Trò Chơi Chết Chóc

Chương 84

Dịch: Hạnh / Ảnh: Jas

Một làn hơi được trộn lẫn bởi đủ các thứ mùi hôi thối tanh tưởi phả vào mặt Dư Tô. Cô ngồi trong một căn phòng tối tăm chật chội, trước khi kịp quan sát khung cảnh xung quanh, điều đầu tiên Dư Tô nhận thức được chính là: Tay trái của cô biến mất rồi.

Dưới bả vai Dư Tô chỉ còn một đoạn cánh tay dài chừng sáu, bảy cm, dưới đó là đống thịt trơ trụi bao lấy phần xương.

Dư Tô cử động cánh tay, đoạn tay trái ngắn tới mức phì cười cũng được nâng lên theo ý Dư Tô.

Sau một hồi ngơ ngẩn, đầu cô váng lên, lòng chợt lạnh ngắt.

Dù lý trí nhắc nhở Dư Tô rằng đây chỉ là một trò chơi thôi, chứ không phải mình đã thật sự mất một cánh tay. Nhưng giây phút thấy mình cụt mất cánh tay trái, Dư Tô vẫn thấy khó lòng chịu nổi.

Dư Tô hít một hôi thật sâu, rời mắt khỏi cánh tay trái trơ trọi, cố ép bản thân mình phải quan sát tình cảnh xung quanh.

Lúc này cô đang ngồi trên một cái chiếu rách tan được trải trên mặt đất, bên cạnh là một tấm chăn mỏng bẩn thỉu, bốc lên một thứ mùi chua khó tả.

Căn phòng không có bất cứ một món đồ gia dụng nào. Ngoài cô ra còn có sáu người khác đang ngồi trong phòng.

Và tất cả bọn họ cũng đều là người tàn tật, không một ngoại lệ.

Bên tay trái Dư Tô là một người đàn ông cụt mất một chân, bên phải là cô gái tóc ngắn chột mắt, có người mất luôn cả đôi tai, người thì rữa nát một màng thịt đùi, kẻ lại bỏng nặng toàn thân, cùng với đó là một người dường như gặp tai nạn gì tổn thương đến gương mặt mà mất cả mũi, môi trên và lỗ mũi người này còn bị thủng lõm vào.

Nếu tính cả Dư Tô, trong phòng hiện giờ có bảy người, và chẳng kẻ nào là lành lặn.

Bảy người trong phòng đều khoác trên mình những bộ đồ rách rưới tới độ khó lòng mà che nổi da thịt. Cũng chẳng biết những bộ đồ này đã bao lâu chưa được thay ra để giặt giũ cho sạch sẽ mà trở nên cứng đơ như được hồ, rất khó đoán được màu sắc khi trước.

Đương nhiên những người chơi khác đều mơ màng không hiểu chuyện gì, bọn họ cũng hoảng hốt quan sát tình cảnh xung quanh như Dư Tô. Vẻ mặt ai nấy đều khó coi đến tột độ.

Chừng ba phút sau, có vài tiếng chuông điện thoại đồng loạt vang lên.

Tới lúc này bọn họ mới sực tỉnh giấc, bắt đầu nhúc nhích.

Chiếc điện thoại được đút trong túi quần bẩn thỉu của Dư Tô. Cô phải khẽ nghiêng nửa thân dưới mới có thể mò mẫm lôi được điện thoại từ túi ra. Vì mất đi cánh tay trái mà chỉ một cái lật thôi đã khiến Dư Tô cảm thấy cơ thể mình gần như mất cân bằng.

Sau khi lấy được điện thoại ra, Dư Tô lại khó lòng dùng một tay bấm máy nổi. Cô chỉ đành đặt điện thoại lên đùi rồi mở máy. Chỉ mới bắt đầu màn chơi mà cô đã có thể cảm nhận sâu sắc sự bất tiện khi mất đi một cánh tay.

Trên màn hình điện thoại là vài dòng miêu tả nhiệm vụ, chỉ có hai câu ngắn ngủi như sau [Nỗi oán hờn của Xóm tàn tật sâu như biển, xin các người chơi hãy đồng tâm hiệp lực, cùng nhau hoàn thành nhiệm vụ lần này. Sau ba phút nữa, dòng tin nhắn cùng chiếc điện thoại này sẽ lập tức biến mất.]

Vừa đọc xong tin nhắn, Dư Tô đã thấy người phụ nữ ngồi đối diện, mình mẩy phủ đầy vết bỏng cất lời: "Qua lời mô tả trên điện thoại, có vẻ nhiệm vụ lần này muốn tất cả người chơi đoàn kết lại, còn cố ý cho chúng ta thời gian đọc tin nhắn trên điện thoại của nhau. Có lẽ các người chơi sẽ không bị chia làm các phe đối địch. Vẫn còn ba phút nữa, mọi người đưa điện thoại ra để những người khác có thể đọc nội dung nhiệm vụ đi."

Nói xong, cô ta bèn chìa luôn điện thoại ra cho người ngồi gần nhất.

Cô gái tóc ngắn ngồi cạnh Dư Tô cũng đưa điện thoại cho cô xem. Dư Tô đưa mắt nhìn, đúng thật nhiệm vụ của họ giống hệt nhau. Xem xong cô cũng bèn chuyển lại điện thoại của mình cho cô gái nọ.

Cô gái tóc ngắn này chỉ có một con mắt trái. Mắt phải của cô ta không bị mù, mà là mất hoàn toàn con người, bờ mí lõm xuống, trũng sâu vào trong hốc mắt, khiến người nhìn khó lòng thoải mái nổi.

Những người khác cùng lần lượt đưa điện thoại ra kiểm tra nhiệm vụ lẫn nhau.

Màn chơi này thật sự không hề chia phe.

"Tôi tên là Đường Sam, đây là màn chơi thứ sáu của tôi, mọi người giới thiệu tên mình trước đi." Người phụ nữ mình đầy vết bỏng cất lời. Trông cô ta độ chừng ba mươi, từ gương mặt cho đến vùng cổ, thêm cả phần cánh tay lộ ra ngoài đều phủ kín vết bỏng rộp đỏ.

Người đàn ông mất một chân ngồi bên trái Dư Tô cúi đầu nhìn phần chân cụt của mình, cất giọng nghe có vẻ nao núng chán nản: "Cứ gọi tôi là Anh Què là được, phiền quá đi mất, tôi chẳng còn tâm trạng mà nghĩ tên giả."

Người đàn ông cụt tai thở dài, nói: "Vậy cứ gọi tôi là Ngô Nhĩ đi."

Tiếp đó, người đàn ông với bắp đùi bị rữa nát cũng nói: "Gọi tôi là Trương Tam được rồi, tôi cũng chẳng còn lòng dạ nào nữa."

Trong tình cảnh này thì chẳng có ai thấy vui nổi.

Cô gái tóc ngắn bên tay phải Dư Tô rất kiệm lời, chỉ giới thiệu tên mình là Lý Vân.

Cuối cùng là người đàn ông bị hủy hoại toàn bộ gương mặt, giữa môi trên và lỗ mũi anh ta có một vệt thủng sâu, ngoài ra còn mất cả một phần môi khiến hàm răng trên lộ ra ngoài, vì vậy cho nên người này nói năng cũng không được rõ ràng.

Những người còn lại buộc phải lắng tai cẩn thận mới nghe ra được tên anh ta là Vinh Huy.

Vậy nên sau khi giới thiệu xong tên, Vinh Huy cũng không nói thêm gì nữa. Cứ chốc chốc anh ta lại phải đưa tay quệt nước dãi bị tràn ra khỏi miệng, trông lại thấy khá đang thương.

Thật ra mất tay trái như Dư Tô vẫn còn may, dù sao cũng không ảnh hưởng đến sức chạy. Còn như Anh Què mất chân trái và người đàn ông tên Trương Tam bị nát bấy một khoảng đùi, nếu gặp phải ma quỷ thì đến chạy cũng chẳng chạy nổi.

Đường Sam, người phụ nữ ba mươi tuổi bị bỏng nặng dựa vào tường, cất lời: "Nhiệm vụ lần này yêu cầu mọi người phải đồng tâm hiệp lực. Chúng ta cũng đã đọc hết nội dung nhiệm vụ của nhau rồi, có thể chắc chắn những người khác không phải kẻ địch, vậy tiếp theo dù mọi người có tìm được manh mối gì cũng nhất định phải báo ngay cho những người chơi khác biết, hoàn thành nhiệm vụ nhanh nhất có thể. Mọi người thấy sao?"

Những người chơi khác đồng loạt hưởng ứng, Dư Tô thì vẫn nhất mực duy trì phong cách hành động kín đáo của mình, chỉ lên tiếng đồng ý cùng mọi người, trông có vẻ rất mờ nhạt lép vế.

Còn người nổi bật nhất lại là cô gái tên Lý Vân cũng rất kiệm lời nọ.

Lý Vân gập một chân, tay trái tựa trên đầu gối, ngồi dựa vào tường. Tóc cô ta cắt ngắt tới ngang tai, lớp mái thưa ngang trán che mất phần nào đôi mắt, khiến cặp mắt cô ta trông càng sâu hơn. Lại thêm cả sống mũi cao cùng đôi môi mỏng khiến Lý Vân dù mất một con mắt nhưng trông vẫn rất đẹp, đẹp theo một nét phi giới tính.

Phụ nữ mang vẻ đẹp nam tính luôn cực kỳ thu hút, chỉ cần vẻ ngoài đủ bắt mắt thôi, thì dù đứng lẫn trong đám đông không nói một lời cũng vẫn dễ dàng hấp dẫn sự chú ý của người khác. Ví dụ như hiện giờ, mọi người trong phòng dường như cứ liên tục đưa mắt nhìn Lý Vân.

Đúng lúc này, Anh Què bắt đầu than thở: "Tôi phải làm sao với cái chân này bây giờ? Rốt cuộc chuyện này là sao, vừa mới bắt đầu màn chơi mà mọi người đã tàn tật hết rồi?"

Trương Tam, người đồng bệnh tương lân với anh ta nói: "Chúng ta đều giống nhau, dù anh bị mất một chân nhưng cái chân này của tôi thực ra có cũng như không."

Đùi anh ta rữa nát tới độ không ai dám nhìn thẳng, trông như một miếng thịt thối rữa bị để mặc không chăm sóc trong một thời gian dài. Thậm chí lúc này còn có mấy coi ruồi liên tục nhào về phía anh ta, khiến những người chơi ở đây không khỏi nảy sinh ra ảo giác có thể sẽ xuất hiện vài con dòi bò từ đùi anh ta ra ngoài.

Vì đã tăng cường thị lực mà Dư Tô nhìn rõ mồn một những miếng thịt nát, mưng mủ trên vết thương. Dư Tô cảm thấy cơn buồn nôn lên tới tận cổ họng, không kiềm nổi mà nôn khan một tiếng.

Trương Tam quang sang nhìn cô, khiến Dư Tô cảm thấy hơi ngại ngùng, vội nói: "Vết thương kiểu như anh trông rất quen, hình như tôi từng bắt gặp nhiều lần ngoài cầu vượt rồi."

Trương Tam đập bốp đầu vào bức tường sau lưng: "Tôi nhớ ra rồi... Mẹ kiếp, không phải đây chính là miếng vết thương giả mà đám ăn mày thường dán sao?"

Rất lâu trước đây trên internet cũng có một vụ việc nổi đình đám như vậy. Đám ăn xin vì muốn kiếm tiền nên thường kéo ra ngồi bên đường, để lộ vết thương rữa thịt giống hệt như Trương Tam, vậy là có thể dễ dàng lấy được lòng thương hại của mọi người.

Nhưng thật ra đây lại chỉ là vết thương giả được con người làm ra mà thôi. Lúc không có ai, đám ăn xin giả mạo sẽ dán miếng vết thương này lên đùi, rồi ngồi xuống bên vệ đường cả ngày. Sau khi kết thúc công việc chúng sẽ bóc miếng dán này ra, vậy là người ngợm lại lành lặn như ban đầu.

Nhưng đương nhiên vết thương trên đùi Trương Tam không phải hàng giả, dù sao đến đám ruồi cũng bị hấp dẫn bay tới ào ào.

Người đàn ông không có tai tên Ngô Nhĩ đứng dậy, nhìn quanh căn phòng một vòng rồi bước tới cánh cửa ra vào bị đóng chặt.

Tường bao ngôi nhà được làm từ đất, bên trên chừng hơn một mét là chiếc cửa sổ có chiều rộng chưa tới 40 centimet, chỉ le lói mấy tia sáng nhợt nhạt lọt vào phòng, nếu không phải các người chơi ít nhiều gì cũng đã cường hóa thị lực thì chỉ e chẳng ai nhìn thấy nổi ai.

Cửa ra vào căn phòng là một cánh cửa gỗ mở một chiều. Lúc này cửa phòng đang khép chặt, chỉ có một tia sáng nhỏ xíu lọt qua khe cửa chiếu được vào trong.

Ngô Nhĩ bước lại kéo thử cửa, chỉ nghe thấy tiếng khóa cửa và xích sắt lách cách va vào nhau, còn cửa phòng thì chỉ mở được một khoảng nhỏ rồi không thể tiếp tục kéo ra thêm nữa.

Anh ta quay đầu nói với những người chơi khác: "Cửa bị khóa rồi, không mở được."

Trương Tam nghiêng đầu nhìn chân mình, cất giọng nặng trĩu: "Đừng vội hành động thiếu suy nghĩ, chúng ta cùng bàn về tình hình trước mắt đã."

Anh Què suy nghĩ rồi nói: "Không biết mọi người từng nghe thấy chuyện này chưa. Có một nhóm tội phạm chuyên bắt cóc, biến người bình thường thành ra tàn tật, rồi vứt người ta ra đường làm ăn mày kiếm tiền. Đây cũng là một dạng bắt cóc buôn người, nhưng những nạn nhân vào tay đám người này cực kỳ đáng thương, còn thê thảm hơn cả các cô gái bị bán lên núi."

Ngô Nhĩ cười khổ, sờ nơi đáng ra là vị trí của đôi tai mình: "Cụ thể bọn họ thê thảm đến đâu thì cứ tự nhìn chúng ta lúc này là biết."

Chuyện mà Anh Què đề cập tới, những người chơi ở đây cũng đều biết cả.

Dù rằng mấy năm nay tình trạng này đã được cải thiện rất nhiều, nhưng lùi về trước một khoảng thời gian, đám dân buôn người này cực kỳ ngang ngược phách lới.

Đặc biệt là ở khu vực đông người như trạm tàu hỏa, nơi nơi đều là đủ các thể loại ăn mày khác nhau.

Còn cả những khu chùa miếu thiêng khói hương nghi ngút trong thành phố nữa. Cứ đến mùng một hay mười lăm là đám ăn xin tàn tật, mình mẩy thương tích khiến người ta chẳng dám nhìn thẳng lại từ đâu ùn ùn kéo tới.

Có lần Dư Tô đi qua một ngôi chùa đúng vào ngày mười lăm Âm lịch, nhìn thấy không dưới một trăm tên ăn mày ngồi dàn thành hàng dài dọc con phố.

Trong đó chỉ có thiểu số là còn đầy đủ tay chân, hầu hết đám người này đều phải mang một loại thương tật nào đó. Thậm chí còn có một cậu bé trai trông rất đáng yêu, nhưng hai chân lại cong vẹo trông rất kỳ quái, như thể... bị người ta cố tình bẻ gãy vậy.

Thật ra động não thôi là có thể hiểu ngay, những người không thể đi đứng bình thường như cậu bé này mà không được người ta đưa đón đi ăn xin, thì làm sao tự mình bò tới đây ngồi được?

Người phụ nữ tên Đường Sam thở dài, nói: "Chắc là đúng rồi, lần này chúng ta đã trở thành bọn họ."