Tỏa Hồn

Chương 53

C53: "Ta thật ngưỡng mộ ngươi."

Edit: Nhật Nguyệt Phong Hoa

***

Ba năm qua một mình Tô Tiện lăn lộn bên ngoài, sớm đã không còn là nàng thiếu nữ không hiểu chuyện ở Huyền Nguyệt giáo khi xưa, tâm lý lúc nào cũng phải cảnh giác, không dám ngủ quá sâu. Nhưng hôm nay, ở trong sơn động này nàng lại đánh một giấc thoải mái hơn bao giờ hết.

Đến khi tỉnh dậy, bốn bề vẫn là mảng màu u tối không rõ ban ngày hay ban đêm, nhưng khiến Tô Tiện cảm thấy vui vẻ là nàng nhìn thấy Sở Khinh Tửu ngay khi vừa mở mắt ra.

"Dậy rồi à?" Sở Khinh Tửu đang ở bên cạnh Tô Tiện, thấy nàng mở mắt thì nhỏ giọng hỏi.

Tô Tiện gật đầu, dụi dụi mắt, bộ dạng vừa tỉnh ngủ của nàng hơi khác so với thường ngày, có thêm vài phần hoang mang và thơ ngây, nàng dụi mấy hồi mới bỏ tay xuống, khẽ hỏi người bên cạnh: "Ta ngủ bao lâu rồi?"

Câu hỏi này của nàng như đang thách đố Sở Khinh Tửu, đối với hắn trong sơn động này mãi mãi không có gì biến đổi, bản thân hắn cũng không còn tính toán xem thời gian đã qua bao lâu. Bởi vậy ngày Tô Tiện đến chính là nàng nói cho hắn biết đã ba năm kể từ ngày hắn xảy ra chuyện. Sở Khinh Tửu chần chừ suy nghĩ nên trả lời câu hỏi này thế nào, nhưng Tô Tiện không còn muốn biết đáp án nữa, nàng hỏi tiếp: "Huynh luôn giữ bên cạnh ta? Huynh không ngủ ư?"

"Hồn phách không cần ngủ." Sở Khinh Tửu tùy tiện đáp một câu, đứng dậy, "Muội chuẩn bị chừng nào đi?"

Tô Tiện cũng đứng dậy, nàng băn khoăn nhìn Sở Khinh Tửu một hồi, rất không nỡ nhưng vẫn phải nói: "Thu dọn một chút, lập tức đi ngay."

"Ừ." Sở Khinh Tửu gật đầu, nhẹ nhàng đến gần nàng một tí, dịu dàng nói, "Cẩn thận nhé."

Tô Tiện đáp: "Đợi ta."

Nàng ngước mắt nhìn Sở Khinh Tửu, hắn chợt xúc động mỉm cười.

Năm đó Sở Khinh Tửu cũng nói với Tô Tiện một câu như vậy, đến hôm nay không ngờ vẫn là câu nói đấy. Hắn cúi đầu nói: "Được, ta đợi muội."

Quang cầu bên cạnh nói: "Ta muốn đi với muội."

"Để nó đi đi." Sở Khinh Tửu liếc quang cầu, "Nó mà ở lại chắc ta điên mất."

Tô Tiện gật đầu đến bên con rối Tiểu Sở dán lên cho hắn một tấm phù chú. Qua một khắc tĩnh lặng, nàng quay người nói với Sở Khinh Tửu: "Vậy ta... đi trước đây."

Sở Khinh Tửu không đáp, phất phất tay.

Tô Tiện nắm tay Tiểu Sở bước ra ngoài sơn động, quang cầu cũng theo sau nàng.

Sở Khinh Tửu bình tĩnh đứng nguyên chỗ cũ, chiếc bóng của Tô Tiện hắt lên vách động từ ánh sáng dạ minh châu chiếu rọi, còn dưới chân Sở Khinh Tửu không có gì cả. Hắn giống như một ảo ảnh phiêu linh trong thế gian này, cách biệt với trần thế. Tô Tiện quay đầu bắt gặp ánh mắt của hắn, cả hai chỉ cách nhau mấy bước chân nhưng xa xôi tựa hai đầu thời gian.

"Sở Khinh Tửu!" Tô Tiện gọi.

Sở Khinh Tửu cười: "Sao thế?"

Tô Tiện không đáp, bất chợt một tiếng hét vang lên cạnh bên mình. Tô Tiện và Sở Khinh Tửu hướng mắt nhìn, bên đó quang cầu đụng trúng một lớp sáng tím cả người văng ngược trở lại.

Sắc mặt Sở Khinh Tửu khẽ biến, nhướng mày nói: "Xem ra thì nó cũng không thể cùng đi với muội rồi."

Nét mặt của Tô Tiện cũng rất khó coi, nàng nhìn nhìn quang cầu, nhỏ tiếng nói: "Chẳng lẽ huynh cũng không thể..."

Quang cầu không trả lời, không cam tâm tiếp tục nhào tới trước cửa động, nhưng lớp sáng nọ lại xuất hiện đẩy quang cầu trở vào, nó bị đau kêu lên mấy tiếng. Tô Tiện thấy tình hình không khỏi cau mày, quang cầu than thở: "Không được, ta muốn ra ngoài!" Dứt lời nó định tiếp tục xông ra ngoài, Tô Tiện thấy nó bất chấp như chẳng cần mạng như thế trong lòng lại bắt đầu lo lắng. Cũng may là Sở Khinh Tửu nhanh nhẹn túm quang cầu lại kịp trước khi nó nhào qua đó. Quang cầu giãy giụa bày tỏ bất mãn, Sở Khinh Tửu lạnh lùng nói: "Đừng thử nữa, ngươi đã nói ngươi chính là ta, ta chính là ngươi, trận pháp này có tác dụng với ta thì cũng sẽ có tác dụng với ngươi, ngươi không ra ngoài được."

"Không thử làm sao mà biết, lỡ ta ra được thì sao?" Quang cầu không chịu bỏ cuộc, còn muốn thử xông ra lần nữa.

Sở Khinh Tửu bóp chặt nó trong lòng bàn tay, không mở lời mà chỉ khẽ mím cánh môi mỏng.

Tô Tiện đọc hiểu biểu cảm trên mặt Sở Khinh Tửu.

Hắn không phải chưa thử qua như quang cầu nói, e là do đã thử rồi, thử vô số lần rồi nhưng đều không có cách nào thoát ra nên mới nói những lời như thế, ngăn cản quang cầu vùng vẫy phí công vô ích.

Tô Tiện không dám ngờ lần gặp lại Sở Khinh Tửu đây lại hại sợi hồn cuối cùng của hắn cũng bị nhốt ở lại. Nàng biết mình quá nóng vội rồi, vì muốn gặp Sở Khinh Tửu mà gần như không suy tính quá nhiều mới phạm phải sai lầm như vậy. Nhất thời Tô Tiện bất lực tự trách bản thân mình, ánh sáng trong đôi mắt cũng tối dần. Tuy nhiên Sở Khinh Tửu rất nghĩ thông, hắn nói với Tô Tiện: "Không phải muội đang muốn tìm cách để chúng ta thoát ra ngoài sao, dù gì cũng ra được thôi để tên ranh này bị nhốt mấy ngày cũng không sao."

"Nhưng mà ta lo cho A Tiện!" Quang cầu lớn tiếng nói, "Không ở cạnh muội ấy ta rất là không an tâm, chẳng phải ngươi cũng vậy sao?"

Sở Khinh Tửu siết tay không để nó lộn xộn, "Cần ngươi lo chắc, A Tiện không đánh lại thì ngươi đánh lại không?"

Quang cầu buồn bã không lên tiếng, Tô Tiện lắng nghe đến đây bất giác nhướng mày nhìn Sở Khinh Tửu.

Tô Tiện cảm thấy y đang giận nhưng thần sắc hắn rất bình thường, có lẽ chỉ nói bừa một câu vậy thôi, một lúc sau hắn mới ngước đầu dậy, thấp giọng nói: "Không cần lo, muội mau đi đi, con rối cũng để lại đây luôn thể đi."

"Ừ." Tô Tiện không còn cách nào khác, chuyện quan trọng bây giờ là rời khỏi đây trước, tìm cách cứu Sở Khinh Tửu ra ngoài. Nàng gật đầu đầu, cuối cùng nhìn Sở Khinh Tửu một cái rồi dứt khoát quay đầu bước ra khỏi sơn động.

Sở Khinh Tửu giương mắt nhìn Tô Tiện rời đi, mãi đến khi bóng lưng nàng mất dạng sau sơn động hắn mới từ từ buông tay thả quang cầu bay ra. Quang cầu không vui treo lơ lửng trên không, Sở Khinh Tửu lườm nó một cái, thấp giọng nói: "Có gì mà đáng buồn?"

Quang cầu rầu rĩ nói: "Ngươi nói xem?"

"Không có tiền đồ." Sở Khinh Tửu thở dài, nghiêm khắc giáo huấn quang cầu, "Ta cứ tưởng để con rối bên cạnh nàng ấy là đủ rồi nhưng nàng cứ nhất quyết muốn đi tới bước đường này, không thể cứ tiếp tục như thế nữa."

Quang cầu chống đối: "Có gì mà không tốt, nếu như... nếu chúng ta thật sự có thể sống lại thì chẳng phải sẽ được ở bên A Tiện rồi sao, ngươi không hy vọng vậy à?"

"Ta không bất chấp hậu quả như ngươi." Sở Khinh Tửu khinh khỉnh nói, "Ngươi đã nghe chuyện người chết sống lại bao giờ chưa?"

Quang cầu chưa kịp trả lời, Sở Khinh Tửu tiếp tục nói: "Ngươi nghĩ chuyện nghịch thiên cải mệnh như vậy thật sự không cần trả giá ư?"

Quang cầu rốt cục cũng im lặng, căn phòng yên tĩnh một lúc thật lâu, Sở Khinh Tửu và quang cầu mặt đối mặt với nhau, hắn chợt cười nói: "Ta rõ ràng hơn ngươi nhiều, nhưng mà thật ra ta rất ngưỡng mộ ngươi."

Tô Tiện mất mười ngày mới về đến Không Thiền Phái. Ban đầu rời khỏi còn có Tiểu Sở và Yêu Lan bên cạnh, và cả các sư huynh đệ Không Thiền Phái, thế mà lúc quay về lại chỉ có mình nàng.

Một năm nay đây là lần đầu tiên Tô Tiện và Tiểu Sở không đi cùng nhau. Trên đường về Không Thiền Phái nàng luôn cảm thấy không quen, cảm thấy thiếu mất cái gì đó, trong lòng trống rỗng khó chịu nhưng chẳng biết nói thế nào. Lần này nàng một mình trở về không làm kinh động đến bất kỳ ai, nàng là quán quân Huyền Thiên Thí năm nay theo lẽ dĩ nhiên sẽ có rất nhiều người ra trong môn phái ra nghênh đón nhưng nàng không muốn thế, chỉ lặng lẽ đi vòng từ hậu sơn về nơi ở của mình.

Gian Trúc Tự 23 vẫn giữ nguyên dáng vẻ khi nàng rời khỏi, ổ khóa còn treo trên cửa chỉ là hai tháng trôi qua bên trên đã bám đầy bụi bặm. Tô Tiện tìm được chìa khóa gắn dây đỏ trên bệ cửa sổ, mở cửa bước vào trong.

Bên trong vẫn y như lúc trước, sau khi Tô Tiện rời Thiên Cương Minh liền đi thẳng một mạch đến vực sâu Thất Hải tìm kiếm hồn phách Sở Khinh Tửu, không nói hành tung của mình với ai. Theo tình hình chắc là bọn người Yêu Lan phải về sớm hơn nàng nhưng bây giờ không biết nàng ấy đã đi tới chốn nào. Tô Tiện đứng trong phòng một lúc không biết rốt cục đã xảy ra chuyện gì, Yêu Lan gặp nguy hiểm gì trên đường về sao, hay là nàng ấy không muốn trở về nữa.

Trên đường đến vực sâu Thất Hải Tô Tiện nhớ mình từng nghe nói chuyện Minh chủ Thiên Cương Minh Túc Thất bị hành thích, không lẽ Yêu Lan chưa trở về là vì có liên quan tới chuyện này?

Biến cố bên trong quá nhiều, Tô Tiện định tạm bỏ qua những chuyện này tìm Thư Vô Tri trước rồi nói sau, có khi Thư Vô Tri biết gì đó cũng nên.

Tô Tiện ngồi trong phòng một lúc rồi đi đến đại điện Chấp Minh Tông, đại diện vắng vẻ không thấy bóng một người, bất ngờ Tô Tiện nghe thấy tiếng động truyền ra từ phía sau đại điện bèn vội vã chạy vào trong. Quả nhiên Cận Sương, Lý Bích và Phù Úy đang cúi đầu chép sách, trước mặt mỗi người là một chồng sách thật cao, mà hai người đi Huyền Thiên Thí là Mộ Sơ Lương và Yêu Lan thì không thấy đâu.

Nghe có tiếng động Lý Bích ngẩng đầu dậy bắt gặp Tô Tiện đang đứng ở cửa, hắn sửng sốt một hồi, thần sắc kỳ lạ biến đổi mấy bận cuối cùng mới nói: "Tô Tiện, ngươi về rồi?"

"Ừ, vừa về." Tô Tiện không nói nhiều, vẻ mặt ba người họ nhìn nàng đều không giống nhau, chắc hẳn đã biết kết quả Huyền Thiên Thí rồi. Nàng cũng không muốn đàm luận quá nhiều tới vấn đề đó, hỏi: "Sư phụ đâu?"

Bất ngờ là Cận Sương cũng đồng thời mở miệng hỏi: "Sư huynh đâu?"

Hai người bốn mắt nhìn nhau, Cận Sương lạnh nhạt, cuối cùng vẫn là Tô Tiện trả lời trước: "Không biết, lúc ta đi bọn họ còn chưa rời khỏi Thiên Cương Minh, tính toán ngày tháng thì phải về trước ta mới phải, có lẽ trên đường gặp chuyện gì rồi." Nàng cứ tưởng hành tung của Mộ Sơ Lương và Yêu Lan bọn họ Không Thiền Phái phải biết rõ hơn ai khác chứ, nhưng mà xem ra đến Không Thiền Phái cũng không biết, chẳng lẽ bọn họ thật sự gặp chuyện rồi?

Tô Tiện nhíu mày, chỉ cảm thấy sự tình không hề đơn giản, chuyện bên Sở Khinh Tửu còn chưa giải quyết xong, nàng đâu thể phân thân ra để quản nhiều chuyện như vậy.

"Sư tỷ có biết sư phụ đang ở đâu không?" Tô Tiện im lặng một lúc, cuối cùng vẫn quyết định hỏi Thư Vô Tri trước rồi tính.

Cận Sương ngước mắt, liếc về phía Tô Tiện: "Sư phụ đang bế quan, đã hơn nửa tháng rồi, người nói không cho bất kỳ ai đến quấy rầy."

Trong lòng Tô Tiện thoáng nặng nề, không ngờ trong lúc mấu chốt như vậy còn gặp phải chuyện này.

Dù là chuyện của mấy người Yêu Lan hay chuyện của Sở Khinh Tửu Tô Tiện đều không muốn chậm trễ, bây giờ Thư Vô Tri bế quan nàng cũng không thể tự tiện xông vào, chỉ có thể tìm cách khác thôi. Nàng chìm vào trầm tư giây lát, nói cáo biệt với Cận Sương rồi định đi, Lý Bích đằng sau chợt đứng dậy gọi Tô Tiện: "Xảy ra chuyện gì vậy, ta có thể giúp ngươi."

Tô Tiện không đáp, hiển nhiên là Lý Bích không giúp được chuyện của Sở Khinh Tửu, hành tung của bọn người Yêu Lan lại không chút manh mối nàng không biết phải nói sao với Lý Bích nữa.

Lý Bích thấy nàng không trả lời, khẽ nhíu mày định nói tiếp thì lúc này, một âm thanh như tiếng sét đùng đoàng vang lên ở gần đó, khiến mặt đất đại điện Chấp Minh Tông rung lắc một trận.

"Chuyện gì vậy?" Cận Sương cau mày.

Lý Bích nhìn về hướng phát ra âm thanh, ngữ khí không tốt nói: "Tiếng động phát ra từ nơi sư phụ bế quan."

Trong lòng Tô Tiện có một loại dự cảm xấu: "Ta qua đó xem."

- Hết chương 53 -