Tôn Thượng

Chương 39: Sóng gió nổi lên

Chuyện xảy ra ở núi Linh Ẩn Viên nhanh chóng lan truyền khắp phái Vân Hà, nghe nói lão già Hỏa Đức không chỉ hầu hạ vị Xích Viêm công tử kia, thậm chí còn vì hắn mà động thủ dạy dỗ Lý Sâm, đến Quảng Nguyên Đại chấp sự cũng bị mắng té tát.

Điều này không khỏi làm người ta hoài nghi vị Xích Viêm công tử Cổ Thanh Phong rốt cuộc là thần thánh phương nào? Đáng để lão già Hỏa Đức làm như vậy?

Có người suy đoán, có thể họ Cổ kia thật không tầm thường, mặc dù chỉ là trúc cơ phế thể nhưng thân phận bối cảnh tuyệt đối rất lớn mạnh, thậm chí có thể vượt qua cái bóng của Lý gia, nếu không lão gia tử không thể vì hắn mà trở mặt với Lý gia.

Cũng có người nói cái này nhất định là công lao của Âu Dương Dạ, nàng nhất định là vì bảo vệ người yêu của mình cho nên mới đi cầu xin lão gia tử giúp đỡ.

Còn có người nói lão già Hỏa Đức nhất định là nhìn trúng trúc cơ phế thể của họ Cổ kia, thật vất vả tìm được một đối tượng thí nghiệm hoàn hảo như vậy lão nhân gia ông ta đương nhiên sẽ không dễ dàng giao ra.

Về vấn đề này mỗi người nói một kiểu, rốt cuộc nguyên nhân là gì ai cũng không biết.

Chuyện này lan truyền ầm ĩ, dần dần lời đồn đại bắt đầu bị bóp méo nói Quảng Nguyên Đại chấp sự thường xuyên cùng Lý gia cấu kết với nhau làm việc xấu, bình thường cũng chỉ ra oai trước mặt các đệ tử gặp Hỏa Đức lão gia tử còn không phải ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.

Đối với chuyện này, thân là Đại chấp sự phái Vân Hà, Quảng Nguyên đương nhiên không kìm chế được cơn giận.

“Hỏa Đức, lão già chết tiệt nhà ngươi!”

Trong một đại sảnh rộng lớn, Quảng Nguyên ngồi ngay ngắn ở trên ghế, sắc mặt vẫn vô cùng khó coi hai mắt sắp phun ra lửa, nắm chặt hai nắm đấm nói ra từng chữ nặng nề lạnh lẽo: “Hôm nay dám không chừa chút mặt mũi nào cho ta, ta lại muốn xem ngươi còn tung tăng được mấy ngày!”

“Lão già Hỏa Đức này thật sự là càng ngày càng kỳ quái, trước kia hắn còn biết khiêm tốn một chút bây giờ vì thí nghiệm trận pháp của mình, lại ngang nhiên bao che tên phế vật kia! Thật sự nực cười. Thật sự coi Lý gia chúng ta sợ hắn chắc?”

Ngoại môn trưởng lão Lý Tử Hoành cũng đi qua đi lại trong phòng, càng nghĩ càng tức giận quát mắng: “Hừ! Không được, chuyện này không thể cứ bỏ qua như vậy, Lý gia chúng ta không thể tha cho người này! Quảng Nguyên ta thấy chúng ta không thể nhẫn nhịn như vậy nữa, nếu không Hỏa Đức kia về sau không phải sẽ đè đầu cưỡi cổ chúng ta sao, theo ta thấy vẫn là tìm Mộc Đức trưởng lão ra mặt đi.”

“Cho dù Mộc Đức trưởng lão ra mặt sợ cũng vô ích, cả phái Vân Hà người có thể đè ép được lão già Hỏa Đức kia chỉ có sư phụ ta.”

Quảng Nguyên đang nói, một vị lão giả đi đến lão giả thân hình cao gầy, sắc mặt âm trầm trong tay vân vê hai hòn bi óng ánh sáng long lanh.

Trông thấy lão giả này, Quảng Nguyên nhanh chóng đứng dậy, tôn kính gọi một tiếng sư phụ mà Lý Tử Hoành cũng khom người gọi một tiếng Kim Đức trưởng lão.

Lão giả không phải ai khác, chính là sư phụ của Quảng Nguyên, Nghị sự trưởng lão phái Vân Hà, Kim Đức.

Hai người vừa thấy Kim Đức trưởng lão lập tức thưa chuyện, nói Hỏa Đức ích kỉ như thế nào bất chấp danh dự phái Vân Hà bao che người ngoài.

“Người cháu kia của ta vốn mang trọng bệnh, nay lại bị Hỏa Đức đánh một chưởng, đến bây giờ vẫn hôn mê bất tỉnh.”

Lý Tử Hoành hi vọng Kim Đức ra mặt lấy lại công bằng cho cháu mình, chỉ là nói được nửa câu liền bị Kim Đức vô tình cắt ngang.

“Đủ rồi!”

Kim Đức quát một tiếng, khiến Quảng Nguyên và Lý Tử Hoành đều sững sờ hai người liếc nhau, không rõ nguyên do nhưng cũng không dám hỏi nhiều.

“Đến lúc nào rồi, các ngươi còn vì chút chuyện nhỏ này cãi lộn!”

Kim Đức không giận tự uy, đôi mắt u ám như rắn độc khiến người khác cả người không được tự nhiên lạnh lẽo quát: “Ta đã nói với các ngươi bao nhiêu lần, phải lấy đại cục làm trọng.”

Dù là Quảng Nguyên hay là Lý Tử Hoành đều biết cái gọi là “đại cục” trong miệng Kim Đức chính là tranh đoạt vị trí Chưởng Trữ đệ tử, mà bọn hắn vẫn luôn nỗ lực vì vị trí này.

Thấy hai người đều im lặng, giọng điệu của Kim Đức lúc này mới dịu đi nhiều nhưng vẫn có chút trầm thấp như cũ, nói: “Quảng Nguyên, đám Ngọc Trạch tu vi tiến triển thế nào.”

“Ngọc Trạch đã đột phá trúc cơ cửu trọng, ít ngày nữa sẽ lập chân thân.”

“Anh Diệu tu vi đã đạt trúc cơ lục trọng.”

Quảng Nguyên Đại chấp sự báo cáo tình hình tu vi của mấy vị đệ tử, những đệ tử này bọn chúng đặc biệt bồi dưỡng, cũng là những ứng cử viên sáng giá cạnh tranh Chưởng trữ đệ tử.

“Tốt! Rất tốt!”

Kim Đức gật đầu lại hỏi: “Đám Cảnh Sơn còn ở bên ngoài?”

“Trước đó vài ngày nhận được thư của Cảnh Sơn, nói là đang trảm yêu trừ ma ở núi Vân Hoa.” Lúc nhắc đến Cảnh Sơn, Quảng Nguyên cười rạng rỡ nói: “Đám Cảnh Sơn những năm qua vẫn luôn rèn luyện ở bên ngoài, quả thực cũng tạo ra uy danh không nhỏ đến lúc cạnh tranh Chưởng Trữ đệ tử chúng ta tất nhiên chiến thắng.”

“Ngày mai ngươi thông báo cho Cảnh Sơn, để bọn chúng mau chóng trở về.”

“Sư phụ, không phải còn hai năm nữa sao?”

“Lần trước chưởng môn xuất quan quả thực đáp ứng chúng ta hai năm sau chọn Chưởng Trữ đệ tử.” Kim Đức khẽ nhắm hờ mắt vân vê hai hòn bi, nói: “Có điều, chúng ta không thể cứ chờ đợi như vậy, bây giờ quyền thế của đồng minh Cửu Hoa càng lúc càng lớn, nếu chúng ta không ra tay hai năm sau sợ là Chưởng Trữ đệ tử sẽ rơi vào tay Thủy Đức, những năm nay có chỗ dựa đồng minh Thủy Đức càng ngày càng hống hách, không thể chờ tuyệt đối không thể chờ đợi thêm nữa, nhất định phải ra tay!”

“Sư phụ, con biết rồi, ngày mai con sẽ truyền thư cho Cảnh Sơn để bọn chúng tạm thời trở về.”

“Tốt! Tử Hoành!” Kim Đức mở mắt ra, lại nói: “Ngày mai ta muốn gặp lão gia tử các ngươi bàn bạc một chút.”

Lý Tử Hoành nói: “Kim Đức trưởng lão cứ yên tâm, Lý gia chúng ta nhất định toàn lực ủng hộ người!”

Phái Vân Hà bề ngoài gió yên biển lặng, nhưng bên trong sóng gió đã nổi lên.

Mà Cổ Thanh Phong vẫn giống như ngày thường, lúc nhàn hạ phơi nắng nhâm nhi chút rượu cơ thể suy yếu cũng dần hồi phục qua từng ngày, dù chưa tận lực tu luyện nhưng lỗ chân lông toàn thân của hắn đều là đan điền, tự hấp thu mọi thời tiết linh lực trong cơ thể cũng càng lúc càng nhiều sau mấy ngày nữa là có thể trúc cơ một lần nữa.

Cổ Thanh Phong cũng không sốt ruột.

Tu luyện năm trăm năm, hắn cũng đã tu đủ luyện cũng phát chán rồi.

Trước kia vì tu luyện nên chưa từng có một ngày nhàn nhã, bây giờ thật vất vả mới yên ổn hắn lười phải đi lăn lộn.

Chỉ là chuyện thế gian, dường như chưa từng như mong muốn.

Ông trời dường như chưa bao giờ đứng về phía Cổ Thanh Phong.

Lần này cũng giống vậy, vốn dĩ lần này may mắn sống sót sau phán quyết của Thiên Đạo, Cổ Thanh Phong ngẫm nghĩ dù thế nào cũng phải sống mấy năm thoải mái tìm Hỏa Đức đến tự ôn chuyện kết quả còn không đi được.

Lão tiểu tử này cả ngày đi theo Cổ Thanh Phong, mỗi ngày hầu hạ rượu thịt ngon lành dù Cổ Thanh Phong nghỉ ngơi, Hỏa Đức cũng ngồi canh ở cổng sợ hắn chạy mất.

Đối với chuyện này, Cổ Thanh Phong ngoại trừ bó tay vẫn là bó tay.

Nhưng mà, người khiến hắn bó tay nhất vẫn không phải Hỏa Đức, mà là Thổ Đức phái Vân Hà lão già này quỳ một cái là vài ngày sau khi lão mất hết tu vi mất đi Kim Đan, ngũ tạng bắt đầu suy kiệt nhục thân ngày càng lão hóa, sinh mệnh của Thổ Đức trôi đi mỗi ngày nói không chừng ngày nào đó sẽ chết.

Cổ Thanh Phong đã khuyên nhủ, nhưng cũng vô dụng Thổ Đức chưởng môn cứ quỳ như vậy.

Hắn cũng lười phải khuyên nhủ lần nữa.

Cổ Thanh Phong không phải Bồ Tát không có lòng dạ từ bi gì cả, hắn cũng không phải Phật càng không muốn đi độ hóa ai, nếu không phải do Hỏa Đức hắn ngay cả nhìn cũng chẳng muốn nhìn Thổ Đức một cái.

Nếu Thổ Đức đã muốn quỳ như vậy thì cứ quỳ đi.

Cổ Thanh Phong mỗi ngày vẫn ăn uống ngủ nghỉ như cũ.

Phải nói mấy ngày nay cũng không phải không có trò hay, tiểu nha đầu Âu Dương Dạ kia hầu như ngày nào cũng tới một lần còn đi cùng cô cô của nàng đến đây, gọi là Âu Dương Phi Nguyệt gì đó dường như còn là trang chủ Nhất Phẩm.

Cổ Thanh Phong biết hai người này tò mò thân phận của hắn, Âu Dương Dạ còn đỡ dù sao tuổi còn nhỏ dễ lừa gạt, vị cô cô kia của nàng ngược lại lắm mưu kế tìm đủ loại lý do đến dò xét.

Dù sao cũng nhàn rỗi, Cổ Thanh Phong coi như tìm thú vui mỗi ngày uống chút rượu phơi nắng, trêu chọc hai nữ tử này cũng cảm thấy thú vị.

Người mà!

Nên sống như vậy.

Giữa trưa ngày hôm đó.

Âu Dương Dạ vừa ăn xong cơm trưa, đang chuẩn bị đi về phía sau núi Linh Ẩn Viên đột nhiên Đàm Tư Như đi đến.

“Ngươi tới làm cái gì.”

Từ sau khi chứng kiến Đàm Tư Như vì tiền tài mà muốn giết chết Cổ Thanh Phong ở Hồng Diệp sơn cốc, trong lòng Âu Dương Dạ không còn coi nàng ta là sư tỷ của mình nữa.

“Ôi! Nghe nói hai ngày nay ngươi rất chăm chỉ chạy đến Linh Ẩn Viên sao vậy! Có phải hôm nay lại chuẩn bị đi gặp người trong lòng không?”

“Ngươi quản được sao?”

Bây giờ Âu Dương giống như ma quỷ, nàng cảm thấy nếu không điều tra rõ ràng thân phận của Cổ Thanh Phong mình sẽ phát điên mất.

“Ta không quản được, nhưng sư phụ còn không quản được ngươi sao?”

Hả?

Sư phụ?

Âu Dương Dạ khẽ giật mình, đang muốn dò hỏi lúc này một vị nữ tử đi đến.

Dáng vẻ nữ tử này khoảng chừng bốn mươi tuổi, khoác một bộ Ngọc La trường bào, toát lên vẻ khoan thai chỉ là cho người ta một loại cảm giác lạnh lẽo xa cách, chính là sư phụ của Âu Dương Dạ, Phi Tuyết chân nhân, giữ nhiều chức vụ ở phái Vân Hà, Đại chấp sự, nội môn trưởng lão, ngoại môn chưởng viện.

Bởi vì bối cảnh lớn mạnh, gia tộc hùng hậu cộng thêm tính cách lạnh lùng, tu vi cao thâm ở phái Vân Hà có thể nói không ai dám trêu chọc, ngoại trừ nghị sự trưởng lão ai cũng không để vào mắt.

“Sư... sư phụ, người làm sao... người trở về từ lúc nào...”

Nhìn thấy sư phụ, Âu Dương Dạ lập tức trở nên nghiêm túc.

“Dạ nhi, con thật to gan!”

Phi Tuyết chân nhân lạnh lùng vô tình, quát một tiếng khiến cho Âu Dương Dạ biến sắc.

“Lúc trước con mang họ Cổ kia đến phái Vân Hà, ta vì có việc phải ra ngoài không thể xử lí, bảo con bế quan tại sao con không nghe lời!”

“Vi sư đã nói với con chưa, bảo con cắt đứt quan hệ với họ Cổ kia tại sao con không nghe lời?”

“Không nghe lời cũng thôi đi, con lại còn dung túng hắn đánh người!”

“Hắn đánh người, con còn dám đi cầu xin Hỏa Đức trưởng lão ra mặt bảo vệ hắn!”

“Dạ nhi, trong mắt con còn có sư phụ này là ta hay không?”

“Sư phụ...” Âu Dương Dạ rầu rĩ, vội vàng giải thích: “Sự phụ, chuyện vốn dĩ không phải như vậy, hắn vốn dĩ không phải Xích Viêm công tử với lại con cũng không cầu xin Hỏa Đức trưởng lão bảo vệ hắn. Hắn vốn dĩ có quen biết với Hỏa Đức trưởng lão.”

Lời còn chưa dứt, Phi Tuyết chân nhân hừ lạnh một tiếng quát mắng.

“Đủ rồi! Đến bây giờ còn dám giảo biện, ngươi thật sự là càng ngày càng làm càn! Từ hôm nay trở đi, bế quan tu luyện cho ta không có lệnh của ta không được phép xuất quan!”

Dứt lời, Phi Tuyết chân nhân quay người rời đi.

“Sư phụ!” Âu Dương Dạ cuống quít gọi một tiếng.

Phi Tuyết chân nhân dừng bước, cũng không quay đầu lại quát: “Quay về nghiêm túc bế quan cho ta, còn chuyện tên họ Cổ kia, vi sư sẽ xử lí giúp con!”