Toàn Giới Tu Chân Đều Sủng Ta

Chương 18: Đoản diễm tàn hoa

Edit by Thanh tỷ

Thành Uyên nhắm mắt lại, hít vào thật sâu một hơi, lắc đầu nói: "Ta đối với đệ tâm tâm niệm niệm nhiều năm như vậy, nhưng cho tới bây giờ cũng không nghĩ tới, người nhớ thương lại là một vị đại nhân vật như thế."

Diệp Hoài Dao nói: "Nhìn huynh cũng không có sợ hãi gì."

Thành Uyên mỉm cười, nhìn chăm chú vào trong ánh mắt của cậu, phảng phất như mang theo ôn nhu cùng tình ý nói không hết: "Mặc kệ đệ là ai, chúng ta là đồng môn nhiều năm như vậy, ta tự thấy bản thân đối với tình huống trước mắt của đệ hiểu rõ. Máu Báo vương không thể có khả năng có tác dụng nhanh như vậy, công lực mà đệ khôi phục được tuyệt đối không bằng một phần mười Minh Thánh năm đó. Huống hồ..."

Hắn hời hợt nói: "Nếu ta đã đoán được đệ sẽ đề phòng rượu độc, thì ở phương diện khác làm sao lại không làm ra chút gì đó chứ."

Diệp Hoài Dao nhắm mắt trong giây lát, cảm thấy đan điền trống rỗng, động không được nửa điểm chân lực, tay chân cũng có phần vô lực nhũn ra: "Ngươi đã làm gì?"

Thành Uyên nói: "Huân hương trên quần áo Hoàng Hợp cùng với túi hương ta đang đeo, hai loại hương khí này trộn lẫn vào nhau, so với công hiệu của Nhuyễn Cốt Tán cũng không khác là bao."

Ý cười trên mặt Diệp Hoài Dao đã lạnh xuống: "Ngươi rốt cuộc muốn như thế nào?"

Thái độ của cậu như vậy ngược lại càng làm cho Thành Uyên vô cùng thưởng thức. Những người khác gặp phải chút sự tình không nằm trong tầm kiểm soát của bản thân sẽ bối rối phẫn nộ, hoặc yếu đuối nhận thua, hắn thật sự đã thấy nhiều lắm rồi.

Diệp Hoài Dao quả nhiên là Diệp Hoài Dao, vô luận rơi xuống hoàn cảnh như thế nào, có hay không có được hư danh bên ngoài thì cậu đều có thể duy trì khí độ thong dong mà cao quý.

Cũng không biết trên giường còn có thể giữ được như vậy không?

Tục ngữ nói "dưới đèn ngắm mĩ nhân", lúc này bóng đêm đã dày đặc, ánh sáng của đèn dầu nhỏ như hạt đậu trong đêm đen. Khoảng cách của hai người gần như vậy, khuôn mặt của Diệp Hoài Dao tinh xảo nhìn không ra nửa điểm tỳ vết, thậm chí bởi vì ánh sáng càng thêm lộ ra một loại mỹ cảm kinh tâm động phách.

Thành Uyên nhịn không được vươn tay ra muốn nâng cằm đối phương lên, kết quả bị Diệp Hoài Dao tránh được.

Hầu kết của hắn lên xuống, chẳng những không tức giận trái lại còn nở nụ cười: "Diệp sư đệ, mặc kệ thân phận trước kia của đệ như thế nào, giờ phút này đệ đã rơi vào tay ta. Nếu đệ nguyện ý đi theo ta, dựa vào nhiều năm tình nghĩa giữa chúng ta, ngày sau ta cũng sẽ đối xử tốt với đệ. Nếu không nguyện ý..."

Hắn mỉm cười: "Thi thể của Hoàng Hợp vẫn còn ở đây, đệ hôm nay nếu làm náo động lớn... Hoàng Hợp tâm sinh ghen ghét, thời điểm muốn tìm đến đệ lý luận thì phát sinh tranh chấp, đệ không cẩn thận gϊếŧ sư huynh của mình rồi bỏ trốn. Với cái thanh danh này mà hành tẩu trên giang hồ, thì không được hay cho lắm nhỉ."

Hóa ra là vậy, một khắc kia khi Hoàng Hợp đến tìm Diệp Hoài Dao, Thành Uyên đều đã tính toán tốt bước tiếp theo. Người hắn muốn giành được tới tay không phải là nhân vật bình thường, đương nhiên phải thận trọng làm việc.

Diệp Hoài Dao không nói gì nữa, chuyện cho đến giờ phút này cậu đã không còn lời nào để nói.

Loại cố chấp quỷ súc biếи ŧɦái cuống, tiết mục vì yêu mà nhốt lại rồi cưỡng chế làm nhục, ở trong tiểu thuyết vẫn rất phổ biến. Nhưng đối với người tự mình trải qua mà nói, cảm giác đấy cũng không phải rất "tuyệt vời".

Ánh mắt của Thành Uyên men theo độ cong hoàn mỹ từ cằm Diệp Hoài Dao nhìn lướt xuống dưới, từ cổ một đường thẳng đến hai bên xương quai xanh, vẫn còn muốn nhìn xuống phía dưới nhưng lại bị vạt áo trắng như tuyết chặn mất tầm mắt.

Người này cuối cùng cũng thuộc về hắn, giờ phút này là cơ hội tốt ông trời ban cho, vậy còn đợi gì nữa?

Vì vậy Thành Uyên vươn tay về phía Diệp Hoài Dao .

Diệp Hoài Dao tung ra một chưởng, chặn lại tay Thành Uyên, chỉ là khi bàn tay hai người chạm nhau, chiêu thức của cậu mềm mại vô lực, không có nửa điểm sức lực. Thành Uyên mỉm cười, ngược lại thuận thế chế trụ cổ tay Diệp Hoài Dao, kéo cậu ôm vào trong lòng.

Đêm nay hắn chính là mang theo ý nghĩ "một khắc đêm xuân" mà đến, hai người từ đấu khẩu đến động thủ, đã tranh chấp rất lâu phí mất bao nhiêu là thời gian. Thành Uyên rất không kiên nhẫn, sau một chiêu đắc thủ liền chế trụ cằm của Diệp Hoài Dao, cúi đầu xuống muốn mạnh mẽ hôn lên môi cậu.

Khoảng cách lúc này của hai người rất gần, mắt thấy Thành Uyên ép sát, Diệp Hoài Dao đột nhiên cười.

Nụ cười của cậu ở thời khắc này quả thực là tiêu hồn trí mạng, động tác của Thành Uyên hơi chững lại, thoáng cái tim liền mềm. Bỗng nhiên bụng dưới đau đớn, đã bị đối phương cong đầu gối lên đụng trúng, theo sau là một ngụm máu tươi của Diệp Hoài Dao phun lên mặt hắn.

Cậu phát động công kích trước, trước khi Thành Uyên tiếp chiêu tất nhiên theo bản năng sẽ hít vào một hơi đề khí.

Kết quả không ngờ tới là khi hắn hít một ngụm khí lại vừa đúng đem máu mà Diệp Hoài Dao vừa phun ra nuốt vào.

Trong nháy mắt biến cố đã phát sinh!

Mắt Thành Uyên bị máu tươi che khuất, chỉ cảm thấy hai bên đau đớn, đồng thời trong miệng cũng đầy mùi máu tanh. Hắn theo bản năng buông Diệp Hoài Dao ra, giơ tay lên dụi mắt.

Diệp Hoài Dao nhân cơ hội đoạt lấy bội kiếm Hoàng Hợp mang theo người, hường về phía ngực Thành Uyên đâm tới.

Cậu ứng biến rất nhanh, trí kế bách xuất, trong phút chốc lại lần nữa chiếm được tiên cơ. Đáng tiếc tay không có sức lực, một kiếm đâm tới này nhìn rất hư nhuyễn vô lực.

Thành Uyên vừa lúc lau đi vết máu mở mắt ra, thấy Diệp Hoài Dao trúng mê hương vẫn còn muốn phản kháng, không nén nổi cơn thịnh nộ, lạnh lùng nói:

"Ta nói rồi, ta vốn nghĩ sẽ đối đãi với đệ thật tốt, nhưng nếu đệ đã không biết thức thời, ta đây cũng chỉ có thể cắt đứt gân tay gân chân của đệ. Chỉ có như vậy mới có thể làm cho đệ lưu lại ở bên người ta, cũng đừng có trách ta, đây là đệ chính mình tự tìm!"

Hắn bước nhanh về phía Hoài Dao, vung tay lên đánh bay kiếm trong tay cậu, đang muốn bắt người thì dưới chân bỗng nhiên lại lảo đảo.

Thành Uyên sửng sốt, lập tức phát hiện thân thể chính mình trong nháy mắt cũng trở nên hư nhuyễn vô lực. Cảm giác giống như công lực đang dần bị tiêu tán đi, không khỏi sợ hãi.

Phản ứng của hắn cũng rất nhanh, sau khi sửng sốt liền nghĩ đến: "Chết tiệt, trong máu có độc!"

Thành Uyên lợi dụng hai loại mùi hương trộn lẫn với nhau để hạ độc Diệp Hoài Dao, tự nhiên bản thân hắn cũng có chuẩn bị trước ăn vào giải dược.

Nhưng ngụm máu Diệp Hoài Dao vừa phun ra là sau khi cậu bức ép độc tố ra ngoài, trực tiếp phun lên mặt Thành Uyên, rồi lại bị Thành Uyên nuốt xuống. Cho dù công hiệu của nó không thể so với ngửi trực tiếp nhưng vẫn có tác dụng.

Dù cho Thành Uyên đã có chuẩn bị tốt cũng không nghĩ tới đối phương sẽ ở trong hoàn cảnh xấu mà vẫn có thể nghĩ ra chiêu đối phó thích hợp, dưới tình huống không phòng bị đã bị trúng kế.

Hiện tại hai người đồng dạng đều mất hết công lực, kẻ tám lạng người nửa cân. Chỉ có điều Thành Uyên có không ít thuộc hạ, trong lòng hắn biết tình hình không ổn, đang muốn gọi người thì thấy Diệp Hoài Dao không có thừa thắng xông lên mà đứng im tại chỗ, bấm đốt ngón tay.

Thi thể của Hoàng Hợp ở phía sau hai người bỗng nhiên bật dậy thẳng tắp, một tay vươn ra từ sau lưng Thành Uyên móc lấy tim hắn.

Hai mắt Thành Uyên trợn trừng, trong cổ họng phát ra tiếng "khách khách". Hoàng Hợp rút tay về, một lần nữa ngã xuống đất. Thành Uyên không chống đỡ được cũng từ từ mất sức chống đỡ mà ngã xuống.

Hắn quỳ rạp trên mặt đất, nhìn đôi giày mềm giẫm lên vết máu đi đến trước mặt mình, vạt áo trắng lay động theo bước đi.

"Thành sư huynh, ngươi xem."

Diệp Hoài Dao chậm rãi nói: "Có đôi khi mạng người chính là yếu ớt như vậy đấy. Hoàng Hợp ở một khắc trước khi chết không thể tưởng được ngươi sẽ gϊếŧ hắn, chính ngươi hiện tại cũng rất khó có thể tin đi."

Cậu giống như cảm thán, lại không chút nào nương tay dùng kiếm quét một đường trên cổ Thành Uyên: "Cho nên, ai cũng đều không có gì ghê gớm."

Trong không khí trầm mặc, mùi máu tươi chẫm rãi tỏa ra xung quanh. Sau một hồi lâu, Hoài Cương lên tiếng hỏi: "Ngươi...cứ như vậy gϊếŧ hắn?"

Diệp Hoài Dao: "Dù sao cũng không phải là hắn gϊếŧ ta."

Hoài Cương: "...Vô nghĩa."

Ông dừng một chút lại nói: "Lão phu còn tưởng rằng các ngươi là nhân sĩ chính đạo miệng nói đầy lời nhân nghĩa đạo đức, gặp phải người hung ác tàn bạo gì đó sẽ khuyên nhủ vài câu "quay đầu là bờ", không nghĩ tới tiểu tử ngươi tàn nhẫn dứt khoát như vậy. Chỉ có điều... ngươi làm sao biết Khống thi thuật?"

"Việc này..." Diệp Hoài Dao nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Năm đó từng học qua chút bản lĩnh với Dung Vọng."

Cậu trực tiếp nói ra cái tên này, Hoài Cương phải một lúc sau mới phản ứng lại được. Dung Vọng trong lời Diệp Hoài Dao nói chính là vị Bội Thương Ma Quân mà năm đó mọi người đồn đãi là đã cùng Minh Thánh Vân Tê Quân đồng quy vu tận tại Dao Đài.

Cũng không biết hai vị Minh Thánh và Ma Quân này thật ra là có quan hệ gì? Giống như địch nhân lại giống như tiên hữu. Lời đồn trên đời có vô số kể, cuối cùng chỉ sợ trong lòng hai người bọn họ là rõ ràng nhất.

Hoài Cương không hề hỏi nhiều, liếc mắt nhìn thi thể Thành Uyên cảm khái nói: "Người này quả thực đáng chết. Chỉ có điều lúc trước lão phu nhìn thấy tử thần cung sinh của hắn có một nốt ruồi son, trên người vốn đang có cơ duyên, nhưng không nghĩ đến lại đơn giản chấm dứt ở trên tay ngươi."

Diệp Hoài Dao mỉm cười.

Phổ Quang Minh Thế Giám, tâm sáng như gương, có thể quan sát vạn vật. Dựa theo nguyên tác thì tới phần sau, Thành Uyên nói không chừng cũng sẽ là một thành viên trong nhóm hậu cung của nhân vật chính Kỷ Lam Anh, là vai diễn trọng yếu trong sách, kết quả bị cậu knock out ở ngay tại nơi này.

Nhưng mà có quan hệ gì đâu, mặc kệ cách viết của tác giả ở trong sách như thế nào, hiện tại đây là nhân sinh của cậu.

Mà ngay tại thời điểm Thành Uyên chết, đêm khuya ở Huyền Thiên Lâu, Yên Lân tình cờ gặp được Diệp Hoài Dao ở Quỷ Phong Lâm và nhận sự ủy thác của cậu mang ngọc bài về tới nơi.

Tính ra, Yên Lân là con cháu hậu bối dòng chính của Pháp Thánh Yên Trầm. Đi theo bước chân của tổ tiên tiến vào con đường tu hành, chỉ là tư lịch còn thấp, Yên Trầm từ trước đến nay lại là người công tư phân minh, không vì tình riêng mà thiên vị. Bởi vậy vẫn dựa theo quy củ được đặt ra, phải ra ngoài lịch lãm.

Nhưng tuy là như thế, tổng bộ Huyền Thiên Lâu đặt trên vào núi Ngọc Sơn, Yên Lân một năm cũng chỉ tới có vài lần rồi trở về.

Sau khi hắn lên núi chỉ thấy phong cảnh vẫn như cũ, trước mắt cây cối um tùm, hoa cỏ thi nhau khoe sắc. Khi có cơn gió thổi qua, cánh hoa sẽ nhè nhẹ đung đưa, những cánh hoa rụng bay phất phơ như mưa phùn đầu xuân, quả nhiên là một thắng cảnh của nhân gian.

Lần này hắn đến, một là vì báo cáo kết quả hành trình tới Quỷ Phong Lâm lần này, hai là nhận sự ủy thác của Diệp Hoài Dao, mang tín vật của cậu đến cho Yên Trầm xem qua.

Đợi trên đỉnh núi, đệ tử phụ trách sớm đã được thông báo trước, tiến lên hướng hắn hành lễ, nói: "Yên sư huynh đến rồi à, nhiệm vụ lần này có thuận lợi không?"

Yên Lân mỉm cười nói: "Khá tốt. Tuy có chút chật vật nhưng may mắn không có người đi thương. Ma vật ở Quỷ Phong Lâm cũng không đã bị thanh trừ không sai biệt lắm."

Vị đệ tử kia nói: "Vậy thì tốt, Yên sư huynh vất vả rồi, Pháp Thánh đã nhận được tin huynh lên núi, ngài bảo huynh trực tiếp đi đến Thủy Cộng Xuân Phong gặp mặt."

Yên Lân sửng sốt: "Thủy Cộng Xuân Phong?"

Theo hắn biết, Thủy Cộng Xuân Phong là chỗ ở trước đây của Minh Thánh. Mà từ khi Minh Thánh mất, trừ bỏ tuần tra theo thường lệ thì đã rất lâu chưa từng có ngoại nhân đặt chân đến đó.

Vị đệ tử kia gật gật đầu nói: "Vâng, không những Pháp Thánh, còn có Chưởng Lệnh sứ, các vị phong chủ, toàn bộ đều ở bên trong."

Vừa mới đặt chân vào tiểu viện, cảnh xuân nhất thời biến mất, thay vào đó là mùa đông tuyết rơi lạnh lẽo, hàn ý xâm nhập cả vào trong phế phủ. Ngực Yên Lân nhẹ nhàng chấn động, hắn vội mò vào trong ngực áo, phát hiện là khối ngọc bài mà Diệp Hoài Dao đưa cho hắn đang rung lên.