Trò Chơi Chết Chóc

Chương 73

Dịch: Hạnh / Ảnh: Jas

Lời gợi ý có nội dung như sau "Phòng ký túc nữ 305 bị bỏ hoang".

Nhưng... rõ ràng sáng nay Vệ Nghị đã chết rồi, tại sao giờ lại tiếp tục có người bị giết hại?

Chung Liêm nói: "Lúc nãy Ngô Băng gửi tin nhắn gọi chúng ta đến, vậy giờ cô ta đâu?"

Dư Tô ngó quanh một hồi mới thấy Ngô Băng đang đứng gần sau cuối đám người vây xem, cô ta khe khẽ khóc nức lên, đầu cúi thấp, liên tục đưa tay lau nước mắt.

Khóe môi Vương Đại Long run run, bước thẳng về phía Ngô Băng kéo cô ta lại rồi cất lời: "Được rồi được rồi, đừng khóc nữa, rốt cuộc đã có chuyện gì? Đang yên đang lành sao tự nhiên Mã Duy Duy lại chết?"

Ngô Băng nghẹn ngào thút thít trả lời: "Tôi cũng không biết... Tôi vừa tới đã thấy cô ấy ngã từ trên tầng xuống rồi!"

Dư Tô hỏi: "Chính mắt cô thấy cô ấy nhảy xuống sao?"

"Không, không phải," Ngô Băng lau nước mắt, nói, "tôi không ngờ cô ấy sẽ ngã từ trên xuống, lúc ấy tôi đang đi đường, không ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy một bóng người từ xa lao rất nhanh xuống đất, sau đó tôi mới phát hiện đó là Mã Duy Duy."

Là vậy ư...

Nét mặt Chung Liêm trở nên khá khó coi, ông ta trầm giọng, nói: "Trước đó tôi cứ tưởng mỗi ván Bút Tiên sẽ có một người phải chết, không ngờ... Hôm nay đã có tới hai người rồi! Số người chơi còn lại chỉ vỏn vẹn sáu người, dù cho tất cả chúng ta đều có thể sống sót trước mười hai giờ đêm nay, thì xác suất bị chọn làm nạn nhân trong Trò chơi Bút Tiên cũng sẽ cao hơn rất nhiều!"

Vương Đại Long ngó di động, nói: "Cũng sắp sáu giờ rồi, còn một chút thời gian nữa, nếu không muốn chết thì phải mau chóng giải quyết cho xong nhiệm vụ này. Hôm nay mọi người điều tra ra được manh mối nào mà chưa kể ra thì giờ mau nói đi!"

Chung Liêm liếc nhìn Dư Tô, cuối cùng cũng vẫn kể lại toàn bộ tin tức nghe ngóng được từ quản lý ký túc.

Khi Vương Đại Long nhắc đến cô nữ sinh tố giác giảng viên họ Doãn, Dư Tô để ý quan sát biểu cảm của Chung Liêm, nhưng lại thấy ông ta không hề có bất cứ phản ứng gì, như thể với ông ta chuyện này hoàn toàn nằm trong dự liệu.

Khi đến lượt Ngô Băng, cô ta quay sang nhìn Chung Liêm, nói: "Lúc nãy chú cũng có nhắc rồi, quản lý ký túc nói cho chú biết hung thủ thật sự của vụ đầu độc ba năm trước họ Ngô. Mà tôi... cũng họ Ngô."

Vương Đại Long ngạc nhiên, hỏi: "Cô có quan hệ thế nào với hung thủ?!"

Ngô Băng nói: "Tôi là em họ của hung thủ, còn hung thủ thật sự đã ra nước ngoài từ ba năm trước sau khi xảy ra chuyện, giờ cô ta không thể quay trở lại đây."

Dư Tô thầm nghĩ, hồn ma của cô gái họ Từ hiện về để báo thù, mà vụ án đầu độc nữ sinh họ Vương chính là nguồn gốc dẫn đến sự việc cô gái họ Từ nhảy lầu tự sát, đương nhiên chuyện cô nữ sinh họ Vương trúng độc lại liên quan chặt chẽ đến hung thủ họ Ngô nọ.

Hơn nữa, năm ấy người nhà họ Ngô đã mua đứt quản lý ký túc, khiến bà lấp liếm giúp họ những việc mình tận mắt chứng kiến. Điều này đã khiến cho vụ án đầu độc từ đầu chí cuối không tìm được bất cứ bằng chứng đủ sức thuyết phục nào, làm cô gái họ Từ phải ôm mối oan không gột sạch được.

Tính ra như vậy, cái chết của cô gái họ Từ có liên hệ rất mật thiết với nữ sinh họ Ngô đã ra tay đầu độc bạn mình.

Người cô gái này hận nhất chắc chắn phải là nữ sinh họ Ngô kia. Nhưng người ta chẳng những không xuất hiện trong trường học, mà thậm chí còn đi nước ngoài mất rồi. Dù có là ma e rằng cô ta cũng không thể báo thù nữ sinh họ Ngô được?

Nhưng... sau khi nữ sinh họ Ngô đầu độc bạn mình, người giải quyết hậu quả về sau lại không phải bản thân cô ta, mà là người nhà họ Ngô, có lẽ trong lòng cô nữ sinh họ Từ nọ, người nhà họ Ngô đều là hung thủ hãm hại cô ta cả.

Nói xong, Ngô Băng hỏi người duy nhất chưa tiết lộ thân phận mình là Phong Đình: "Chúng ta đều đã biết vai diễn của nhau cả rồi, vậy vai của anh là gì?"

Phong Đình nhún vai, nói: "Tôi vẫn chưa tìm hiểu, giờ còn một chuyện quan trọng hơn."

Anh nhìn Dư Tô: "Lời gợi ý mới nhất có nhắc đến phòng ký túc nữ, bọn tôi không tiện ghé, chỉ có thể giao việc này cho cô."

Chung Liêm cười, nói: "Sao chỉ giao cho cô bé ấy, không phải còn cả Ngô Băng sao?"

Phòng 305 ký túc xá nữ, là một căn phòng trống nằm ở góc khuất sâu nhất phía bên trái tầng ba tòa nhà.

Chẳng cần phải nói nhiều, ba năm trước căn phòng này nhất định chính là phòng của nữ sinh họ Vương.

Cửa phòng không khóa, nhưng chốt cửa phủ dày một lớp bụi, đã rất lâu rồi không có ai mở cánh cửa này ra.

Dư Tô đi trước, mở cửa tiến vào phòng, đập vào mắt cô là một căn buồng ngủ tập thể trống trơn vô cùng bình thường.

Trừ giường tủ bỏ trống ra, trong phòng hầu như chẳng có gì. Có vẻ sau khi vụ thảm án xảy ra, những cô gái trong phòng này đều đã dọn đồ bỏ đi rồi, về sau cũng chẳng còn ai chuyển vào ở nữa.

Đồ đạc của nữ sinh họ Vương chắc cũng đã được bố mẹ ghé qua mang đi rồi.

Ngô Băng tiến vào theo sau, nghi ngờ nhìn gian ký túc trống huơ trống hoác, thì thầm: "Ở đây chẳng có gì cả, làm gì có đầu mối nào cho chúng ta tìm, liệu lời gợi ý có phải chiêu tung hỏa mù không?"

Dư Tô bắt đầu tìm kiếm, kéo mở từng ngăn tủ dưới bàn để máy tính, miệng nói: "Cứ tìm trước đã rồi nói, nếu Trò chơi đã cho chúng ta gợi ý thì chắc chắn sẽ phải tìm được thứ gì đó."

"Cô nói cũng đúng." Ngô Băng cười, bước tới chiếc tủ đặt cạnh lô gia, lần mò tìm kiếm ngăn tủ trên cùng.

Dư Tô thấy điện thoại mình rung lên, cô bèn khép cánh tủ lại, rút di động mở ra nhìn.

Phong Đình gửi riêng cho cô một tin nhắn: "Cẩn thận Ngô Băng."

Dư Tô cười, cô biết là Ngô Băng có vấn đề. Dù đây là một màn chơi chết người thì chí ít lúc mới đầu, Ứng dụng cũng sẽ cho bọn họ một khoảng thời gian để điều tra, tìm hiểu quy tắc nhiệm vụ.

Có người chết ngay từ ngày thứ hai chẳng phải điều gì kỳ quái. Nhưng mới bắt đầu đã có đến hai người chơi bỏ mạng thì lại quá sức bất thường. Màn chơi tổng cộng chỉ có tám người, một ngày đã chết tới hai, vậy chẳng phải độ khó của nhiệm vụ này phải lên tới mức Địa ngục sao.

Cái chết của Mã Duy Duy có khả năng cao là do con người gây ra.

Khi ấy Chung Liêm và Dư Tô đang đi cùng nhau, Dư Tô tin tưởng ba người đồng đội mình, vậy người duy nhất có thể sát hại Mã Duy Duy chỉ có mình Ngô Băng.

Để tránh bị Ngô Băng để ý, Dư Tô không trả lời tin nhắn của Phong Đình mà cất luôn điện thoại đi.

"Sao, có tin gì mới à?"

Vừa mới cất lại di động vào túi đã nghe tiếng Ngô Băng vang lên.

Dư Tô quay sang, thấy Ngô Băng đang nhìn mình với vẻ tò mò.

"Không, tin quảng cáo rác thôi." Dư Tô lắc đầu, nói: "Hôm nay tôi nhận được rất nhiều tin nhắn rác, toàn là thông báo của tiệm A, có vẻ Điền Tinh là người rất thích mua sắm."

"Vậy à, bảo sao tôi lại không nhận được tin nhắn, tôi còn tưởng cô lén liên lạc với ai nữa cơ."

Trước khi Dư Tô kịp đáp lời cô ta đã cười, nói: "Điền Tinh, cô nói thật đi, cô chung đội với ai vậy? Là cái anh chàng đẹp trai kia hả? Anh ta là bạn trai cô à?"

Dư Tô máy mắt, nhướn mày cười, nhìn cô ta: "Vậy còn cô thì sao, Chung Liêm là bố cố à? Hay là bạn trai cô?"

Ngô Băng ngây ra, nhưng ngay sau đó đã lập tức bật cười thành tiếng: "Thôi cô đừng đùa nữa, tôi có biết ông ta là ai đâu. Đêm qua ông ấy còn định lừa tôi, suýt đẩy tôi vào chỗ chết mà?"

Cuối cùng không phải là ông ta đã cứu cô đó sao?

Dư Tô không nói thêm nữa, chủ đề thế này có nói cũng vô ích. Cô lại quay đi, kéo chiếc tủ dưới bàn học ra rồi vươn tay mò mẫm bên trong, chỉ có thể sờ được một lớp bụi bặm bám đầy tay.

Ngô Băng thấy cô không nói gì cũng chẳng nhiều lời thêm, cô ta quay người bước vào nhà vệ sinh.

Dư Tô liếc cửa nhà vệ sinh, nhân cơ hội này rút con dao găm giấu dưới cẳng chân ra, nhét vào sau eo, mượn lớp quần áo che con dao đi.

Kiểm tra những ngăn tủ rỗng là công việc rất nhanh gọn, Dư Tô khép ngăn kéo cuối của chiếc giường thứ nhất lại, rồi lại nhoài xuống thấp hơn, ngó vào khe hở giữa bàn và bức tường.

Trước kia, khi còn đang đi học, thỉnh thoảng Dư Tô cũng để rơi đồ xuống khe hở sau bàn. Nếu không để ý kỹ, chắc chắn sẽ chẳng ai nghĩ tới việc tìm đồ ở đây, vậy nên có khả năng rất cao manh mối sẽ được giấu ở nơi kín đáo này.

Nhưng trong khe bàn khá tối, bên cạnh lại còn một cô Ngô Băng, Dư Tô không dám nhìn kỹ, chưa gì đã lại đứng dậy.

Lúc này trong nhà vệ sinh lại có tiếng dội nước vang lên, Ngô Băng mở cửa bước ra, hỏi Dư Tô: "Cô tìm thấy gì chưa?"

Dư Tô lắc đầu, nói: "Đèn flash điện thoại tôi hỏng rồi, cô qua đây, lấy điện thoại chiếu vào chỗ này thử xem, có thể manh mối được giấu phía sau bàn để máy tính."

Ngô Băng lưỡng lự một hồi rồi rút điện thoại rồi đưa thẳng cho Dư Tô: "Cô cầm lấy mà dùng, tôi yếu lắm, tôi mà bò xuống chỉ sợ sẽ phiền cô đỡ dậy."

Muốn nhìn vào kẽ hở sau bàn, trừ cách kéo hẳn bàn ra ngoài thì hai người chỉ có thể bò vào khoảng trống dưới bàn, rồi ngó vào trong nhìn.

Một khi đã bò vào trong, cả nửa người hầu như sẽ lọt hẳn vào khoảng trống dưới bàn, nếu lúc này có kẻ ra tay từ phía sau, người bên dưới sẽ không thể chống trả.

Ngô Băng không chịu làm, có nghĩa cô ta đang thầm đề phòng Dư Tô ra tay với mình.

Dư Tô híp mắt, cười nói: "Thế thì thôi, kéo bàn ra rồi nhìn cũng được."

Hai người cùng lôi chiếc bàn để máy tính, kéo ra một khoảng trống vừa đủ một người lách vào.

Đúng thật trong này ngổn ngang đủ các thứ đồ đạc linh tinh, có dây buộc tóc, có giấy viết, giấy vệ sinh, thậm chí còn cả vài cọng tóc rụng chẳng biết đã rơi xuống đây từ lúc nào.

Ngô Băng nhìn Dư Tô với vẻ nhu nhược yếu mềm, hai người mắt đôi mắt vài giây, xong, thấy Dư Tô vẫn đứng im như trời trồng, cô ta mới cất tiếng: "Thế để tôi vào."

Ngô Băng không nói gì thêm, chỉ lách mình chui vào khe hở, chầm chậm đặt những mảnh giấy rơi ngổn ngang dưới đất lên mặt bàn.

Nhưng dưới đất cũng chỉ có vài miếng giấy rách vụn, Dư Tô trông những mảnh giấy không hoàn chỉnh, dường như đây là một bức tranh, nhưng nói cchung hai người chẳng tìm được manh mối gì từ những mảnh giấy này.

Hai người lại chia nhau ra lục tìm những chiếc giường còn lại, Dư Tô vừa kiểm tra xong ngăn kéo chiếc tủ đối diện đã thấy điện thoại mình liên tục rung lên.

Cô nhìn Ngô Băng, xoay người bước vào nhà vệ sinh.

Dư Tô khép chặt cửa lại rồi mới rút điện thoại ra, cô thấy Phong Đình lại gửi cho mình tin nhắn mới.