Toàn Hệ Linh Sư: Ma Đế Thích Sủng Thần Thú Phi

Chương 33: Tại sao ngươi không gọi là Thập Bát?

Edit by Điệp Y Vi

Vẫn luôn nhìn chăm chú vào Vân Hoàng cùng Thập Thất, những người nọ thấy một màn như vậy, đều nở nụ cười.

Trong đó, thậm chí có một người đem một quyển pháp thuật thư trong tay ném đến Thập Thất.

"Người mù, lại bị ghét bỏ đi?"

"Tuy rằng nữ nhân kia bên cạnh ngươi lớn lên thực xấu, nhưng nhân gia thấy đôi mắt lại rất được, mới không ngốc cùng tên mù như ngươi kết làm bằng hữu."

"Chính là, còn nói chính mình gọi là gì, Thập Thất, tại sao ngươi không gọi là Thập Bát?"

"Thập Bát, chết đi?"

"Ha hả, tên này rất thích hợp với hắn."

"Uy, người mù, bằng không ngươi liền đổi tên thành Thập Bát đi, dù sao ngươi cũng không có họ."

"Đúng vậy, Thập Bát có thể so với Thập Thất thích hợp hơn nhiều.

Lời nói chói tai một câu tiếp một câu, Vân Hoàng vốn không muốn phản ứng, chỉ là đám người này càng nói càng hăng say, quấy rầy suy nghĩ của nàng.

Cứ việc như thế, Vân Hoàng cũng không có lập tức lên tiếng, mà là nhìn về phía Thập Thất bên cạnh.

Thiếu niên hơi cúi đầu, mi mắt che khuất đôi mắt, trầm mặc ngồi ở vị trí chính mình, không nói một tiếng.

Bộ dáng này, giống như là sớm đã quen với tình huống như vậy.

Nhìn thấy kẻ yếu không phản kháng, có chút người sẽ dừng lại khi dễ, bởi vì sẽ cảm thấy không có ý tứ.

Cũng có chút người sẽ càng ngày càng hăng say.

Tỷ như....... Nam tử ngay từ đầu dùng cuốn thư pháp thuật ném đếnThập Thất.

Giờ phút này nam tử kia đi đến bên người Thập Thất, trên cao nhìn xuống Thập Thất, "Uy, người mù, giúp ta đem thư nhặt lên."

Thập Thất mím môi, không nói gì, chỉ là đem ghế dựa phía sau kéo ra một ít, sau đó ngồi xổm trên mặt đất sờ soạng.

Nhìn thấyThập Thất trên mặt đất sờ soạng, nam tử trên mặt ý cười gia tăng, ngay sau đó nắm thành nắm tay đánh lên đầu Thập Thất.

Vân Hoàng nhăn nhăn mày, nhắm hai mắt lại, mắt không thấy tâm không phiền.

Thập Thất không có tránh được nắm tay của nam tử, sau khi bị nam tử đánh một quyền, đầu lại đụng vào ghế dựa của Vân Hoàng.

"Ha ha ha."

"Xem bộ dáng hắn."

Một quyền của nam tử kia lực đạo không nhỏ, Thập Thất đầu lại đánh vào trên ghế Vân Hoàng, nội thương thêm ngoại thương, máu tươi từ khóe miệng cùng trên đầu chảy xuống.

Chóp mũi ngửi được mùi máu tươi, làm Vân Hoàng không kiên nhẫn mở mắt.

Nam tử động thủ đánh Thập Thất, sau khi thấy Thập Thất đổ máu, cũng không có ý tứ dừng lại. Giơ tay lên, chuẩn bị lại lần nữa hướng tới Thập Thất đánh xuống.

Vân Hoàng thấy vậy, ánh mắt tối sầm lại, tay trái nhanh chóng vươn lên, bắt được tay nam tử.

Nhìn thấy Vân Hoàng đột nhiên ra tay, nam tử cùng học viên trong tiểu viện đều có chút kinh ngạc.

"Xấu nữ nhân, ngươi làm gì, buông tay lão tử ra." Nam tử nhìn Vân Hoàng, tức giận nói.

Vân Hoàng nhìn nam nhân, không nói gì, chỉ là tay bắt lấy nam tử càng ngày càng dùng sức, rốt cuộc, răng rắc...... Thanh âm xương cốt vỡ vụn cùng với tiếng kêu thảm thiết của nam tử cùng vang lên.

Tiếng kêu thảm thiết vang vọng toàn bộ tiểu viện, học viên ở đệ nhất tiểu viện cùng đệ nhị tiểu viện đều nghe được.

Bóp gãy xương tay nam tử, Vân Hoàng vẻ mặt ghét bỏ ném nam tử ra.

Cái ném này, Vân Hoàng dùng hai tầng lực, trực tiếp đem nam nhân quăng văng ra ngoài.

Sau khi đụng ngã ghế dựa, cả người ngã ngồi ở trên mặt đất.

Vân Hoàng đứng lên, duỗi tay đem Thập Thất từ trên mặt đất xách lên. Thập Thất từ trên mặt đất đứng lên, có chút không rõ tình huống lắm.

Trong tiểu viện ngoại rừ nam tử bị bẻ gãy xương tay đang kêu thống khổ, tất cả mọi người đều không nói gì, hảo an tĩnh.

"Đổi vị trí, ngươi ngồi bên trong, ta ngồi bên ngoài." Vân Hoàng lạnh lùng nói ra.

Thập Thất nghe vậy, có chút nghi hoặc hỏi, "Vì cái gì?"