Trở Về - Phù Hoa

Trở Về Phù Hoa Chương 10

Thời còn trẻ Hề Vi thượng tiên Liên Hề Vi là một mỹ nhân cực kỳ thanh cao và cao ngạo, tuổi trẻ nồng nhiệt, ghét ác như thù. Năm đó khi Huyền Nguyệt Lang Quân gây hại tứ phương, Liên Hề Vi còn chưa tu thành tiên thân, tu vi mới chỉ đến kỳ Hóa Nguyên lại cùng với những tu sĩ tu tiên khác thảo phạt Huyền Nguyệt Lang Quân, ai ngờ nhiều người vậy mà cũng chẳng giết được hắn, dưới sự bao vây của nhiều người Huyền Nguyệt Lang Quân bị đánh trọng thương.

Liên Hề Vi không bị thương nhưng gương mặt điên đảo chúng sinh của nàng bị tên Huyền Nguyệt Lang Quân đó đạp cho một phát làm nàng ghi hận biết bao nhiêu năm, sau này nàng âm thầm nói xấu hắn với tiểu đồ đệ của mình… nào ngờ được bây giờ lại để chính chủ nghe được rồi. Thế sự… thật khó lường mà.

Lần gặp gỡ của Liên Hề Vi và Huyền Nguyệt Lang Quân cũng chỉ là trong lần vây giết đó, sau này Huyền Nguyệt Lang Quân xảy ra chuyện gì mà trở thành Quỷ hòa thượng của bây giờ thì Liên Hề Vi không biết. Ngoài bản thân Quỷ hòa thượng thì chắc không còn ai biết ẩn tình.

Nhưng mà, Quỷ hòa thượng hiện tại cũng không biết Hề Vi thượng tiên giờ đã thành ‘Thập Nhị Nương’, ai cũng có bí mật của riêng mình.

Chiêu Nhạc bên kia còn đang nói chuyện với Quỷ hòa thượng, Chiêu Nhạc nói: “Linh mạch đan điền của ta bị linh lực cực hàn phong bế rồi, muốn nhờ Quỷ hòa thượng tiền bối giúp ta giải phong ấn.”

Quỷ hòa thượng bật cười sau đó từ chối nàng ấy: “Chuyện giải phong ấn phiền phức như vậy, thôi thì bỏ đi.”

Chiêu Nhạc: “… Ta có nghe nói nhiều về Quỷ hòa thượng tiền bối, người ta nói tiền bối một lòng hướng thiện giúp đỡ thế nhân, sao bây giờ lại không muốn giúp ta?”

Quỷ hòa thượng nói thẳng: “Vì không có lợi ích chứ sao.”

Chiêu Nhạc bị nghẹn lời một giây, nhíu mày, cảm thấy tên hòa thượng này mở mồm là đòi lợi ích thật giống với hồi xưa sư phụ nói, chẳng giống người chút tí nào, “Vậy tiền bối muốn lợi ích gì thì mới hóa giải giúp ta?”

Quỷ hòa thượng nhận ra nét lạ thường trong giọng nói của Chiêu Nhạc, hắn giải thích, “Lợi ích ta muốn là công đức. Giống như ta cứu độ chúng sinh, có được công đức, nhưng ta cứu ngươi thì không có công đức gì cả nên vẫn là tiết kiệm chút thời gian thì hơn.”

Chiêu Nhạc xuất thân từ tiên sơn mà bị tên đầu trọc mặt dày vô sỉ này làm cho cạn lời rồi. Nàng ít khi nói đạo lý với người ta mà biểu cảm Quỷ hòa thượng này rất hợp lẽ phải nên nhất thời nàng ấy không biết nên nói gì với hắn tiếp. Nhưng Thập Nhị Nương bên cạnh không dễ khuất phục như nàng ấy, nàng thấy tiểu đồ đệ bị người ta dắt mũi đi vòng vòng thì giơ tay kéo Quỷ hòa thượng qua một bên.

“Qua đây qua đây, Quỷ hòa thượng tiền bối, chúng ta qua đây nói chuyện xíu nè.” Thập Nhị Nương kéo Quỷ hòa thượng tới bên quan tài, hai người nói chuyện rất nhỏ, Chiêu Nhạc ngồi tại chỗ, thấy bọn họ tránh mình thì cũng không muốn cố ý đi nghe lén coi bọn họ nói gì, vì nàng ấy có giáo dưỡng mà. Chỉ loáng thoáng nghe mấy chữ như cái gì mà “đánh một trận”, “con lừa trọc không tốt bụng”, “giúp đỡ” vân vân, nghe có vẻ không được tốt lành cho lắm.

Một lúc sau, Thập Nhị Nương và Quỷ hòa thượng vui vẻ quay lại.

Thập Nhị Nương nói với Chiêu Nhạc: “Xong rồi, Quỷ hòa thượng tiền bối đây chịu giúp ngươi hóa giải linh lực cực hàn rồi.”

Chiêu Nhạc nghe vậy, ánh mắt sắc bén tia thẳng tới Quỷ hòa thượng, ngữ khí cảnh giác hỏi Thập Nhị Nương: “Ngươi đồng ý gì với hắn thế?”

Thập Nhị Nương chưa kịp nói Quỷ hòa thượng giành nói trước: “Vừa hay ta đang gặp chút rắc rối cần người giúp đỡ, cũng vừa hay vị… Thập Nhị Nương đây muốn giúp nên dùng cách này trao đổi thôi.”

Chiêu Nhạc nhíu mày, ánh mắt kỳ lạ và thăm dò nhìn Thập Nhị Nương, “Giúp cái gì?”

Thập Nhị Nương bị nhìn như vậy nhiều rồi nên không thấy e sợ nữa, nàng đơn giản giải thích lại một lượt.

“Sở dĩ Quỷ hòa thượng tiền bối ở lại nơi này vì ở đây đang có rất nhiều người mất tích không rõ lý do, hắn nhận ủy thác tìm ra nguyên nhân chuyện này. Hiện tại đã biết vị trí những người mất tích nhưng địa điểm không dễ tìm nên hắn mới nhờ ta giúp đỡ.” Thập Nhị Nương nói.

Chiêu Nhạc nói ngay: “Đi đâu? Ta đi với ngươi.”

Thập Nhị Nương biết ngay mà, không thèm nghĩ ngợi thêm mà xua xua tay, “Không cần đâu, ngươi giúp ta trông chừng Kim Bảo là được rồi.”

Nói xong, Kim Bảo vừa bị dọa đến ngất đi lúc nãy dụi dụi mắt tỉnh dậy. Cậu ta mới tỉnh, chưa biết tên đầu trọc ngồi kế bên là ai nên lại la aaa trốn ra sau lưng Thập Nhị Nương.

Quỷ hòa thượng hòa nhã nói với Kim Bảo: “Đừng sợ, lâu rồi ta không ăn ai hết.”

Kim Bảo như con gà con gặp chó sói, run lẩy bẩy, ánh mắt đầy hoảng sợ nhìn đầu trọc dưới ánh nến. Thập Nhị Nương nhìn không nổi nữa, đẩy Kim Bảo tới gần Quỷ hòa thượng, đặt tay cậu ta lên đầu Quỷ hòa thượng.

“Ngươi sờ coi, có nhiệt độ đó, đây là người không phải ma.”

Tay Kim Bảo cứng đơ như móng chân gà, Thập Nhị Nương bắt cậu ta đặt tay lên đầu Quỷ hòa thượng, hắn không hề tránh né, hơi thở cũng rất ổn định. Kim Bảo ngẩng đầu, nhắm mắt lại, một lúc sau khi cảm nhận được nhiệt độ chân thật dưới bàn tay mình cậu ta mới chầm chậm mở mắt ra. Tới nước này cậu ta mới bừng tỉnh, ‘Quỷ’ hòa thượng thì ra không phải là quỷ thiệt, “Thì ra không phải ma, vậy sao ngươi nằm trong quan tài dọa người ta vậy?”

Quỷ hòa thượng cười ha ha nói: “Trong đó yên tĩnh, nằm thoải mái chứ sao.”

Nỗi sợ của Kim Bảo vẫn chưa tan hết, lẩm bẩm nói: “Thật là người kỳ lạ.”

Chiêu Nhạc chẳng hề hòa nhập vào bầu không khí tươi vui hòa thuận của ba người bọn họ, nàng ấy ngồi nghiêm chỉnh một bên như cách một thế giới với ba con người cười hi hi ha ha bên kia. Nàng ấy ngẫm nghĩ một lát rồi hỏi Quỷ hòa thượng, “Thập Nhị Nương phải đi đâu? Bao giờ đi? Có gặp nguy hiểm gì không? Sau khi tới đó thì làm gì?”

Quỷ hòa thượng: “Cụ thể là chỗ nào thì phải hai ngày nữa mới biết. Đến đó, ta sẽ lợi dụng một thuật pháp mời người dẫn đường đưa Thập Nhị Nương đến nơi, đợi khi Thập Nhị Nương tới được đó ta cũng sẽ theo dấu vết tới nơi. Còn về nguy hiểm…” Hắn nhìn Thập Nhị Nương đang ngồi gác chân, “Đối với Thập Nhị Nương chắc không có nguy hiểm gì đâu, việc này cũng chỉ là chuyện nhỏ xíu thôi mà.”

Chiêu Nhạc lại nhìn Thập Nhị Nương với ánh mắt không mấy rõ ràng. Thập Nhị Nương không quan tâm nhiều như vậy, phất tay: “Không phải chuyện lớn gì đâu, ngươi chăm sóc cho Kim Bảo đi đợi ta về.”

Có đôi lúc Chiêu Nhạc thật sự rất cố chấp, đợi Quỷ hòa thượng leo vào quan tài đi ngủ thì nàng ấy lại dò hỏi Thập Nhị Nương, “Tại sao Quỷ hòa thượng muốn ngươi đi, sao hắn không tự đi?”

Vốn dĩ Thập Nhị Nương đang ngồi dựa vào án kỷ chuẩn bị ngủ thì đột nhiên bị Chiêu Nhạc đánh thức hỏi cái vấn đề nghiêm túc này. Thập Nhị Nương không hiểu sao tiểu đồ đệ tùy hứng hoạt bát năm mươi năm trước giờ lại biến thành bà già mặt lạnh. Chuyện có gì khó đâu chớ, có cần giống như sắp ra trận đánh địch như vậy không?

“Ài.” Thập Nhị Nương ngồi dậy giải thích cho nàng ấy hiểu: “Mấy người bị bắt đi ấy, theo cảm ứng của Quỷ hòa thượng thì có lẽ đang bị nhốt ở một nơi âm khí rất nặng nào đó. Hắn muốn bắt người đứng phía sau nên không thể đánh rắn động cỏ, bản thân hắn là linh lực cực dương, hễ bước vào nơi đó là bị phát hiện ngay thì còn tóm người đứng sau cái gì nữa. Thế nên hắn mới hy vọng người có âm khí như ta vào trước, nội ứng ngoại hợp với hắn để dễ bắt người hơn.”

Chiêu Nhạc nghe xong bèn nói: “Nếu chỉ có vậy ta cũng đi được, không cần ngươi mạo hiểm.”

Thập Nhị Nương ôm cánh tay, hắc xì một cái, “Nhưng âm khí trên người ta nặng, ngươi không có, chỉ có ta đi mới chắc ăn.”

Chiêu Nhạc hỏi ngược lại: “Người ngươi có âm khí nặng? Tại sao?”

Thập Nhị Nương: “…” Còn tại sao nữa, tại vì nàng từng chết một lần chứ sao, xíu chút qua cầu Nại Hà, ai dè bị người ta trăm phương ngàn kế lôi về nên tất nhiên là trên người có âm khí nặng hơn người thường rồi.

“Aida tối mịt rồi, ta buồn ngủ muốn chết nè, tiểu tổ tông đừng có hỏi nữa, để ta ngủ chút được không?” Thập Nhị Nương nói xong, ngã đầu ra sau, nhắm mắt ngáy liên thanh chìm vào giấc ngủ.

Chiêu Nhạc: “… Lúc ngủ đừng có ngáy.”

Giây lát sau, Thập Nhị Nương xoay người, không ngáy nữa.

Chiêu Nhạc nhìn bóng lưng Thập Nhị Nương, thò tay sờ con cá nhỏ chạm khắc bằng ngọc trong tay áo, cụp mắt suy tư.

Ngày hôm sau, Quỷ hòa thượng dẫn ba người tới gặp một lão bà trong trấn kế bên nghĩa trang. Lão bà lưng đã còng, tóc hoa râm, bước đi run rẩy, mắt nhìn không được rõ nữa. Lúc họ bước vào trong viện thì thấy bà lão đang khó khăn di chuyển nửa thùng nước.

Bà ấy khom lưng, lớp da trên tay nhăn lại, gầy guộc khô khốc như cây già sắp chết héo.

Lão bà bước đi không vững, đột nhiên ngã ra trước, thùng nước trên tay nghiêng nghiêng rồi cũng ngã sang một bên. Trong chớp mắt, mới nãy Thập Nhị Nương còn đang đứng cạnh Quỷ hòa thượng nay đã xuất hiện bên cạnh lão bà đỡ lấy bà ấy, thùng nước sắp đổ kia cũng được Quỷ hòa thượng đá nhẹ nhàng một cái, yên ổn tiếp đất không văng ra một giọt nước nào.

Lão bà phản ứng hơi chậm, đôi mắt hơi ửng đỏ híp lại, cẩn thận quan sát người đang dìu mình sau đó mỉm cười, giọng nói khàn khàn: “Ồ, là tiểu sư phụ à, cậu còn chưa đi sao?”

Quỷ hòa thượng dìu bà ấy qua một bên, ôn hòa nói: “Bà à, ta nói là sẽ giúp bà tìm ông và đứa cháu về, vẫn chưa đi đâu.”

Lão bà ngồi xuống chiếc ghế nhỏ bên kia, thở dài, gương mặt đã trải qua bao sương gió hiện ra biển cảm sầu khổ và bi thương. Bà lắc lắc đầu: “Ông nhà ta và đứa cháu không tìm được nữa đâu, giống như vợ A Tường, cháu trai Trình lão thúc và nhiều nhà khác nữa, không tìm được đâu. Đám thanh niên trong tộc và nha môn trong huyện không tìm nữa rồi. Tiểu sư phụ cậu một mình thì làm sao tìm được. Thôi đi, đừng làm liên lụy thêm tới cậu nữa.” Bà ấy vừa nói vừa lau nước mắt.

“Bà, đừng khóc hư mắt đấy, đợi vài ngày sau ông và cháu về bà không nhận ra họ nữa mất.” Quỷ hòa thượng nhẫn nại an ủi, xem ra rất đáng trông cậy.

Nhìn thấy Quỷ hòa thượng lúc này ánh mắt Chiêu Nhạc đầy kinh ngạc. Đây là Quỷ hòa thượng khiến người ta nghẹn họng tối qua đó hả? Quỷ hòa thượng bây giờ cả người đều tỏa ra hơi thở lương thiện khiến người ta cảm thấy hắn thật sự là một người xuất gia có tấm lòng từ bi.

Ngược lại Thập Nhị Nương không thấy bất ngờ, thấy Chiêu Nhạc ngỡ ngàng tới thế thì vỗ vỗ vai nàng ấy, “Đừng dễ dàng đánh giá bất kỳ ai, nhiều lúc, ngươi chỉ có thể nhìn thấy một mặt nào đó của người ấy mà thôi.”

Chiêu Nhạc nhìn nàng, “Thỉnh thoảng ngữ khí nói chuyện của ngươi rất giống trưởng bối ta.”

Thập Nhị Nương: “… Trải qua nhiều chuyện rồi nên tâm thái cũng đâu còn trẻ mãi, nhìn vẻ ngoài trẻ trung của tiểu cô nương ngươi khó tránh cũng quên mất tuổi tác của ngươi đó.”

– Hết chương 010 –