Trò Chơi Chết Chóc

Chương 59

Dịch: Hạnh / Ảnh: Jas

Căn phòng nhỏ kín như bưng, vì chẳng ai mở đèn nên đâm ra tối om, dù Dư Tô đã cường hóa thị lực nhưng cũng chẳng nhìn rõ được tình hình bên trong, chỉ loáng thoáng thấy được những đường nét đen kịt mờ ảo.

Tiếng trò chuyện bên ngoài đã nhỏ đi nhiều, Dư Tô nghe được trong giọng của đám người nọ chất chứa sự căng thẳng và nỗi sợ, bọn họ vừa nói chuyện vừa rời khỏi tiệm làm đầu.

Sau khi nghe được tiếng cửa cuốn bị khóa lại, trong bóng tối, Tóc Đỏ cất giọng: "Với Trương Dịch mà nói nhiệm vụ lần này liệu có khó quá không?"

Những người chơi khác phải sống qua bảy ngày hoặc bỏ chạy khỏi tiệm làm đầu, còn nhiệm vụ của Trương Dịch nhất định sẽ ngược lại, đó là ngăn cản đám người chơi trốn thoát, đồng thời phải khiến họ bỏ mạng trong vòng bảy ngày này.

Độ khó của nhiệm vụ này thật sự quá cao. Nhất là ở vào tình thế màn chơi không có một người mới nào, kẻ thiếu kinh nghiệm nhất cũng đã hoàn thành được một nhiệm vụ.

Mắt Híp nói: "Có lẽ yêu cầu nhiệm vụ của anh ta cũng không cao tới vậy, ví dụ không cần loại bỏ hoàn toàn các người chơi, chỉ cần đạt chỉ tiêu rất thấp thôi là được. Nhưng cũng có thể màn chơi này... không chỉ có một kẻ phản bội."

"A," Nguyệt Nguyệt thảng thốt, khẽ hô một tiếng, dừng lại một hồi Nguyệt Nguyệt nói: "Cũng rất có thể đấy. Chi bằng chúng ta nhân lúc mấy tên giám sát kia không ở đây, bẩy cửa ra rồi thử chạy một lần nữa xem? Cửa cuốn bị khóa mất rồi, nhưng trong phòng vệ sinh có cửa sổ thông gió, có lẽ chúng ta có thể thoát ra theo đường đó được."

Dư Tô suy nghĩ rồi nói: "Chưa chắc những kẻ đó đã đi xa, có thể bọn họ sợ phải đợi trong cửa hàng nên bỏ ra đứng ngoài cửa thôi."

"Vậy, vậy để tôi thử xem?" Yến Yến yếu ớt cất tiếng: "Tôi có thể thử hét to lên, nếu thật sự bọn họ đang ở ngoài, nghe tiếng xong nhất định sẽ chạy vào xem có chuyện gì."

Mọi người đồng loạt im lặng mất một lúc, rồi Mắt Híp mới nói: "Cũng được."

Tóc Đỏ và Nguyệt Nguyệt cũng đồng ý, Dư Tô đang muốn cất lời nhưng lại chợt nghĩ ra điều gì, cô vội hỏi: "Sao từ nãy đến giờ không thấy anh để râu kia nói gì?"

Cô vừa dứt lời, đám người trong phòng đã ngây ra như phỗng, ngay sau đó có tiếng bước chân vang lên, Dư Tô thấy một bóng đen chầm chậm bước tới cạnh cửa, rồi âm thanh công tắc đèn được bật mở vang lên "tách" một tiếng.

Người bật đèn là Mắt Híp, ánh sáng đột ngột khiến mọi người trong phòng phải nheo mắt lại.

Dư Tô nhắm mắt, sau khi thích ứng với ánh sáng rồi mới quay đầu nhìn về phía Chỏm Râu.

Cùng lúc đó, Yến Yến bắt đầu thét lên sợ hãi.

Yến Yến đang tựa lên phần tường phía dưới khung cửa sổ bị đóng chặt. Ở nơi góc phòng cách tay trái cô chẳng tới một mét rưỡi là Chỏm Râu đang ngồi dựa lưng lên tường.

Hiện giờ, Chỏm Râu vẫn giữ tư thế ngồi khi trước, chỉ là... anh ta đã chết rồi.

Đầu anh ta ngẩng lên, khuôn miệng rộng ngoác há to hết cỡ, vẻ mặt vừa kinh hoàng lại vừa tuyệt vọng, hai tay còn đang siết chặt lấy chính cổ họng mình.

Thấy cảnh tượng này, mọi người đều bàng hoàng sửng sốt, Tóc Đỏ cũng không dám tin vào mắt mình: "Anh ta, tự bóp cổ mình tới chết sao?"

Nhìn xác của người đàn ông này là đủ biết anh ta đã tự bóp cổ mình tới chết ngạt, vậy nên những người chơi còn lại cũng không hề nghi ngờ đây chuyện do kẻ phản bội còn lại gây nên.

Nguyệt Nguyệt: "Nếu trong hoàn cảnh bình thường thì đây là tự bóp mình ngạt thở. Nhưng nơi này có ma, chuyện gì cũng có thể xảy ra cả."

Mắt Híp nhíu mày, hỏi: "Đề trắc nghiệm hôm nay của anh ta là gì, anh ta chọn sai đáp án rồi sao."

"Anh ta không nói," Dư Tô trầm ngâm một hồi rồi cất lời: "Có thể là chọn sai đáp án, nhưng cũng có thể chuyện này chẳng hề liên quan đến đề trắc nghiệm, mà là vì khi chạy trốn anh ta là kẻ dẫn đầu, tuy vậy kế hoạch lại không thành công, đây có lẽ là hình phạt của chạy trốn thất bại."

Ba người chơi còn lại đều lộ rõ vẻ trầm ngâm, một lát sau, Tóc Đỏ trầm giọng: "Cũng rất có thể, dù chúng ta bỏ chạy rồi bị bắt lại, những người kia không giết chúng ta, nhưng cũng không có nghĩa là nhiệm vụ sẽ không trừng phạt người chơi. Lần này chúng ta cùng nhau tháo chạy, tất cả mọi người đều tham gia vào kế hoạch, nhưng nhiệm vụ lại không thể gom chúng ta thành một mẻ giết sạch ngay, vậy nên mới xử lý kẻ chạy nhanh nhất!"

Anh ta nói vậy mọi người lại càng cảm thấy có lý.

Mà đã xuất hiện khả năng này, đám người chơi không dám coi thường, muốn chạy trốn lần nữa cũng phải suy nghĩ thêm cẩn thận.

Khi nãy bọn họ có bàn với nhau thử xem đám đàn ông kia có còn ở đây không để tiếp tục chạy trốn, nhưng giờ ý tưởng này đã trở nên mong manh vô cùng.

Các người chơi dù ít dù nhiều cũng đang mang thương tích, ảnh hưởng rất lớn tới tốc độ và thể lực của họ. Mà giờ bọn họ chỉ còn lại bốn người, nhất định phải rất cẩn thận, không thể tùy ý làm bậy.

Ngay lúc bốn người chơi từ bỏ suy nghĩ hành động trong đêm nay, đột nhiên Yến Yến lại cất tiếng: "Dù tôi không biết mọi người đang nói gì, nhưng ý mọi người là kẻ nào chạy đầu tiên sẽ chết phải không? Vậy thì, để tôi chạy đầu tiên có được không? Nếu thất bại thì tôi chết, nếu thành công thì mọi người cũng thoát được!"

Dư Tô nhìn Yến Yến, thấy trong mắt cô là vẻ cầu khẩn, là sự trông mong tột độ.

Cô gái này thật sự rất muốn bỏ trốn! Cho dù biết rằng người chạy trước nhất là kẻ gặp nguy hiểm nhất, cô ấy vậy chấp nhận thử. Với Yến Yến thì bị nhốt ở nơi đây còn đáng sợ hơn chết rất nhiều.

Dư Tô không dám nhìn vào mắt Yến Yến nữa, cô vội quay đi, cúi đầu ngẫm nghĩ rồi nói: "Hay là thế này, chúng ta cứ thử xem xem mấy tên kia có ở ngoài không đã, nếu không thấy bọn họ thì chúng ta mở cửa ra khỏi phòng, dựng thang lên để năm cô gái trên tầng hai xuống nhà rồi bỏ chạy cùng bọn họ."

Hiện giờ chẳng phải ban ngày, ngoài đường không có ai, hàng quán cũng đã gần như đóng cửa sạch rồi, rất khó gặp phải cảnh bị chặn lại như ban sáng.

Nhưng để trả giả thì sau khi chạy khỏi con ngõ nhỏ, có lẽ ngoài đường lớn cũng chẳng có chỗ nào mà cầu cứu, con đường bọn họ phải chạy sẽ càng dài hơn.

Dư Tô thầm thở dài, cảm thấy màn chơi này hợp với cái tên "Chạy nhanh lên" hơn cả nhiệm vụ lần trước.

Tóc Đỏ suy nghĩ một hồi rồi nói: "Dù không biết có NPC chạy phía trước liệu có được tính hay không, nhưng dù sao vậy cũng an toàn hơn là chúng ta tự trốn một mình. Hay ta cứ thử xem sao?"

Lòng anh ta còn thầm nghĩ, nếu bên ngoài chỉ có một hai tên đứng canh, mọi người còn có thể hợp lực giết đám người kia. Nhưng nghĩ lại thì tất cả đều đang mang thương tích, sức yếu thể nhược, liệu có phản kháng được đám đàn ông khỏe mạnh vạm vỡ không?

Thận trọng một chút vẫn hay hơn.

Vì vậy nên Yến Yến bèn bước tới trước cửa, hai tay bắt loa trước miệng, hét lên với âm lượng cao nhất có thể: "A!!!"

Tất cả những người chơi trong phòng đều lâm vào căng thẳng, bọn họ rất hy vọng, hy vọng rằng không nghe tiếng người đáp lại, nhưng lại chẳng có cách nào để xác định chắc chắn rằng không có ai đáp lại tức là bên ngoài không có người, hay là những kẻ đứng ngoài không nghe thấy tiếng họ.

Hai phút im lặng trôi qua, Yến Yến quay đầu nhìn mọi người, rồi lại hô lớn lần nữa: "Cứu với..."

Lúc tiếng gào cất lên cao nhất, Yến Yến suýt đã vỡ cả giọng.

Tóc Đỏ thấp giọng: "Yến Yến gào lên đến thế này, nếu bên ngoài thật sự có người chắc chắn đã có thể nghe thấy rồi chứ?"

Bọn họ lại đợi thêm một lúc, bên ngoài vẫn chẳng thấy động tĩnh gì, còn trên tầng hai lại loáng thoáng vang lên tiếng nói chuyện và bước chân qua lại.

Các người chơi trao đổi ánh mắt, quyết định hành động.

Tóc Đỏ bị thương nặng nhất nên chỉ ngồi một bên, thương tích của Nguyệt đã khá lên rất nhiều, bèn cùng Dư Tô và Mắt Híp nghĩ cách mở cửa.

Dù cánh cửa được làm từ gỗ, không mấy chắc chắn, nhưng muốn đập cửa cũng rất tốn sức, vậy nên bọn họ chọn cách phá bản lề cửa.

Hai bên trên dưới cánh cửa là hai tấm kim loại nối liền khung và cánh cửa với nhau, đây là kiểu bản lễ cũ, được vặn chặt lại bởi mấy con ốc.

Dư Tô rút dao găm, cởi bỏ lớp vải quấn quanh lưỡi dao rồi dùng Kim Cập thay tua vít, chầm chậm vặn lỏng ốc vít ra.

Vừa vặn được gần một nửa chiếc ốc vít đầu tiên ra, cô lại chợt cảm thấy con dao găm trong tay đột nhiên rung khẽ lên hai lần rồi lại khôi phục như ban đầu.

Vì không có dụng cụ chuyên dụng nên bốn cái ốc vít trên dưới phí mất của Dư Tô mười mấy phút đồng hồ.

Mắt Híp đỡ cửa, lúc Dư Tô ngồi dưới vặn chiếc ốc vít cuối cùng ra khỏi bản lề, anh ta dùng sức kéo cửa hướng vào phía phòng. Không phải ra tay một lần là kéo rời được cửa ra, mà Mắt Híp chỉ hé một khe hở nhỏ rồi thò đầu nhìn ra ngoài.

Dù phòng lớn đang tối đen như mực nhưng rất nhanh anh ta đã lắc đầu, nhỏ giọng thì thầm với mọi người: "Bên trong không có người."

Dư Tô lập tức hiểu ngay anh ta đã cường hóa thị lực.

Dư Tô và Mắt Híp cùng mở hẳn cửa ra, một đầu cửa vẫn còn nối với ổ khóa bên ngoài, tiếng kim loại lách cách va chạm vang lên.

Ánh sáng rọi từ ngoài phòng, tạo thành một vệt sáng lên trên nền đất ngoài cửa.

Trên tầng hai, có tiếng người ngạc nhiên vang lên: "Ối, sao cửa dưới tầng lại mở? Không khóa sao?"

Anh chàng mắt híp là người đầu tiên bước ra ngoài, anh ta nhìn lên tầng hai, buông một câu: "Tự bọn tôi mở, chúng tôi định chạy trốn, các cô có muốn đi cùng chúng tôi không?"

Tầng trên lặng đi trong giây lát, rồi tiếp đó một loạt những lời đáp kinh ngạc mừng rỡ nối nhau vang lên.

"Tôi cũng muốn đi, mau, mau lên, xin các cô dựng thang lên giúp chúng tôi với!"

"Tôi cũng muốn trốn!"

"Cuối cùng chúng tôi cũng có thể thoát khỏi cái nơi quái quỷ này sao?!"

Lòng Dư Tô cũng nhẹ nhõm đi đôi chút, chỉ cần các cô gái này đồng ý bỏ chạy là tốt rồi... tuy rằng ý nghĩ của bọn họ khá ích kỷ, nhưng nếu đám người chơi bị truy đuổi có những cô gái này phân tán lực chú ý, tỷ lệ đào thoát thành công của họ sẽ cao hơn rất nhiều.

Cô nghĩ, những người chơi khác nhất định cũng có ý định giống mình, đó là để những cô gái này chạy sau cùng.

Dư Tô mới nghĩ tới đây đã nghe Mắt Híp nói với các cô gái trên tầng: "Bọn tôi có thể mang các cô theo cùng, nhưng các cô phải đồng ý một điều kiện, đó là phải chạy sau bọn tôi."

Năm cô gái trên tầng dường như chẳng có lấy một giây do dự mà đồng ý ngay.

Dư Tô bước khỏi cửa, cùng Mắt Híp nâng thang, bắc lên tầng hai.

Người đầu tiên leo xuống chính là cô gái trẻ tuổi nhất trong năm người, cô gái lộ ra vẻ kích động vô cùng, đến nỗi giày cũng chẳng thèm đi.

Nhưng sau khi bốn cô gái còn lại nối đuôi nhau theo xuống, Dư Tô mới phát hiện ra không phải các cô quên đi giày, mà là cố ý không đi.

Vì các cô chỉ có những đôi giày cao gót kém chất lượng và dép lê, chẳng thà để chân trần chạy còn nhanh hơn.