Trò Chơi Chết Chóc

Chương 72

Dịch: Hạnh / Ảnh: Jas

Chung Liêm và người phụ nữ đứng dưới một gốc cây ngoài ký túc, Dư Tô thấy Chung Liêm nói gì đó với cô quản lý, khiến gương mặt bà lộ ra vẻ rối rắm khó xử.

Dư Tô suy nghĩ một chốc rồi bước ra ngoài.

Khi Dư Tô chỉ còn cách hai người họ mười mét, Chung Liêm và người phụ nữ đều đã nhìn thấy cô.

Chung Liêm thoáng ngẩn ra, không ngờ rằng Dư Tô sẽ xuất hiện vào lúc này. Người phụ nữ nhíu mày rồi nói với Dư Tô: "Cháu gái, cháu cứ bám theo cô làm gì?"

Dư Tô nghiêng đầu nhìn Chung Liêm, cười tít mắt: "Cô ơi, cháu có bám theo cô đâu, đây là bạn cháu, hóa ra cậu ấy là con trai cô à?"

Người phụ nữ nửa tin nửa ngờ nhìn con trai mình, hỏi: "Hai đứa quen nhau sao?"

Chẳng lẽ Chung Liêm có thể nói là không quen sao, ông ta nhếch mép, gật đầu nói: "Vâng, bọn con rất thân. Mẹ, mình còn đang nói chuyện quan trọng mà."

Cảnh tượng một người đàn ông trung niên bụng bia gọi một người phụ nữ bốn mươi năm mươi là mẹ kỳ quặc đến mức khiến Dư Tô không dám nhìn thẳng.

Người phụ nữ quản lý ký túc bị gọi là mẹ chẳng thấy có gì không ổn, chỉ nhìn Chung Liêm với ánh mắt ngập tràn tình mẫu tử, nói: "Chuyện đó thật ra cũng chẳng có gì đáng nói, mọi người đều biết cả mà, có một cô nữ sinh đáng thương bị trúng độc, sau đó kẻ đầu độc cô bé nhảy lầu tự sát thôi."

Chung Liêm liếc nhìn Dư Tô, nghĩ ngợi một hồi rồi mới nói tiếp: "Mẹ, không phải lúc ấy mẹ cũng đã làm quản lý ký túc ở trường mình sao, hai người đó đều sống trong tòa ký túc xá này, chẳng lẽ mẹ không biết rõ chuyện hơn mọi người sao?"

Người phụ nữ nhíu mày, hỏi ngược lại: "Con trai, sao tự nhiên con lại quan tâm tới việc này vậy, có phải là... có người đã nói gì với con không?"

Dư Tô nheo mắt, thường thường phải chột dạ người ta mới hỏi câu này.

Thật ra Chung Liêm không muốn để Dư Tô đứng nghe bên cạnh, nhưng ông ta cũng chẳng thể đuổi cô đi, còn bảo Chung Liêm bỏ qua cơ hội thu thập manh mối này ông ta lại không cam tâm, cuối cùng chỉ đánh cố nhịn mà lờ đi Dư Tô đứng bên cạnh, phụng phịu gật đầu với người phụ nữ: "Đúng vậy, mẹ, con nghe người ta bàn tán vài chuyện nên mới tới đây hỏi mẹ."

Vẻ mặt người phụ nữ thay đổi trong chớp mắt, bà cúi đầu ho khan rồi mới nói: "Con nghe người ta bảo gì? Đừng có nghe người khác nói bậy, chuyện quan trọng là học hành cho tử tế, con cũng biết... hoàn cảnh nhà mình thế nào, khó khăn lắm con mới vào được Đại học H, nhất định phải biết quý trọng cơ hội của mình."

Chung Liêm vẫn cứ xụ mặt xuống, liếc nhìn Dư Tô rồi nói: "Có người nói với con, cái chết của chị sinh viên họ Từ ba năm trước và chị Vương có liên quan mật thiêt với nhau. Mẹ, rốt cuộc chuyện là sao vậy, mẹ nói cho con biết đi. Nếu mẹ không nói thì con chẳng còn tâm trí nào mà học nữa đâu."

Người phụ nữ lặng đi, do dự một hồi, bà ngó sang Dư Tô rồi vươn tay kéo Chung Liêm: "Nếu con thật sự muốn biết thì mẹ sẽ nói cho mình con nghe."

Vì bên cạnh là ký túc xá nữ nên bà không dám để Chung Liêm vào phòng quản lý, đành kéo ông ta bước men theo con đường lớn bên cạnh, ra đến bãi cỏ đằng xa, bà dáo dác đưa mắt nhìn xung quanh, sau khi chắc chắn gần đó không có người mới dừng chân lại.

Lần này Dư Tô chẳng nghe được gì hết, dù cô đã cộng điểm thính lực nhưng số điểm ấy không đủ giúp cô nghe được âm thanh từ khoảng cách lớn nhường này.

Cô thấy người phụ nữ lưỡng lự hồi lâu, miệng cứ mở rồi lại khép, do dự mấy lần rồi mới bắt đầu kể cho Chung Liêm nghe chuyện.

Vẻ mặt của Chung Liêm đứng cạnh cũng theo lời người phụ nữ mà biến đổi, ban đầu là kinh ngạc, sau đó là nghi ngờ, cuối cùng là cau mày tỏ vẻ không đồng tình, nói với người này mấy câu.

Lúc này người phụ nữ đột nhiên lại bật khóc, Dư Tô thấy bà đưa tay quệt nước mắt, sau đó lại nói thêm vài câu rồi quay đầu chạy thẳng vào ký túc.

Dư Tô ngơ ngác không hiểu gì, nhìn bà chạy vào ký túc, cô cũng vội bước về phía Chung Liêm.

Chung Liêm cũng đoán trước được Dư Tô sẽ ra gặp mình, bèn đứng chờ luôn tại chỗ, sau khi Dư Tô bước lại gần, anh ta nhún vai, nói: "Tôi vừa mới nghe được một chuyện cực kỳ quan trọng từ bà ấy, cháu có muốn biết không?"

Dư Tô gật đầu: "Tôi cũng có một đầu mối, tôi có thể dùng nó trao đổi cùng chú."

Chung Liêm hỏi: "Đầu mối gì?"

"Bề ngoài và tên tuổi của cô nữ sinh đã tố giác thầy Doãn."

"Chuyện này..." Chung Liêm cân nhắc một hồi rồi nói: "Được, cháu nói trước đi."

Dư Tô nhướn mày: "Hay là chú kể một nửa trước cho tôi, tôi nói xong rồi chú lại kể nốt nửa còn lại của mình."

Chung Liêm cười: "Cô nhóc tính toán thật đấy."

Ông ta nói: "Quản lý ký túc kể cho tôi người đầu độc cô nữ sinh họ Vương ba năm trước là kẻ khác."

Chuyện này dù ông ta có nói hay không, Dư Tô cũng có thể đoán ra được. Dựa theo những manh mối bọn họ đã tìm được, rõ ràng cô gái họ Từ nhảy lầu tự sát do không chịu được áp lực của dư luận.

Nhưng dây cũng chỉ là một nửa đầu mối, vậy thì, nửa còn lại mới thực sự quan trọng ư?

Dư Tô nói: "Cô gái kia là sinh viên năm hai khoa Hóa học, họ Hồ."

Đây là tin tức Vương Đại Long tìm hiểu được từ cô lao công trong trường, cô lao công này phụ trách quét dọn nhà vệ sinh của giảng đường, nữ sinh họ Hồ tốt tính, thấy cô lao công mệt đến nỗi không đứng thẳng nổi nên đã lại đỡ một tay.

Trong lúc trò chuyện, cô lao công biết được vài thông tin cơ bản về nữ sinh này, dù không rõ tên tuổi cụ thể nhưng biết cô họ Hồ cũng đã đủ rồi.

Khi Vương Đại Long hỏi thăm nghe ngóng, cô lao công có nói, tận mắt cô đã nhìn thấy nữ sinh họ Hồ đi theo thầy Doãn vào ký túc dành riêng cho giảng viên, sau một lúc đã thấy cô nữ sinh này lao ra ngoài, lúc chạy ra đầu tóc cô gái còn rối tung.

Đương nhiên Dư Tô cũng chẳng cần phải kể những chi tiết cụ thể này ra, chỉ nói cho ông ta nghe thông tin về cô nữ sinh.

Chung Liêm suy nghĩ rồi cất lời: "Người phụ nữ kia còn kể cho tôi một chuyện nữa, hung thủ chính là một trong những cô gái chung phòng với nữ sinh họ Vương, chỉ là người này không phải cô gái họ Từ, mà là một nữ sinh gia đình khá có thế lực."

Cô nữ sinh kia họ Ngô, theo lời quản lý ký túc xá, trước ngày cô gái họ Vương được xác thực kết quả trúng độc, bà tận mắt nhìn thấy cô họ Ngô này bưng một chiếc túi vải bạt rất lớn bước ra ngoài. Vì cô gái này đi quá nhanh mà đã đâm phải một sinh viên khác vừa tiến vào cổng, hai người ngã sóng soài, sau đó có một chiếc ly nhựa lăn ra khỏi cái túi phồng to chật kín.

Ngày hôm sau, cảnh sát lập án, lục soát ký túc xá, nhưng lại phát hiện ra toàn bộ đồ vệ sinh cá nhân của cô nữ sinh họ Vương đã biến mất.

Nếu là người khác, thì làm rơi một cái cốc nhựa ra từ túi cũng chỉ là chuyện trùng hợp, nhưng đây lại là cô sinh viên họ Ngô, đó là bạn cùng phòng của nữ sinh họ Vương, hơn nữa chuyện này vừa khéo xảy ra trước khi cảnh sát lập án.

Còn về lý do tại sao cô gái họ Ngô lại đầu độc nữ sinh h Từ, thì hiện giờ không một ai hay biết, trừ khi chính miệng cô gái này thú nhận, còn không việc này sẽ trở thành một bí mật vĩnh cửu.

Nghe xong lời Chung Liêm, Dư Tô đưa ra một câu hỏi: "Sao lúc đó quản lý ký túc tận mắt thấy mọi chuyện rồi mà lại giấu diếm suốt bấy lâu nay?"

Chung Liêm bất lực bĩu môi, nói: "Bà ấy nói sau khi thấy hai cô gái bị ngã bèn chạy lại đỡ, còn giúp cô gái kia nhặt chiếc cốc lên, sau đó bà còn vô tình hỏi cô ta tình hình người bạn cùng phòng đang bệnh nặng của cô gái này ra sao rồi.

Vì hai nữ sinh họ Vương và họ Từ giỏi giang đa tài, lại còn từng mâu thuẫn nhiều lần, quản lý ký túc và người phụ trách đã phải giúp hai người hòa giải nên bà cũng biết cô gái họ Ngô này, biết cô ta là bạn cùng phòng với nữ sinh họ Vương.

Có lẽ cô gái họ Ngô nhớ ra lúc ngã quản lý ký túc có để ý đến cốc nước, sợ bà kể với mọi người nghe chuyện này nên sau đó có người nhà họ Ngô đến tìm bà. Gia cảnh người phụ nữ này lại rất nghèo túng, không đủ tiền cho con trai học đại học, người nhà họ Ngô bèn đưa cho bà một khoản tiền lớn, còn đảm bảo con trai bà nhất định sẽ được nhập học tại đại học H. Bà ấy vì con trai mà giữ kín chuyện này. Nghe nói người nhà họ Ngô là cán bộ cấp quốc gia."

Chung Liêm nói xong bèn thở dài, bảo: "Tất cả những lời tôi nói đều là thật, vì thấy đầu mối trong màn chơi lần này rối rắm quá nên tôi mới nói cho cháu biết."

Dư Tô cười, nói: "Không phải tôi cũng kể cho chú đầu mối của tôi đó sao, nếu mọi người cùng chia sẻ manh mối, chúng ta có thể sẽ hoàn thành nhiệm vụ nhanh chóng, như vậy sẽ hay hơn là ở lại đây rồi để bị ma giết không phải sao?"

Chung Liêm “ừ” một tiếng, nói: "Dù sao tôi cũng chỉ mong ngày hôm nay trôi qua thật nhanh, giờ cũng không còn sớm nữa rồi, tôi nghĩ chúng ta nên gọi mọi người tập trung lại cùng trao đổi manh mối của mình, được chứ?"

Nói xong, ông ta rút di động ra gửi tin nhắn cho các người chơi.

Đúng lúc này, đột nhiên di động trong tay hai người lại rung lên.

Dư Tô vội mở điện thoại, thấy Ngô Băng vừa gửi tin nhắn cho nhóm chat của tất cả người chơi.

"Có chuyện rồi, mọi người mau tới đây đi! Mã Duy Duy chết rồi!"

Dưới bậc thềm giảng đường nơi giảng viên họ Doãn tự sát, vũng máu khô đọng lại hẵng cỏn rửa chưa sạch, vậy mà giờ đây đã lại được nhuộm thêm một tầng máu tươi.

Mặt Mã Duy Duy hướng xuống dưới, cô ta nằm trên mặt đất, một vũng máu tươi lớn tràn ra từ cơ thể cô ta, nương theo độ cong cơ thể mà loang ra ngày một xa hơn.

Đầu Mã Duy Duy như một quả dưa hấu bị đập nát, não văng ra xa, xa đến mức cứ chốc chốc lại có người đứng ngó nghiêng xung quanh phải thét gào sợ hãi, như tự chứng tỏ mình đã đạp phải cái thứ vừa đáng sợ lại vừa kinh tởm ấy.

Trên nền đất, có chiếc điện thoại di động đã rơi nát vỏ, vỡ thành ba mảnh rải rác, cùng với đó, đôi giày thể thao dưới chân Mã Duy Duy cũng rách tả tơi văng trên mặt đất.

Dư Tô lại chợt nhớ tới một quan niệm mê tín có liên quan đến tai nạn xe cộ thế này, nghe nói chỉ cần giày dưới chân nạn nhân gặp phải tai nạn giao thông rơi mất, khả năng cao người này sẽ không sống nổi.

Không biết trường hợp này có áp dụng được không, nhưng Mã Duy Duy rơi mất chiếc giày dưới chân, đúng là đã chết thật.

Chỉ trong thời gian hai ngày ngắn ngủi mà đã có ba người chết, hơn nữa cách chết lại giống hệt nhau không chút sai khác, tất cả bọn họ đều nhảy lầu tự sát! Trong đó Mã Duy Duy và giảng viên Doãn còn chết cùng một nơi, chuyện này khiến người ta không khỏi phải suy nghĩ.

Đám sinh viên vây quanh ngó nghiêng đã thưa đi rất nhiều, còn những người nán lại lúc này đều đang thì thầm thảo luận liên hệ giữa ba vụ việc nhảy lầu tự sát này.

Dư Tô nghe có người nói, có lẽ tên sát nhân nào đó đang ra tay giết người, tên này kết liễu nạn nhân bằng cách đẩy họ từ trên tầng cao xuống, làm giả thành vụ án tự sát. Cũng có người chỉ sợ còn chưa đủ loạn, nói chắc chắn có ma.

Dư Tô đứng bên Phong Đình và Vương Đại Long, thì thầm: "Mọi người thấy không, trong vũng máu của Mã Duy Duy có gợi ý mới. Đúng thật là mỗi người chơi chết đi đều sẽ để lại một manh mối có giá trị."