Trở Về - Phù Hoa

Trở Về Phù Hoa Chương 7

Sau khi ba người Thập Nhị Nương tiến vào địa giới phương nam, Kim Bảo phát hiện cuộc sống ở nơi này rất khác so với Hàng Ngạc thành mà cậu ta sinh sống một năm qua, cũng không giống trấn nhỏ lúc trước của cậu ta. Thành trấn nơi đây tinh tế và đẹp hơn. Lọt vào tầm mắt bọn họ là non xanh nước biếc liên miên không dứt, hoa cỏ nở rộ ven con đường bình thường nhất, người đi lại trong thành nô nức như yến, khung cảnh vô cùng náo nhiệt.

Đến cả người dân ở đây nói chuyện cũng mềm dịu hơn rất nhiều, không phải dạng thô lỗ như ở tây nam. Những người nhìn thấy gương mặt dưới tấm vải che của Thập Nhị Nương cũng ít ai cười nhạo lớn tiếng, đa số là vẻ mặt kỳ lạ đánh giá nàng mấy cái rồi rỉ tai nhau nói khẽ cũng chẳng biết là nói cái gì. Dù thái độ này không khiến người ta vui là bao nhưng chỉ cần không kiếm chuyện với Thập Nhị Nương thì nàng đều có thể cho qua.

Bị Thập Nhị Nương dạy bảo một trận rồi nên Kim Bảo và Chiêu Nhạc cũng bớt bớt lại nhiều, không dám gây chuyện nữa.

“Thập Nhị Nương ơi, tòa thành này còn náo nhiệt hơn mấy thành mà chúng ta đi qua nữa á! Người dòm tửu lâu ở kia kìa, có tới bốn tầng lận, woa, mái hiên đẹp ghê luôn!” Kim Bảo vui vẻ đi trước hai người, đến một nơi xa lạ mà cũng không thấy sợ gì cả, đôi mắt to tròn đảo lia lịa khắp nơi.

“Thành lớn quá, Thập Nhị Nương, người nói xem mấy tiên sơn phúc địa quanh đây cũng giống vậy đúng không?” Kim Bảo quay người lại giang rộng cánh tay rồi vẽ một vòng tròn thật lớn, “Cổng thành lớn vậy nè! Đường rộng vậy nè! Người nhiều vậy nè!”

Thập Nhị Nương đi phía sau, ánh mắt lướt qua những cửa tiệm và sạp hàng bên đường, cười nói, “Mới chỉ là thành trấn bình thường thôi, chốn phồn hoa còn nhiều lắm kìa, còn tòa thành tiên sơn phúc địa ngươi nói, ha… thật là…” Nói đến đây nàng dừng lại không nói nữa.

Kim Bảo đang dỏng lỗ tai nghe, thấy Thập Nhị Nương không nói nữa thì chạy tới kéo góc áo Thập Nhị Nương: “Thập Nhị Nương ~ rốt cuộc trông thế nào vậy ~ nói cho ta biết đi mà ~”

Thập Nhị Nương cố ý bật cười, vẻ mặt thần bí không đáp. Kim Bảo thất vọng, nhún vai than thở: “Chắc là Thập Nhị Nương người cũng chưa từng nhìn thấy nên mới không nói cho ta biết chứ gì.”

Bấy giờ, Chiêu Nhạc im lặng nãy giờ lên tiếng, nàng ấy nói: “Những tòa thành đó còn lớn gấp trăm lần nơi này, ngang dọc như ván cờ, phố chợ lớn nhỏ như con cờ trên bàn cờ, người phàm đi cả một ngày cũng không thể từ cổng thành này đến cổng thành khác.”

Kim Bảo tiêu hóa những lời Chiêu Nhạc vừa nói, mắt trừng to, “Trời ạ! Lớn vậy hả! Ngươi không gạt ta đó chớ, làm gì có tòa thành nào lớn như vậy!”

Chiêu Nhạc hừ một tiếng: “Nhóc con tám tuổi tất nhiên không thể tưởng tượng được rồi.”

“Á, đến những thành xung quanh đây cũng lớn như vậy, thế tiên sơn phúc địa chả phải càng lớn hơn nữa sao? Muốn đi ngắm ghê.” Kim Bảo đang vui sướng bừng bừng nên không chống đối với Chiêu Nhạc, cậu ta sáp tới gần Thập Nhị Nương, mặt tươi cười, “Thập Nhị Nương, mình làm việc xong thì đi xem tiên sơn trong truyền thuyết có được không?”

Thập Nhị Nương không khách khí kí đầu cậu ta một cái, “Xem gì mà xem, đừng có nằm mơ, chỗ xa xôi vậy bà đây còn lâu mới đi, huống chi đi tới đó phải mất bao nhiêu bạc chứ, túi tiền của ta bị con mèo ham ăn như ngươi ăn sạch rồi còn đâu! Với lại đừng có quên chúng ta đang trốn truy binh đó.”

Kim Bảo khịt khịt mũi, “Thập Nhị Nương người đang gạt ta hả, mấy tiên nhân đó không còn đuổi theo lâu rồi mà, nếu không tại sao Thập Nhị Nương và nàng ta không sợ tí nào hết, cũng không chạy trốn, đi qua mấy thành trấn mà cũng có che giấu hành tung đâu.”

Thập Nhị Nương ây da một tiếng, “Cái đầu hạt dưa của ngươi cũng thông minh gớm, bị ngươi nhìn ra rồi.”

Mấy hôm trước nàng bỗng phát hiện không còn truy binh đuổi theo nữa, các đệ tử Doanh Châu không hiểu sao rút quân hết rồi. Về chuyện này, nàng từng thảo luận với Chiêu Nhạc, Chiêu Nhạc nói là Doanh Châu còn đang bận tổ chức thọ yến cho Chấp Đình thượng tiên nên tạm thời mặc kệ nàng ấy. Thập Nhị Nương cảm giác không phải vậy nhưng không tìm được cách nói nào hợp lý hơn nên đành miễn cưỡng chấp nhận lý do này.

Không còn truy binh theo đuôi nên hành trình của các nàng thoải mái hơn nhiều. Chuyện Thập Nhị Nương cần bận tâm chỉ còn một chuyện, đó là nàng muốn tìm Quỷ hòa thượng xem y rốt cuộc đang ở đâu.

Trước kia nàng nghĩ có ba cách để giải quyết vấn đề của Chiêu Nhạc, cách để Tắc Dung tự hóa giải thì thôi khỏi cần nghĩ đến, vậy là chỉ còn hai cách. Một cách là tìm đan dược cực dương, nhưng đan dược đó thuộc loại cao cấp rồi, nếu là lúc trước nàng còn chẳng thèm ngó tới, nhưng mà bây giờ nàng nghèo rớt mồng tơi, đừng nói là đan dược cao cấp như vậy, đến cả đan dược bình thường nàng cũng tìm không được. Nói lý lẽ một tí thì là nàng hiện tại chỉ là một người phàm, làm sao có được linh đan diệu dược mà người tu tiên dùng chứ.

Vậy chỉ còn lại cách cuối cùng, tìm người tu luyện công pháp cực dương, dùng linh lực cực dương giúp Chiêu Nhạc hóa giải linh lực cực hàn trong cơ thể. Thật may, Thập Nhị Nương biết một người như thế, đó là Quỷ hòa thượng mà nàng đang muốn tìm.

Hồi xưa Quỷ hòa thượng này không gọi là Quỷ hòa thượng mà là Huyền Nguyệt Lang Quân, dù tên nghe hơi bịn rịn quyến luyến nhưng thật ra hắn là một tên tà ma. Vị Huyền Nguyệt Lang Quân này thích xuất hiện trong những đêm có trăng, giết hại người mình gặp bất kể nam nữ già trẻ lớn bé, ăn tươi nuốt sống. Mấy trăm năm trước, danh tiếng ăn thịt người của hắn vang xa, tu sĩ chính đạo đều muốn giết hắn thay trời hành đạo. Nhưng vị Huyền Nguyệt Lang Quân này cũng ghê gớm lắm, bị biết bao nhiêu tu sĩ bao vây mà cuối cùng vẫn trốn thoát được.

Từ sau khi thoát khỏi trận vây giết ấy, một khoảng thời gian rất dài sau đó Huyền Nguyệt Lang Quân bặt vô âm tính, tu sĩ chính đạo cứ nghĩ rằng hắn rớt đài rồi, nhưng mấy năm sau hắn lại xuất hiện. Lần này, hắn từ Huyền Nguyệt Lang Quân biến thành Quỷ hòa thượng. Cũng không biết hắn đã gặp phải chuyện gì mà cạo sạch tóc mình, trở thành hòa thượng, còn một lòng hướng thiện không làm chuyện xấu nữa chứ, không chỉ có thế hắn còn tu hành mọi nơi, lấy việc trừ tà diệt ma làm nhiệm vụ của bản thân.

Mới đầu dĩ nhiên chúng tu sĩ không tin hắn thay đổi, chỉ cho rằng tên giảo hoạt như hắn chắc chắn là đang lừa gạt người đời thôi, thế là tiếp tục truy sát hắn, nhưng mà nhiều năm trôi qua Quỷ hòa thượng bị trọng thương dưới tay tu sĩ chính đạo vài lần mà vẫn không sinh chút oán niệm, vả lại hắn thật sự không còn làm bất cứ chuyện xấu nào nữa. Ngoài ra hắn cũng giết không ít yêu ma tu tà khá có tiếng tăm, ở đâu có bất bình là hắn sẽ xuất hiện ở đó. Dần dần, Quỷ hòa thượng trở thành một sự tồn tại lạ lùng hành tẩu bên ngoài chính đạo.

Do danh tiếng chẳng tốt lành gì của hắn trước đó mà bây giờ cho dù hắn có một lòng hướng thiện thì những tu sĩ chính đạo chỉ ưa thích thanh danh cũng không muốn có liên hệ gì tới hắn. Quỷ hòa thượng không để ý chuyện đó, hắn không có gì phải bận tâm, không nhà không cửa không nghề nghiệp, đi đến đâu là diệt ma tà tới đó, ít vướng vào đám tu sĩ tiên môn.

Quỷ hòa thượng này tu luyện một môn công pháp cực dương chẳng biết có từ đâu, Thập Nhị Nương cũng được nhìn thấy sự lợi hại của nó một lần, thế nên mới nghĩ ngay đến hắn.

Với lại người nàng dễ tìm nhất hiện tại chắc chỉ có Quỷ hòa thượng này. Muốn tìm hắn thì cứ nghe ngóng xem chỗ nào có yêu tà tác oái là có thu hoạch thôi.

Nói thì nói vậy nhưng thế gian lớn thế này, đâu đâu cũng có yêu tà tác oai tác oái, nàng nghe ngóng cả quãng đường rồi mà vẫn chưa nghe thấy tung tích của Quỷ hòa thượng.

“Vẫn là mình nghĩ quá đơn giản rồi.” Thập Nhị Nương ngồi trong góc tửu lâu ăn đậu phộng, thở dài nói.

Vì tìm kiếm tin tức của Quỷ hòa thượng mà đến thành trấn nào nàng cũng chui vào trong những nơi náo nhiệt nhiều người để dò tìm tin tức. Nhưng toàn nghe chuyện tầm phào thì nhiều chứ tin mình muốn nghe thì chẳng có tí nào.

Quả nhiên chuyện đời chính là như thế, mỗi lần ngươi muốn tìm thứ gì đó nó sẽ trốn đi mất, muốn tìm cỡ nào cũng không tìm được.

Chiêu Nhạc và Kim Bảo không biết suy nghĩ của nàng, đặc biệt là Chiêu Nhạc, nàng ấy không hề biết Thập Nhị Nương đang tìm Quỷ hòa thượng, nàng ấy chỉ nghĩ Thập Nhị Nương muốn tìm một nơi yên ổn để sống thôi. Trên người nàng ấy còn vết thương chưa khỏi, mỗi ngày lại phải chịu nỗi đau từ linh lực băng hàn kia, nàng ấy thử khai thông linh lực bị tắt nghẽn nên chẳng có tâm trạng đâu quan tâm Thập Nhị Nương đang nghĩ cái gì.

Nghe tiếng thở dài của Thập Nhị Nương, Chiêu Nhạc chỉ hơi nghi hoặc một tí, còn Kim Bảo cất tiếng hỏi, “Thập Nhị Nương, ngươi nói đơn giản cái gì vậy?”

“Ngươi hỏi nhiều quá vậy, mau ăn đi.” Thập Nhị Nương nói cho có lệ, tay bóc một nắm đậu phộng đường trắng nhai nhóp nhép. Đột nhiên nàng thấy Chiêu Nhạc nhìn chằm chằm tay mình thì bèn xòe tay ra: “Đậu phộng đó, ăn ngon lắm, ăn không?”

Chiêu Nhạc lạnh lùng: “Dùng tay bóc đồ ăn quá bất nhã, sao không dùng đũa.”

Thập Nhị Nương: “…” Dưới ánh mắt sắc bén của Chiêu Nhạc, Thập Nhị Nương ném hết đống đậu phộng vào miệng mình.

Lúc này đang là giờ ăn cơm, người trong tửu lâu ngày càng đông, phần lớn đang tụm lại nói chuyện, còn nói về chuyện gì thì tất nhiên là chủ đề đang nóng hỏi dạo gần đây, chuyện của Doanh Châu tiên sơn. Tòa thành này gần với Đại Dư tiên sơn nhất trong bốn tiên sơn, không khí thần tiên cũng thịnh hơn vùng tây nam biên thùy, những chuyện người ở đây biết cũng nhiều hơn, kể lại càng chi tiết hơn, thậm chí còn giống như chính mắt mình nhìn thấy vậy.

“Nghe nói tiểu sư muội Chiêu Nhạc của Chấp Đình thượng tiên kia là vì một nam tử phàm nhân mà quyết liệt một trận với đại sư huynh của mình. Nam tử phàm nhân đó có thân phận gì, Chiêu Nhạc tiên tử lại có thân phận gì, sơn chủ Doanh Châu tiên sơn làm sao có thể để hai người ở bên nhau. Chia tách một đôi uyên ương nói sao Chiêu Nhạc tiên tử không nổi giận mà đánh nhau với đại sư huynh cho được, kết cục thì khỏi nói rồi, nàng ta làm sao đánh lại Chấp Đình thượng tiên, nhất thời phẫn nộ nên mới chạy trốn đi…”

Một nam tử ở giữa đại sảnh tửu lâu nói chuyện như đúng rồi khiến những người xung quanh xì xào bàn tán.

Kim Bảo cũng gật đầu, “Ra là vậy.” Cậu ta ngoái đầu nhìn Chiêu Nhạc với vẻ mặt đồng tình, “Tên nam tử người phàm ngươi thích giờ sao rồi?”

Chiêu Nhạc đen mặt, cắn răng nói: “Nói nhăng nói cuội, thật vớ vẩn, ta có người trong lòng từ bao giờ!”

Thập Nhị Nương kéo nàng ấy lại, cười hahaha nói: “Ê ê ê bình tĩnh bình tĩnh đừng có động thủ, mọi người không có ác ý đâu, giỡn chơi thôi, trên đường đi chúng ta cũng nghe nhiều rồi mà.”

Bọn họ ở trong một góc khuất nên không ai chú ý đến. Trong khi đó, một ông lão ngồi ở bàn giữa tinh thần đầy phấn khởi nói: “Toàn nghe các ngươi bàn chuyện của Chiêu Nhạc, chẳng có gì mới mẻ, ta nói nè, chuyện này không có đơn giản vậy đâu, nói không chừng còn liên quan đến một câu chuyện xưa.”

Lời này của ông lão kéo đến rất nhiều sự chú ý, “Lão bá, ông biết gì nói ra cho mọi người cùng nghe.”

“Phải đó! Nói ra để mọi người mở mang kiến thức nào!”

Ông lão vuốt chùm râu của mình, chép miệng ra vẻ thần bí nói: “Chuyện này nói ra thì dài lắm, phải kể từ năm mươi năm trước kìa. Đám trẻ như các ngươi không biết được đâu, năm mươi năm trước, sơn chủ Doanh Châu tiên sơn chưa phải là Chấp Đình thượng tiên hiện tại mà là sư phụ của người, Hề Vi thượng tiên.”

“Hề Vi thượng tiên đó rất lợi hại, các ngươi biết không, trăm tuổi tu thành tiên thân, còn là đệ nhất mỹ nhân đương thời, các ngươi biết nàng ấy đẹp cỡ nào không? Là vạn vật cũng phải thua kém, nhìn nàng một cái là đủ cho người ta thần hồn điên đảo vì nàng.”

Thập Nhị Nương ở góc khuất bị sặc nước trà. Càng nhiều người hưởng ứng nói: “Lão bá, ông nói như kiểu tận mắt nhìn thấy người thật vậy?”, “Lão bá nói khoa trương quá đi.”

Ông lão hất cằm, khinh bỉ nhìn đám người nói không tin xung quanh, “Lời lão phu là sự thật, năm đó nam tử ái mộ Hề Vi thượng tiên đếm không xuể. Chuyện xa xưa thì không nói, nói gần đây thì có một vương thượng Cừ Quốc chúng ta, là Âm Thương Vương đó, người một lòng cầu tiên vấn đạo, may mắn được gặp gỡ Hề Vi thượng tiên một lần thế là thần hồn điên đảo vì nàng, sau này khi trở về Cừ Quốc người còn hạ lệnh xây một ngôi miếu tự xa hoa trong cung cho vị Hề Vi thượng tiên ấy. Tiếc là ngôi miếu đó bị Âm Thương Vương đốt trước khi lâm chung rồi, nếu không đã có thể nhìn thấy tượng điêu khắc của Hề Vi thượng tiên.”

Đám này lại bắt đầu xôn xao, Kim Bảo hiếu kỳ hỏi Chiêu Nhạc, “Sư phụ ngươi đẹp thế thật hả?”

Chiêu Nhạc không còn im lặng không thèm quan tâm thế sự như trước mà đôi mắt lấp lánh ánh sáng, giọng điệu kiêu ngạo và tự hào nói: “Sư phụ tất nhiên là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, không ai có thể sánh được với phong thái tuyệt thế của người!”

Thập Nhị Nương bên cạnh lặng lẽ bỏ cái chân đang đạp trên ghế xuống.

– Hết chương 007 –