Trác Ngọc

Chương 36: Ta tha thứ ngươi, ta không thèm để ý

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Miri

- ----------------------------------------------------------------

Thanh âm vang lên khiến cho tất cả mọi người đều ngoái đầu ra ngoài nhìn, liền thấy một công tử cầm quạt mỉm cười đi vào đại điện, sau đó hành lễ với Giang Dạ Bạch trên thượng tọa, cung kính nói: "Bái kiến Giang cung chủ."

Nói xong, hắn lại hành lễ với tất cả mọi người ngồi ở trên: "Các vị chưởng môn, gia chủ, Phổ Minh đại sư.", sau đó dời ánh mắt sang nhìn Phó Minh Lam và Phó Ngọc Thù, cười cười nói, "Tam thúc công, cha."

"Sao ngươi lại tới đây?"

Phó Ngọc Thù thấy hắn xuất hiện thì nhíu mày, không để người khác mở miệng, lập tức mắng một trận: "Một cái tiểu bối, ai cho ngươi tiến vào? Còn phá cửa tiến vào, hư thân mất nết!"

Nói xong, Phó Ngọc Thù lập tức đứng lên ra vẻ như muốn xuống đánh người, Phó Minh Lam vội vàng giữ chặt Phó Ngọc Thù, khuyên nhủ: "Ngọc Thù, Trường Lăng còn nhỏ, xông vào như vậy chắc chắn là có đại sự, ngươi trước hết cứ nghe hắn nói đã."

Phó Ngọc Thù với Phó Minh Lam kẻ xướng người hoạ đi mắng hắn, những người khác cũng không tiện mở miệng. Phổ Minh đại sư ngồi phía trên sắc mặt âm tình bất định, khắc chế ngữ điệu nói: "Là tiểu bối, lại dám tự tiện xông vào đại điện, ngươi có gì muốn nói?"

"Vãn bối không có gì để biện bạch, chỉ là đột nhiên có chuyện, mong các vị tiền bối thứ lỗi."

Phó Trường Lăng lập tức quỳ xuống nhận sai, thái độ cực kỳ thành khẩn. Sắc mặt mọi người ở đây cũng nhu hòa đi, Minh Nhiên bên cạnh bị trận pháp làm khó, nổi giận mắng: "Nhãi ranh, còn không buông ta ra! Ỷ vào linh bảo nhà Phó gia các người mà đánh lén, còn dám gọi là hiệp nghĩa sao?"

"Chậc chậc chậc," Phó Trường Lăng nghe Minh Nhiên kêu la, lộ ra biểu tình ghét bỏ, "Một ma tu Hóa Thần bị ta đánh lén còn không biết xấu hổ la hét, ta còn thấy thẹn cho ngươi."

Nghe hắn nói vậy, sắc mặt mọi người đại biến, Phổ Minh đập mạnh tay lên bàn, cả giận nói: "Ngươi nói hươu nói vượn cái gì!"

"Phổ Minh đại sư, ngài khoan nóng ruột, để vãn bối từ từ nói cho ngài." Phó Trường Lăng đứng lên, phủi phủi bụi trên người. Hắn tới bên cạnh Tần Diễn duỗi tay nâng y dậy, Tần Diễn muốn cự tuyệt, Phó Trường Lăng lại nhìn y cảnh cáo một cái khiến cho Tần Diễn hơi khựng lại, tùy ý Phó Trường Lăng đỡ y. Hắn sai các đệ tử khác đưa cho y một cái ghế, xong nhỏ giọng nói: "Để ta lo."

Tần Diễn nhíu mày, Phó Trường Lăng vỗ vỗ vai y, xoay người đi tới trước mặt Minh Nhiên.

Minh Nhiên cảnh cáo nhìn hắn, lạnh lùng nói: "Ngươi muốn làm gì?"

Phó Trường Lăng cười không nói chuyện, hắn từ trong lòng ngực móc ra một miếng vải đen, đưa tới trước Minh Nhiên: "Ngươi nhận ra đây là gì?"

Minh Nhiên thấy miếng vải đen, ánh mắt lóe lóe, bên ngoài lại nói: "Đồ ngươi lấy ra, lại hỏi ta đây là cái gì?"

"Việc này phải kể từ một tháng trước, ta đi theo Việt Minh Tư đến Thượng Quan gia trừ tà, lại gặp yêu vật hung dữ như Vô Thi La......"

"Cho nên là ngươi bồi Tần Diễn đi Tuyền Ki mật cảnh?", Phổ Minh cười lạnh một tiếng, quay đầu nhìn về phía Giang Dạ Bạch, "Đệ tử kia của ngươi quả nhiên miệng đầy dối trá."

"Ồ, Tần Diễn đã nói với mọi người rồi sao?"

Phó Trường Lăng làm như kinh ngạc, Phổ Minh chế giễu: "Đúng là đã nói, nhưng lại không nói giống như vậy, y chưa nói chuyện này có dính dáng tới ngươi"

"Ô?" Phó Trường Lăng cười cười, "Vậy ta nói lại là được."

Phó Trường Lăng vắn tắt thuật lại mọi chuyện, mọi người lại nghe xong một lần, sau khi hắn nói xong rồi, Phó Trường Lăng lại bảo: "Không biết Tần đạo hữu đã nói dối chuyện gì? Các ngài muốn phạt thế nào?"

Người ở đây đều không nói câu nào. Mấy chuyện Phó Trường Lăng vừa kể lại, ngoại trừ chuyện hắn xuất hiện thì toàn bộ đều giống đại khái với lời của Tần Diễn.

Một người nói thì có thể là bịa đặt, nhưng hai người nói giống nhau thì lập tức trở nên đáng tin hơn.

Không thấy bọn họ tỏ thái độ gì, Phó Trường Lăng nói tiếp: "Hai người chúng ta ra khỏi Tuyền Ki mật cảnh rồi, Kim Đan của ta bị tổn hại nên phải tìm một chỗ để trốn đi tịnh dưỡng. Nhưng bảy ngày trước, vẫn có ma tu tìm được ta, ta dựa vào linh bảo được nhà đưa cho nên may mắn chạy thoát. Kẻ có ý đồ giết ta bị thương, ta xé xuống một miếng vải bị nhuốm máu của kẻ đó, chính là miếng vải này. Hai ngày trước, phụ thân ta báo cho ta là Giang cung chủ chuẩn bị triệu tập thất tông, ta liền đoán ra là để nghị luận chuyện này. Nếu trên đời này thật sự có ma tu, mà những ma tu đó đang thật sự âm mưu chuyện gì, bọn họ còn có thể lợi dụng Tuyền Ki mật cảnh, vậy hiển nhiên trong những người đứng đầu Vân Trạch đã có ma tu nằm vùng. Một buổi triệu tập lớn thế này, kẻ địch nằm vùng sao có thể không đến?"

Phó Trường Lăng nói xong thì quay đầu, một quang bàn trong lòng bàn tay đang cầm vải đen của hắn bắt đầu sáng lên. Trên quang bàn vẽ 16 mũi chỉ phương hướng, một mũi hướng đang chỉ vào Minh Nhiên chợt lập lòe, rõ ràng là đang ám chỉ gì đó.

*Tưởng tượng quang bàn như cái la bàn là được...

"Đây là Tìm Thân bàn, dùng máu để tìm người, xin hỏi Minh Nhiên đại sư," Phó Trường Lăng ngừng ở trước mặt Minh Nhiên, hơi hơi ưỡng người ra để sát mặt vào người gã, "Đêm chín ngày trước, ngài ở nơi nào? Là ở Kim Quang Tự sao? Có vị đệ tử nào của Kim Quang Tự, gặp qua ngài, đi cùng ngài không?"

Nghe vậy, sắc mặt người của Kim Quang Tự bắt đầu có chút thay đổi.

Minh Nhiên lạnh lùng nhìn Phó Trường Lăng, hắn cười cười, tiếp tục nói: "Tuyền Ki mật cảnh vẫn luôn do ngài giữ, tại sao lại rơi vào tay ma tu? Trước khi ta ra khỏi đó đã cố ý gia cố phong ấn lại, vậy nên mật cảnh không sụp đổ. Lời chúng ta là thật hay giả, ngài lấy Tuyền Ki mật cảnh ra nhìn một cái là biết, cần gì phải nhiều lời? Ta biết ngài là đệ tử thân truyền của Phổ Minh đại sư," Phó Trường Lăng quay đầu nhìn về phía Phổ Minh, cười nói, "Nói vậy, Phổ Minh đại sư chắc sẽ không vì bênh vực người nhà mà không nói lý, đặt sinh tử Vân Trạch vào hiểm địa đâu đúng không?"

Phổ Minh bị hắn đột nhiên chụp mũ, sắc mặt trở nên khó coi. Minh Nhiên nhìn về phía Phổ Minh, lại nhìn lướt một vòng, thanh âm lạnh lùng nói: "Ta Minh Nhiên tu đạo 300 năm, hành thiện tích đức, cũng không làm việc trái lương tâm, không ngờ tới hôm nay lại phải ở trước mặt mọi người bị tiểu bối làm nhục. Các ngươi đã không tin ta, cần gì phải nhiều lời?! Hôm nay Minh Nhiên liền lấy cái chết để chứng minh, làm bản thân trong sạch!"

Minh Nhiên vừa nói xong liền muốn tự bạo Kim Đan, nhưng Phó Trường Lăng nhanh tay hơn, lập tức bóp cổ gã đè lên tường, một tay khác rút bùa áp lên bụng gã, tới gần đối phương quát khẽ: "Ở trước mặt ta còn muốn chơi trò kim thiền thoát xác?"

Dứt lời, phù chú kia lập tức nhập vào bên trong bụng, sắc mặt Minh Nhiên đại biến, Phó Trường Lăng gắt gao nắm cổ gã, dáng vẻ như hoàn toàn muốn đưa gã vào chỗ chết. Phổ Minh thấy thế, tung một chưởng tới Phó Trường Lăng, hét lớn: "Buông đồ đệ ta ra!"

"Thiên địa nhập pháp," Phó Minh Lam thấy Phổ Minh động thủ, cũng không hề chậm trễ mà đặt kim phiến lên môi, trong trẻo niệm: "Hộ ngã huyết thân."

*Hộ ngã huyết thân: Bảo vệ người nhà máu mủ

Trong một khắc Phổ Minh tung chưởng đánh tới, Phó Minh Lam kịp thời mở ra kết giới, hai đạo chân khí va chạm vào nhau tạo thành gió lốc. Tay Phó Trường Lăng siết chặt hơn, thăm dò ấn về phía trước, nhỏ giọng nói: "Ngươi cho rằng ta không dám giết ngươi? Còn không chịu động thủ thì không còn cơ hội đâu."

Minh Nhiên thở hổn hển, nhìn trừng trừng vào Phó Trường Lăng. Móng tay Phó Trường Lăng bấu vào bên trong da thịt Minh Nhiên, kim phiến đâm tới vị trí đan điền của gã, cũng chính trong nháy mắt đó, Minh Nhiên rốt cuộc không chịu nổi, đột nhiên thét chói tai!

Tiếng thét vừa phát ra, mọi người đều cảm giác được một làn âm khí phóng lên cao. Phó Trường Lăng bị âm khí kia tàn nhẫn đánh văng, đập vào cửa gỗ. Mấy chục bóng đen từ trong cuồng phong vọt ra tứ phía, mọi người ở đây tức khắc tách ra đuổi theo chúng. Tần Diễn đứng dậy cũng muốn đuổi theo, Phó Trường Lăng bắt lấy ống tay áo y, Tần Diễn ngừng bước chân, bị Phó Trường Lăng giơ tay ôm cổ y kéo xuống. Hắn kề sát vào tai y, vội vàng bảo: "Ngươi lưu lại, nhớ bảo sư phụ ngươi tự đi gia cố phong ấn, ta phải đi rồi."

Tần Diễn ngẩn người, Phó Trường Lăng thấy y ngạc nhiên, không khỏi bật cười.

"Sau này đừng ngẩn người nữa, dễ bị người khác khi dễ." Hắn thở hổn hển, chống thân mình đứng lên, "Ngươi xem, may là ta tới."

"Ta không sao."

Tần Diễn rất nhanh đã hoàn thần, Phó Trường Lăng cũng không nhiều lời, lảo đảo đứng dậy, cũng trong hỗn loạn đuổi theo một bóng đen.

Hắn đuổi tới nửa đường, liền vội ngừng ở sau núi Hồng Mông Thiên cung, hấp tấp trốn vào trong sơn động, ôm bụng thở dốc nặng nề.

Vừa rồi giằng co với Minh Nhiên, hắn âm thầm vận dụng Tụ Linh tháp mới chế trụ được gã, vừa động Tụ Linh tháp, Kim Đan vất vả dưỡng mấy ngày nay vừa tốt một chút lại bị huỷ hoại. Trán hắn đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, cảnh vật trước mắt dần hóa đen, chỉ còn lý trí vẫn từng thời từng khắc nhắc nhở hắn tuyệt đối không thể té xỉu ở nơi này.

Thất Tông Đại Hội hôm nay gặp náo loạn, dựa theo cách nói của hắn, những người còn lại tất sẽ nghi ngờ hắn tại sao lại biết cách mở phong ấn, tại sao ma tu muốn theo dõi hắn, đến lúc đó chắc chắn sẽ không tránh khỏi bị nghiệm chứng huyết mạch. Hắn không thể bị phát hiện lúc này, không thể ở trước mặt mọi người bị thử huyết mạch. Hắn cần phải ngụy trang đuổi theo ma tu xong giả vờ bị mất tích thì mới có thể giúp hắn thoát kiếp nạn này.

Phó Trường Lăng run rẩy, mặc vào cung phục của Hồng Mông Thiên cung, lại lấy Thiên Diện Thủy bôi lên mặt.

Mỗi một động tác của hắn đều làm vô cùng gian nan, đau đớn do Kim Đan gây ra từng đợt từng đợt xộc lên, làm hắn dường như đã mất hết tri giác.

Phó Trường Lăng trốn ở trong sơn động thay y phục, các tu sĩ đuổi theo hắc khí cũng đang lần lượt trở về, tông chủ Kiếm tông Dương Tuấn thầm chửi một tiếng, nhịn không được nói: "Là thứ gì, vừa đụng vào đã tan, còn mỏng manh hơn hồn phách."

"Chẳng biết lũ ma tu này từ đâu ra."

Tông chủ Nho tông Quách Minh Phàm thở dài, hơi có chút sầu lo: "Nếu hai vị đệ tử kia nói thật, vậy sợ là Vân Trạch sắp gặp đại họa."

Lúc mọi người nghị luận sôi nổi, Giang Dạ Bạch cuối cùng cũng trở về. Hắn vừa về, mọi người đã nhìn qua: "Giang cung chủ có thu hoạch gì không?"

Giang Dạ Bạch gật đầu, nâng tay lên. Tay hắn cầm một tiểu cầu, Phổ Minh thấy tiểu cầu, gần như muốn hét ra tiếng: "Tuyền Ki mật cảnh!"

Giang Dạ Bạch lên tiếng xác nhận, Phổ Minh vội vàng đi tới, đang muốn lấy đi tiểu cầu thì lại bị Phó Minh Lam lấy quạt ngăn lại.

"Phổ Minh đại sư," Phó Minh Lam cười nói, "Quý cung cấu kết ma tu, dùng Tuyền Ki mật cảnh hại đệ tử giỏi giang của Vân Trạch, bây giờ còn để mật cảnh này ở quý tông, sợ là không thỏa đáng lắm?"

"Ngươi có ý gì?"

Phổ Minh sắc mặt hơi có chút khó coi, Phó Minh Lam nhìn lướt qua mọi người, cũng không hỏi ý kiến Phổ Minh, chỉ nói: "Chư vị, chuyện liên quan đến sinh tử Vân Trạch, mật cảnh này cứ giao cho Hồng Mông Thiên cung trông giữ, chư vị nghĩ thế nào?"

"Rất tốt."

Gia chủ Tô gia Tô Tri Thanh gật đầu, đáp lại hai chữ. Người Tô gia đã mở miệng, những người khác tất nhiên cũng phụ họa theo.

Phổ Minh sắc mặt cực kỳ khó coi, nhưng đang là người yếu thế, hắn rốt cuộc chỉ có thể nói: "Vậy...tạm thời cứ giữ tại Hồng Mông Thiên cung."

Nói xong, hắn lại bỏ thêm một câu: "Chờ việc này chấm dứt, các ngươi phải đem mật cảnh về chỗ chúng ta"

"Yên tâm." Phó Minh Lam bật cười, "Hồng Mông Thiên cung có rất nhiều mật cảnh, sẽ không ham một cái mật cảnh rách nát của các ngươi."

"Ngươi......"

Phổ Minh tức khắc giận dữ, Phó Ngọc Thù vội nói: "Xin lỗi xin lỗi," Phó Ngọc Thù đi lên phía trước, giúp Phổ Minh thuận khí, "Tam thúc công nhà ta không biết ăn nói, xin Phổ Minh đại sư bớt giận, ngày mai ta sai người tới đưa một chút lễ vật, thẳng thắn nói vài câu bồi tội, đại nhân ngài rộng lượng, đừng so đo."

Nói xong, Phó Ngọc Thù liền đỡ Phổ Minh đến một bên, vừa đi vừa khuyên nhủ. Phổ Minh bị lôi đi rồi, mọi người liền nhìn chằm chằm vào Tuyền Ki mật cảnh, Giang Dạ Bạch im lặng một lát, chậm rãi nói: "Tuyền Ki mật cảnh tạm giữ ở Hồng Mông Thiên cung, Hồng Mông Thiên cung sẽ nghĩ ra cách phong ấn, nếu có gì cần tương trợ, mong rằng các tông các tộc không tiếc ra tay giúp đỡ."

"Giang cung chủ yên tâm," Tô Tri Thanh gật đầu nói, "Chuyện của Vân Trạch, ta nhất định đồng tâm hiệp lực."

Mọi người thương nghị định phương án xong, Giang Dạ Bạch liền bảo Tần Diễn lui ra trước. Tần Diễn cung kính hành lễ, đi ra ngoài đại điện, do dự một lát mới giơ tay xoa xoa phù văn Phó Trường Lăng lưu lại lúc sáng sớm, nghĩ tới nghĩ lui, rốt cuộc vẫn huýt sáo. Chẳng mấy chốc, Tật Phong liền chạy như điên đến bên y, cọ vào chân Tần Diễn. Y xé phù văn xuống, bóp nát nó ở trước mặt Tật Phong, vỗ vỗ đầu nó, nhỏ giọng nói: "Đi tìm người."

Tật Phong "ư ử" một tiếng, lắc lắc cái đầu, liền xông ra ngoài dẫn đường cho Tần Diễn.

Tật Phong dẫn y đi quẹo hết chỗ này tới chỗ kia, rốt cuộc cũng vào được chỗ hòn non bộ Phó Trường Lăng đang trốn. Khi y đi vào trong, Phó Trường Lăng đã té ngã ở trên mặt đất, lọ sứ chứa Thiên Diện Thủy lăn lóc, một nửa mặt là thuộc về Thẩm Tu Phàm, một nửa mặt là Phó Trường Lăng.

Tần Diễn tiến lên phía trước, vội vàng cầm lấy tay hắn, vận chuyển linh lực vào một chu thiên, xác nhận tình huống của hắn xong rồi thì lấy vài viên đan dược từ trong tay áo ra, nhét vào miệng của hắn. Sau đó y đổ Thiên Diện Thủy vào lòng bàn tay mình, bôi lên mặt Phó Trường Lăng, thay hắn mặc y phục gọn gàng, sau đó đặt hắn nằm lên lưng Tật Phong.

Phó Trường Lăng mơ hồ cảm giác được Tần Diễn đã đến nhưng lại không dám tin, hoảng hốt mở mắt ra chỉ cảm thấy trước mắt toàn là lông, màu sắc còn loang lổ, giống một con mèo tam thể. Nhìn xuyên qua chùm lông kia, liền thấy bóng dáng một người đang ngự kiếm.

Hắn không kịp nghĩ nhiều, lại đần độn ngủ thiếp đi mất. Tới lúc hắn tỉnh lại rồi, liền phát hiện vết thương của mình đã được băng bó kĩ lưỡng, nằm ở trên giường mềm, cách đó không xa là Tần Diễn đang ngồi ở nguyệt môn, ánh trăng soi vào người y. Y dựa vào cạnh nguyệt môn, cong một chân, trên tay cầm vò rượu, lẳng lặng nhìn ra ngoài cổng, nhìn đèn dầu của thế gian dưới tầng mây.

Tật Phong nằm dưới chân y, dương dương tự đắc liếm lông.

Phó Trường Lăng hốt hoảng ngồi dậy, giơ tay áp lên đầu đang quay mòng mòng, Tần Diễn nghe động tĩnh, quay đầu nhẹ nhàng bảo: "Tỉnh rồi."

"Sư huynh?"

Phó Trường Lăng có chút mơ màng không rõ, Tần Diễn gật gật đầu, y buông vò rượu, đứng dậy: "Tỉnh lại nên làm gì thì làm đi, ta đi Lãm Nguyệt cung, đêm nay sư phụ muốn mở Tuyền Ki mật cảnh, trận pháp ngươi cho ta đã giao sư phụ."

Nói xong, Tần Diễn tựa hồ như nhớ tới chuyện gì, do dự một chút, vẫn là nói: "Ngươi cùng Vân Vũ, Minh Ngạn bị ma tu tập kích, sau khi ta mang ngươi về đã kêu Tạ sư tỷ đưa hai người họ về, bọn họ không có gì đáng ngại, ngươi không cần lo lắng."

Phó Trường Lăng lẳng lặng nghe, Tần Diễn đi ra ngoài, Phó Trường Lăng rốt cuộc không nhịn nổi, vẫn phải mở miệng nói: "Ngươi biết."

Tần Diễn dừng bước chân, không có tiếng động nào, Phó Trường Lăng cảm thấy có chút buồn cười, hắn quay đầu nhìn về phía Tần Diễn: "Ta là Phó Trường Lăng. Nếu ngươi biết, tại sao lại vờ như không biết?"

Tần Diễn im lặng, Phó Trường Lăng thấy y im lặng thật lâu, dũng khí vất vả lắm mới có nãy giờ trong nội tâm cũng bị đánh sập xuống hết phân nửa.

Hắn đột nhiên có chút chán ghét mình quá lỗ mãng, Tần Diễn không muốn vạch trần tất nhiên là vì y không muốn, hắn còn phải hỏi lại làm chi?

Vạn nhất Tần Diễn giận dữ, đuổi hắn đi thì sao?

"Nếu ngươi là Phó Trường Lăng, tại sao phải giả làm Thẩm Tu Phàm?"

Tần Diễn rốt cuộc mở miệng, Phó Trường Lăng ngẩn người, tự dưng bị hỏi, hắn lại có chút chột dạ, lắp bắp: "Ngươi...không phải không thích ta sao? Ta lấy thân phận thật tới Hồng Mông Thiên cung, ta......không phải ta sẽ không vào được sao?"

"Tại sao muốn vào?"

Tần Diễn tiếp tục dò hỏi, Phó Trường Lăng không nói gì, hắn rũ mắt, suy nghĩ lý do. Hắn không biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói, vì thế liền dứt khoát im lặng giả chết.

Tần Diễn hỏi ra miệng xong, ngược lại có vẻ như nhẹ nhõm hẳn đi, y quay đầu, nhìn Phó Trường Lăng, khăng khăng hỏi: "Tại sao muốn tới Hồng Mông Thiên cung?"

"Ta......" Phó Trường Lăng căng thẳng túm chặt chăn, "Ta cảm kích ngươi, ta cảm thấy mình mở ra Tuyền Ki mật cảnh, có lỗi với ngươi. Ta muốn làm chút gì đó cho ngươi."

Nói xong, Phó Trường Lăng như nhớ tới cái gì đó, sốt ruột nói: "Đương nhiên, gia nhập Hồng Mông Thiên cung còn có thể học được rất nhiều thứ khác, có thể bái Giang cung chủ làm sư, có thể trở thành sư đệ ngươi, ta cũng cảm thấy rất may mắn. Ta trước kia đần độn, vẫn luôn không chăm chỉ học gì, ta muốn theo ngươi học hỏi chút gì đó."

Phó Trường Lăng liều mạng nghĩ ra mấy lý do Tần Diễn có thể thích, nói lung tung một hồi. Tần Diễn lẳng lặng nhìn chăm chú hắn, một đôi mắt dường như đã thấu triệt vạn vật, chỉ nói: "Chỉ có như thế?"

"Ta còn muốn vì Vân Trạch làm chút chuyện, trở thành một người cống hiến cho Vân Trạch, ta còn..."

Phó Trường Lăng vô căn cứ loạn nói, tận sức biến mình thành một thiếu niên có thể được Tần Diễn thích. Tần Diễn nghe hắn nói bậy bạ, nghe hết rồi, y mới từ từ tiến đến trước hắn.

Bóng dáng của y bao trùm lấy Phó Trường Lăng trong nháy mắt, Phó Trường Lăng liền ngừng nói, căng thẳng túm lấy chăn trải giường, một câu đều nói không nên lời. Tần Diễn nâng tay lên, nhẹ nhàng đặt ở trên trán hắn.

"Ngươi tới, ta không vạch trần, đó là bởi vì, ta hy vọng ngươi là Thẩm Tu Phàm."

"Ngươi vào Hồng Mông Thiên cung, vì thứ ngươi theo đuổi, vì ngươi muốn tu hành, lại có lẽ còn vì bảo hộ Vân Trạch thương sinh, bảo hộ những người khác."

"Đạo ngươi muốn đi, ta nguyện dẫn dắt ngươi đi. Ngươi muốn làm sư đệ ta, ta nguyện bồi đắp tiền đồ cho ngươi."

Phó Trường Lăng không nói gì, hắn cảm thụ được độ ấm trên tay Tần Diễn.

Một khắc đó, hắn đột nhiên cảm thấy một loại xấu hổ lẫn áy náy không nói lên lời, khàn khàn ra tiếng: "Nếu là bởi vì ta làm ra nhiều chuyện không tốt với ngươi, muốn tới chuộc tội thì sao?"

Tần Diễn nghe vậy thì dừng một chút, sau một hồi, y rốt cuộc mới nói: "Nếu ngươi thật sự đã làm chuyện gì có lỗi với ta, vậy thì từ khắc này, ngươi không cần chuộc nữa."

Phó Trường Lăng mờ mịt ngẩng đầu, Tần Diễn cười cười: "Ngươi đối xử rất tốt với ta, ta tha thứ ngươi, ta không thèm để ý."

Editor:

Khóc ;; A ;; Tần Diễn.......

Nhà họ Phó cũng bênh người nhà~

Mãi mới có một cái fanart vẽ anh Lăng trong hoa phục của Phó gia.