Trọng Sinh Chi Luyến Sư Tư Đồ

Chương 12: 12: Thủ Khoa Tam Pháp

*Chuyện kì lạ này là quái nào? Chú thuật này ta thậm chí có thể thực hiện nó dù đang ngủ được đấy! Chắc chắn có ai giở trò mà! *

Đến kết cục thì đợt thi lập trận chi pháp Tiêu Vương hắn lại nằm chót bảng.

Thật là không gì tức hơn nữa

"Tiêu Vương đúng là vừa thất vọng vừa nổi giận rồi!" - Triệu Lẫm

"Nói ra chẳng phải rất lạ sao? Một trận pháp mà hắn thông thạo như vậy mà lại thất bại!" - Lam Tuyên Cơ

"Có phải dạo này hắn có chuyện gì không nói với chúng ta không đấy?" - Triệu Lẫm

"Ta lại không nghĩ thế! Chuyện này quá kì lạ, ta lại nghĩ là có kẻ giở trò!" - Lam Tuyên Cơ bèn trầm tư suy nghĩ

* * *

Triệu Lẫm bèn bước đến khẽ đưa tay ôm vai bá cổ cố an ủi Tiêu Vương vậy

"Thôi nào, đừng có làm ra cái điệu bộ thảm hại vậy chứ! Dù ngươi trượt lần này nhưng lần trước ngươi đã đứng đầu bảng rồi mà a!" - Triệu Lẫm

"Ừ, đúng là vậy! Nhưng ta thật sự không hiểu được! Hẳn là do ta còn quá yếu kém rồi!" - Tiêu Vương có đôi chút thất vọng

* * *

Với tinh thần hiện tại ngay lúc này, Tiêu Vương thật sự nếu không thể tươi tắn lên thì chắc chắn đến đợt chiến thứ ba sẽ lại rắc rối cho xem a

"Tiêu Vương!"

Tiêu Vương khẽ giật mình trấn tỉnh lại đôi chút.

Hóa ra là Lam Tuyên Cơ đang gọi hắn, hắn thật sự là lo lắng đến quên mất thế sự rồi a

"Đến lượt rồi sao?" - Tiêu Vương bèn hỏi

"Không phải! Triệu Lẫm vừa xong, tiếp đến là ta a! Sau đó mới là ngươi!" - Lam Tuyên Cơ

"Thấy ngươi đờ đẫn như vậy mà gọi mãi người cứ như trời chồng á!" - Triệu Lẫm

"À ta chỉ là..

có chút thất vọng!" - Tiêu Vương

"Ha ha, ở đó mà thất vọng cái gì! Tỉnh táo, mở to mắt mà nhìn bổn cô nương thể hiện đây này!"

Lam Tuyên Cơ ngỏ lời với giọng điệu đầy khiêu khích, nhưng nàng ta và Triệu Lẫm hiển nhiên biết Tiêu Vương sẽ hoàn toàn phấn trấn lên cho xem

Vì cùng là bằng hữu từ nhỏ đến lớn, chẳng phải là quá hiểu nhau rồi sao a

Lam Tuyên Cơ bay lên đài tiên.

Xung quanh mình chợt hiện lên năm viên hệ ngọc ngũ sắc

Bạc - Kim

Lam - Thủy

Lục - Mộc

Đỏ - Hỏa

Nâu - Thổ

Lam Tuyên Cơ đọc chú thi chuyển pháp lực.

Lần này nàng ta quyết định không cùng một lúc triệu pháp tất cả ngũ hành

Thay vào đó là tự "tìm" phục hệ của mình mà khai triển

Lam Tuyên Cơ cứ đứng yên ở đó một lúc lâu thật lâu, cả năm viên ngọc kia vẫn lơ lửng trên không ở vị trí của nó chẳng xê dịch đi đâu cả

* * *

"Cậu ta có thật là làm được không đấy?" - Triệu Lẫm

"Lúc nãy cậu ta tự tin thế mà!" - Tiêu Vương

"Chắc cậu ta đang đói thôi!"

Cả Tiêu Vương và Triệu Lẫm ở bên dưới bụm miệng cười khúc khích không thôi

* * * ÀO! ***

Bất chợt một thanh âm vang đến.

Viên thủy ngọc bất ngờ chia thành nửa đôi, từ trong bỗng hóa lên một con thủy long uốn mình bay lượn giữa trời trước sự trầm trồ của bao đệ tử

"Tuyệt vời! Phục hệ của ta chính là thủy thuật!" - Lam Tuyên Cơ thích thú ngước mắt nhìn

Bất chợt thủy long bay tít cao lại càng cao, không chịu được khí hàn bèn đông nặng vỡ lại thành nước cứ thế mà rơi xuống như mưa

Lam Tuyên Cơ có chút bối rối không kịp xử lý.

Từng giọt nước cứ thế rơi xuống người như mưa nặng hạt, Lam Tuyên Cơ chỉ bèn theo bản năng bật quạt qua che mưa lại

Nhưng quạt của Lam Tuyên Cơ thì che được bao nhiêu chứ, là quạt chứ có phải ô đâu a

Bỗng nhiên một làn kim pháp bay vút tới, hiện lên chắn lại toàn bộ dòng nước ào ạt kia

Kèm theo đó là một lớp vải lụa sắc đỏ bay vút đến quấn qua người Lam Tuyên Cơ rồi bất ngờ kéo nàng xuống khỏi đài tiên

"Sư phụ?"

"Nha đầu háo thắng, mới biết đi đã muốn chạy!" - La Tiểu Mị

"Dạ, đệ tử biết lỗi!" - Lam Tuyên Cơ bèn cúi đầu nhận lỗi đúng là nàng thấy mình vừa biết đi đã muốn chạy mà

"Phản xạ tốt đây Lang nhi!" - Mạc Tung Xuyên

"Vâng!"

Hóa ra người thi triển kim pháp ban nãy chính là Mạc Lang.

Chỉ là muốn chắn ngăn dòng nước tịnh thủy này lại mà thôi, cũng không phải là Lam Tuyên Cơ gây ra gì quá nghiêm trọng đâu

"Ha, sao hả! Thấy ta thế nào?" - Lam Tuyên Cơ

"Ướt như chuột lột ấy!" - Tiêu Vương và Triệu Lẫm nhìn nàng ta phũ phàng đáp

"Các ngươi thật là quá đáng a!"

"Thôi được, tiếp đến là ta rồi!" - Tiêu Vương bèn đến đài tiên trước đó bèn đi ngang qua phía của các thánh chủ

Mạc Tử Quân bèn khẽ lên tiếng có phần cân nhắc

"Đừng thất vọng, thay vào đó hãy là sự phẫn nộ!"

Chỉ vỏn vẹn một câu nói lại khiến Tiêu Vương có phần ngẫm nghĩ.

Nhưng hắn cũng thật sự nghĩ ra

Tiêu Vương là một người rất giỏi thi triển hỏa thuật, y nơi vậy là biết hắn vốn vì thất vọng do trận đấu trước sẽ dễ dàng xuống tinh thần

Nhưng hỏa thuật chính là sự hòa tâm về hỏa khí*

[ từ Hỏa Khí ở đây có hai nghĩa.

Nghĩa đen chính là pháp hỏa lực.

Còn nghĩa bóng chính là sự giận dữ phẫn nộ trong lòng]

Tiêu Vương bước lên đài tiên, đưa mắt nhìn năm viên ngọc thể ngũ hành trước mắt.

Không lập chú thi triển mà cứ thể cất bước tiến đến trước viên hỏa ngọc

Tiêu Vương bất ngờ đưa tay chạm lấy trước sự trầm trồ của bao kẻ, trước giờ chẳng có kẻ nào lại dám chạm vào ngọc thể cả

Việc chạm vào hỏa ngọc có thể cho là một sự bất kính với hỏa thần.

Tiêu Vương không quan tâm, lòng bàn tay nắm lại

Giữ chặt ngọc thể của hỏa hành trong tay, tay kia khẽ đặt lên môi đọc chú thi hành.

Ngọc thể nắm trong lòng bàn tay kia bắt chợt rung chuyển

Từ trong lòng bàn tay lan thắp ra một làn hỏa khí tầng tầng quanh cánh tay Tiêu Vương

Một tầng hỏa pháp đùng đùng nổi dậy, như một cơn hỏa sơn bùng lên.

Hỏa lực gần như bay xuyên qua cả tầng mây kia

Xem ra cơn phẫn nộ do thất bại trước đó của Tiêu Vương quả thực không hề nhỏ.

Nhưng hắn hiển nhiên không muốn chỉ mang một vẻ đơn điệu nhạt nhẽo như vậy mà lại muốn một điều gì đó đặc biệt hơn

Luồng hỏa pháp bất ngờ lặn xuống, bùng hòa xuống.

Bất ngờ toàn bộ ngọn lửa bừng bừng ban nãy đã hoàn toàn biến mất

Hoàn toàn thu về lòng bàn tay của Tiêu Vương, hắn vẫn nghiến chặt lòng bàn tay lại

Khí quan lặn xuống, hoàn toàn trở thành một tỉnh cảnh yên ắng dịu đi một lúc lâu

Tiêu Vương bỗng chốc bèn mở mắt ra, nhẹ nhàng mở lòng bàn tay ra.

Miệng khẽ nở một nụ cười, bèn vung tay qua

Hắn ném về phía Mạc Tử Quân, y liền đưa tay nhận lấy.

Là một đóa hoa sắc đỏ độc đáo, cuối những cánh hoa có chút phần lam sắc hòa vào trộn lẫn thành một màu tím đặc biệt

"Hỏa Tịch!"

Tiêu Vương bèn cười tươi tắn bay xuống cạnh y

"Phải phải, là hoa Hỏa Tịch đó! Đồ nhi tặng người a, người thấy thế nào!" - Tiêu Vương

"Hảo!"

Thấy y ngỏ lời khen ngợi mình dù chỉ vỏn vẹn có một từ nhưng cũng đủ khiến Tiêu Vương vui đến cười tít cả mắt

Còn chung quanh tất nhiên là ai nấy cũng đều trầm trồ rồi a

"Khiến cả hoa Hỏa Tịch còn tươi sắc được ở Kim Quang, tiểu tử này đúng là đặc biệt a!" - Chu Lạp An

"Hừ, đến cả trưởng môn là Tịnh Thanh thánh chủ còn ngỏ lời nhận là hảo đồ đệ! Huynh nghĩ còn có thể là dạng tần thường sao a!" - Đỗ Vân Ân

Lam Tuyên Cơ nghe mấy vị thánh chủ nói thế, bèn khẽ kéo kéo tay áo Mạc Lang rồi hỏi

"Mạc Lang ca ca, hoa Hỏa Tịch là sao vậy ạ?" - Lam Tuyên Cơ

"Hoa Hỏa Tịch là ngàn năm chỉ nở duy nhất một nơi đó là Tuyệt Định Sơn! Loài hoa tồn tại nhờ hỏa khí chu tà sinh ra!" - Mạc Lang

"Hừm..

Muội vẫn không hiểu gì hết a!" - Lam Tuyên Cơ

"Nha đầu ngốc, nói vậy muội vẫn không hiểu!" - Mạc Lang bất lực bèn buôn lời mắng nàng

"Mạc Lang ca ca, huynh lạ quá rồi a! Muội không hiểu thì huynh đáng ra phải giải quyết cặn kẽ cho muội hiểu chứ! Huynh là đại sư huynh của muội mà a!" - Lam Tuyên Cơ bèn cáu gắt khi bị hắn mắng là ngốc

"Haizz, nói cho dễ hiểu thì hoa Hỏa Tịch chỉ nhờ khí quang chu tà hỏa khắc cực kỳ nóng bức như ở Tuyệt Định Sơn!" - Mạc Lang

"Kim Quang Sơn chúng ta là tiên cảnh trăm năm qua được bao phủ bởi hàn quang băng sương! Nơi lạnh lẽo thế này thì hoa Hỏa Tịch vốn không cách nào bừng nở được! Lại càng không thể duy trì sự sống cho nó!" - Mạc Lang

"À.."

Lam Tuyên Cơ bèn bẽn lẽn chạy lại phía Triệu Lẫm nói

"Ấy, ngươi biết hoa Hỏa Tịch đó không! Thật ra.."

"Ta biết lâu rồi!" - Triệu Lẫm biết nàng ta định nói gì bèn phũ phàng cắt ngang

"Xí!"

"À Châu Nhi này.."

"Thật ra cái đó ta cũng nghe qua rồi a!" - Châu Nhi

"Các ngươi thật quá đáng! Sao chỉ mỗi ta là không biết a!" - Lam Tuyên Cơ bèn giở giọng mếu máo

"Vì muội không giờ chịu đọc sách cả!" - Mạc Lang

"Huynh đừng có mà thêm dầu vào lửa đấy!" - Lam Tuyên Cơ bèn cáu

"Tiểu Lang! Tiểu Cơ!"

La Tiểu Mị bèn lên tiếng nhắc nhở cả hai, thế là cả Mạc Lang và Lam Tuyên Cơ bèn đàng phải im lặng nhưng cả hai thật sự chẳng ai chịu thua ai cả

*Thật giống ta và Tôn sư huynh mà! *

Triệu Lẫm trưng ra cái vẻ mặt bất lực, đột nhiên bèn ngó quanh tìm kiếm

"Mà cái tên khó ở đó đi đâu mất tiêu rồi nhỉ?" - Triệu Lẫm

"Tên khó ở đó đang đứng sau lưng đệ này!" - Tôn Tự

"Giật cả mình! Huynh muốn hù chết đệ à!" - Triệu Lẫm

"Đệ nhát đến thế à! Y như nữ nhân!" - Tôn Tự

"Ai bảo đệ như nữ nhân chứ!" - Triệu Lẫm

"À ta sai! Phải nói là, thua cả nữ nhân!" - Tôn Tự

"Cái tên khó ưa này! Hôm nay đệ không đánh chết huynh thì Triệu Lẫm đệ theo họ của huynh luôn đấy!" - Triệu Lẫm

"Huynh chấp đệ ra đòn trước luôn đấy!" - Tôn Tự

"Giỏi thì hai đứa đánh ta xem!"

Cả hai lập tức im bặt không dám hó hé lấy một tiếng, Chu Lạp An nhìn cả hai với ánh mắt như thể sẵn sàng tẩn cho cả hai một trận ngay tức khắc ý

*Haizz, nhìn đệ tử đồng môn người ta nào là hòa thuận! Nhìn lại đồ đệ của chính mình đúng là khiến ta tức chết mà! *

Cả La Tiểu Mị và Chu Lạp An ngay lúc này hoàn toàn lại có suy nghĩ giống nhau không lệch vào đâu được mà

"A Ly!" - Chu Lạp An

Nữ đệ tử A Ly kia bèn bước đến, Chu Lạp An khẽ thủ thỉ gì đó với nàng ta

"Đệ tử tuân lệnh!"

* * *

"Yeah! Tuyệt vời!"

Lam Tuyên Cơ mừng rỡ nhảy tít lên hạnh phúc.

Nàng ta cuối cùng cũng qua được đợt thi này, lại còn đứng đầu bảng ngũ hành pháp

"Giữ cho bọn ta chút mặt mũi đi Tuyên Cơ a!" - Tiêu Vương

"Ấy, Tiêu Vương nằm ở hạng hai trong mục này! Haizz, ta lại dính lời nguyền hạng tư rồi a!" - Triệu Lẫm bèn thở dài

"Bảng thi lập pháp ngươi đứng hạng nhất còn gì a!" - Lam Tuyên Cơ

"Hửm, ta ở hạng nhất trận đầu! Trận hai là Triệu Lẫm! Trận cuối là Lam Tuyên Cơ!" - Tiêu Vương

"Há há, vậy ta người chúng ta chính là thủ khoa tam pháp a!" - Lam Tuyên Cơ

"Bé cái miệng chút đi!" - Mạc Lang cứ thế lô thổ đưa tay bịt luôn cả miệng Lam Tuyên Cơ lại

"Sư huynh, đừng làm thế! Nếu không.." - Tiêu Vương và Triệu Lẫm bèn nhắc nhở

"Sao chứ? Chỉ là bịt cái miệng nha đầu ấy lại thôi mà!" - Mạc Lang

* * *

"A! Nha đầu! Muội mau nhả ra!"

Tiêu Vương và Triệu Lẫm còn chưa kịp nhắc Mạc Lang xong, Lam Tuyên Cơ đã há miệng cắn luôn đã bàn tay của Mạc Lang

"Đây chính là lý do đấy a!"

Mạc Lang vội rút tay lại, xoa xoa bàn tay mình.

Lam Tuyên Cơ đúng là cắn thì cắn hết mình đầy nhiệt tình luôn, cả một dấu răng in trên bàn tay hắn

"Nha đầu mèo hoang!" - Mạc Lang bèn buông lời mắng

"Hứ! Ranh con cẩu tặc!" - Lam Tuyên Cơ bèn buông lời mắng lại

"__"

Mạc Lang đáp lại, hoàn toàn không phải là hắn không đấu khẩu lại nàng ta.

Mà là hắn thật sự không hiểu nàng ta đang nói cái gì cả

Triệu Lẫm bèn bước đến gần, thủ thỉ nói thầm vào tai Lam Tuyên Cơ nhắc nhở

"Sai rồi, phải là Ranh con cẩu tử mới đúng a!" - Triệu Lẫm

Lam Tuyên Cơ bèn tía hai bên tai lại, thật là không thể tin được mà.

Nàng ta đấu khẩu phải nói là ở cái trình thượng thừa ứ ai địch lại

Nhưng đang mắng người ta mà lại lại dùng sai thành ngữ, còn phải để bằng hữu ra tay chỉ điểm.

Đúng là nhục hơn cả nhục mà

[ Giống kiểu đang cãi lộn trên mess thì tự nhiên rep sai chính tả á.

Ta nói bà cha nó tứk gì đâu á =)) ].