Tôn Thượng

Chương 45: Khảo hạch

Buổi chiều hôm đó, là một ngày nắng chói chang.

Đệ tử ngoại môn líu díu tụ tập ở trường thi.

Mà ở trên đài cao, nghị sự trưởng lão Nhân Đức chân nhân, nội môn trưởng lão Tuyết Phi chân nhân, ngoại môn trưởng lão Lý Tử Hoành đang chờ năm vị quan chủ khảo thẩm duyệt đệ tử tham gia khảo hạch, ngoài những người này ra còn có một ban chấp sự ngoại môn Thí Luyện Đường đảm nhiệm vị trí phó giám khảo, mà cũng chẳng phải ai khác chính là cái người tròn vo Phí Khuê tròn vo vo chấp sự.

Đệ tử ngoại môn chỉ cần tu vi đạt đến Tiên Thiên ngũ trọng, đồng thời sau khi luyện một môn tiên nghệ đến bậc tiểu thành, thông qua xét duyệt của Thí Luyện Đường, sau đó mới có thể tham gia khảo hạch.

Đệ tử tham gia khảo hạch lần này cũng không nhiều, chỉ có hai mươi ba đệ tử đến cuối khảo hạch nhưng vẫn vậy chẳng có một vị đệ tử nào được tấn thăng, có những vị để tử lúc khảo hạch tu vi đứng đầu nhưng vẫn không thể thông qua.

Mặc dù đệ tử đến tham gia khảo hạch đều đạt cảnh giới ngũ trọng Tiên Thiên, thời buổi này đan dược thịnh hành có sự trợ giúp của đan dược tu luyện đến cảnh giới này cũng không khó, thậm chí có thể nói là dễ dàng, nhất là đệ tử có gia thế tốt một chút có được đan dược, mơ một giấc mơ đẹp đùa giỡn một muội tử là có thể tu luyện đến Thiên Tiên ngũ trọng.

Nhưng mà dùng đan dược để có được tu vi là rất “trống rỗng”, nó sẽ khiến tu luyện vô cùng cực khổ và linh lực tinh thuần biến thành vô cùng hỗn loạn, tình trạng này cho dù tu luyện đến Thiên Tiên cửu trọng đến khi trúc cơ thế nào cũng thất bại.

Mà mục đích mức xét duyệt tu vi thứ nhất là kiểm tra xem linh lực trong cơ thể đệ tử có tinh thuần hay không, không yêu cầu tinh thuần tuyệt đối nhưng ít nhất độ tinh thuần phải không gây trở ngại, đáng tiếc là trong hai mươi đệ tử đến đây khảo hạch thì có mười tám người không đạt tiêu chuẩn.

Có lẽ kết quả như vậy khiến trưởng lão đảm nhiệm chủ khảo là Nhân Đức trưởng lão vô cùng thất vọng, vuốt chòm râu trắng lắc đầu thở dài: “Thời Thượng Cổ, linh khí lơ lửng người thế hệ ta mới biết tu hành không dễ, sau kiếp họa lớn mở ra kim cổ, vạn vật sống lại thiên đại tràn đầy linh khí, các ngươi lại không biết quý trọng ngược lại chỉ biết dựa vào đan dược, đan dược tuy rằng có thể khiến tu vi của các ngươi nhanh lên nhanh chóng, đồng thời cũng khiến linh lực của các ngươi trở lên hỗn tạp, tu vi cấp này thì có tác dụng gì linh lực mức này thì có ích lời gì.”

Than thở một tiếng Nhân Đức trưởng lão nói: “Đúng là thời này chẳng bằng thời trước, người trẻ tuổi quá xốc nổi quá xốc nổi…”

Lại có một đệ tử không thông qua khảo hạch.

Nhân Đức trưởng lão thất vọng, liên tục lắc đầu không còn kiên nhẫn nữa, hỏi: “Phí chấp sự, phía sau còn mấy đệ tử nữa.”

“Còn có ba đệ tử.”

Phí Khuê đứng dậy cười hì hì đáp lại, hắn là đại chấp sự phái Vân Hà, chủ quản Thí Luyện Đường, hay nói cách khác đệ tử nào muốn tham gia khảo hạch vậy thì đều phải có sự đồng ý của hắn.

“Thôi thôi, tiếp tục đi để đệ tử tiếp theo lên đài.”

Trong đám người có một người trẻ tuổi khoảng hai mươi tuổi bước lên đài cao, người trẻ tuổi này mặc một bộ y phục trắng nhìn tinh tươm, khuôn mặt tuấn lãng với nụ cười tùy hứng như gió xuân cười rất thoải mái cười khoan thai, mà cũng cười mang theo chút nghiền ngẫm.

Lúc người đó bước lên đài cao, rất nhiều đệ tử xung quanh đều nghi hoặc như thể cảm thấy người này rất xa lạ, ngay sau đó không biết là ai trong đám người hô một câu.

“Là cậu ta, cậu ta là Xích Viêm công tử Cổ Thanh Phong!”

“Cổ Thanh Phong sao? Là người Âu Dương sư tỷ vừa gặp đã yêu Xích Viêm công tử đó sao?”

“Đúng! Chính là cậu ta! Lần trước tại Hồng Diệp sơn cốc đã đánh bị thương Lý công tử.”

“Cậu ra hình như không phải đệ tử phái Vân Hà chúng ra sao? Sao lại tới tham gia nội môn khảo hạch.”

Lúc có người nhận ra Cổ Thanh Phong, mọi người đều rất kinh ngạc dù sao khi Âu Dương Dạ đưa Cổ Thanh Phong vào phái Vân Hà lần đầu tiên, mọi chuyện đã ầm lên sau đó ở Hồng Diệp sơn cốc Cổ Thanh Phong lại đánh Lý Sâm mấy người nội môn đệ tử chuyện này càng nhiều người biết.

Chúng đệ tử nhìn thấy Cổ Thanh Phong thì kinh ngạc, Lý Tử Hoành ngồi trên đài cao lại càng kinh ngạc.

Cháu trai mình lần trước bị Cổ Thanh Phong đánh cho đến bây giờ vẫn chưa khỏi hẳn cơn tức này đến tận bây giờ Lý Tử Hoành vẫn chưa nuốt xuống, nếu không phải có Hỏa Đức trưởng lão che chở ông ta sớm đã chém Cổ Thanh Phong thành trăm mảnh để báo thù cho cháu trai.

Không chỉ Lý Tử Hoành kinh ngạc, lúc Phi Tuyến chân nhân người vốn lạnh lùng lãnh đạm khuôn mặt vốn ngạo mạn dửng dưng cũng không khỏi nhiều mày thật sâu, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Cổ Thanh Phong.

“Sao ngươi lại ở đây?”

Người hỏi không phải là Phi Tuyết chân nhân, mà là Lý Tử Hoành. Vừa nhìn thấy lần đầu tiên ông ta đã đứng phắt người lên tức giận quát.

“Sao ta lại không được ở chỗ này?”

Cổ Thanh Phong mỉm cười nói một câu.

Lúc này, trong tay Phí Khuê đã cầm một quyển sổ đi tới: “Cổ Thanh Phong mấy hôm trước đã thông qua khảo hạch của phái Vân Hà chúng ta trở thành một đệ tử ngoại môn, đây là những ghi chép khi chúng ta xét duyệt xin mấy vị trưởng lão xem qua.”

Trở thành một đệ tử ngoại môn rất đơn giản, có linh căn thì dựa vào linh căn không có linh căn thì dựa vào khảo hạch, nếu thật sự không được chỉ cần ngươi giao nộp đủ linh thạch, cũng có thể trở thành một đệ từ ngoại môn.

Điểm này, cho dù là Phi Tuyết chân nhân hay là Lý Tử Hoành đều hiểu rõ cho dù là Nhân Đức trưởng lão cũng biết, đối với việc này trước nay ông đều mắt nhắm nắt mở, dù sao sự lớn mạnh của môn phái cũng không thể rời khỏi linh thạch cho nên những ghi chép xét duyệt này cũng không có ý nghĩa gì.

Lý Tử Hoành cười lạnh chất vấn: “Phí Khuê, ngươi có biết hắn là phế thể trúc cơ không?”

“Đương nhiên rồi.”

Phí Khuê khom người trên mặt vẫn giữ ý cười khiêm tốn.

“Nếu đã vậy sao ngươi còn cho phép hắn tới tham gia nội môn khảo hạch?”

Dường như Phí Khuê đã sớm đoán được rằng Lý Tử Hoàng sẽ nổi giận chầm chậm đáp lời: “Điều kiện để tham gia nội môn khảo hạch là Tiên Thiên ngũ trọng, có tiên nghệ tiểu thành là có thể, mặc dù Cổ Thanh Phong trúc cơ thất bại nhưng cũng chỉ là thất bại, có ai nói tu vi của cậu ta không đủ Tiên Thiên ngũ trọng, hơn nữa phái Vân Hà chúng ta cũng không có bất kì quy định nào không cho phép đệ tử trúc cơ thất bại không được tham gia nội môn khảo hạch.

“Mặc dù không có giấy tờ quy định rõ ràng, nhưng trúc cơ thất bại chẳng khác nào kết thúc con đường tu hành từ nay về sau cũng không còn cách nào tu hành, chuyện này chẳng lẽ ngươi không rõ hay sao?”

Phí Khuê cúi đầu, tiếp tục đáp lời: “Trúc cơ thất bại chỉ là thất bại, chưa hẳn đã kết thúc con đường tu hành thế sự nào có tuyệt đối, cũng cũng không dám nói trước sau khi trúc cơ thất bại thì không thể trúc cơ lần nữa.”

“Trúc cơ thất bại chính là thất bại cũng không thể trúc cơ lần nữa.” Lý Tử Hoàng ngồi xuống, nhìn chằm chằm vào Cổ Thanh Phong trong sân cười lạnh lùng nói: “Người này không có tư cách tham gia nội môn khảo hạch.”

Cổ Thanh Phong thoải mái hỏi: “Sao ông biết được là không thể.”

“Ta nói không thể chính là không thể!” Lý Tử Hoành tức giận nhìn chằm chằm vào Cổ Thanh Phong hận không thể ngay bây giờ đi lên chém thành trăm mảnh sao lại có thể để hắn tham gia nội môn khảo hạch.

“Không có gì là không thể.” Cổ Thanh Phong lặng lẽ đứng đó mặt mang nét cười thoáng qua khoan thai nói: “Thời Thượng Cổ, trước đây cả vạn năm, vũ trụ Thương Huyền chúng ta Phi Tiên Kiếm Thiên một kiếm làm kinh hãi cả thiên hạ, chính là một trúc cơ đã từng thất bại.”

“Thời Thượng Cổ chín nghìn năm trước, vũ trụ Thương Huyền chúng ta thánh cổ tông sư gia Thanh Vân Tử cũng giống như vậy là một trúc cơ thất bại.”

“Thời Thượng Cổ tám nghìn năm trước, vũ trụ Thương Huyền chúng ta nhất đại kiêu hùng Quân Trường Sinh, cũng giống thế là trúc cơ thất bại hơn nữa còn là ba lần.”

“Thời Thượng Cổ năm nghìn năm trước, vũ trụ Thương Huyền chúng ta người xưng là Tiêu Dao Tiên vô vọng cư sĩ, cũng giống thế là trúc cơ thất bại.”

Cổ Thanh Phong nói một hơi ra hơn mười vị cao thủ danh chấn Thương Huyền vũ trụ nói ra, mọi người đều có một điểm giống nhau chính là trúc cơ thất bại, mà không chỉ thất bại một lần.

“Nếu trúc cơ thất bại không thể trúc cơ lần nữa, vậy họ tiến vào con đường tu hành lần nữa như thế nào sao có thể tiếu ngạo thiên hạ đây?”

Cổ Thanh Phong hỏi một câu khiến Lý Tử Hoành không biết phản bác như thế nào, bởi vì người biết rõ lịch sử thượng cổ dường như đều biết những gì hắn nói là sự thật những nhân vật phong vân đã từng tiếu ngạo thiên hạ này đều đã là trúc cơ thất bại, chỉ là bị một người trẻ tuổi chất vấn đến không thể phản bác lại, Lý Tử Hoành đâu thể tha thứ dễ dàng cười lạnh nói: “Đã là lịch sử mấy nghìn năm thật hay giả không ai có cách nào kiểm chứng!”

Lúc này, Phí Khuê ở bên cạnh cũng cười nói: “Lịch sử mấy nghìn năm không có cách nào kiểm chứng, vậy ta nói một người, không biết Lý trưởng lão có biết chăng?”