Trọng Sinh Chi Luyến Sư Tư Đồ

Chương 19: 19: Sơ Kiến

"Oáp! Mệt quá đi mất!"

"Ngươi đừng ở đó mà than vãn nữa!"

"Từ thôn Phồn Tử đến trấn Duệ An là hơn hai trăm dặm đường, các ngươi không cho ta than mệt sao?"

Suốt một quãng đường cả trăm dặm, ba thiếu nữ hai nam một nữ tầm khoảng mười lăm tuổi cứ lanh chanh lóc chóc không yên mà đùa giỡn

Năm Tiêu Vương chỉ mới mười lăm tuổi, hắn cùng Triệu Lẫm và Lam Tuyên Cơ từ thôn Phồn Tử trấn Hoa Viên lặn lội đến tận trấn Duệ An núi Kim Quang sơn xa xôi chỉ để bái sư học đạo

Năm ấy, không thiếu các công tử của những gia tộc khác, tất cả đều vì mộ danh cầu học mà tới

Không những tám chín phần mười người tài ba của Kim Quang phái đời trước đều do các thánh chủ dưỡng ra, mà con cháu thế gia được cầu học giáo dưỡng một hai năm, dù lúc đi vào vô dụng nhất, khi đi ra cũng có thể ra dáng lắm, chí ít điệu bộ lễ độ vượt xa hồi trước, bao nhiêu bậc phụ mẫu đón con về đều kích động đến lão lệ tung hoành

Hơn nữa, nơi đây còn là nơi ngự trị của một gia tộc thiên quan là Kim Quang Mạc Thị.

Đời đời con cháu Mạc gia dưỡng ra không ít người tài, thậm chí có người còn phi thăng làm thần quan*

(Ý là đắc đạo thành thần tiên nha)

Nghe nói năm nay, vị Thượng Thần chốn Tiên Kinh cũng vốn là con cháu của Kim Quang Mạc Thị đồng thời cũng là trưởng môn Kim Quang phái hạ giới

"Các ngươi nói xem, liệu chúng ta có may mắn được một trong thánh chủ đến mắt đến không?" - Lam Tuyên Cơ

"Ngươi cứ mơ tiếp đi, chúng ta không biết có qua được khảo hạch hay không! Ở đó mà cầu được để mắt!"

Triệu Lẫm như một chậu nước lạnh tạt thẳng vào mặt Lam Tuyên Cơ vậy.

Tiêu Vương bèn chen vào

"Chớ nói lời xui xẻo, chúng ta đến đây để bái sư học đạo! Còn chưa lên đến nói, cái miệng của ngươi không thể nói lời tốt đẹp sao!"

"Cái miệng của ta chính là không nói được lời tốt đẹp đó, thì sao nào!" - Triệu Lẫm đanh đá

"Ta thấy hắn như thế này, có khi không được các thánh chủ để mắt đến! Mà ngay cả Song Quyền cũng chẳng để tâm chúng ta cho xem!" - Lam Tuyên Cơ

Danh tiếng của Song Quyền nổi trội trong đám tiểu bối, mà lại không phải hai vị trưởng bối thánh chủ hay giáo chủ, mà là hai đệ tử tâm ý nhất của Kim Quang phái

Hai đệ tử này, một nam một nữ.

Một nam tử tên là Mạc Lang lại còn là con cháu huyết thống của Mạc gia, còn nữ nhân kia tên Lý Như Lan vốn là còn trưởng nữ Lý Quy Gia - một gia tộc giáo phái một ngộ danh gần đây

Cả hai hơn mười mấy tuổi đã được trưởng bối các nhà coi như tấm gương để con em nhà mình so tới so lui, người bên ngoài nghe mà như sấm bên tai

Chợt vang xuống một hồi chuông vang vảng.

Ngay lập tức, một đám môn sinh lập tức co giò mà nhanh chân chạy lên núi

"Đã đến giờ Dần rồi sao?" - Lam Tuyên Cơ

"Chết tiệt, Tiêu Vương ngươi đi nhanh một chút có được không hả?" - Triệu Lẫm quát

Tiêu Vương hòng học thở hổn hển mà đáp lời lại

"Các ngươi đi trước đi!"

"Ngươi thật sự muốn bọn ta đi trước sao?" - Lam Tuyên Cơ chần chừ

"Không sao mà! Các ngươi lên đó trước thì giúp ta báo tên trước cũng được mà!" - Tiêu Vương xua xua tay

"Hừ, mặc kệ ngươi! Đi không nổi thì nghỉ chân đi, đừng có cố quá chết thì ta không hốt xác cho ngươi đâu! Đừng có mệt quá mà ngủ dưới núi luôn mà được!" - Triệu Lẫm hờ hững vài câu rồi bèn đi trước

"Cái tên này thật là! Haizz, nếu ngươi đi không nổi có thể nghỉ chút! Ta và hắn sẽ báo tên giúp ngươi!" - Lam Tuyên Cơ

"Được!"

Lam Tuyên Cơ cười cười rồi bèn với tay lấy hết đống tay nải của Tiêu Vương

"Ta khỏe hơn nữa, ta mang thay ngươi! Lên sớm nha!" - dứt lời Lam Tuyên Cơ cũng bèn lên núi trước

Tiêu Vương bước từng bước nặng nhọc lên bậc đá, ngẩng đầu nhìn phía trên ít nhất còn hơn nghìn bậc thang

Kim Quang Sơn cao thâm vời vợi, nơi đỉnh núi mây mù vây quanh lộ ra đượm vẻ thế ngoại đào viên

Thông thường chốn này cấm người lui đến hôm nay đông đúc khác thường, ngoài dịp tuyển đệ tử thì có gì náo nhiệt hơn

Tiêu Vương so với đám trẻ con cùng lứa phải nói là ưu tú hơn

Mới tròn mười lăm tuổi đã cao bằng thiếu niên lên hai mươi, trên gương mặt cũng đã lộ ra mười phần thanh tú

Mặc dù con cái thế gia lên núi như kiến đứa nhỏ này vẫn như hạc giữa bầy gà

Nhìn xung quanh mấy luồn kiếm quang đủ dạng màu sắc đang không ngừng vượt qua mù cũng nhận ra được, cái gọi thử thách chẳng qua đó là dành cho mấy kẻ nghèo không có tiền thuê người ngự kiếm mang lên thôi

Tiêu Vương giữ chặt tay nải, mồ hôi đã thấm ướt tấm lưng.

Nắng trưa quá gắt, giống như muốn nung cháy thịt da non nớt của hắn

Đứa trẻ ban nãy miễn cưỡng bắt kịp nay đã ở tít đằng sau lưng.

Tiêu Vương hắn thân thể sinh ra không quá khỏe mạnh

Hắn không tài trí như Triệu Lẫm, không thiên phú như Lam Tuyên Cơ.

Hắn từ nhỏ đến giờ cũng chỉ có thể cố gắng rồi lại cố gắng

Ngày vừa phát hiện bản thân đã kết đan, đã có thể tu hành, hắn không còn gì hạnh phúc hơn nữa

Một thời gian sau liền cùng Lam Tuyên Cơ và Triệu Lẫm từ thôn Phồn Tử đến tận trấn Duệ An xa xôi chỉ để đến được Kim Quang phái ngự trị ở Kim Quang sơn mà bái sư học đạo

Tiêu Vương cứ đi mãi, tưởng sắp đến nơi lại chẳng thấy đỉnh đâu, đến chiều tà thì mới thấy một cái đình trên mõm đá lớn liền đi đến muốn nghỉ chân

Vầng thái dương đang lặn xuống phía sau thanh sơn.

Cảnh vật hết sức im lìm, ngay cả hơi thở hắt cũng nghe được rõ ràng

Người ngồi trong đình nghe tiếng động liền quay đầu, ở giữa gương mặt đẹp tựa hoa lan chính là đôi mắt sáng mang vài phần lạnh lẽo

Tim Tiêu Vương dường như nẫng đi một nhịn, cả hô hấp cũng ngừng lại.

Chỉ thấy người nọ chầm chậm đứng dậy đi đến vách núi

Người này là một nam tử tiên khí ngút trời, bạch y cao cao đứng cúi đầu nhìn hắn

Gương mặt đối phương mang vẻ lạnh lùng như băng, sợi tua lộng lẫy treo trên bội kiếm tuôn xuống đất

Mái tóc dài thả bay, đôi mắt thâm sâu tựa lưu ly không thấy đáy càng tôn thêm vẻ cao quý uy nghiêm

Ống tay áo màu trắng bay phấp phới, giống những đóa mây hoa trong biển trời

Tiêu Vương ngây ngẩn cả người, thấy đối phương đang chằm chằm nhìn mình, bèn nhẹ nhàng cúi đầu trước y

Tiêu Vương ngay lúc này, giống như thiêu thân lao đầu vào lửa, quên hết tất thảy trần thế

Vẻ mặt ngơ ngác nhìn đối phương, Tiêu Vương đến miệng cũng không kịp khép, đầu cũng không kịp nghĩ.

Trong đầu hắn lúc này có gì liền nói đó

"Tiên khí bất phàm thế này?"

"Người có phải Tịnh Thanh Thượng Tiên không?"

Đối phương vẫn cúi đầu nhìn hắn, đôi mày có chút nhíu lại.

Tiêu Vương bỗng nhiên nhận thấy bản thân có phải quá ngốc chưa nghĩ đã dám cất lời liên không khỏi lo sợ

Hắn liền quỳ xuống nhìn, chỉ thấy cả người y giống như sợi lông vũ cả y phục cũng chầm chậm bay lên

"Tiểu..

tiểu tử ngu ngốc, không biết đã mạo phạm!"

"Đứng dậy đi!"

Tiêu Vương chầm chầm đứng dậy, đầu hắn vẫn cúi xuống không dám ngước mắt lên.

Chỉ dám len lén liếc mắt lên mà nhìn trộm đối phương

Giống như người này chính là vị thần nắm trong tay cả thế giới, nắm trong tay cả vận mệnh của hắn vậy

Ánh mắt đối phương nhìn hắn có phần nghiêm ngặt, đôi mày có phần co nhíu lại

"Tên ngươi là gì?"

"T..

Tiêu Vương ạ.."

Thiếu niên chập chững tuổi mười lăm, đang xoa mắt ngây ngô ngước đầu chăm chăm nhìn người trước mắt nhìn

Người kia lại không biết nhóc còn này vì sao lại cứ chăm chăm nhìn y như thế

Y khẽ nghiêng đầu nhìn hắn, ánh mắt bèn dừng lại ở cổ của hắn.

Tiêu Vương nhận thấy ánh mắt đó của y, hắn bèn lập tức vươn tay che lấy cổ mình

Trên cổ Tiêu Vương là một băng vải trắng quấn quanh vùng cổ hắn, bàn tay nhỏ kia bèn vội che trái che phải như thể sợ bị nhìn thấy gì đó

"Vì sao lại quấn băng?"

"Thật ra..

Để Thượng Tiên chê cười rồi, cổ con có sẹo, rất không nên nhìn.."

Vừa trả lời y, tay Tiêu Vương hết che trái che phải lại lui bàn tay về sau gáy mình mà che lấy

Băng vải kia vốn dĩ không hề hở ra, chỉ là hắn có vẻ thật sự không muốn bị thấu vết sẹo này

Người kia chỉ "hừ" nhẹ một tiếng, y cất bước đi ngang qua hắn, nhưng rồi khẽ quay đầu lại rồi khẽ nói với hắn

"Kim Quang sơn rất lạnh, mặc ấm vào!"

Thiếu niên bèn quay đầu lại nhìn, chỉ tiếc chẳng thấy bóng hình ai nữa.

Thế rồi, Tiêu Vương chỉ khẽ cúi nhẹ đầu cung kính rồi lại nhanh chân chạy lên núi

Ngay khi Tiêu Vương lên đến đỉnh Kim Quang sơn, Triệu Lẫm và Lam Tuyên Cơ sớm đã đứng đó chờ hắn, có vẻ thời gian chiêu sinh vẫn chưa kết thúc

Vừa thấy Tiêu Vương lên đến nơi, Triệu Lẫm đã miệng lưỡi đanh đá mà mắng một tràn

"Ta còn tưởng ngươi ngủ dưới chân núi luôn rồi chứ!" - Triệu Lẫm

"Ta có ở dưới núi luôn thì cũng kéo luôn hai ngươi xuống!" - Tiêu Vương

"Mạnh mồm nhỉ, ban nãy ai là kẻ bị bỏ lại nửa đường nhỉ?" - Triệu Lẫm

"Thôi đủ rồi!"

Lam Tuyên Cơ không chịu nổi sự ồn ào này, nàng ta bèn mạnh bạo nhéo lấy hai bên tai của Tiêu Vương và cả Triệu Lẫm

"Hai người các ngươi có chịu thôi đi chưa hả?"

Hai bên tai bị Lam Tuyên Cơ nhéo đến đau điếng, nàng ta dùng là một nữ nhân nhưng xét về thể chất thì có bao nhiêu tên nam nhân cũng khó mà đỡ nổi, Tiêu Vương chỉ biết ai oán mà xin la

"Đau đau đau!" - Triệu Lẫm

"Cơ Cơ tỷ tỷ tha mạng a!" - Tiêu Vương

Nghe vậy Lam Tuyên Cơ bèn buông tay, cả hai liền xoa xoa bên tai bị nhéo đến đau nhức đỏ ửng

Tuy vậy, Triệu Lẫm vẫn đanh đá mạnh mồm mà mắng lại

"Cái gì mà Cơ Cơ tỷ tỷ, nghe tởm chết đi được! Cả ba chúng ta đều cùng tuổi cả mà!" - Triệu Lẫm

"Ha, ngươi còn mạnh mồm! Tuy chúng ta đều mười lăm tuổi! Nhưng xét về bát tự (sinh) thì ta chính xác là tỷ tỷ của hai tên tiểu tử các ngươi đấy nhá!" - Lam Tuyên Cơ

"Xì, tỷ tỷ gì chứ! Bà già!" - Triệu Lẫm

"NGƯƠI NÓI AI HẢ!"

Thế là hai người họ cứ đấu đá nhau cả buổi, cuối cùng Tiêu Vương đành phải vào can ngăn cả hai rồi kéo họ đến đài khảo hạch

Yên ắng được cũng đôi lúc, bỗng nhiên Tiêu Vương bèn lên tiếng hỏi

"Các ngươi..

nghĩ Tịnh Thanh Thượng Tiên sẽ trông như thế nào?" - Tiêu Vương

"Hử?"

Triệu Lẫm nghe vậy bèn nhướng mày đăm đăm nhìn hắn một lúc.

Lam Tuyên Cơ cầm phiến gấp lại gõ gõ nhẹ qua trán mình rồi bèn đáp

"Sao phải nghĩ nhiều chứ, từ thôn Phồn Tử đến tận thành Duệ An chúng ta đi trên dưới cũng hơn mấy trăm đạo quán! Tượng thần của Thượng Tiên ở đâu mà không có chứ!" - Lam Tuyên Cơ

"Hỏi thật ngộ nghĩnh, chẳng phải ngày nào khi còn ở thôn Phồn Tử ngươi ngày nào cũng đến Tịnh Thanh miếu quét dọn đạo quán sao!" - Triệu Lẫm

"Ha ha, nhắc ta mới nhớ! Có lần hắn ngủ quên trong miếu, làm mọi người tưởng hắn lạc mất ở đâu lo lắng gần chết!" - Lam Tuyên Cơ

Trầm ngâm một chút, Tiêu Vương hắn vừa đi vừa mơ hồ cười cười nói

"Nghĩ là thì, tượng thần chỉ sánh được một phần mà thôi!"

"..."

"Hắn bị gì vậy?" - Lam Tuyên Cơ nghiêng đầu sang thì thầm với Triệu Lẫm

"Chắc ban nãy leo núi nên đầu óc hắn vướng ở cành cây nào đó rồi!" - Triệu Lẫm.