Trên Dưới Sư Môn Đều Không Đúng

Chương 38: Cho ngươi cắn

Mặt Bùi Vân Thư bị tên lưu manh vô lại này nâng lên, đầu lưỡi không ngừng rụt lại né tránh, nhưng cuối cùng vẫn bị người đó bắt lấy, đầu lưỡi bị mút đến vừa đau vừa tê, chưa từng có người nào làm chuyện như vậy đối với Bùi Vân Thư cả, Bùi Vân Thư cảm thấy tay chân mình cũng bắt đầu trở nên vô lực, y bị cảm giác này làm sợ hãi, chợt quýnh lên, hung hăng cắn vào đầu lưỡi của người này.

Chúc Vưu bị y cắn một cái trong lúc bất ngờ không kịp đề phòng, máu giao long từ đầu lưỡi chảy vào trong miệng Bùi Vân Thư, hắn cụp mắt nhìn Bùi Vân Thư, yêu văn trông rất tà khí, nhưng con ngươi đen láy lại đầy nghi hoặc, “Ngươi cắn ta.”

Cứ như hắn là có quyền được hôn Bùi Vân Thư, còn Bùi Vân Thư thì không được cắn hắn vậy.

Bùi Vân Thư: “Ngươi —— ”

Nhưng y chỉ mới nói ra một chữ, người đó đã lại luồn đầu lưỡi vào trong miệng của y, không chỉ như thế, nội đan màu trắng trong cơ thể Bùi Vân Thư ngoan ngoãn thả ra một dòng linh khí, chữa trị cho vết thương trên lưỡi của tên lưu manh vô lại đó.

Giao long ôm chặt lấy y, mãi đến tận khi cả hai cùng rơi xuống, cái đuôi kia mới hóa lại thành chân người, nhưng hai tay vẫn không chịu buông Bùi Vân Thư ra, cánh tay nôn nóng vuốt ve qua lại trên lưng Bùi Vân Thư, y phục bị từng cái vuốt của hắn làm cho nhăn nhúm.

Bùi Vân Thư đẩy hắn ra, nét mặt vẫn cứng nhắc lạnh tanh, nhưng lại ửng đỏ lên, y nhìn xung quanh một vòng, lúc này mới nhìn thấy rõ trong đây không chỉ có một con yêu quái, mười mấy cặp mắt cùng sáng rực lên trong bóng tối, giờ này khắc đang cùng chăm chú dán vào trên người Bùi Vân Thư.

Trong lòng Bùi Vân Thư chợt rùng lên, y dè dặt lùi hai bước về sau, nhưng vừa chân bước lui lại đã va vào lồng ngực của tên lưu manh vô lại kia.

Tên lưu manh chôn đầu vào trong cổ y hít sâu một cái, lẩm bẩm trong miệng gọi y: “Phu nhân.”

Bùi Vân Thư thoáng dừng, trong lòng chợt dâng lên một cảm giác lạ.

Hắn gọi y là gì?

“Phu nhân,” Giao long lại nắm cằm Bùi Vân Thư lên, duỗi đầu lưỡi đỏ tươi ra, lại một lần nữa không biết xấu hổ muốn từ khóe miệng tiến vào trong môi y, lời nói ra từ miệng đường hoàng hiên ngang lẫm liệt, “Cho ngươi cắn này.”

“Chúc Vưu, sao ngươi có thể gọi phu quân là phu nhân?”

Bên cạnh truyền đến một giọng nói trong trẻo, trong lời nói mang theo không đồng tình, có một người chậm rãi đi tới, “Ngươi là phu nhân của phu quân, đương nhiên phải gọi phu quân là phu quân.”

Cuối cùng thì người đó cũng từ trong bóng tối bước ra phía trước, thì ra là một vị yêu tướng thân khoác chiến giáp rất anh tuấn, người đó khom người cúi chào Bùi Vân Thư một cái, khóe miệng mỉm cười, nho nhã lễ độ nói: “Qua ra mắt phu quân, chắc hẳn trong lòng phu quân lo lắng rất nhiều, nhưng không cần phải nóng lòng, qua và phu nhân của phu quân không bị thương.”

Đang quấn trên người y chính là giao long, vậy thì người này chắc là con hồ ly mà sư tổ nói.

Bùi Vân Thư không biết nên nói lời, y chỉ cảm thấy trời đất đảo điên, thần hồn hoảng hốt.

Y không hề quen biết con giao và con hồ ly này, lại chợt nhớ đến ngàn vạn tâm tình phức tạp trước đó, thì ra là nóng nảy muốn lấy tháp trấn yêu cho bằng được như vậy, là bởi vì y đã lấy hai vị phu nhân là yêu quái này sao?

Y, y sao có thể phóng đãng như thế!

Sắc thái trên mặt Bùi Vân Thư biến hóa không ngừng, Chúc Vưu vòng quanh y, lưu lại một cái hôn trên cổ y, sau khi nghe hết câu Bách Lý Qua nói, rất là không vui nhìn hắn, “Phu nhân là của ta.”

Bách Lý Qua không hề e ngại, vẫn cứ không đồng ý nói: “Chẳng lẽ ngươi muốn Vân Thư gọi ngươi một tiếng phu quân hay sao?”

Hai người bọn họ giao chiến, mười mấy yêu quái đang đứng nhìn xung quanh lại nói: “Bách Lý đại tướng, Chúc Vưu đại nhân đã nói người này là phu nhân của ngài ấy rồi, sao ngươi còn có thể tranh giành phu nhân với Yêu Vương đại nhân nữa?”

Bách Lý Qua trầm ngâm trong thoáng chốc, “Chẳng lẽ các ngươi là nghiêm túc thật sao?”

Chúc Vưu và Bách Lý Qua sau khi bị nhốt trong tháp liền một đường đánh thẳng tới tầng cao nhất, yêu quái mang ác nghiệt đã chết hết dưới trường thương rồi, chỉ còn lại đại yêu có thực lực mạnh, tất cả cùng đi theo hai người họ lên tầng cao nhất.

Nhưng sau khi lên tầng cao nhất, vẫn không tìm được lối thoát. Một đám đại yêu không biết đã bị nhốt bao lâu rồi cũng không biết gì, bèn quyết định thương lượng tại chỗ, nếu như người nào có thể phá được cái tháp trấn yêu này, bọn họ liền tôn người đó làm vương.

Bách Lý Qua chỉ cho bọn họ nói đùa thôi, bây giờ nhìn lại, chẳng lẽ là thật à?

Bùi Vân Thư đang hoang mang lo sợ cuối cùng cũng coi như là ổn định được tâm thần, y đi ra khỏi lồng ngực của Chúc Vưu, ngay dưới mười mấy cặp mắt đang dõi theo, chỉ có thể gắng gượng làm như không có chuyện gì xảy ra, “Dù ta không nhớ rõ các ngươi là ai, nhưng ta chắc chắn sẽ không làm ra loại chuyện lấy một lúc hai người đâu.”

Bách Lý Qua ngẩn ra, “Ngươi không biết chúng ta là ai?”

Bùi Vân Thư gật gật đầu, không tự chủ nhìn về phía tên giao long vừa mới cưỡng ép hôn y.

Giao long như là không nghe thấy câu y vừa mới nói, biểu tình trên mặt không có một chút gợn sóng nào, đôi con ngươi đen láy vẫn cứ cố định trên người Bùi Vân Thư, thấy Bùi Vân Thư quay đầu nhìn sang hắn, đôi môi nhạt màu của hắn khẽ mở, nói: “Không sao.”

Bùi Vân Thư ngẩn người, bỗng nhiên nghiêng mặt đi.

Chúc Vưu bước lên phía trước ôm chầm lấy y, đầu ngón tay nhẹ nhàng chọt chọt lên da thịt mềm mại trên mặt y, nói: “Không khóc.”

Bùi Vân Thư vốn không có khóc, nhưng một câu “không khóc” rất hời hợt của người này, lại chợt khiến mắt y cay xè.

Y đè xuống sự yếu mềm trong lòng mình, “Ta khóc hồi nào chứ?”

Chúc Vưu cúi đầu, đôi môi như chuồn chuồn lướt nước nhẹ nhàng chạm vào mi mắt Bùi Vân Thư, tay lại vòng tới ôm, “Phu nhân.”

Cảm giác quen thuộc như đã từng trải qua dồn dập kéo đến, hàng mi dài của Bùi Vân Thư khẽ run, y lén lút nâng mắt lên nhìn giao long.

Tướng mạo của giao long thật sự rất anh tuấn, yêu văn ngang ngược trải dài, sừng rồng ngăn ngắn, giống y như những yêu ma quỷ quái thích dụ dỗ con gái nhà lành mà trong sách truyện hay nhắc đến, là loại tướng mạo mà trông thế nào cũng thấy không đúng đắn.

Mà đúng thật là không đàng hoàng, Bùi Vân Thư dời mắt, kéo tay của hắn xuống, “Ta không nhớ rõ là một chuyện, cho nên ngươi cũng không thể cứ nhào đến hôn tùy tiện như vậy được.”

“Được.” Giao long đáp ứng xong, lại sáp gần đến hôn Bùi Vân Thư một cái nữa, đôi môi hắn lạnh lẽo trơn mềm, phảng phất như cánh hoa lướt nhẹ.

“Ngươi…” Trong lòng Bùi Vân Thư dâng lên một cảm giác buồn cười không biết phải thế nào, y đành phải lui qua một bên, tự mình giữ khoảng cách với tên giao long đó.

Đám yêu quái bị giam trong tháp mấy trăm năm nhiệt tình theo dõi một cách say sưa, “Không ngờ Chúc Vưu đại nhân lại vô liêm sĩ như vậy.”

Bách Lý Qua thở dài mấy lần, hắn nhìn về phía Bùi Vân Thư, “Vân Thư có thể làm cho qua đến bắt mạch thử được không?”

Bùi Vân Thư giơ tay lên, đầu ngón tay Bách Lý Qua nhẹ nhàng điểm lên trên cổ tay y, trầm tư chốc lát, “Lạ là không có gì khác thường cả.”

Ánh mắt của hắn mang theo ý tứ trấn an, “Vân Thư đừng lo, nếu như tin tưởng ta, đợi sau khi chúng ta rời khỏi đây thì để ta vào trong thức hải của ngươi kiểm tra thử xem sao, như là vấn đề trong đó, vậy thì không còn là chuyện nhỏ nữa rồi.”

Bùi Vân Thư suy tư chốc lát, rồi nhẹ nhàng gật đầu một cái.

Trong tháp tối tăm, từ cái khe phía trên kia cũng lọt được nửa phần ánh sáng vào, nếu không phải Bùi Vân Thư bỗng dưng rơi xuống, sợ là đám yêu này cũng không tin là Chúc Vưu đã tông thủng một lỗ trên đỉnh tháp.

Nếu như đã đâm thủng được rồi, vậy còn sợ không ra được sao?

Chúc Vưu bảo hộ Bùi Vân Thư trong kết giới, hóa thành nguyên hình, bay lên trời, hung hăng đánh thật mạnh vào đỉnh tháp.

Qua mỗi một một cái đụng của hắn, trong tháp theo đó lắc lư một cái, đám yêu quái đang gấp gáp cũng đi theo hắn tấn công vào khe nứt đó, nhưng không một kẻ nào có uy thế sánh được với Chúc Vưu.

Bách Lý Qua đứng bên dưới, hầu bên cạnh Bùi Vân Thư, hắn buồn cười nói: “Nếu không có câu giao long của ngươi kia, chỉ sợ là ngay cả một vết nứt hắn cũng không làm ra được.”

Bùi Vân Thư chỉ cảm thấy có một dòng nhiệt nóng bỏng tràn lên trên mặt mình, y không nhịn được nói: “Ta nói cái gì ở bên ngoài, các ngươi đều có thể nghe thấy hết sao?”

“Chỉ có thể nghe được một hai lời thôi, chẳng lẽ Vân Thư còn nói lời tâm tình gì với bảo tháp sao?” Bách Lý Qua nhíu nhíu mày, ý cười trên mặt bất chợt thu lại, trường thương màu bạc xuất hiện trong tay hắn, nhìn xuống mặt đất, “Ồ, có người đã phá kết giới mà ta bày ở tầng một.”

*

Vô Vong muốn nhắm mắt, muốn phong bế ngũ giác, nhưng lại thua ở một tiếng “tiểu sư đệ” mang theo âm nức nở của Bùi Vân Thư.

“Tiểu sư đệ, ” Bùi Vân Thư mang theo Vô Vong đi vào phòng, hắn ngồi ở bên bàn kính sơ trang, ngước mắt nhìn Vô Vong, trong mắt ngậm đầy thủy quang, “Vì sao họ vẫn cứ bắt nạt ta mãi.”

Vô Vong siết chặt y phục trong tay mình, “Họ chỉ là…”

Chỉ là cái gì?

Hình ảnh trước mắt lại chuyển một cái, Vô Vong ngồi một mình trong căn phòng mờ tối, trước mặt hắn có một tấm Thủy Kính, người trong kính chính là Bùi Vân Thư một mình ngồi bất động trong viện.

Bùi Vân Thư ngơ ngác ngồi đó, nhưng một chốc sau, bỗng nhiên y lấy trong tay áo ra một khối ngọc bội màu trắng, vuốt ve một cách quý trọng.

Vô Vong nhìn thấy cảnh đó, trong lòng chỉ cảm thấy có một luồng hỏa khí ngập trời không tên dâng lên, tình tự này đến rất bất ngờ, rồi lại chân thật vô cùng.

Hắn nhớ rồi.

Hắn từng thấy cảnh tượng này trong đầu Bùi Vân Thư, Vô Vong Tôn giả buông thõng mắt, không dám nhìn Thủy Kính nữa.

“Hắn” sẽ vọt vào bên trong tiểu viện của Bùi Vân Thư, cướp đi khối ngọc bội trong tay y kia, cũng tàn nhẫn nói với Bùi Vân Thư: “Sư phụ đã vô cùng ghét ngươi rồi, sao có thể chấp nhận cho ngươi giữ ngọc bội của ngài!”

Vân Vong thật sự rất căm ghét Bùi Vân Thư hay sao?

Vô Vong Tôn giả đứng dậy, đi tới ngoài sân của Bùi Vân Thư, hắn chợt trong ngừng chốc lát, rồi mới đẩy cổng tiểu viện này ra.

Bùi Vân Thư đang ngồi bên cạnh bàn đá dùng ánh mắt sợ hãi hắn, y thất kinh lùi về sau, vòng tay che sau lưng, “Tiểu sư đệ.”

Trong lòng Vô Vong Tôn giả đau xót.

Cảm giác đau đớn này đan xen dày đặc như tấm lưới, so với thức hải đang rối loạn càng giày vò, đay nghiến người ta hơn cả.

Hắn nhịn xuống đau thương trong lòng, chậm rãi đi vào trong viện của Bùi Vân Thư, dường như Bùi Vân Thư chưa từng được gặp tiểu sư đệ có biểu tình nhu hòa như thế, sững sờ đến tay chân luống cuống.

Vô Vong Tôn giả dắt tay Bùi Vân Thư, để y ngồi xuống.

Đôi bàn tay trong tay hắn vẫn là trắng nõn, lại không hề còn chút mềm mại nào, tu vi bị phong, sau khi bị nhốt lại trong mảnh sân này, y phải làm hết thảy mọi chuyện mà phàm nhân cần làm, lòng bàn tay trắng mịn, đã bị mài ra rất nhiều vết chai thô cứng.

Vô Vong Tôn giả cầm lấy đôi tay này, trong miệng cay đắng.

Bùi Vân Thư bất an ngồi xuống, nhỏ giọng nói: “Ta chưa từng đi ra ngoài, ta chỉ ở trong viện này thôi, tiểu sư đệ, ta không đi đến trước mặt ngươi nữa.”

“Ta biết,” Vô Vong Tôn giả nhẹ giọng nói, “Đừng sợ.”

Hắn cầm lấy bạch ngọc mà Bùi Vân Thư đang nắm chặt trong tay, dồn hết mọi căm giận ngút trời xuống miếng ngọc, thuận theo tâm ý, bóp nát khối bạch ngọc.

Ngọc bị nghiền thành bột, lướt xuống từ khe hở ngón tay hắn, Bùi Vân Thư không dám tin nhìn theo, ngón tay y run run, nước mắt trong mắt như muốn rơi xuống.

“Đừng khóc.”

Vô Vong Tôn giả lấy một khối ngọc bội khác từ trong tay áo móc ra, nhẹ nhàng đặt vào trong tay Bùi Vân Thư, “Cái này cho ngươi.”

Bùi Vân Thư nhìn thấy bạch ngọc trong tay, trên mặt vẫn còn nước mắt long lanh như hạt châu, thần sắc mờ mịt, ngẩng đầu nhìn Vô Vong Tôn giả.

Vô Vong Tôn giả nhìn dung nhan của y, phảng phất như bị đầu độc, nắm lấy cằm y nâng lên.

Môi càng lúc càng tiến gần, kinh hãi trong mắt Bùi Vân Thư cũng càng lúc càng ánh thật sâu vào trong mắt.

Cho đến khi chóp mũi khẽ chạm chóp mũi, Vô Vong Tôn giả mới dừng lại.

Thì ra dưới sự căm giận ngút trời, chôn sâu chính là đố kị.

Hắn giơ tay tản đi ảo cảnh.

Tầng một trống rỗng lại hiện ra ở trước mắt.

Đất rung núi chuyển, có người chuẩn bị phá tháp mà ra.

Vô Vong Tôn giả thở dài thật sâu, chậm rãi đi lên tầng cao nhất.

__