Trò Chơi Chết Chóc

Chương 64

Dịch: Hạnh / Ảnh: Jas

Dư Tô mở mục bình luận, thấy có vài bình luận trong số đó được thuê viết, chẳng có chứng cứ gì nhưng họ vẫn sôi nổi suy đoán tên tuổi hung thủ, còn bật mí viết tắt phiên âm tên người này.

Dù minh tinh trong nước nhiều vô số kể, nhưng các fan hâm mộ rất nhanh đã tìm ra được ký tự viết tắt đó tượng trưng cho tên ai. Bọn họ ào ào lao sang weibo người này chửi bới, mắng rồi lại mắng, cũng chẳng biết chuyện thế nào mà cư dân mạng còn không buồn coi người ta là nghi phạm nữa, thay vào đó bắt đầu đối xử với người này như hung thủ luôn.

Dư Tô đoán ra được phần nào diễn biến tiếp sau, cậu minh tinh bị đổ oan tạm thời sẽ không đáp trả, nếu không sẽ tiếp tục có người "đào" ra một tài khoản ảo anh ta từng dùng để chửi bới Trương Dịch, khiến cho mối hiềm nghi càng nặng thêm.

Đợi thêm vài ngày nữa, sự phẫn nộ của người hâm mộ lên tới đỉnh điểm, anh ta sẽ đứng ra làm sáng tỏ mọi chuyện, tội danh của anh ta sẽ lập tức được rửa sạch nhờ điều tra của cảnh sát và bằng chứng ngoại phạm là lịch trình công việc, sau đó anh ta sẽ nhân cơ hội này trở thành tâm điểm công chúng, khiến tên tuổi mình nổi đình đám.

Người xấu số chết đi, kẻ ở lại được thể lợi dụng lấy làm vui, chuyện như vậy cũng đã quá phổ biến trong xã hội ngày nay.

Dư Tô nhìn màn hình dày đặc những bài báo về Trương Dịch, rồi lại mở mục "Tin hot mười phút", đọc thêm thông tin của các vụ án vừa diễn ra trong hôm nay, nhưng cũng chỉ tìm được toàn tin về Trương Dịch. Dù có án mạng nào xảy ra có lẽ lúc này cũng chẳng ai còn tâm trí mà đăng tin nữa.

Dư Tô không tìm được bài báo viết về Nguyệt Nguyệt, nhưng nghĩ lại thì Trương Dịch đã chết trong màn chơi, mà nhiệm vụ Kẻ phản bội cũng hoàn toàn thất bại, dù Hồng Hóa chọn đáp án không đáng chết, thì Trương Dịch vẫn cứ bỏ mạng.

Đã vậy, Nguyệt Nguyệt cũng rơi vào tình cảnh tử vong trong màn chơi giống Trương Dịch chắc hẳn cũng không sống nổi.

Trừ hai người này, còn có hai người mất mạng nữa là Nhụy Nhụy và Chỏm Râu.

Nhắc tới Nhụy Nhụy, tới giờ này Dư Tô vẫn không rõ cái chết của cô ta có thật như Nguyệt Nguyệt nói, do đề trắc nghiệm nên mới bị sát hại?

Dư Tô ngồi một lúc rồi mở Ứng dụng kiểm tra thu hoạch của nhiệm vụ lần này.

Số tiền thưởng của nhiệm vụ còn nhiều hơn lần trước, nhiều tới nỗi Dư Tô đếm đi đếm lại ba lần mới dám tin mình không nhìn nhầm.

Dư Tô vẫn được thưởng thêm 15 điểm thuộc tính như trước, nhưng ngoài hai món quà này, Ứng dụng còn gửi thêm bức thư thứ ba.

[Chúc mừng người chơi hoàn thành nhiệm vụ ẩn: Chú chim én khao khát bay lượn. Nhận được phần thưởng đạo cụ đặc biệt *1, mời kiểm tra và nhận quà]

Dư Tô sững sờ, lại nhớ về cô gái mạnh mẽ gan dạ nọ, không kiềm nổi nụ cười rồi ấn nút "Nhận".

Đạo cụ đặc biệt [Micro sự thật], sau khi được lấy ra đạo cụ sẽ biến mất và được đưa vào não bộ người chơi.

Cách sử dụng: Sử dụng với các người chơi khác, có thể cưỡng chế đối phương phải nói một câu nói thật, số lần sử dụng còn lại: 1 lần.

Dư Tô rất vui mừng, đây là một món đạo cụ hữu dụng, nếu gặp phải nhiệm vụ dạng Trò chơi Ma sói, cô có thể sử dụng món đạo cụ này với một người chơi mình cảm thấy đáng ngờ. Đây thực sự là một món thần khí hack game, tiếc là chỉ có vỏn vẹn một lần sử dụng.

Dư Tô dùng số điểm thuộc tính đạt được lần này để gia tăng thính lực, giờ thị lực của cô đã rất tốt rồi, mà trong màn chơi trước đó nếu thính lực khá hơn thì cô đã không phải áp tai vào cửa nghe lén.

Sau khi cộng điểm thuộc tính, Dư Tô mới cầm di động gọi cho Lâm TIểu An.

Đầu dây bên kia nhận điện thoại, "Alô" một tiếng, nghe nức nở đặc giọng mũi.

Dư Tô khẽ thở dài trong lòng, cô an ủi bạn: "Cậu đừng buồn quá, người chết không thể sống lại được, mai chúng ta đi ăn lẩu, tớ mời cậu, cậu thích gì thì cứ thoải mái chọn."

Vốn Lâm Tiểu An chỉ đang nức nở, nghe mấy lời quan tâm của Dư Tô bèn "hức" một tiếng bật khóc vì cảm động, vừa khóc vừa nói: "Tớ không thích lẩu Uyên ương đâu."

Khóe miệng Dư Tô cứng lại: "Được, vậy mình ăn lẩu siêu cay."

Chưa được bao lâu Vương Đại Long và Phong Đình đã tới, ba người cùng bắt một chiếc taxi tới nơi hẹn Hồng Hóa.

Do Hồng Hóa sống ở thành phố bên cạnh nên bọn họ chọn nơi gặp mặt là ngoài Vành đai 3, tiết kiệm được vài chục phút ngồi xe.

Khi ba người tới nơi, Hồng Hóa vẫn còn cách nửa chặng đường, Vương Đại Long bèn rút điện thoại tìm chỗ vui chơi ở gần đây, nhưng xung quanh chỉ có duy nhất một khu vui chơi.

Dư Tô và Phong Đình không muốn đi lắm, họ thấy những nơi như vậy quá ồn ào, nhưng Vương Đại Long giở trò giả bộ đáng yêu khiến bọn họ nổi da gà, không chịu nổi đành đi theo anh ta.

Hôm nay là thứ bảy, khu vui chơi rất đông khách. Đứng cách cửa ra vào một đoạn mà Dư Tô đã nhìn thấy có rất nhiều người đang nối đuôi nhau tiến vào khu vui chơi, tiếng cười đùa và tràng thét la vọng từ trong khuôn viên khu giải trí khiến đầu người ta đau như búa bổ.

Ngoài cửa khu vui chơi có một người mặc trang phục thú bông gấu con đang phát bóng bay in quảng cáo cho mọi người, đám trẻ con hớn hở, chen chúc tranh nhau bóng.

Lúc ba người tiến lại, con gấu nhỏ đột nhiên đứng chắn trước mặt họ, đưa cả chùm bóng bay to bự cho Dư Tô.

Dư Tô ngẩn ngơ, tự kỷ nghĩ: Mình đột nhiên trở nên xinh đẹp rồi sao?

Dư Tô còn chưa kịp đưa tay nhận, đã có giọng ai ảo não vang lên từ bộ đồ gấu con: "Cầm hộ tôi với."

Người này có ý gì vậy...

Dư Tô nhận lấy chùm bóng bay, thấy con gấu nhỏ vươn hai tay, tháo chiếc đầu thú bông xuống.

Ngay giây phút gương mặt người này lộ ra, Dư Tô đã kinh ngạc bật thốt: "Biến... Không, Bạch Thiên?"

Bạch Thiên chìm trong bộ đồ gấu con béo mập híp mắt nhìn Dư Tô chằm chằm: "Lúc này cô định gọi tôi là gì?"

Mái tóc chớm dài của anh ta ướt mồ hôi, dính trên vầng trán, còn che mất phần nào cặp mắt, kết hợp cùng hình tượng trong màn chơi trước, trông Bạch Thiên hệt như một phần tử phạm tội không chuyện ác nào không dám làm.

Dư Tô nhích một bước nép sau lưng Phong Đình, nói: "Khẩu âm của tôi không chuẩn lắm, ở quê tôi chữ "Bạch" và chữ "Biến" đồng âm với nhau!"

Bạch Thiên cởi bộ đồ gấu con, móc từ túi quần ra một túi khăn giấy lau mồ hôi lấm tấm trên trán, nói với vẻ không hề giống một người tuân thủ pháp luật chút nào: "Tôi là một công dân tuân thủ pháp luật, không phải sợ."

"..." Vâng vâng, ngài đây rất tuân thủ pháp luật.

Vương Đại Long chưa từng gặp Bạch Thiên, nhưng cũng đã nghe Dư Tô nhắc đến vị đại ca xã hội đen chỉ cần nghe lời không vừa tai là sẽ chém người ngay tức khắc này. Lúc này gương mặt anh ta tràn đầy vẻ tò mò, hỏi: "Sao anh phải đi làm thêm thế này?"

Bạch Thiên liếc nhìn anh ta, còn chưa cất lời, một người phụ nữ trung niên đã bước từ khuôn viên khu vui chơi ra, bà chẳng buồn cất lời hỏi han mà vươn tay vỗ thẳng xuống đầu anh ta: "Cái thằng nhóc này, lại lười rồi! Đi làm thì không thèm đi, mẹ bảo mày đi phát tờ rơi mà mày cũng lười, có phải mày muốn mẹ tức chết mới vừa lòng không?"

"..." Vẻ mặt Bạch Thiên vẫn không biến sắc: "Mẹ, bọn họ là người quen của con."

Dư Tô thầm than: Cô ơi, cô dũng mãnh quá.

Sau đó bọn họ mới hay, nhà Bạch Thiên có thuê một góc của khu vui chơi này để kinh doanh nhà ma.

Vốn Bạch Thiên cũng không định tiết lộ tên thật của mình, nhưng không ngờ mẹ anh ta cứ một câu "Trịnh Nghị nhà chúng tôi", hai câu "Trịnh Nghị nhà chúng tôi", làm bại lộ hoàn toàn thân phận của anh ta. Nhưng vốn anh ta cũng chẳng thích cái tên gần âm với "chính nghĩa" này, bèn bảo ba người chơi cứ gọi anh ta là Bạch Thiên.

Dù sao cũng tình cờ gặp nhau, ba người bọn họ bèn vào nhà ma của gia đình Bạch Thiên chơi thử một lần.

Có lẽ vì anh ta đã tận mắt nhìn thấy ma nên thiết kế của căn nhà ma này rất đáng kinh sợ, ba người còn chưa lại gần đã nghe thấy tiếng thét gào ầm ĩ liên tiếp vang lên từ bên trong.

Chờ một đoàn người rời đi bọn họ mới tiến vào nhà ma, dẫn cả Bạch Thiên theo cùng.

Đi một đoạn ngắn, có một con ma nữ chui từ sàn nhà ra, chẳng ai có phản ứng gì.

Cô ma nữ này bị đánh bại rất nhanh, mau chóng lùi về.

Bạch Thiên nói: "Mấy người ở cùng một Hội, Hội mấy người còn tuyển thành viên không?"

Dư Tô ngẩn ra, Dư Tô còn đang thầm nghĩ không biết có nên thử đẩy anh ta vào nhóm mình không, ai dè anh ta đã hỏi trước.

Phong Đình chầm chậm nói: "Đương nhiên là có, chỉ là trước mắt Hội chỉ có tổng cộng ba người chúng tôi."

"..." Không ngờ anh ta lại nói thật.

Bạch Thiên nhướn mày, nói: "Không sao, mấy người ra ngoài giúp tôi việc này, nói với mẹ tôi chỗ mấy người là công ty đàng hoàng tử tế."

Dư Tô nhớ lại trước đó bác gái trung niên có nói Bạch Thiên không chịu đi làm, nhanh nhảu bảo anh ta: "Nếu anh tới làm bọn tôi sẽ giao cho anh chức Tổng giám đốc! Còn in cả danh thiếp cho anh nữa, chắc chắc bác gái sẽ vui lắm."

Vương Đại Long nghiêng đầu nhìn cô: "Cô thấy chức Phó giám đốc nghe hay hơn sao?"

Sau khi bọn họ yên bình dạo một vòng hết khu nhà ma, Nhóm nhỏ vốn chỉ có ba thành viên đã biến thành bốn người.

Hơn nửa tiếng sau, bọn họ cùng nhau đi gặp Hồng Hóa.

Hồng Hóa tới một mình, thấy bốn người trước mặt, anh ta cười: "May là tôi chọn nơi đông người, đúng là thấy an toàn hơn hẳn."

Dư Tô giới thiệu hai bên mấy lời, sau đó đợi Hồng Hóa đặt câu hỏi.

Câu đầu tiên anh ta hỏi là: "Dàn người đẹp đông đảo đâu?"

Vương Đại Long trỏ Dư Tô.

Rồi lại hỏi liên tiếp vài câu nữa, cuối cùng anh ta mới phát hiện mình đã bị Dư Tô cho ăn một cú lừa ngoạn mục.

Anh ta cắn răng, rồi tự động nhảy luôn vào hố trong tràng ba hoa chích chòe của Vương Đại Long: "Dù sao thì Hội nhóm nào cũng từ một nhóm nhỏ ít người mà phát triển dần dần, giờ tôi gia nhập với mọi người là sẽ được thăng lên hàng nguyên lão."

Chỉ trong một ngày, Nhóm bọn họ đã có thêm hai thành viên mới, cuối cùng cũng bớt vẻ thê thảm so với khi trước.

Ngay thứ hai, sau khi ăn lẩu với Lâm Tiểu An xong, Dư Tô lại tiếp tục luyện Tán Đả, lần đối chiến cùng Nguyệt Nguyệt trong màn chơi trước đã khiến Dư Tô nhận ra rõ ràng lợi ích của việc biết vài món võ, cô bắt đầu tập luyện hăng say hơn nhiều.

Rất nhanh thôi thời gian mười ngày đã trôi qua.

Dư Tô và Vương Đại Long đi gặp mặt bên cung cấp thông tin cùng Phong Đình, bọn họ vẫn chọn một nơi đông người để gặp nhau.

Kẻ cầm đầu tổ chức này là Hồ Vi, người Phong Đình từng nhắc tới trước đó, người này và Phong Đình sêm sêm nhau, đều đã hoàn thành mười nhiệm vụ.

Chỉ là Hồ Vi đã có ý định thành lập Hội từ rất sớm, hơn nữa ngoài đời thật người này còn có ông lớn đứng sau, vì vậy anh ta chẳng buồn kiêng nể, liên tục mời người chơi tham gia vào nhóm mình trong quá trình thực hiện nhiệm vụ, dần dần xây dựng nên một Hội người chơi có hơn ba mươi thành viên như hiện giờ.

Nhưng đương nhiên quăng lưới rộng chưa chắc đã bắt được cá lớn, số thành viên lão luyện trong ba mươi người này vô cùng ít ỏi, trung bình đều đang ở trình độ hoàn thành được bốn năm nhiệm vụ.

Mà người Hồ Vi muốn nhờ Phong Đình trợ giúp hoàn thành nhiệm vụ chính là kẻ đã hoàn thành lượng nhiệm vụ lớn nhất trong số ba mươi thành viên này, tên anh ta là Lục Già.

Trong Hội, Hồ Vi là người cầm đầu, Lục Già đứng thứ hai.

Nhưng hầu như độ khó nhiệm vụ đều được gia tăng theo thời gian nên Hồ Vi cũng không muốn tự mạo hiểm lập nhóm cùng Lục Già làm nhiệm vụ. Vì vậy người này mới ngắm trúng ngay Phong Đình lão luyện, kinh nghiệm phong phú.

Ngoài đời thực Hồ Vi có người đứng sau, thế lực rất lớn, có lẽ cũng vì vậy nên Hội anh ta mới biết được nội tình liên quan đến vụ án nọ, dùng việc này để trao đổi với Phong Đình.

Lúc ba người Dư Tô đến khu công viên đã được hẹn trước, Hồ Vi, Lục Già và một vài người khác đã đứng đó đợi sẵn.

Xung quanh vẫn có người qua người lại, còn có một nhóm các bà cụ đang khiêu vũ, trông có vẻ vô cùng náo nhiệt, nhưng phía bên kia vẫn cẩn thận dẫn theo nhiều người tới.

Trước khi bước ra, Dư Tô gọi Phong Đình lại, dúi [Viên thuốc lặp thời gian] mình được thưởng trong màn chơi trước vào tay anh: "Món đồ này chỉ có thể giúp người chơi trở về một phút đồng hồ trước, tôi cảm thấy cũng không hữu dụng mấy, định vứt đi nhưng lại thấy tiếc, cho anh đấy."

Phong Đình cúi đầu nhìn viên thuốc bé xíu màu đỏ trong tay mình, khẽ cười rồi nhét vào túi, sau đó đưa tay vỗ đầu Dư Tô: "Giúp tôi cảm ơn dàn người đẹp đông đảo của Hội, nếu không dùng tới, lúc rời màn chơi tôi sẽ trả lại mấy cô ấy."

"..." Dư Tô nói: "Còn sống trở ra được thì nói tiếp."