Tôn Thượng

Chương 28: Ung dung nhàn nhã

Tên Cổ Thanh Phong kia đánh mấy tên đệ tử ngoại môn? Còn đánh rất thảm?

Nghe thấy tin này, Âu Dương Dạ suýt chút té xỉu, cũng không để ý đến sư tỷ đang ngăn cản nữa vội vàng chạy tới Hồng Diệp sơn cốc.

Giữa trưa, mặt trời chói chang trên không.

Khi Âu Dương Dạ chạy đến Hồng Diệp sơn cốc, nơi này đã tụ lại không ít người hình như đều đang bàn tán điều gì.

“Các ngươi không thấy đâu! Cái tên Xích Viêm công tử kia tên gì ấy nhỉ? Cổ Thanh Phong phải không? Lợi hại cực kì vả mấy cái là đập bầm mặt đám Vương Đông Phi luôn.”

“Hở? Xích Viêm công tử? Là vị đạo lữ Âu Dương sư tỷ nhất kiến chung tình đó sao? Hắn không phải trúc cơ thất bại sao?”

“Tuy người ta trúc cơ thất bại nhưng vận khí lại tốt, trúc cơ thất bại nhưng phát sinh dị biến, tuy là linh căn đan điền đều tán loạn nhưng lại “trúc” ra một thân thể dị biến cường tráng mạnh mẽ, lực lớn vô cùng!”

“Nghe nói đám người kia trồng xong linh điền, Xích Viêm công tử mới để họ đi hả.”

“Hừ! Đám người Vương Đông Phi bình thường ỷ vào có Lý Sâm làm chỗ dựa mà ở ngoại môn kiêu căng hống hách, giờ gặm phải khúc gỗ rồi phải không?”

“Gặm phải gỗ? Ta thấy tên Xích Viêm công tử kia mới là chán sống, ta cam đoan chẳng mấy mà Lý Sâm sẽ biết chuyện này đến lúc đó… E hèm! Tên Xích Viêm công tử kia chắc chắn sẽ chết thảm cho coi!”

Tiếng buôn chuyện của đám người truyền vào tai Âu Dương Dạ khiến tim nàng đập thình thịch. Nàng thực sự không ngờ tới tên Cổ Thanh Phong kia lại to gan như vậy, chẳng những đánh đám Vương Đông Phi, còn bắt bọn chúng phải trồng lại linh điền.

Chuyện này cũng.

Chờ đã!

Cổ Thanh Phong đâu!

Âu Dương Dạ liếc quanh, lại không tìm thấy bóng dáng Cổ Thanh Phong, hỏi những đệ tử khác có người nói hình như thấy Cổ Thanh Phong cùng tạp dịch Vương Đại Sơn đến núi Hồng Diệp rồi.

Nơi này là Hồng Diệp sơn cốc, bên cạnh chính là núi Hồng Diệp.

Âu Dương Dạ không chút chần chờ chạy đi.

Núi Hồng Diệp không lớn không nhỏ chỉ là một ngọn núi rất bình thường, trên núi có một rừng cây lá đỏ ngoại trừ điều đó ra cũng không có gì đặc biệt.

Không biết tên kia lên núi làm gì nữa không phải là hắn sợ nên trốn đi chứ?

Âu Dương Dạ vừa đi lên núi vừa nhìn xung quanh, tìm một lúc lâu vẫn không thấy người nàng thả người nhảy lên một cây đại thụ, cẩn thận tìm kiếm mới mơ hồ thấy hai người phía xa xa.

Trong đó có một người mặc áo màu tro, đang nhặt quả dại trên mặt đất, và một nam tử áo trắng trẻ tuổi khác lúc này lại đang leo cây hái quả

Trời đất!

Đó chẳng phải là Cổ Thanh Phong sao!

Âu Dương Dạ gọi to một tiếng, vội vàng chạy tới.

Cổ Thanh Phong đang cầm một cành cây khều quả trên cây thì nghe có người gọi tên mình híp mắt nhìn xung quanh, cười nói: “A, đây chẳng phải là Âu Dương muội muội sao ngươi không phải đã bế quan rồi à?”

“Huynh, huynh còn dám ở đây ăn quả dại à?”

Âu Dương Dạ thực sự không thể tin được nàng nghĩ Cổ Thanh Phong sợ hãi nên đã trốn đi, nhưng bây giờ mới phát hiện căn bản không phải vậy.

Cái tên này biết sợ sao?

Trên mặt hắn nào có gì gọi là sợ hãi?

Không có, không những không có ngược lại còn trông rất nhàn nhã, như thể chưa từng xảy ra chuyện gì dưới chân núi.

“Ta đang thấy rất vui đây.” Cổ Thanh Phong ăn trái cây nói: “Loại quả này ăn ngon lắm, hồi nhỏ ta cũng hay ăn, ngươi nếm thử xem.”

Vô tình nghe Vương Đại Sơn nhắc tới núi Hồng Diệp này, Cổ Thanh Phong chỉ cảm thấy nghe quen quen, liền vào núi tìm chút quả dại mới nhớ tới năm đó khi mình đến phái Vân Hà cũng thường xuyên ăn loại quả này. Còn nhớ rõ vì loại trái cây này trông giống khuôn mặt của yêu quái cho nên mới có tên “Hồng Diệp yêu quả”, năm trăm năm sau ăn lại Hồng Diệp yêu quả, lại tràn ngập hoài niệm.

“Huynh còn có tâm trạng ăn uống à! Huynh xuống đây cho ta! Huynh gây họa lớn rồi có biết không?” Âu Dương Dạ sốt ruột kêu lên: “Ta không phải để Vương Đại Sơn nhắc nhở huynh rồi sao, bảo huynh thành thành thật thật sống ở Linh Ẩn viên huynh nói xem huynh còn tới đây làm gì, mà đến thì cứ đến đi sao còn đánh chúng? Còn bắt chúng trồng lại linh điền nữa huynh thật là...”

“Thật làm sao?” Cổ Thanh Phong nhảy từ trên đại thụ xuống, cười nói: “Ý ngươi là, linh điền của ta bị hủy, ta lại không được hó hé gì?”

“Ta không hề có ý này, ý ta là… huynh quá xúc động, huynh đánh bọn họ bọn họ nhất định sẽ không bỏ qua cho huynh!”

“Chỉ là mấy tên nhóc con, không lẽ đại gia lại phải sợ!”

Cổ Thanh Phong lại lấy ra một bầu rượu từ túi trữ vật, vừa ăn linh quả, vừa uống rượu.

“Huynh… huynh! Thôi dẹp đi! Đi thôi!Ta đưa huynh rời khỏi nơi này!” Âu Dương Dạ nói xong liền lôi Cổ Thanh Phong đi.

“Ta nói vị tiểu muội này muốn đưa ta đi đâu vậy?”

“Rời khỏi phái Vân Hà, càng xa càng tốt.”

“Rời khỏi phái Vân Hà?” Cổ Thanh Phong lắc đầu nói: “Tiểu muội, không phải ta đã nói với ngươi sao ta tìm Hỏa Đức nói chút chuyện, lão đầu kia mấy ngày này không biết đi đâu mất rồi đợi lão về rồi ta sẽ đi.”

“Không kịp nữa rồi, tên Lý Sâm kia nếu biết chuyện này sẽ lập tức tới gây sự với huynh!”

“Tìm thì tìm thôi.”

Cổ Thanh Phong cà lơ phất phơ cười nói: “Sao vậy? Hay ngươi thấy ta đánh không lại hắn?”

“Ta biết thân thể huynh rất khỏe, sức lực cũng rất lớn ta thừa nhận ta không phải đối thủ của huynh, nhưng tên Lý Sâm kia hiện tại đã là cảnh giới Tiên Thiên tu vi tầng thứ chín, hơn nữa võ công cũng rất cao huynh căn bản không phải đối thủ của hắn.”

“Không phải chỉ là Tiên Thiên tầng chứ chín sao? Vẫn chưa đáng để ta bận tâm.”

“Chỉ là Tiên Thiên tầng thứ chín? Ha ha ha!”

Nói ra lời này không phải Âu Dương Dạ, mà là một người đột nhiên xuất hiện một nữ nhân.

Chính là Đàm Tư Như đã đuổi theo Âu Dương Dạ cả đường nàng lạnh lùng nhìn chằm chằm Cổ Thanh Phong, cười nhạo: “Một tên trúc cơ thất bại lại dám nói ra lời cuồng vọng như vậy khẩu khí thật lớn!”

“Cũng chịu thôi.” Cổ Thanh Phong cười to nhìn nàng, nhún nhún vai cợt nhả nói: “Khẩu khí đại gia trước giờ đều lớn như vậy. Ha ha!”

“Càn rỡ! Ngươi dám bất kính với ta!”

Đàm Tư Như vốn ghét vị đạo lữ này của sư muội, giờ người này còn đứng trước mặt nàng tự xưng là “đại gia”, khiến nàng giận dữ không thôi.

Cổ Thanh Phong uống một ngụm rượu nhỏ, cũng không để bụng thoải mái cười nói: “Vị tiểu muội này thiếu gia sống hơn nửa đời người, lớn tuổi hơn ngươi nhiều nếu nói theo bối phận thì ngươi còn phải gọi đại gia là lão tổ cơ.”

“Ta thấy ngươi muốn chết rồi!”

Vẻ mặt Đàm Tư Như biến sắc hai mắt giận dữ trừng lên, khí thế quanh thân phát ra muốn ra tay dạy dỗ tên không biết sống chết này!

"Sư tỷ..."

Thấy vậy, Âu Dương Dạ vội vàng tiến lên ngăn lại, nàng hiện tại sắp bực chết rồi cũng không có thời gian trách mắng Cổ Thanh Phong bất kính với sư tỷ chỉ thầm nghĩ phải mau mang tên không sợ trời không sợ đất này đi.

“Sư muội, đây là nam nhân muội nhất kiến chung tình sao?” Đàm Tư Như chỉ vào Cổ Thanh Phong giận dữ mắng Âu Dương Dạ: “Một tên phế vật trúc cơ thất bại còn dám ngông cuồng như vậy, nếu hôm nay không để hắn mở mắt hắn còn tưởng phế thể trúc cơ là bảo thể đấy!”

“Được rồi, vị đại muội này ta có phải phế vật không không đến lượt ngươi nói, đại gia hiểu rõ trong lòng có việc gì thì mau đi làm đi thôi.”

Bỏ hết Hồng Diệp yêu quả trong tay Vương Đại Sơn vào túi trữ vật, Cổ Thanh Phong cũng không rảnh dây dưa với hai tiểu cô nương này lại đi về phía một gốc cây Hồng Diệp khác, định hái thêm chút yêu quả về ủ rượu.

Nhưng câu “có việc gì thì đi làm đi” này của hắn lại khiến Đàm Tư Như giận đến bật cười, liên tục nói ba chữ “được”, quát lên: “Sư muội, muội nghe rõ chưa? Không phải là sư tỷ không giúp muội mà là hắn bảo ta đi! Chẳng phải hắn ngông cuồng lắm sao? Ta hôm nay cũng muốn xem xem, khi Lý Sâm tới tìm hắn còn có thể cười bước ra không!”

Đàm Tư Như nắm lấy bả vai Âu Dương Dạ, cười lạnh một tiếng trực tiếp đưa người rời đi.