu: "Vị này là Yến Chỉ Tâm Yến phu nhân."

Yến Chỉ Tâm nhẹ nhàng gật đầu với mọi người, nhàn nhạt nở nụ cười, Cận Tuyết lại chỉ đám người Tô Tiện nói: "Đây là chúng đệ tử vừa mới đến."

Nàng ta giới thiệu tên mọi người một lượt rồi nói: "Phu nhân, chúng ta lần này đến là muốn bái tế sư tổ."

"Các ngươi đúng thật có tâm, mỗi năm đều đến thăm chàng." Yến Chỉ Tâm cười nhu hòa, lướt mắt qua mọi người rồi quay người vào phòng ôm ra một vò rượu đưa cho Cận Tuyết, "Đây là Tùng Phong chàng thích nhất, các ngươi mang cho chàng đi."

Cận Tuyết ôm vò rượu gật đầu đáp ứng, lại ra hiệu mọi người đi theo sơn đạo phía sau căn nhà. Mọi người theo sau nàng ta chỉ có Yến Chỉ Tâm vẫn đứng ở trước viện nhìn theo bọn họ. Đường núi này có chút lầy lội khó đi, Tô Tiện đi qua một lối rẽ rồi quay qua kéo Tiểu Sở, chỉ là trong khoảnh khắc nàng quay lại ấy ánh mắt lơ đễnh quét qua căn viện kia, nhìn thấy ánh mắt ảm đạm của Yến Chỉ Tâm, nàng ta ngồi xuống giữa vườn hoa, trên bàn đặt một vò Tùng Phong, rót đầy rồi ngửa đầu uống cạn. Nàng ấy hình như không thích rượu, đôi mày hơi chau lại, uống đến ho sặc sụa nhưng vẫn không chịu dừng lại. Càng uống, ý cười nơi đáy mắt càng đậm, dường như nghĩ đến chuyện gì khiến người ta vui vẻ vậy.

Trong khi Tô Tiện đang nhìn Yến Chỉ Tâm, Tiểu Sở đã đến trước mặt nàng, đôi mắt trống rỗng tiếp xúc với ánh mắt của nàng.

Tô Tiện ngây người.

Mặc dù mang mặt nạ nhưng Tô Tiện vẫn nhận ra đôi mắt đấy của hắn cực kỳ giống Yến Chỉ Tâm.

"Tô sư muội, làm sao vậy?" Phía sau truyền đến tiếng thúc giục của Cận Tuyết. Tô Tiện mới chợt tĩnh tâm lại đáp một tiếng rồi quay đầu đi theo mọi người.

Mấy người họ đi được ước chừng khoảng mười lăm phút thù đến đỉnh núi. Trên đỉnh một bia mộ đứng sừng sững, tấm bia rất sạch sẽ, xem ra là thường có người đến chăm sóc. Có lẽ mọi người cũng đều đoán được, đường núi Bích Lam Sơn di chuyển khó khăn, người có thể thủ mộ tất nhiên chỉ có vị Yến khu nhân ban nãy.

Trên mặt bia có khắc chữ, nét chữ mềm mại thanh tú vừa nhìn là biết của nữ nhân, trên tấm bia không có danh hiệu hay thân phận gì chỉ có ba chữ "Phạm Việt Nhiên" rất đỗi bình thường.

Phạm Việt Nhiên này tất nhiên là tông chủ Chấp Minh Tông đời trước, đồng thời là sư phụ của Thư Vô Tri, sư tổ của họ.

Cận Tuyết nói rõ thân phận của người trong mộ với mọi người, bắt đầu tế bái trước rồi mới nghiêng người cho những người còn lại lên. Chỉ có Yêu Lan từ khi nhắc đến chuyện của Thư Vô Tri đến giờ vẫn mất hồn vía, Cận Tuyết gọi nàng mấy tiếng mà sắc mặt vẫn hoang mang vô định như cũ. Mãi đến khi Tô Tiện huých tay nàng ta một cái, nàng mới bừng tỉnh: "Sao đấy?"

Cận Tuyết bảo nàng ấy nhanh chóng tế bái sư tổ, Yêu Lan gật đầu bước lên trước nhưng lại đột nhiên dừng lại giống như sực nhớ ra chuyện gì đó.

"Lại làm sao nữa?" Vốn dĩ là Lý Bích cực kỳ bất mãn với chuyến đi này, từ đầu tới cuối tuy trông lời nói rất bình tĩnh nhưng vẫn mang vài phần không khách khí. Lúc này thấy bộ dạng ấp a ấp úng của Yêu Lan bất giác hỏi.

Yêu Lan trừng mắt liếc Lý Bích rồi lại dừng mắt trên người Tô Tiện giống như có điều muốn nói nhưng không biết có nên nói ra hay không.

Tô Tiện nhìn ra sự ngập ngừng của nàng ấy, khẽ gật đầu.

Yêu Lan nói: "Người lúc nãy chúng ta gặp ở căn nhà kia là Yến Chỉ Tâm?"

Tô Tiện ngấm hiểu chuyện của Thư Vô Tri thật sự ảnh hưởng đến nàng ấy không ít, đến lúc này mới khôi phục phản ứng.

Thấy Cận Tuyết gật đầu, Yêu Lan mới nói tiếp: "Là Yến Chỉ Tâm ấy hả? Năm đó gả cho người ta cuối cùng lại chạy trốn với người khác đó..."

"Yêu Lan sư muội!" Cận Tuyết cau mày quát.

Tiếng quát này của Cận Tuyết càng khiến giọng Yêu Lan lớn hơn, trực tiếp nói luôn: "Thì ra nàng ta đến Bích Lam Sơn, chả trách người ta tìm không ra. Vậy thì đối tượng nàng ta bỏ trốn theo là..." Nàng nói đến đấy không tự chủ quay mặt nhìn nấm mộ kia.

Sắc mặt Cận Tuyết không hề có thiện cảm nhìn chầm chậm nàng ấy.

Tô Tiện khẽ chau mày đột nhiên nhớ ra, nàng từng nghe Sở Khinh Tửu kể qua chuyện này.

Yêu Lan nhìn nhìn Tô Tiện, nói: "Yến Chỉ Tâm đó vốn là phu nhân Sở gia, mẫu thân của Sở đại thiếu gia Sở Khinh Tửu."

Tô Tiện đã hiểu vì sao Yêu Lan lại nhìn nàng nói những lời này.

Ngữ khí Cận Tuyết không khỏi mang theo sự phẫn nộ: "Yêu Lan, chuyện của sư tổ không cần đến một người ngoài như ngươi chen miệng vào."

"Sư tỷ, ta là đệ tử Chấp Minh Tông đó, cũng đâu tính là người ngoài." Yêu Lan nhếch môi nhưng chỉ cười một cái rồi lại trầm mặt xuống. "Bất quá thứ tỷ nên quan tâm là vị Yến phu nhân kia kìa. Ta nghe nói có người dám ra giá cao mua lại mạng của Yến phu nhân, người ra tay là Quỷ Môn, đám sát thủ đó lợi hại cỡ nào chắc sư tỷ hiểu rõ hơn ta nhỉ? Bọn họ muốn động thủ chỉ là chuyện vài ba ngày thôi."

Yêu Lan luôn có thể biết được rất nhiều tin tức, nguồn gốc của tin này Tô Tiện rất rõ ràng, đương nhiên là có người của Huyền Nguyệt Giáo âm thầm truyền tin tức cho nàng ấy. Nghe Yêu Lan nhắc đến sống chết của Yến phu nhân Tô Tiện chợt nhớ đến ánh mắt của vị phu nhân ấy.

Nàng ta ngồi trong viện uống rượu, trong mắt có ý cười, có lẽ đã sớm dự tính đến cái chết của chính mình.

Yêu Lan nói xong Cận Tuyết lạnh lùng im lặng. Yêu Lan lại hướng mắt dò thám Tô Tiện, giống như đang muốn nghe nàng sẽ nói gì.

Tô Tiện trầm ngâm giây lát, nhỏ giọng nói: "Quay về cứu người."

- Hết chương 14 -

Chương sau khá hay ho.:v:v