Trở Về - Phù Hoa

Trở Về Phù Hoa Chương 13

Giọt máu ứa ra rồi bay lên trời tạo thành một tấm lưới đỏ che phủ toàn bộ tòa thành. Quỷ hòa thượng nhắm mắt, tay ấn pháp quyết. Đây là một loại huyết thuật tên là La Võng có thể dùng để tìm người, tuy nhiên phạm vi tìm kiếm càng lớn thì máu và linh lực phải tiêu hao càng nhiều. Cách này rất hữu ích nhưng đám tu sĩ chính đạo không thèm dùng, nói nghiêm túc thì đó là cách của người tu tà, nhưng dùng cách của tu tà để tìm tu tà thì đúng quá rồi.

“Ở hướng đông.” Quỷ hòa thượng nói: “Một cây số về phía đông có một âm khí nhãn ngăn cách bởi mê chướng.”

Thập Nhị Nương bảo Chiêu Nhạc quay vào trong nghĩa trang đừng đi ra ngoài, còn mình và Quỷ hòa thượng nhanh chóng đến đó tìm người.

Trên đường đi, Thập Nhị Nương thấy sắc mặt Quỷ hòa thượng không được tốt bèn tò mò hỏi: “Sao khí tức ngươi hỗn loạn vậy? Mặc dù huyết thuật có lợi hại một tí nhưng với năng lực của ngươi thì thi triển một huyết thuật cũng không tới mức thế này chứ?”

Quỷ hòa thượng nói: “Một cái huyết thuật thì làm gì được ta, cơ mà trước khi đến đây ta gặp chút chuyện, hao tổn sức lực quá lớn, vết thương cũ còn chưa khỏi, nếu không phải vậy ta cần gì tìm ngươi giúp. Vậy nên, bây giờ ta chỉ có thể dựa vào Thập Nhị Nương ngươi thôi.”

Thập Nhị Nương: “Ý ngươi là sau đây có cứu người đánh nhau gì đều là ta làm hết đó hả?”

Quỷ hòa thượng: “Mấy chuyện nhỏ xíu khác ta cũng có thể góp một tay.”

Thập Nhị Nương nổi nóng: “Định mệnh! Chuyện này là ngươi tự rước lấy mà, sao bây giờ thành chuyện của ta rồi! Bà không quan tâm ngươi bị thương với chả bị thương, đợi khi nào tìm được người rồi thì dù có hy sinh bản thân ngươi cũng phải lôi kẻ đứng sau ra giải quyết gọn lẹ cho ta!”

Quỷ hòa thượng vẫn rất bình thản, “Ta mà hy sinh rồi thì bạn nhỏ Chiêu Nhạc phải làm sao đây, ta còn phải giải phong ấn cho cô ấy nữa mà.”

Thập Nhị Nương: “…”

Thập Nhị Nương thiệt sự rất muốn đạp một phát lên mặt tên đầu trọc rớt mất liêm sỉ này. Lúc trước nàng chẳng thấy có gì không đúng, còn tưởng đây chỉ là chuyện cỏn con đơn giản thôi, tới giờ mới biết mình lên nhầm thuyền giặc c. mịa nó rồi. Còn kêu phải dựa vào nàng hả? Tên Quỷ hòa thượng này bị thương, dùng có chút huyết thuật cũng mệt, vậy tới khi gặp kẻ đứng thao túng phía sau thì sao, nàng phải đứng mũi chịu sào nữa à?

Nếu mà nàng còn có thể tha hồ dùng linh lực của mình thì cũng thôi đi, nhưng mà trên người nàng còn mệnh chú(*) nữa cơ, hễ động linh lực là sẽ rất đau đớn. Nếu không thì tại sao trước đó nàng phải dùng quyết chú, chả phải vì tiết kiệm chút linh lực thì còn là cái gì? Giờ thì hay rồi, nàng phải đối mặt với tên tu tà đáng ghét nào đó, nàng có thể tưởng tượng được cảnh sau khi kết thúc mình sẽ đau cỡ nào rồi.

(*) Chú thuật hạ lên chính

Nếu không phải vì Chiêu Nhạc thì với tính khí của Thập Nhị Nương, trước khi tìm thấy tên tu tà gây chuyện kia thì nàng đã ấn tên đầu trọc này xuống đất đánh cho một trận trước rồi.

Mà tên đầu trọc này vẫn cứ nói: “Nếu Thập Nhị Nương thật sự là vị mà hòa thượng ta đoán thì đối phó chuyện này không tốn sức tí nào đâu.”

Thập Nhị Nương tặng cho hắn một tiếng cười lạnh, hạ quyết tâm sau khi giải quyết xong chuyện này dù có ra sao nàng cũng phải đập hắn một trận. Hai người nói thì nói vậy nhưng khi đến nơi vẫn đề cao cảnh giác đi chung với nhau.

“Ở đây hả? Ta không phát hiện thấy âm khí gì hết.” Thập Nhị Nương nói.

Quỷ hòa thượng lật cổ tay lên, búng một giọt máu ra, phút chốc, trước mặt Thập Nhị Nương hiện ra chằng chịt tơ máu. Tơ máu bao phủ một vùng trời phía trước, những vật vô hình bị khóa chặt trong huyết thuật La Võng này.

Thập Nhị Nương cũng không giấu giếm làm gì nữa, ngón tay phất qua trước hai mắt, trong tích tắc đôi mắt đen bình thường của nàng như vừa đi qua mấy dặm trần ai trở nên lấp lánh đa tình. Chỉ nhìn vào đôi mắt ấy thôi cũng đủ khiến người ta không cẩn thận đắm chìm vào trong. Nàng nhìn thẳng về trước, một tia sáng lóe lên trong mắt, sau đó nhảy ra ngoài hóa thành một thanh trường kiếm thanh mảnh lơ lửng giữa không trung.

Quỷ hòa thượng đứng bên kia như đã sớm dự liệu được cảnh này: “Quả nhiên là Hề Vi thượng tiên đã chết trong truyền thuyết. Thân kiếm như thủy, tinh túy tựa ngọc, nhất kiếm hàm lộ, thần quang hi vi. Hi Vi kiếm của Hề Vi thượng tiên đúng là danh bất hư truyền.”

“Ngươi nói nhiều quá rồi đấy, chừa sức làm việc đi.” Thập Nhị Nương trợn đôi mắt xinh đẹp của mình với Quỷ hòa thượng, đưa tay nắm lấy Hi Vi kiếm, nhắm tới vùng đất trống phía trong những sợi tơ máu, nhẹ nhàng hất một kiếm.

Hi Vi kiếm là linh kiếm bổn mệnh của Hề Vi thượng tiên, kiếm cũng được xưng là đệ nhất mỹ nhân tu chân giới như chủ nhân của nó. Hi Vi ra khỏi vỏ, chẳng có cảnh thiên địa chấn động nhưng uy lực cực kỳ lớn, như sóng nước cuốn theo tinh quang bay về phía kết giới, chỉ trong chớp mắt kết giới đã vang lên âm thanh nứt vỡ.

Thập Nhị Nương cầm kiếm bước tới phía đó. Ở đây cũng có rừng Ác Quỷ nhưng khu rừng này không phải do người tạo ra mà là rừng tự nhiên. Nếu đúng như Quỷ hòa thượng nói thì mắt âm khí ở nơi này có thể sản sinh ra rừng Ác Quỷ cấp cao hơn.

Hai người đi vào rừng, cây cối hình mặt quỷ sinh trưởng dày đặc trong rừng, cành cây cứng như bàn tay quỷ chìa về phía bọn họ. Thập Nhị Nương lạnh mặt, cầm Hi Vi kiếm đi thẳng, chẳng thèm dòm tới những bàn tay quỷ có thể bóp chết người kia. Kiếm quang lướt qua tới đâu cây mặt quỷ sụp đổ tới đó, rơi xuống đất rồi nát vụn thành than đen.

Quỷ hòa thượng chấp tay sau lưng đi sau Thập Nhị Nương, nhìn nàng hành sự, nói: “Kẻ tu tà kia rất dễ phát hiện ra chúng ta đó.”

Thập Nhị Nương: “Câm mồm, ta thấy chướng mắt cái cách làm việc chầm rì rì của ngươi quá. Còn chậm nữa thì thằng nhóc Kim Bảo bị nuốt sống luôn đấy.”

Quỷ hòa thượng cũng có nghe đồn về cách làm việc của vị thượng tiên này, thế là hắn chỉ đành vỗ tay một cách thật lòng thật dạ: “Hề Vi thượng tiên pháp lực vô biên, anh dũng hơn người, khiến người ta ước ao.”

Thập Nhị Nương cảm thấy mình bị châm chọc vi diệu rồi. Nàng đương định đáp trả lại hắn thì chợt nghe một tiếng gầm phẫn nộ vang lên trên đỉnh đầu: “Kẻ nào dám phá pháp đàn của đạo gia!”

Giọng nói này có cả độ khàn của nam giới vừa có độ yểu điệu của nữ, thật khiến người ta không xác định rõ là nam hay nữ. Nhưng mà nghe kỹ một chút cũng khá là dễ nghe. Thập Nhị Nương bay lên trước, kiếm quang lướt một vòng, cây mặt quỷ xung quanh ngã xuống toàn bộ, chớp mắt đã thành một vùng đất trống.

Giữa rừng mặt quỷ có một đài tế, Thập Nhị Nương quét mắt qua đó một vòng, thấy Kim Bảo và hơn bốn mươi nam nữ già trẻ đang hôn mê trên đài tế. Máu đỏ lẫn với khí đen liên kết bọn họ với nhãn tuyền ở chính giữa đài tế. Rất rõ ràng, dòng suối âm khí trên đài kia đang tước lấy sinh khí của bọn họ.

Bốn mươi chín người, dựa vào ngày sinh đặc biệt và suối âm khí rồi vẽ thêm một trận pháp trên đài tế. Thập Nhị Nương hơi ngỡ ngàng, tên tu tà này định mở một Quỷ Môn nho nhỏ.

Quỷ Môn làm gì dễ mở như thế, tu tà có lợi hại cỡ nào cũng rất khó thành công, nhưng mà vận khí của tên này cũng không quá tệ, thiên thời địa lợi có đủ rồi, hắn thật sự có thể dùng bốn mươi chín sinh hồn đặc biệt mở Quỷ Môn, đợi đến khi Quỷ Môn mở ra, hàng vạn lệ quỷ thoát ra sẽ vào tay hắn. Một khi có được những lệ quỷ đã trải qua tinh luyện ở Hoàng Tuyền để tu luyện thì hắn chắc chắn sẽ đại công cáo thành.

Quỷ hòa thượng trông thấy một người mặc áo đen đứng trên đài, hắn cất cao giọng nói: “Huyền Y Đạo, đã lâu không gặp.”

Tên Huyền Y Đạo đó vóc dáng khá cao, gương mặt đẹp đẽ, da trắng môi đen, là một tên nam tử có đường nét giống nữ giới. Hắn mới mở mắt ra đã thấy Quỷ hòa thượng, mặt đầy tức giận, “Lại là tên đầu trọc nhà ngươi, mấy lần phá hư chuyện của ta rồi, lần này ta phải giết ngươi, luyện hồn phách ngươi vào trong chuông hồn của ta!”

Quỷ hòa thượng vẫn trưng bộ mặt không bao giờ biết tức giận là gì, “Cần gì nổi nóng vậy, mấy lần trước ngươi không giết được ta thì lần này cũng không giết được đâu.”

Huyền Y Đạo cười âm trầm: “Lúc trước bổn đạo chỉ bảo một số tên ngốc tới chơi với ngươi thôi, ngươi tiêu hao sức lực cũng kha khá rồi chứ gì, đợi chừng nào đạo gia tóm được ngươi coi ngươi còn cứng miệng cỡ nào!”

Quỷ hòa thượng: “Ngươi tưởng ta đến một mình à?”

Thập Nhị Nương thấy hai người này nói chuyện với nhau thì lên tiếng mắng: “Nói nhảm làm gì, mau xử đẹp tên đó, ngươi còn nói nữa là những người trên đài tế kia tắt thở mất! Tới lúc đó còn cứu cái quái gì! Ta đối phó hắn, ngươi đi cứu người.” Dứt lời, nàng phi thân lên đài tế.

Mới đầu Huyền Y Đạo không chú ý đến nàng, hận thù toàn bộ đều tập trung trên người Quỷ hòa thượng nên đột nhiên thấy nàng gào lên như vậy, hắn mới đành liếc nhìn nàng một cái.

Vừa nhìn, biểu cảm phẫn nộ của Huyền Y Đạo cứng đơ lại.

“Hi Vi kiếm? Hi Vi kiếm của Hề Vi thượng tiên sao lại nằm trong tay ngươi?” Huyền Y Đạo kinh hô.

Thập Nhị Nương không ngờ người này biết kiếm của mình, nhưng mà nghĩ lại thì hắn biết nàng cũng không có gì lạ. Thế là nàng cười lạnh, “Hay ngươi xuống Địa Phủ hỏi Hề Vi thượng tiên xem.”

Huyền Y Đạo lập tức nổi giận, đôi mắt nhìn Thập Nhị Nương đầy băng giá: “Dám dùng một thanh Hi Vi kiếm giả tới sỉ nhục Hề Vi thượng tiên, ngươi cũng đáng chết!” Nói dứt lời, hắn lắc tay, một chiếc chuông đồng xanh xuất hiện trong tay hắn.

Thập Nhị Nương: “…” Sỉ nhục Hề Vi thượng tiên? Tên Huyền Y Đạo này luyện quỷ tới độ đầu óc bị lú lẫn luôn rồi hả?

Quỷ hòa thượng đã động thủ đánh tới bên đài tế, sực nghe Huyền Y Đạo nói thế thì lắc đầu cười một cách khó hiểu. Thập Nhị Nương và Huyền Y Đạo chẳng ai thèm ngó tới hắn, tên Huyền Y Đạo đó cầm chuông hồn hét lên: “Hồn lai!”

Quỷ hồn không nhìn rõ mặt mũi bổ nhào tới chỗ Thập Nhị Nương. Nếu bị mấy thứ hồn phách đói khát này dính vào người thì sẽ lập tức bị cắn nuốt đến khúc xương cũng không còn. Thập Nhị Nương nhìn thứ quỷ hồn phiền phức đó, hình như nàng có chút ấn tượng với tên Huyền Y Đạo này, lúc trước có đánh với hắn một trận nhưng tiếc là không đánh chết hắn mà để hắn trốn thoát. Thông thường, chỉ cần là người không đắc tội nàng mà chỉ giao thủ với nhau thì Thập Nhị Nương không nhớ rõ lắm.

Không có thời gian nghĩ quá nhiều, Thập Nhị Nương nhấc Hi Vi kiếm lên, thanh Hi Vi kiếm hoàn chỉnh bỗng vỡ nát thành hàng ngàn hàng vạn mảnh nhỏ vây quanh người Thập Nhị Nương, kiếm quang lướt qua giết từng con quỷ đói xông đến.

“Đây… Ám Quang Thiên Lưu! Sao lại giống Hi Vi kiếm thật như vậy, ngoài Hề Vi thượng tiên còn ai có thể điều khiển được Hi Vi kiếm chứ?!” Huyền Y Đạo trơ mắt nhìn từng con quỷ đói mà mình khổ công luyện ra bị chém sạch không những không đau lòng mà còn dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn bóng người mảnh khảnh đứng giữa ánh sáng của Hi Vi kiếm. Nhìn kỹ lại một chút, Huyền Y Đạo trừng to đôi mắt, hắn lớn tiếng nói: “Chẳng lẽ, chẳng lẽ ngươi là Hề Vi thượng tiên? Ngươi chưa chết?!”

Toàn bộ quỷ đói bị giết không còn một con, mảnh vụn Hi Vi kiếm ngưng kết lại thành kiếm, lơ lửng bên cạnh Thập Nhị Nương. Thập Nhị Nương hờ hững nhìn hắn, “Phải thì sao mà không phải thì sao.”

Huyền Y Đạo thấy nàng nói vậy thì bắt đầu kích động, hắn hơi điên cuồng nói: “Đúng, ngươi chắc chắn là Hề Vi thượng tiên, lúc đó nàng ta cũng nhìn ta bằng ánh mắt như nhìn con kiến thế này, ngươi giống y chang nàng ta, ánh mắt ấy ta còn nhớ mà, ta không nhớ nhầm được đâu, hahaha ngươi chưa chết!”

“Không những chưa chết còn lọt vào tay đạo gia rồi!” Gương mặt tái nhợt của Huyền Y Đạo đỏ lên vì quá hưng phấn, hắn nhìn chằm chằm Thập Nhị Nương, ánh mắt thèm rõ dãi, thậm chí còn liếm liếm môi mình.

Thấy hắn như vậy, Thập Nhị Nương bừng tỉnh ngộ, đừng nói tên Huyền Y Đạo này là người muốn theo đuổi nàng lúc trước đó nha?

Được mệnh danh là đệ nhất mỹ nhân, sơn chủ của Doanh Châu tiên sơn, người ái mộ nàng đầy ra, ngoại trừ tiên môn chính đạo cũng có rất nhiều người tà đạo khác, càng yêu thích nàng thì càng muốn tìm tới đánh nhau. Bọn họ cho rằng đánh thắng nàng rồi là có thể ôm mỹ nhân về nhà. Nhưng sự thật là Hề Vi thượng tiên chưa bao giờ thua ai.

“Ồ, kẻ bại tướng, đứa nào cho ngươi cái tự tin có thể thắng được ta vậy.” Thập Nhị Nương nắm Hi Vi kiếm, thanh kiếm phát ra một tiếng rít nhẹ.

– Hết chương 013 –