Trở Về - Phù Hoa

Trở Về Phù Hoa Chương 4

“Thập Nhị Nương, người nào đó không ăn uống, người cần gì làm đồ ăn cho nàng ta, còn làm ngon vậy nữa, hơn của ta một muỗng thịt luôn.” Kim Bảo không vui bĩu môi với hai bát mì trước mặt.

Thập Nhị Nương xoa xoa thái dương, múc thêm một muỗng thịt vào bát, “Thêm cho ngươi đó, được chưa, đi đưa cho người ta nhanh lên.”

Kim Bảo vẫn không được vui nhưng cuối cùng cũng ngoan ngoãn bưng bát mì bên trái đi đến căn phòng ở cuối đường. Mấy hôm nay Thập Nhị Nương sống không được ổn cho lắm, chả hiểu sao Kim Bảo và Chiêu Nhạc vừa nhìn là ghét, Kim Bảo thường kể tội nàng ấy với Thập Nhị Nương, còn Chiêu Nhạc suốt ngày trưng bộ mặt lạnh như cục băng, tâm trạng không vui viết hết lên mặt. Thập Nhị Nương bị kẹt ở giữa, khó xử y như trải nghiệm của mấy chục năm trước.

Thập Nhị Nương không hiểu nổi, Chiêu Nhạc cũng mấy chục tuổi rồi còn cãi lộn gì với đứa bé mới tám tuổi như Kim Bảo chứ? Nhớ lại năm đó, Chiêu Nhạc là một cô bé rất hiểu chuyện và nghe lời mà, bây giờ gặp lại sao thành dáng vẻ hận đời như kiểu ‘Mịa nó cả thế giới có lỗi với ta’ thế này? Chả nhẽ tại vì người sư phụ là nàng đây?

“Haizz.” Thập Nhị Nương thở dài, làm tiếp phần mì còn lại rồi bê ra ngoài sảnh trước.

Tên mặt sẹo có vết đao chém qua mặt tới ăn mì ở đây mấy ngày liền rồi, hôm nay ăn xong gã không vội đi ngay mà còn bắt chuyện với Thập Nhị Nương.

“Thập Nhị Nương, ta thấy mấy bữa nay nhìn ngươi không được vui, có chuyện phiền lòng gì hả?”

Thập Nhị Nương liếc cũng chả thèm liếc gã chỉ nhếch nhếch khóe miệng.

Tên mặt sẹo ý tứ sâu xa nói: “Thằng nhỏ Kim Bảo mấy hôm nay cũng thường lầm bầm oán trách gì đó, chậc.”

Cảm nhận được hàm ý trong câu nói của gã, Thập Nhị Nương ngẩng đầu lên.

Mặt sẹo bị dòm đến lạnh người, bất giác muốn lui ra sau. Nhưng gã vẫn một lòng hướng vào tham vọng nên ngồi yên tại chỗ, đón nhận ánh mắt của Thập Nhị Nương, “Thập Nhị Nương là người thông minh, mặt sẹo ta chỉ nói vậy, còn lại phải xem ngươi chọn thế nào.”

Kim Bảo vừa bước ra thì nghe câu này của mặt sẹo, cậu ta cảm thấy không khí trở nên căng thẳng kỳ lạ từ lúc nào không hay, thế là trốn ra sau lưng Thập Nhị Nương. Thập Nhị Nương hừ lạnh, “Cút.”

Tên mặt sẹo biến sắc, không nói gì nữa, quay người bỏ đi.

Kim Bảo ló đầu ra, hơi lo lắng hỏi: “Thập Nhị Nương, sao vậy? Người muốn đánh nhau với mặt sẹo hả?”

Thập Nhị Nương đung đưa chiếc ghế, xua tay, “Không có gì, có lẽ tên mặt sẹo đó biết chúng ta giấu người rồi.”

“Á!” Kim Bảo hét lên, sau đó đè thấp giọng nói, “Hắn biết chuyện của Chiêu Nhạc rồi sao bây giờ? Hắn có đi nói với mấy tiên nhân kia đến bắt người không? Sao hắn phát hiện được, Chiêu Nhạc có ra ngoài đâu…”

Thập Nhị Nương cố ý chỉ đầu cậu ta, “Còn chẳng phải tại cái miệng không hé răng nửa lời của ngươi, nghe nói ngươi thầm lẩm bẩm ai oán mà, không bị người ta nghe sao được.”

Kim Bảo nghe vậy cứ nghĩ thật sự là do lỗi của mình, cậu ta nhất thời thấy sợ hãi, vẻ mặt hối hận và áy náy, hoảng hốt nói: “Ta, ta không biết, ta sai rồi, Thập Nhị Nương, ta không nói gì nữa đâu, ta không có muốn nói cho người khác biết.”

“Được rồi, ta nhắc nhở ngươi này, mọi việc đều phải cẩn thận đừng ăn nói bậy bạ, nếu không có một ngày ngươi sẽ hại chết bản thân mình đó.” Thập Nhị Nương búng trán cậu ta, nhân cơ hội đó giáo huấn cậu ta một trận.

Kim Bảo vẫn rất hối hận, mặt sắp khóc tới nơi, “Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ.”

Cậu ta nhìn Thập Nhị Nương nhưng chẳng thấy nàng có chút lo lắng gì, nàng tùy ý nói: “Chỗ này không thể ở lại được nữa, tối nay chúng ta đi, ngươi về thu dọn đồ đạc của mình đi.”

Nước mắt của Kim Bảo vẫn còn đảo trong hốc mắt, nghe thế thì ngẩn người, “Chúng ta phải đi? Chúng ta sẽ đi đâu?”

Thập Nhị Nương bật cười, chọc chọc trán cậu ta, “Ngươi nói nơi này gió cát quá lớn, diện tích lại nhỏ, còn không có đồ ăn ngon mà chẳng phải sao? Thập Nhị Nương đưa ngươi tới nơi náo nhiệt hơn, nhiều đồ ngon hơn thế nào?”

Kim Bảo dù sao cũng chỉ là một đứa bé, nghe xong lập tức ném mấy thứ ưu phiền đó ra sau đầu, hứng khởi bừng bừng quay về thu dọn hành lý.

Đến đêm khuya, Kim Bảo đeo tay nải nhỏ nằm trên người giả vờ ngủ, Chiêu Nhạc trên giường cũng nhắm mắt. Phía hậu viện quán trà, một bóng đen âm thầm

lẻn vào trong. Bóng đen đó rất cảnh giác cẩn thận, bước chân nhẹ nhàng, thân thủ nhanh nhẹn đến gần cửa sổ như một cái bóng. Dường như gã rất quen thuộc với nơi này, chẳng mấy chốc đã tìm thấy căn phòng của Chiêu Nhạc, sau đó khoét một lỗ trên cửa nheo mắt nhìn vào trong.

Nương theo ánh nến trong phòng, sau khi bóng đen nhìn rõ dung mạo người nằm trên giường, ánh mắt gã lóe lên mấy tia sáng kỳ dị. Gã không dám gây ra tiếng động, vui mừng lui ra sau, định rời khỏi đây.

Nhưng lúc gã lui tới trong viện thì bỗng nghe tiếng của một người vang lên bên tai.

“Mặt sẹo, tới đây rồi chi bằng ngủ lại đi, tránh đi đường bôn ba mệt mỏi.”

Bóng đen sững người, ngẩng phắt đầu lên nhìn. Gã chỉ thấy một bóng người không biết đã ngồi trên mái nhà từ bao giờ, người đó đang cúi người nhìn gã. Gió đêm thổi bay mái tóc dài của nàng, nàng ngồi ngược sáng, khí chất xuất trần khiến mặt sẹo cảm thấy hơi xa lạ.

Đôi đồng tử mặt sẹo co rút lại, bất giác lui lại một bước, gã cảm nhận được nguy hiểm chưa từng có trước mắt, cả người như cung tên bị kéo căng. Rốt cuộc Thập Nhị Nương có lai lịch thế nào, những người ở đây không ai rõ, chỉ biết là nàng không dễ chọc chút nào, mặt sẹo cũng không muốn chọc giận nàng nhưng mà lợi lộc lần này quá cám dỗ gã. Nếu gã có thể tìm được Chiêu Nhạc mà mấy tiên nhân kia muốn tìm thì gã không cần phải chui rúc ở Hàng Ngạc thành này nữa, vì vậy gã mới bất chấp mạo hiểm đi thử xem sao.

Chuyện tới nước này tên mặt sẹo nhận thấy Thập Nhị Nương còn thâm sâu khó lường hơn mình đã tưởng tượng. Vài ý niệm lướt qua đầu gã, cuối cùng gã nói; “Thập Nhị Nương, giao tình giữa chúng ta bấy nhiêu năm, hôm nay ta giữ lại chút mặt mũi cho ngươi, có lợi thì chúng ta cùng hưởng ngươi thấy thế nào? Chỉ cần đưa người trong kia đến cho đám tiên nhân bọn họ, lợi ích có được chúng ta chia đôi.”

“Hahaha.” Thập Nhị Nương chống một tay lên mái nhà, bật cười.

Tên mặt sẹo nhận ra ẩn ý trong tiếng cười của nàng, ánh mắt gã hiện ra nét phẫn nộ nhưng chỉ một khắc sau đó gã cảm thấy cổ mình lạnh ngắt, nhìn thấy máu mình phun bắn ra ngoài, giọng Thập Nhị Nương truyền tới từ một nơi rất gần sau lưng gã.

“Ngươi là ai mà muốn bàn giao tình với ta?”

“Ngươi… sao có thể…” Gã mặt sẹo ngã xuống đất, mắt trừng to. Sao có thể, lúc nãy nàng còn ở trên mái nhà cơ mà, sao lại nhanh như vậy. Nhưng đã định rằng gã vĩnh viễn không bao giờ biết được đáp án.

Chiêu Nhạc trong phòng mở mắt ra, nàng ấy quay đầu nhìn thấy Thập Nhị Nương đang mở cửa đi vào.

Tay Thập Nhị Nương kẹp một lưỡi dao mảnh như lá liễu, nhấc chân đá đá Kim Bảo nằm ngủ bên kia, “Thức dậy,Kim Bảo, phải đi rồi.”

“Chiêu Nhạc cũng vậy, chắc ngươi tự đi được mà nhỉ.”

Kim Bảo dụi mắt ngồi dậy, ôm tay nải nhỏ của mình, “Có thể đi rồi hả?” Chiêu Nhạc đứng lên, tay cầm một thanh kiếm, mặt lạnh như băng không nói năng gì.

Hàng Ngạc thành không bao giờ đóng cổng thành, bởi vì hai cánh cửa bị hỏng từ lâu rồi, nhìn trong đêm chẳng khác nào cái miệng to rộng muốn nuốt chửng người ta.

Ba người rời khỏi Hàng Ngạc thành trong đêm, quán trà cũ nát phía tây Hàng Ngạc thành nổi lửa đỏ rực trong màn đêm. Quán trà bị chủ nhân của nó thiêu rụi sạch sẽ.

Những người trong Hàng Ngạc thành bị kinh động tỉnh giấc, ngóng về phía đám lửa, không ít người lộ ra vẻ mặt đã hiểu. Ninh lão gia nét mặt hiền từ khẽ cười nói: “Mặt sẹo dò đường dò tới… đối phương là Thập Nhị Nương mà, âu cũng trong dự tính. Dù không bắt được người nhưng tin tức này đã xác định, cũng đủ đáng giá rồi, giao cho đám tiên nhân kia ít nhiều cũng đổi lại vài món.”

Thập Nhị Nương đi rất thư thái, đến quán trà theo mình nhiều năm cũng đốt trụi, ra khỏi thành, nàng dẫn Kim Bảo và Chiêu Nhạc đi về một hướng.

Hàng Ngạc thành nằm phía tây nam, bên ngoài thành đều là sa mạc cỏ dại, trời về đêm lạnh tới mức xương sắp đông thành đá. Chiêu Nhạc bị linh lực cực hàn phong bế linh mạch toàn thân nên thân thủ hiện tại không khác gì người bình thường, gió đêm thổi qua khiến nàng ấy lạnh run người. Nhưng mà nàng ấy cậy mạnh, không muốn lộ ra vẻ yếu ớt trước mặt người lạ nên cố chịu đựng suốt quãng đường.

Kim Bảo lại chẳng lo nhiều chuyện như vậy, cậu ta xoa xoa mũi, mặt đau khổ nói với Thập Nhị Nương: “Thập Nhị Nương, ta lạnh quá, nước mũi đông cứng rồi nè.”

Thập Nhị Nương liếc hai người một lớn một nhỏ phía sau, nói; “Ráng nhịn chút nữa, sắp tới nơi rồi.”

Quả nhiên đi thêm một lúc ba người đến một khu rừng đá ngổn ngang, Thập Nhị Nương đi một vòng trong rừng xác định địa hình rồi dẫn hai người kia vào một hang đá. Vừa vào hang, Kim Bảo và Chiêu Nhạc thấy nhẹ nhõm hẳn, nhiệt độ trong này cao hơn bên ngoài nhiều, thậm chí còn có giường đá và ghế đá giống nơi từng có người ở. Chiêu Nhạc phát hiện ra dấu vết trận pháp còn sót lại ở đây, không hiểu sao nàng ấy cảm thấy trận pháp ấy hơi quen quen.

“Ta từng ở đây một khoảng thời gian, ba ngày nay chúng ta tạm thời cứ ở lại đây vậy.” Thập Nhị Nương ném tay nải ra xa rồi ngồi xuống giường đá phủ đầy bụi, Kim Bảo cũng bắt chước nàng, ngồi lên giường đá, dạng chân ra, tư thế bất nhã khỏi phải nói.

Biểu cảm của Chiêu Nhạc càng lạnh lùng hơn, nàng ấy xuất thân từ Doanh Châu tiên sơn, từ nhỏ đã do chính tay Hề Vi thượng tiên chỉ dạy, tiếp xúc với những thứ như phong hoa bích nguyệt, nhã nhặn xuất trần, làm sao quen với hành vi tùy tiện lôi thôi như này. Thế là nàng ấy lặng lẽ móc ra một cái khăn, lau chùi góc bên kia giường sau đó chỉ chỗ vừa lau sạch sẽ với hai con người làm biếng này: “Các ngươi qua đây ngồi đi.”

Thập Nhị Nương đứng dậy phủi mông, nhàn nhã nằm xuống chỗ sạch sẽ.

“Thập Nhị Nương, sao chúng ta phải ở đây ba ngày thế?” Kim Bảo ngồi kế bên chân Thập Nhị Nương, hỏi nàng.

Thập Nhị Nương bắt chéo chân, gối tay sau đầu, “Bởi vì mấy ‘tiên nhân’ kia sẽ tìm tới rất nhanh thôi, bọn họ không phát hiện ra chỗ này, chờ bọn họ đi rồi chúng ta mới đi đường vòng rời khỏi đây để tránh chạm mặt nhau.”

“Á?” Kim Bảo khó hiểu, “Mấy tiên nhân đó đi rồi mà sao còn quay lại?”

Thập Nhị Nương đáp, “Ngươi tưởng chỉ có tên mặt sẹo biết chuyện à? Chẳng qua hắn bị đẩy ra làm con tốt thí mạng thôi. Bây giờ mặt sẹo chết rồi, những kẻ khác chắc chắn sẽ chớp lấy cơ hội này, ngươi cứ chờ xem, đám ‘tiên nhân’ đó đuổi tới mau thôi.”

Kim Bảo đã hiểu, vẻ mặt tức giận, “Thập Nhị Nương người và bọn họ đều là chỗ quen biết mà, sao bọn họ lại đi báo với đám tiên nhân kia bán đứng người?”

Thập Nhị Nương thở dài buồn bực, nhìn Kim Bảo như nhìn đứa bị thiểu năng, “Ngươi tưởng Hàng Ngạc thành có người tốt thật á? Bình thường thì tỏ ra thân thiết, sau lưng đâm cho ngươi một dao chẳng thèm do dự.”

Kim Bảo khịt mũi phản bác: “Ai nói không có người tốt, Thập Nhị Nương người là người tốt nhất đấy.”

Thập Nhị Nương ngẩn người sau đó bật cười, “Ngươi đi hỏi mấy thi thể ở hậu viện quán trà xem bọn họ có đồng tình với suy nghĩ của ngươi không.”

Kim Bảo mà cố chấp thì thật sự rất cố chấp, cậu ta nghênh mặt nói: “Thập Nhị Nương vốn dĩ là người tốt! Người không bao giờ lạm sát vô tội như bọn họ! Vã lại người còn thu nhận ta, bảo vệ ta, mẹ ta nói rồi, người có thể bảo vệ những người nhỏ bé yếu đuối nhất định là người tốt.”

Thập Nhị Nương lắc lắc đầu, xoa xoa cái đầu tròn của Kim Bảo, “Nhóc con, đợi sau này lớn lên ngươi sẽ hiểu, người tốt hay kẻ xấu không dễ dàng có thể định nghĩa vậy đâu…”

“Trước khi nằm lên giường các ngươi không cởi giày à?” Chiêu Nhạc tới bên giường đá từ lúc nào, thấy hai người mang giày đạp lên giường biểu cảm nàng ấy lập tức thay đổi.

Thập Nhị Nương bị ngắt lời giữa chừng: “…”

Nàng cúi đầu nhìn đôi giày bụi đất lấm lem của mình rồi nhìn đầu tóc bụi bặm của Kim Bảo, cuối cùng quay sang nhìn Chiêu Nhạc không nhiễm tí bụi trần một cách thần kỳ, rõ ràng là đi cùng nhau mà nhỉ. Nàng đành bất lực bỏ chân xuống đất, khom lưng tháo giày.

“Được được được, ta cởi là được rồi. Kim Bảo, cởi giày.” Lúc cởi giày nàng tự nhiên thấy hơi buồn cười. Nhớ lại năm đó lúc nàng còn là Hề Vi thượng tiên cũng phong nhã kỹ tính như vậy, cả người không nhiễm bụi trần. Bây giờ nhìn lại cảm thấy đó giống như một người khác.

Kim Bảo bĩu môi, vừa cởi giày vừa thấp giọng lẩm bẩm: “Ít có kỹ lưỡng lắm.”

Chiêu Nhạc mím môi đi ra góc khác, ngồi quay lưng lại với hai người.

– Hết chương 004 –