Toàn Giới Tu Chân Đều Sủng Ta

Chương 19: Xuân phong dị biệt

Edit by Thanh tỷ

Một vị đệ tử đi vào thông báo, bên trong truyền lời ra để cho Yên Lân đứng ngoài đợi. Hắn thật ra tập mãi thành quen, vẻ mặt nghiêm túc ôm kiến đứng ở một bên hành lang.

Bên trong rất yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng gió thổi tuyết rơi ngoài hành lang gấp khúc. Bỗng nhiên bên trong truyền ra tiếng quát khẽ của Yên Trầm: "Ngươi quá hồ nháo!"

Ngay sau đó, một giọng nói trong sáng không phục của thiếu niên vang lên: "Ta không có hồ nháo, rõ ràng là bọn hắn tìm người giả mạo Thất sư huynh, còn muốn lấy chuyện này đến lừa bịp ta, chính là ngứa đòn!"

Yên Lân nghe ra giọng nói kia là của Chung Phong Phong chủ Hà Trạm Dương. Hắn đến từ Đông Hải long tộc, nguyên thân chính là một con tiểu Ngân Long.

Ở trong đám đống lứa bọn họ, Hà Trạm Dương là nhỏ tuổi nhất, tính tình dễ xúc động lại hung dữ. Yên Lân đoán chắc hắn ta lại ở bên ngoài gây họa, nghe tình hình thì dường như còn có liên quan tới Minh Thánh.

Yên Lân đoán không sai.

Từ đêm khuya mấy ngày trước, hồn đăng trong thư phòng Minh Thánh bất ngờ sáng lên, cả Huyền Thiên Lâu đều lâm vào trong kinh động.

Tin tức này không thể để lộ ra ngoài, bọn họ một mặt dùng các loại Truy Hồn Trận để tìm nơi hồn phách Diệp Hoài Dao rơi xuống. Một mặt khác lại phái người dưới trướng của mình xuống núi, đi khắp nơi thăm dò.

Kết quả chỉ tốn công vô ích, không thu hoạch được gì. Nhưng Hà Trạm Dương lại tình cờ gặp được một đạo quán nhỏ, người trong đạo quán lại giả thần giả quỷ, cố ý tìm một tên tiểu bạch kiểm giả trang thành Minh Thánh chuyển thế, lấy chuyện này lừa gạt không biết bao nhiêu tín đồ đến cung phụng.

Không nói đến chuyện, không nghe ngóng được tin tức gì khiến hắn thất vọng không thôi, lại còn tình cờ đụng phải mấy tên lừa đảo đáng chết đó, nhất thời giận dữ trực tiếp xông vào đạo quán đánh người phàm.

Yên Trầm hừ một tiếng, lạnh lùng trừng Hà Trạm Dương.

Hắn thân là chưởng môn Đại sư huynh, tính cách đoan chính nghiêm minh. Ngày thường rất có uy nghiêm, cho dù táo bạo giống như Hà Trạm Dương cũng bị ánh mắt của hắn làm cho không dám ho he gì nữa. Nhưng trên mặt vẫn hiện lên mấy chữ to "không phục".

Triển Du khoanh tay đứng một bên. Đêm đó là do hắn đi tuần, hắn với Yên Trầm đồng thời cùng nhau phát hiện hồn đăng của Diệp Hoài Dao sáng lên. Bắt đầu từ hôm đó, Triển Du không ngủ không nghỉ, ngày đêm theo dõi Truy Hồn Trận nhưng vẫn không thu hoạch được gì, thất vọng thương tâm là không tránh khỏi.

Hắn vốn đã có chút uể oải, nhưng thấy sư huynh sư đệ cứ tranh qua tranh lại, xoa xoa mi tâm nhức mỏi nói với Hà Trạm Dương: "Trạm Dương, đừng cãi nhau với Đại sư huynh nữa. Lần này đệ thiếu chút đã đánh chết người phàm, đệ còn cãi lý sao? Cho dù hôm nay Thất sư huynh ở đây cũng sẽ nói đệ thôi."

Thất sư huynh trong lời Triển Du đương nhiên là chỉ Diệp Hoài Dao.

Hà Trạm Dương sinh ra đã là Long tộc cao quý, chưa qua giáo hóa*, thường xuyên gây sóng gió trên mặt biển, coi đấy là niềm vui. Sau này bị Diệp Hoài Dao thu thập một trận, tóm đến Huyền Thiên Lâu.

*giáo hóa: giáo dục cảm hóa

Trong toàn bộ môn phái, Hà Trạm Dương thân cận nhất là với Diệp Hoài Dao, cũng phục cậu nhất. Lúc mới đến Huyền Thiên Lâu, hắn giống như cái đuôi nhỏ đi theo sau mông đối phương, có chỗ nào dạy dỗ không được, người trong phái đều lấy Diệp Hoài Dao đến áp chế Hà Trạm Dương.

Chỉ có điều từ sau khi Diệp Hoài Dao gặp chuyện không may, Hà Trạm Dương trái lại thành thật trầm lặng hơn nhiều.

Triển Du vốn chỉ thuận miệng nói, nói xong lập tức liền hối hận. Bản thân thật sự là mệt mỏi quá độ rồi, nếu không sao lại buột miệng nói linh tinh đây.

Quả nhiên, Hà Trạm Dương nghe xong những lời này, vành mắt trong phút chốc liền đỏ lên, nhưng cũng không chịu yếu thế, cứng cổ nói: "Đúng, ta không có nghe lời huynh ấy... Ỷ vào thân có tiên pháp, nhiễu loạn người phàm, còn chống đối Đại sư huynh, huynh mau gọi huynh ấy đến trách mắng ta đi!"

Trước trận quyết chiến, sư huynh đệ lưu luyến chia tay. Hắn nhớ mình còn mỉm cười với Thất sư huynh, nói bản thân nhất định sẽ thành thành thật thật chờ huynh ấy trở về, cùng nhau uống rượu.

Hiện giờ ta không có ngoan ngoãn nghe lời huynh, ta rất nhớ huynh... Huynh mau tới trách mắng ta đi, sư huynh...

Yên Trầm ngồi ngay ngắn phía trên cao, chỉ cảm thấy hô hấp cứng lại, tâm như bị dao cứa. Tiểu sư đệ đột nhiên nhắc lại chuyện cũ, khiến trong lồng ngực một lần nữa cảm thấy bị thương.

Trong phòng nhất thời một mảnh yên tĩnh, Triển Du lặng lẽ lắc đầu thở dài.

Ngăn cách âm dương trên đời này vốn là chuyện thống khổ nhất, lại càng không cần nhắc đến mấy ngày nay, lòng bọn họ tràn đầy hy vọng tận lực tìm kiếm, lại không ngừng bị thất vọng tra tấn dây dưa...

Nhưng hắn là Pháp Thánh, cho dù trong lòng có khổ sở đến phát đau cũng khó mà mở miệng nói ra. Loại thời điểm này, hắn không thể không đứng ra chống đỡ, giữ vững tia hy vọng cuối cùng.

Yên Trầm trầm mặc chốc lát, kỳ thực là đang điều chỉnh lại cảm xúc của bản thân. Sau đó hắn nâng tay, ý bảo Hà Trạm Dương đứng dậy, đây cũng đại biểu cho việc sẽ không tiếp tục truy cứu chuyện này nữa.

Tiếp theo Yên Trầm bảo người cho gọi Yên Lân vẫn đang chờ ngoài cửa tiến vào phòng.

Cảm xúc của Hà Trạm Dương bị kích động, gần như muốn ngồi tại chỗ khóc rống lên, cuối cùng vẫn là Triển Du cứng rắn kéo hắn từ trên mắt đất dậy, lôi sang đứng gọn một bên.

Triển Du quay đầu muốn nói cái gì đó, nhưng lại phát hiện trong mắt sư huynh tất cả đều là tơ máu, vẻ mặt đau thương mệt mỏi, không đành lòng mở lời.

Yên Lân đứng ở bên ngoài mơ hồ có thể nghe thấy tiếng mọi người nói chuyện. Mặc dù trong lòng hắn xúc động, nhưng hắn chỉ là một vãn bối, không tiện xen vào. Chỉ có thể làm ra vẻ không biết tiến vào trong hành lễ.

Yên Trầm gật gật đầu: "Ngươi một đường đã vất vả rồi, ngồi xuống đi."

Huyền Thiên Lâu tuy rằng là đại môn phái lớn, nhưng không khí luôn luôn thoải mái, quy củ cũng không quá cứng nhắc. Người trong phòng vốn đang ngồi vòng quanh cái bàn tròn, thượng vàng hạ cám tùy tiện ngồi, không có phân biệt địa vị.

Lời Yên Trầm vừa dứt, lập tức có người thuận tay kéo một cái ghế đến đặt cạnh Yên Lân, lại đưa cho hắn chén trà nóng: "Bên ngoài lạnh, uống miếng nước trước cho đỡ lạnh."

Yên Lân vội vàng nâng hai tay lên tiếp cái chén, nói: "Cảm ơn sư thúc."

Trưởng giả ban thưởng không dám từ, hắn nâng chén uống hai ngụm, lúc này mới bẩm báo đâu vào đấy công việc gần đây của các phân đà và chuyến đi Quỷ Phong Lâm.

Yên Trầm nghe xong bình tĩnh hỏi: "Ngươi nói Nguyên Hiến cũng đến Quỷ Phong Lâm?"

Yên Lân đáp: "Là đệ tử mời Nguyên thiếu trang chủ đến. Lúc đó tình huống nguy cấp, chỉ có Lang Điểu chi hỏa mới có thể giải trừ khốn cảnh..."

Bên cạnh có người cười lạnh hai tiếng, nói: "Nguyên Hiến kia là kẻ không có lương tâm! Lúc trước là Quy Nguyên sơn trang bọn hắn đến sơn môn cầu trợ giúp, chết sống phải để cho đứa con nhà mình cùng Diệp sư đệ kết thành đạo lữ. Kết quả mượn phong quang của Huyền Thiên Lâu chúng ta giải quyết khó khăn, Diệp sư đệ vừa đi, hắn thiếu chút không có khua chiêng gõ trống ăn mừng! Ta nói, dù hắn có chết cũng không thể để cho Nguyên gia hắn dính dáng nửa điểm đến Huyền Thiên Lâu chúng ta."

Yên Lân nhìn thoáng qua, nhận ra người nọ là Trung lữ ti Ti chủ Lưu Cảnh Tự.

Triển Du lên tiếng: "Cũng không thể nói như vậy. Vốn chính là bọn họ thiếu chúng ta, dựa vào cái gì không cho dính dáng? Ta thấy nên tận tình sai khiến, phải làm bọn hắn mệt chết mới tốt. Lại nói, không phải gọi hắn đến cứu đệ tử Trần Tố Môn sao?"

Hắn nói xong lại quay sang hỏi Yên Lân: "Thế nào, cuối cùng có cứu được người không?"

Yên Lân thành thực nói: "Cứu được. Vị đệ tử kia của Trần Tố Môn rất lợi hại, thật ra cũng không cần chúng ta đến tương trợ. Hơn nữa, hắn còn muốn đệ tử cầm miếng ngọc bài này đưa cho các vị sư bá sư thúc xem qua."

Hắn cảm thấy Diệp Hoài Dao dường như đối với chiêu thức của mình vô cùng thông hiểu, nhưng mà nhận định này của hắn quá mức chủ quan nên Yên Lân cũng không có nói ra. Lấy ngọc bài mang trên người ra, hai tay cung kính đưa cho Yên Trầm.

Mấy ngày hôm nay Yên Trầm luôn nghĩ đến chuyện của Diệp Hoài Dao, hoa đèn đột nhiên vụt sáng vẫn luôn khiến hắn bận tâm không thể buông xuống. Ban ngày phải xử lý sự vụ, nửa đêm về phòng nghỉ ngơi vẫn trằn trọc không yên, nhưng bề ngoài vẫn tỏ ra bình tĩnh trấn định.

Trên mặt Yên Trầm lúc này dù không có nhìn ra điều gì lạ thường, nhưng thật ra cả người đều đã có chút ngẩn ngơ. Tùy tay cầm lấy ngọc bài Yên Lân đưa qua, hồn đang phiêu đãng trên mây nhất thời chạy trở về, biểu tình cứng lại, ánh mắt khóa chặt lên ngọc bài.

Hà Trạm Dương cách Yên Trầm rất gần, hắn thấy tay Đại sư huynh hơi hơi run rẩy, vẻ mặt cứng nhắc khác thường, không khỏi lên tiếng hỏi: "Đại sư huynh, huynh làm sao vậy?"

Hà Trạm Dương vừa nói vừa ngó sang nhìn. Kết quả khi nhìn thấy miếng ngọc bài trong tay Yên Trầm cũng ngây ngẩn cả người.

Triển Du bên cạnh lắp bắp nói: "Thất, Thất, Thất sư huynh?"

Thật vất vả mới nói xong một câu, thanh âm của hắn cũng nghẹn lại.

Bàn tay Yên Trầm gắt gao nắm chặt ngọc bài, tay kia chế trụ bả vai Yên Lân, giọng khàn khàn hỏi: "Người này...người đưa cho ngươi miếng ngọc bài này, hắn ở đâu?"

Yên Lân thấy sắc mắt vài người ở đây đều thay đổi, biết đây là đại sự: "Hắn là đệ tử của Trần Tố Môn, hiện tại hẳn là đang trên đường chuẩn bị quay về môn phái..."

Yên Trầm lại hỏi: "Hắn thật sự tên là Diệp Hoài Dao? Bộ dáng như thế nào? Bao nhiêu tuổi?"

Yên Lân trả lời từng câu một: "Vâng, đệ tử nghe người của Trần Tố Môn đều gọi hắn như vậy. Hắn nhìn qua mười sáu mười bảy tuổi, lớn lên bộ dáng...rất đẹp."

Yên Lân nghĩ muốn hình dung lại tướng mạo của Diệp Hoài Dao, lại không biết nên nói như thế nào, đành phải nói: "Để tự chưa bao giờ gặp người nào có dung mạo xuất chúng hơn người đó."

Lời này nói ra tựa hồ có chút buồn cười. Bởi vì cả phòng hơn mười người đang ngồi ở đây, trên có Yên Trầm dưới có Triển Du, Hà Trạm Dương...toàn bộ đều là mỹ nam tử hiếm có khó tìm. Nhưng nghe Yên Lân nói như vậy, không ai cảm thấy không vui, ngược lại đều lộ ra vẻ mặt kích động.

Hà Trạm Dương đã muốn đứng ngồi không yên, lớn tiếng nói: "Yên sư huynh, để cho đệ đi đi!"

"Quay về chuẩn bị một chút." Yên Trầm lúc này một chút cũng không muốn trì hoãn, nói: "Chúng ta cùng đi Trần Tố Môn."

Đối với môn phái hạng hai như Trần Tố Môn mà nói, Pháp Thánh Huyền Thiên Lâu tự mình tới cửa tuyệt đối là một việc vô cùng vẻ vang, đủ để lấy làm vinh dự cho môn phái. Nhưng dù cho chưởng giáo Kính Doãn Chân Nhân có biết được tin tức này cũng chưa chắc đã có tâm tình vui mừng phấn khởi.

Ông ta giờ phút này cũng đã đủ sứt đầu mẻ trán rồi.

Không thể tưởng tượng, vừa mới xuống núi, Diệp Hoài Dao thế nhưng có thể ở trước mặt mọi người khiến cho Nghiêm Căng quỳ xuống đất nhận sai!

Một chuyện khó có thể tin hơn là sau khi tiến vào Quỷ Phong Lâm, Thành Uyên thế nhưng bị người gϊếŧ chết một cách không minh bạch!

Nhìn Thành Phong chủ trước mặt đang đấm ngực dậm chân khóc lóc kể lể và tiểu đệ tử của mình, vì người liên can đến cái chết của Thành Uyên là Diệp Hoài Dao mà mở miệng cầu tình xin tha tội, Kính Doãn Chân Nhân quả thực vô cùng đau đầu.

Bình tĩnh mà xem xét, Thành Uyên không phải là đệ tử chân truyền của ông ta, cũng không phải là nhi tử của ông ta. Đối với cái chết của Thành Uyên, Kính Doãn Chân Nhân tuy có chút tức giận, nhưng tuyệt đối không có thương tâm như Thành Phong chủ.

Việc đầu tiên ông ta suy tính đến là chuyện lần này sẽ tạo thành ảnh hưởng về sau như thế nào.

Thành Uyên là người nổi bật nhất trong đám đệ tử trẻ tuổi đồng trang lứa không nói, lại là đứa con độc nhất của Phong chủ Thái Huyền Phong Thành Mai. Chuyện này nếu xử lý không ổn, thậm chí có thể tạo thành rối loạn trong Trần Tố Môn.

Mà còn một vấn đề khác, biểu hiện của Diệp Hoài Dao lại vượt qua tưởng tượng của Kính Doãn Chân Nhân, khiến cho ông ta không khỏi âm thầm bóp cổ tay, hối hận không có sớm một chút phát hiện thiên phú trên người thiếu niên này, đem đi bồi dưỡng cho tốt.

Hiện tại nói cái gì cũng đều đã muộn, sai lầm lớn nhất của Diệp Hoài Dao không phải là gϊếŧ chết Thành Uyên, mà là tâm tính đã định. Cậu từng phải trải qua cảm giác bị phế bỏ linh mạch, sau đó là sự kiện bị phái đi Quỷ Phong Lâm. Hai sự kiện này tuyệt đối không có khả năng lại làm cho cậu toàn tâm toàn lực dốc sức cho Trần Tố Môn, thậm chí còn có thể sẽ ghi hận trong lòng.

Một khi đã như vậy, chỉ có thể lợi dụng lúc cánh chim của cậu còn chưa đủ cứng, phải nhanh chóng diệt trừ.

Kính Doãn Chân Nhân đem suy nghĩ trong đầu cân nhắc lại một lần nữa, rồi mới làm ra quyết định, phân phó đệ tự: "Đi mời các vị Trưởng lão đến Hình Ti Điện, mở buổi thẩm vấn."

Diệp Hoài Dao từ Quỷ Phong Lâm trở về Trần Tố Môn liền trực tiếp bị giam vào tịnh thất.

Cũng may lần này cậu ra ngoài một chuyến làm ra chuyện quá mức kinh tâm động phách, dù bên trên vẫn chưa nói kết quả sẽ xử lý cậu như thế nào, nhưng người canh giữ cũng không có ai dám vô lễ, chỉ là kính nhi chi viễn*, không có cùng cậu nói chuyện.

*kính nhi chi viễn: tôn kính mà không gần gũi

Diệp Hoài Dao tuy bị giam giữ, thật ra cũng tự cảm thấy thích thú. Dù sao cậu có Hoài Cương cung cấp đồ ăn thức uống, vừa cắn hạt dưa vừa cùng lão nhân gia nói chuyện phiếm, vô cùng tự tại.

Chỉ là loại chuyện nhàn nhã này cũng không duy trì được bao lâu, có đệ tử của Hình Ti Điện đến muốn dẫn cậu đi tiếp nhận thẩm vấn.