Tôn Thượng

Chương 79: Ra Trận

Mấy ngày qua, Cổ Thanh Phong luôn trốn ở trong phòng nghiên cứu viên hỗn sắc tinh thạch kia trong động phủ.

Hắn tu luyện năm trăm năm nhòm ngó qua Tiên đạo vương tọa, còn có Ma đạo vương tọa, cũng nhòm ngó qua Thiên Đạo đế tọa, mặc dù không dám khoe khoang không gì không biết, nhưng cũng tuyệt đối được xưng tụng là hạng người có kiến thức rộng rãi chỉ là nghiên cứu nhiều ngày như vậy, làm thế nào cũng không rõ rốt cuộc đồ chơi này là cái gì.

Không biết tinh thạch là cái gì cũng không biết không gian thần bí bên trong là cái gì, cũng tương tự không hiểu rõ vì sao bên trong có thẩm phán.

Điều này khiến Cổ Thanh Phong có chút phát điên, cảm thấy thật sự sống vô dụng nhiều năm như vậy.

Đương nhiên cũng không phải không thu hoạch được gì, trải qua nhiều ngày ẩn núp ít nhất hiểu rõ một chuyện, hai cô gái bên trong dường như không biết không gian thần bí này là gì mà có thể đi vào không gian không chỉ có hai người bọn họ, giống như còn có những người khác trong lúc bọn họ nói chuyện cũng biết được còn một người có thể đi vào.

Cổ Thanh Phong ẩn núp trong mấy ngày này, còn có một đạo thần thức thỉnh thoảng cũng sẽ xuất hiện không biết có phải người thứ ba từ miệng hai người kia hay không, nếu như không phải, vậy thì đồng nghĩa với việc còn có người thứ tư có thể đi vào.

Cổ Thanh Phong suy nghĩ tìm hiểu bọn họ là ai lại tiến đến thế nào, sau đó nghĩ nghĩ thôi được rồi tình huống không rõ ràng, trời mới biết trong không gian còn có ẩn núp những người khác hay không nghĩ cứ yên lặng mà theo dõi chuyện này, đợi khi hiểu rõ tình huống này lại nói nữa.

Sáng sớm hôm sau mặt trời mới lên.

Phía sau núi vườn Linh Ẩn.

Vừa sáng sớm Phí Khuê đã rửa mặt chuẩn bị kỹ càng giờ này khắc này đang đứng tại cửa ra vào chờ, ngày hôm nay là ngày Cổ Thanh Phong tham gia thí luyện khảo hạch thấy thời gian khảo hạch cũng sắp đến đến, thế nhưng bên trong còn không có bất cứ động tĩnh gì.

Trong lòng Phí Khuê rất vội lại cũng chỉ có thể thành thành thật thật tại chỗ này chờ.

Hắn không dám hét.

Càng không dám ồn ào.

Từ hôm qua sau khi nghe lão gia tử nói những lời kia, đến bây giờ Phí Khuê cũng còn có chút ngơ ngác nhất là khi lão gia tử nói một khi thân phận lộ ra ánh sáng, thiên hạ đại loạn luôn quanh quần trong đầu hắn, ngay cả lão gia tử đều sợ thành như thế Phí Khuê nào dám nhao nhao.

Lúc này, một người đột nhiên xông vào vườn Linh Ẩn.

Dung nhan, tư thái xinh đẹp toàn thân lộ ra vẻ phong tình vạn chủng, không phải Âu Dương Phi Nguyệt thì là ai.

“Phí Khuê, Cổ công tử đâu?”

“Công tử gia ở bên trong nghỉ ngơi.”

Phí Khuê khom người trả lời một câu.

“Còn đang nghỉ ngơi? Khảo hạch sắp bắt đầu rồi.”

Lời còn chưa dứt cửa phòng mở ra, Cổ Thanh Phong từ bên trong đi ra vừa mặc y phục vừa cười nói: “Ồ, đại muội tử sáng sớm tinh mơ tìm ta có chuyện gì?”

“Công tử gia, buổi sáng tốt lành. Hôm nay là lúc người tham gia khảo hạch, ta đây không phải đến giúp đỡ cho người sao, thuận tiện cũng chúc mừng công tử gia thuận lợi tiến cấp.”

Phí Khuê nghe lời của lão gia tử, không dám bất kính với Cổ Thanh Phong mà Âu Dương Phi Nguyệt sau hai ngày thăm dò, nàng cũng không dám hô cái gì Thanh Phong đệ đệ cũng theo Phí Khuê hô công tử gia.

“Ta còn chưa đi thi mà ngươi đã đến chúc mừng ta nhìn trúng ta sao?”

Âu Dương Phi Nguyệt cười tươi như hoa: “Thí luyện khảo hạch nho nhỏ thôi sao có thể làm khó được công tử gia “

“Ha ha ha! Lời này ta thích nghe.”

Ngay lúc Cổ Thanh Phong đi ra Phí Khuê nhanh chóng bưng chậu nước đã chuẩn bị xong qua, đợi rửa mặt xong lại đưa khăn mặt, sau đó là hoa quả tươi rồi tới rượu ngon.

Một màn này rơi vào mắt của Âu Dương Phi Nguyệt, khiến trong lòng của nàng càng chắc chắn ý nghĩ của mình.

Lúc đầu nàng muốn tới muốn dò xét tìm hiểu hôm đó sau khi bị mê hoặc rốt cuộc tên này đã hỏi mình cái gì, chẳng qua là khi nàng trông thấy Phí Khuê hầu hạ Cổ Thanh Phong giống hầu hạ tổ tông Âu Dương Phi Nguyệt cảm thấy mình vẫn không nên dò xét, Phí Khuê cung kính như thế hầu hạ hắn trời mới biết rốt cuộc tên này là ai.

Nàng có chút sợ hãi.

Nhất là nhìn qua Phí Khuê cẩn thận từng li từng tí phục vụ khiến nàng lo lắng hơn.

“Không phải nói hôm nay lão gia tử trở về sao?”

Rửa mặt xong, Cổ Thanh Phong hỏi một câu.

“Hôm qua lão gia tử có trở lại, không dám quấy nhiễu ngài nửa đêm có việc gấp lại đi.”

“Hắn dường như rất bận.”

“Đêm qua lão gia tử dặn dò tiểu nhân chuyển lời cho ngài.”

“Lời gì?”

“Lão gia tử nói...” Phí Khuê nhìn nhìn Âu Dương Phi Nguyệt nghĩ nghĩ rồi nói ra: “Lão gia tử nói nể mặt ngài ấy không được tức giận.”

“Đây là thế nào, đang êm đẹp tại sao ta phải tức giận.”

Phí Khuê cúi đầu, câu nói này hắn không biết nên đáp ra sao Âu Dương Phi Nguyệt bên cạnh nghe xong câu này nhịn không được nhíu mày cái gì gọi là không nên tức giận, lão gia tử nói lời này là có ý gì? Hắn tức giận thì sao? Chẳng lẽ... Đúng như lão gia tử nói hắn khẽ giận chính là đại sự? Không hiểu không biết cũng không dám hỏi nhiều.

“Đi thôi.”

Đã đáp ứng Hỏa Đức, Cổ Thanh Phong tất nhiên sẽ làm thỏa đáng chuyện này rời khỏi vườn Linh Ẩn, thấy Âu Dương Phi Nguyệt một mực đi theo liền hỏi: “Ngươi cũng đi?”

“Công tử gia, người quên rồi sao ta cũng là khách khanh phái Vân Hà.” Âu Dương Phi Nguyệt cười rất mê người cũng rất mị hoặc nói: “Mà từ khi bắt đầu ta đã đứng bên lão gia tử, đương nhiên cái này đều không quan trọng quan trọng nhất là ta muốn trợ uy cho công tử gia.”

Cổ Thanh Phong nhìn nhìn nàng, cười cười không nói gì.

Phái Vân Hà, sân thí luyện nơi này sớm đã người đông nghìn nghịt từ lâu, dường như đệ tử ngoại môn nội môn đều đã đến hết.

Dù sao ai cũng biết hôm nay Cổ Thanh Phong tham gia thí luyện khảo hạch, một khi thông qua khảo hạch mang ý nghĩa hắn sẽ trở thành đệ tử thân truyền Cửu điện.

Đây là đại sự phái Vân Hà, không chỉ các đệ tử đều tới ngay cả chấp sự nội ngoại môn, chủ sự, trưởng lão cũng gần như đến đông đủ, giống Âu Dương Phi Nguyệt khách khanh này cũng tới không ít.

Mặc kệ là Chấp Sự trưởng lão, hay là khách khanh, bọn họ cơ hồ đều biết phái Vân Hà sắp thay đổi triều đại đồng thời trong lòng bọn họ cũng đều rõ ràng, Cổ Thanh Phong là người Hỏa Đức tìm đến tranh đoạt chưởng trữ đệ tử.

Rất nhiều Chấp Sự trưởng lão cùng khách khanh, có người ủng hộ Thủy Đức, có người ủng hộ Kim Đức, nhưng phần lớn người đều đang do dự, ngần ngừ, bọn họ đều là kẻ già đời biết một khi đứng sai đội, hậu quả vô cùng nghiêm trọng, chẳng những lợi ích bị hao tổn, khả năng cũng sẽ liên quan đến tính mạng, cho nên chưa đến cuối cùng, ai cũng không dám mù quáng đứng đội nào.

Bây giờ Hỏa Đức tìm Cổ Thanh Phong người có tình thế vô cùng mãnh, nói không chừng chính là một con ngựa ô, phải quan sát thật kỹ mới được.

Trên đài cao, Nhân Đức, Mộc Đức chờ bảy tám vị nghị sự trưởng lão phái Vân Hà đoan chính mà ngồi, hôm nay bọn họ đều là quan chủ khảo trừ cái đó ra, còn có Quảng Nguyên, Phi Tuyết, lúc đầu hai người bọn họ không có tư cách ngồi ở chỗ này nhưng hai vị nghị sự trưởng lão Kim Đức và Thủy Đức tạm thời ra ngoài để cho hai người thẩm hạch thay.

Ngoại trừ những nghị sự trưởng lão này ra, hai bên cao đài ngồi hơn mười vị Chấp Sự trưởng lão, bên cạnh còn có gần trăm vị khách khanh.

Mà phong vân đệ tử của phái Vân Hà cũng tới không ít thủ tịch mười hai viện Mộ Tử Bạch.

Đệ tử thân truyền của Cửu điện hôm nay cũng tới trọn vẹn năm vị.

Chung Thiên Ưng, Lý Võng, Phạm Đông Côn, Lữ Trình, Giang Nguyên, năm người chẳng những là đệ tử thân truyền của Cửu điện phái Vân Hà, bên ngoài cũng uy danh truyền xa, mỗi người đều là thiên tài xuất sắc, dù sao trong đệ tử thân truyền của Cửu điện, Mặc Long danh tiếng lớn nhất thực lực cao nhất bối cảnh sâu nhất, Kim Cảnh Sơn bốn người bọn họ chẳng biết tại sao chưa từng xuất hiện, có người nói Mặc Long, Kim Cảnh Sơn vốn dĩ không coi Cổ Thanh Phong là vấn đề cần để mắt.

Cách thời gian khảo hạch ngày càng gần, rốt cuộc đoàn người Cổ Thanh Phong cũng xuất hiện tại sàn thí luyện trận.

Hiện trường lập tức sôi trào lên, ánh mắt tất cả mọi người ở đây đều quét qua.

Đúng lúc này, một đạo cự kiếm bay đi cách Cổ Thanh Phong khoảng mười mét, hung hăng cắm trên mặt đất mặt đất nứt ra trong nháy mắt.

Vèo!

Một bóng người vạch phá giữa trời, trong nháy mắt đã đứng bên cạnh cự kiếm.

Tất cả mọi người đều biết hắn.

Đệ tử thân truyền của Cửu điện, Lý Võng.

“Lý Võng, không được càn rỡ!”

“Lý Võng, lui ra!”

“Lý Võng! Ngươi làm cái gì vậy!”

Lý Võng đột nhiên ngăn đường đi của Cổ Thanh Phong, Nhân Đức các trưởng lão lập tức mở miệng giận dữ mắng mỏ ngay cả Quảng Nguyên người của Kim Đức trưởng lão cũng không ngoại lệ, chỉ có Phi tuyết chân nhân ở nơi đó cười lạnh xem trò hay.

Đối mặt với sự mắng mỏ giận dữ của tất cả trưởng lão, Lý Võng cũng không để ý tới chỉ là gắt gao nhìn chằm chằm Cổ Thanh Phong.